Chương 56:
Tác giả: Han Mint
Nhóm dịch: Azure’s Attique
Người dịch: Lancelot
Proof: Lancelot
Mất khoảng 1 tháng rưỡi để đi từ thủ đô đến lãnh địa đại công tước Evron.
Nếu đi bằng đường bộ thì ít nhất sẽ mất 4 tuần, do họ chủ yếu dựa vào những người đưa thư đi trên đường luôn luôn đổi ngựa.
(T/N: thường ngày xưa khi đi xa họ sẽ đổi ngựa khi đến 1 điểm nghỉ chân có thể là nhà trọ hay thị trấn ,vv… để đi nhanh hơn.)
Ở đó cũng có đường mòn, nhưng con đường mòn đó sẽ dẫn đến các khu đất hoang cằn cỗi rộng lớn.
Lãnh địa nhà đại công tước Evron là một khu vực rộng lớn với dân cư thưa thớt. Dù có đi đến đâu cũng không thấy có thị trấn hay làng mạc. Đi đường bộ sẽ rất hoang vắng vì các khu đất hiu quạnh, thêm cả trời lạnh và gió. Không dễ dàng để một người bình thường đi bằng đường này.
Nên thường họ sẽ dùng đường thủy để vận chuyển hàng hóa và di chuyển.
Vào mùa đông thì hầu hết các cảng ở lãnh địa đại công tước Evron bị đóng băng. Khi đó, việc thông thương với thủ đô cũng bị ảnh hưởng.
Đây cũng là lý do những người trên lục địa gọi hẳn những người sống ở phía bắc là người phương bắc.
“Thật sự, mọi thứ có vẻ đáng sợ nhỉ, cứ như là một đất nước khác.
Alice nói với Artizea.
Hai người đứng ở trên thuyền đang đi dọc theo bờ sông.
Artizea đã đi trên tàu lớn hơn một tháng. Mới hôm qua thì họ đổi sang một loại thuyền nhỏ gọn hơn để men theo cửa sông đi vào nội thành.
Cảnh vật xung quanh thuyền thật hoang sơ và lạ lẫm như những lời Alice nói.
Đây là sông lớn nên mặt nước cũng sâu và mặt sông cứ trải dài rộng khắp, nhưng ở đây hoàn toàn không có làng mạc. Họ chuyển tàu ở cảng và nhanh chóng di chuyển trong một ngày, nhưng cô không hề thấy các khu vực có người ở.
Cây thì mọc cao thẳng đứng thành rừng, phía xa thì có cái đỉnh núi phủ đầy tuyết bao bọc, như kẹp chặt các khu vực xung quanh. Trên mặt nước còn có những mảnh băng trôi.
“Ồ, phu nhân, nhìn kìa một con tuần lộc đó!”
“Cô vẫn không chán khi nhìn thấy chúng nhỉ?”
“Trông nó thú vị mà, chúng còn chẳng bỏ chạy khi thấy người nữa.”
Chẳng dễ dàng gì nhìn thấy thú hoang khi ở trong thủ đô. Dù có đi ra ngoài thành nơi mà mọi người sống vẫn là rừng với núi, nhưng mọi thứ vẫn được quản lý chặt chẽ.
Nơi này hoàn toàn khác biệt hẳn với thủ đô.
Artizea đưa mắt nhìn xa xăm.
Tiếng sóng và tiếng gió lớn đến nổi át hết cả tai cô, luôn bị bao trùm bởi âm thanh đó, nên cô cũng chẳng nhớ nỗi yên lặng là như thế nào.
“Nàng đang nhìn gì trong trời gió lạnh vậy?”
Cedric nói, choàng lên người cô một chiếc áo lông từ phía sau. Artizea giật mình vì cô không thể nghe được gì cả.
“A”
Mặt cô đỏ ửng lên mà không vì lý do nào cả.
Cô cũng quen với việc này, kì lạ thay là bởi vì cô bị say sóng.
Tàu mà Cedric dùng để đi lại lãnh địa đại công tước rất lớn, sang trọng và êm ả.
Tuy nhiên, suốt 15 ngày đầu tiên Artizea lại bị say sóng. Suốt khoảng thời gian đó cô chỉ uống nước đường và ăn sô-cô-la nên số cân mà cô tăng lên cũng lại tụt xuống nhanh chóng.
Nên cô cũng chẳng lo lắng về chuyện dùng chung cabin với Cedric, thật ra là cô cũng chẳng có tâm trí mà nghĩ về nó nữa.
Khi mà cô đã quen với việc đi thuyền, thì những ký ức vụng về và xấu hổ từ đêm tân hôn liền lũ lượt ùa về, cô cũng quen dần với Cedric như việc trèo lên xuống boong tàu để hít thở không khí.
Artizea khều khều lấy chiếc cài áo mà Cedric gài lên áo choàng của cô, vì cô cúi mặt xuống nên cô cũng không biết vẻ mặt của mình như thế nào.
Mất một lúc cô với vờ như bản thân mình rất bình tĩnh.
“Alice có vẻ như vẫn rất hào hứng với quang cảnh lạ lẫm xung quanh.”
“Bầu không khí ở đây cũng khác với ở thủ đô.”
“Mùa thu đã qua rồi.”
Không ôn nhã như thủ đô, lãnh địa nhà đại công tước rất lạnh lẽo.
Khi đi qua đường biên vĩ đại ở lãnh địa Evron, Bức tường Elia, nhiệt độ bắt đầu thay đổi.
Và đường biên giới phía bắc, dãy núi Thold cũng là điểm cực bắc mà con người có thể sinh sống.
Họ cưới nhau vào khoảng cuối hạ, cũng đã hơn một tháng từ khoảng đó nên chắc hẳn ở thủ đô đã vào thu.
Nhưng nơi này đã là mùa đông.
“Đây đang là mùa thu, vẫn đỡ hơn một chút, nhưng gió sẽ mạnh hơn khi ta vào đất liền. Với trời sẽ lạnh hơn nữa.”
“Tôi sẽ không quá sức.”
“Lời nàng nói thật là khó tin. Ta muốn nàng cứ ở yên trong thủ đo.”
Cedric trách móc, Artizea chỉ cười trừ.
“Thật kì cục nếu cả hai ta tách rời nhau ngay sau khi cưới. Với lại cũng tốt hơn nếu ta tạm lánh khỏi thủ đô một khoảng thời gian.”
Cho đến khi các kế hoạch được gieo và nảy mầm.
Với cả cô cũng muốn nghỉ ngơi một chút. Khi quay về, cô sẽ bận bịu với các kết quả cô sẽ thu nhặt.
“Đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi thủ đô phải không?”
“Vâng…”
Artizea nhìn xa xăm.
Cô cũng từng đi xa ở kiếp trước. Cô chưa bao giờ rời khỏi thủ đô cho đến khi mà Cedric đưa cô đi chứng kiến một đế quốc sụp đổ là như thế nào.
Cô chỉ ngồi ở một căn phòng khuất góc, tối tăm, di chuyển các con cờ trên bàn và giật dây mọi chuyện.
Cô chỉ trực tiếp thực hiện khi có một việc gì đó ở trong cung điện hoàng gia hay ở ngoài ngoài, nhưng vì số người can dự tăng lên với các kế hoạch cũng bành trướng hơn nên cũng không cần cô phải đích thân hành động.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy chân trời rộng lớn ở phía tây, hay núi non hùng vĩ của phía đông.
Phương bắc cũng vậy.
Khi nghĩ về điều đó lúc này, thì đây không phải là những điều mà cô cần phải làm từ lúc đầu.
Thâu tóm quyền lực và lập âm mưu đều có thể làm trong một căn phòng.
Nhưng chính trị là về đời sống. Phải chi cô biết cuộc sống vận hành một cách riêng biệt.
Nếu như cô bước ra ngắm nhìn thế giới sớm hơn, liệu cô có hành động như vậy?
“Tia, nàng nghĩ gì vây?”
“Tôi không nghĩ gì cả.”
Artizea chợt thôi nghĩ nữa.
Vẫn chưa được, đây chỉ mới là khởi đầu. Sinh mệnh của một người không nên tính toán chỉ vào những con số.
Cô đứng trong cơn gió lạnh một lúc.
Vì Cedric đứng quá gần, nên cô cứ liên tục nhìn anh.
“Tia.”
Cedric gọi tên cô, người cô lại nóng bừng lên không vì lý do gì cả.
“Tôi thấy đất liền rồi!”
Ai đó kêu lên ngay khi cô vừa chuẩn bị mất thăng bằng và lộ vẻ mặt xấu hổ.
Artizea mở mắt ra, khi họ băng qua nửa khu rừng, cô nhìn thấy một lâu đài bằng đá sừng sững.
“Wow!”
Cô nghe tiếng Sophie thốt ra khi cô ấy vừa lên boong tàu.
Cedric nói.
“Ta hy vọng nàng không thấy thất vọng.”
“Sao một người biết được lịch sử nhà đại công tước Evron lại thấy thất vọng chứ? Đây chính là niềm tự hào của một gia tộc mà.”
Lịch sử gia tộc Evron được dựng lên bởi những cuộc chiến bất tận không hồi kết. Đó là vì một loài quái vật gọi là Karam thường băng qua các dãy núi Tholf để đi về phía nam.
Đi đường bộ cũng không được tiện lợi ở khu vực đó. Chính xác hơn thì những khu vực giàu tài nguyên thường tập trung đông đúc xa tận phía nam.
Để thuận tiện cho việc cai quản thì ở sát về phía nam sẽ phù hợp nhất. Còn để thông thương thì cảng phải nằm ở vị trí mà không bị đóng băng.
Nhưng mà, nhà Evron không làm thế. Thay vào đó, họ xây dựng một pháo đài vững chãi ở gần biên giới và sinh sống ở đó.
Khi mà hàng phòng thủ ở Thold sụp đổ đây sẽ là nơi bảo vệ cho những người không thể sơ tán.
Nếu như trữ đủ lương thực, nó có thể trụ vững trong vài năm.
Khi có đèn hiệu báo hàng phòng thủ sụp đổ thì những người dân xung quanh sẽ nhanh chóng tập trung ở pháo đài. Khi thành trì đang trụ thì người phương nam sẽ bị buộc phải sơ tán xuống hàng phòng thủ thứ hai, bức tường Elia.
Nói ngắn gọn pháo đài chính là dấu hiệu cho sự bảo vệ dãy núi Thold của nhà đại công tước Evron, đây cũng chính là biểu tượng của cuộc đời mà học cống hiến cho người dân.
Đó là lý do vì sao nhà Evron luôn được táng dương là, Evron của phương bắc, lá chắn của để quốc.
Cedric cười gượng gạo, anh tự hào vì được khen ngợi bởi gia tộc mình và cảm thấy có chút xấu hổ khi xem đó là công trạng của bản thân.
“May mắn là chúng ta vẫn chưa thật sự dùng đến nó. Nhưng chắc là phía bên trong nó cũng tồi tàn như vẻ ngoài của nó. Dù gì thì đây cũng không phải là nơi được xây dựng để tận hưởng.”
“Nó sẽ chắn gió tốt thôi.”
“Ừm điều đó cũng tùy thuộc vào việc nàng có quen được với nó không đã.”
Cedric lưỡng lự than vãn.
Artizea mặc áo choàng lông, các người hầu cũng mặc áo ấm họ tự chuẩn bị.
Tuy nhiên, Cedric cùng với các kỵ binh và người hầu thì lại mặc quần áo mỏng, có một số thủy thủ còn mặc áo tay ngắn.
Artizea chỉ cười trừ.
Chiếc thuyền nhanh chóng cập bến vào cảng nối với đất liền.các kỵ binh xuống trước, sau đó Cedric hộ tống Artizea xuống sau.
“Ngài vẫn khỏe chứ? Ngài đại công tước.”
Một cặp đôi ở độ tuổi trung niên với trang phục tươm tất đến trước mặt họ và cúi đầu.
“Ta mừng cả hai đều khỏe Aaron, Margaret.”
Cedric nhẹ nhàng ôm hai người họ, và giới thiệu họ với Artizea.
“Tia, đây là vợ chồng bá tước Jordyn. Họ là những người trông coi khu vực này khi ta vắng nhà.”
“Thật là vinh hạnh được gặp người. Chúng tôi đã đợi người đến đây.”
Bá tước cùng phu nhân Jordyn khuỵu gối.
Artizea cũng gật nhẹ đầu và chào cả hai, cô nói.
“Mời cả hai đứng lên, ta cũng rất vui khi được gặp những hầu cận đáng tin cậy của nhà đại công tước Evron, mong rằng cả hai sẽ giúp đỡ ta trong tương lai cho đến khi ta đã quen dần với nơi này.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” - Cả hai cùng nói.
“Mọi người tụ tập đông đủ để gặp cả hai đấy.” - Aaron nói.
“Ngài đến đây ngay sau hôn lễ, nhưng ngài vẫn phải tổ chức một hôn lễ ở đây nữa đó. Ngài có biết là bao nhiêu người đã đợi ngài kết hôn không?”
“Ừm, tiệc chiêu đã thì có hơi… Nàng nghĩ sao?”
Cedric quay sang Artizea và hỏi.
“Sau 3 năm cuối cùng ngài cũng trở về an toàn sau đợt quái vật tấn công. Tôi hiểu mọi người đều muốn tổ chức một buổi tiệc mà.”
“Thế nàng ổn chứ?”
“Sao lại không được ạ?”
“Nàng không thích đám đông mà.”
Artizea có chút ngạc nhiên.
Đúng vậy.
Lý do cô hay tránh các buổi vũ hội là vì trang phục của cô sờn cũ, vẻ ngoài thì rườm rà, với cả vì khả năng nhảy của cô rất tệ.
Nhưng trên hết là vì cô không thích đám đông, vì cô hay suy nghĩ nhiều, nên cô sẽ nhanh mệt mỏi vì có quá nhiều người.
Nhưng cô lại không ngờ Cedric biết điều đó.
Ngay lúc đó, một cô gái vụt qua đám đông và nhảy cẫng vào vòng tay của Cedric.
“Ngài công tước! Ngài về rồi!”
“Oh!”
Cedric giật mình, anh nhanh chóng giữ cô lại để cô không đụng trúng Artizea.
Margaret nhanh chóng kéo tay cô gái.
“Aubrey! Con có biết vậy là thất lễ lắm không!”
“Con xin lỗi, tại con nhận tin thuyền cập bến trễ quá. Ngài về rồi! Em mừng quá, ngài công tước.”
Aubrey đỏ mặt và ngước lên nhìn Cedric với gương mặt ngại ngùng.,
(T/N: éc ô ố là la drama tới :))))