Chương 58:
Tác giả: Han Mint
Nhóm dịch: Azure’s Attique
Người dịch: Lancelot
Proof: Lancelot
Margaret không biết phải làm thế nào.
Với tư cách là một hầu cận nhà đại công tước Evron, đáng ra bà ấy phải cảm thấy vui mừng khi phu nhân đại công tước sẽ chỉ chọn người ở gia tộc đại công tước làm thị nữ.
Vì điều đó đồng nghĩa với việc cô ấy sẽ không thao túng quyền lực từ gia tộc của cô hay tạo ra một nhóm quyền lực khác.
Cô ấy cũng nói là sẽ chọn con gái của bà để làm thị nữ đầu tiên của mình, điều này thể hiện rõ sự tin tưởng sâu sắc của cô đối với nhà Jordyn và cũng là một vinh dự lớn.
Nếu như Artizea có con thì. Mọi chuyện còn hệ trọng hơn.
Đứa trẻ đó sẽ có mối gắn kết thân thiết với thị nữ của người mẹ, trong suốt quá trình nuôi nấng đứa bé.
Vú nuôi và người trợ giáo đầu tiên cho đứa trẻ cũng sẽ được lựa chọn từ thị nữ.
Tuy nhiên, Margaret không thể ngẩng đầu lên.
“Aubrey, ...con bé trông có vẻ trưởng thành, nhưng nó chỉ là một đứa trẻ thiếu chín chắn. Với cả con bé chẳng biết phép tắc gì cả, tôi không thể để con bé đi theo hầu hạ người được.”
Margaret biết Artizea đang cẩn thận dò xét mình.
Chắc chắn bà ấy cảm thấy bất an nếu Artizea chưa gặp Aubrey, nhưng hai người họ đã gặp nhau.
Cô cũng tận mắt nhìn thấy Aubrey tuyên chiến với mình một cách rõ ràng rành mạch. Với cả cô cũng biết lý do đằng sau đó.
Thật ra, Margaret nghĩ rằng Artizea sẽ nổi giận. Không thể chối cãi được, bà ấy sẽ phải thành khẩn xin lỗi và dạy dỗ Aubrey cho đến khi cô ta biết thân biết phận.
Trái ngược lại, cô lại chọn Aubrey làm thị nữ của mình với phong thái rất hòa nhã, điều này làm Margaret cảm thấy nổi da gà,
Hành động hòa giải này là để Artizea làm cho Aubrey về dưới trướng mình hay là để cho con bé biết được ai là bề trên.
Dù cho là mục đích gì thì đây không phải là điều mà một người trong độ tuổi của Artizea có thể nghĩ đến.
Margaret vừa ngưỡng mộ sự sáng suốt của nữ chủ nhân mới của mình, đồng thời bà ta cũng lo sợ với tư cách là mẹ của một đứa con gái xuẩn ngốc bằng tuổi cô ấy.
Artizea từ tốn nói.
“Chúng ta đều ở cùng một lâu đài, kể cả bà cố giấu cô ấy thì cô ấy được giấu kín à?”
“Không, ý tôi không phải là vậy.”
“Nếu như cô ấy không biết cư xử phải phép, thì cô ấy cần phải học hỏi nhiều hơn. Ta nghe nói là nhà bá tước Jordyn là một gia tộc đáng tin cậy, ta muốn chọn ra người thị nữ đầu tiên của mình. Thật đáng tiếc nếu như bà không để con gái mình làm việc đó…”
Margaret cúi đầu thật thấp vì bà cũng không biết phải nói gì.
“Điều này không có nghĩa ta nghi ngờ về lòng trung thành của bà với gia tộc Evron.”
“Xin người đừng nói những lời kinh khủng như vậy. Mong người đừng nói như vậy vì người là phu nhân đại công tước chân chính.”
Cuối cùng bà ấy cũng lên tiếng.
“Thật là một vinh hạnh to lớn khi người, phu nhân đại công tước chọn đứa con gái xuẩn ngốc của tôi, con bé sẽ còn phạm nhiều lỗi lầm, nên mong người hãy chỉ bảo nó.”
Artizea nhẹ nhàng gật đầu.
Trái hẳn với những gì Margaret nghĩ, cô hoàn toàn không tức giận với Aubrey.
Đó là vì cô muốn dập tắt hoàn toàn ý định của Aubrey.
Artizea là nữ hầu tước nhà Rosan, cô đã nắm tay của nữ hoàng trong hôn lễ thay vì mẹ mình.
Aubrey lại nhảy chồm vào Cedric mà chẳng hề mảy may gì trước mặt cô.
Cho đến lúc này chắc hẳn Cedric đã rất dịu dàng, anh luôn yêu thích trẻ con và đối xử những người ở nhà đại công tước như thể là gia đình của mình, có lẽ anh ấy cũng xem cô ta là em gái của mình.
Tuy nhiên, anh để họ làm vậy là vì họ không quên lòng trung thành của mình đối với anh.
Nếu có một kẻ không biết trên dưới như Aubrey thì chắc chắn sớm muộn nó sẽ trở thành vấn đề. Đây là vì gia tộc đại công tước Evron.
Và vì phu nhân đại công tước Evron tương lai, Lysia.
‘Thật vậy sao?’
Câu hỏi như vậy bỗng nhói lên trong lòng và luẩn quẩn trong tâm trí cô.
‘Mình không thấy giận ư? Thật vậy ư? Cảm xúc của mình không quan trọng ư?’
Artizea nhìn vào lò đốt củi và lẳng lặng chìm trầm tư.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên ngực mình, cứ như là có một hòn đá nặng đè lên nó vậy.
Nhưng Artizea cũng không bận tâm trong lòng mình nghĩ như thế nào.
Vì cô một cách bản năng nhận ra rằng mình không nên như thế.
***
Cedric đến đón cô cho bữa tối xuất hiện sớm hơn dự định. Sau lưng anh là một người hầu cùng với chiếc xe đẩy thức ăn.
Alice mở cửa cảm thấy bất ngờ, cô không nghĩ người đến lại là Cedric.
“Thưa, phu nhân đang ngủ ạ.”
“Thế à?”
Cedric chần chừ một lúc.
Nếu như còn ở thủ đô thì anh đã nói sẽ quay lại sau, sau đó rời đi, nhưng lần này lại không.
Họ đã ngủ cùng một cabin hơn một tháng, với cả họ đã cưới nhau về mặt hình thức, và cũng chẳng sao nếu anh không làm vậy.
Alice nói với anh nhưng cũng không cản anh vào phòng.
Cedric bước vào phòng ngủ ấm áp.
Artizea đang ngồi ngủ trước lò đốt.
Anh nghĩ là cô đã ngủ ngon trên thuyền nhưng cô có vẻ mệt mỏi như Cedric đã nói. Khi bàn chân và đầu gối cô cảm thấy ấm thì cơn buồn ngủ cũng kéo đến.
Người ta nói rằng lãnh địa đại công tước Evron rất lạnh, nhưng căn phòng này lại không. Nó còn ấm hơn cả phòng của cô ở nhà hầu tước Rosan.
Nhờ được sưởi ấm nên lớp lông cũng rất ấm.
Cedric tiến đến đặt đĩa của cô trên bàn. Vì nhiệt độ trong phòng nên gò má của cô cũng ửng hồng nhè nhẹ.
“...”
Có nên để cô ấy như vậy không?
Với suy nghĩ đó Cedric tiến đến gần Artizea.
Người hầu để chiếc xe đẩy lại và lẳng lặng ra ngoài, Alice cũng đi theo và cẩn thận đóng cửa.
Cedric kéo ghế lại ngồi gần Artizea, ngắm nhìn khuôn mặt ngủ của cô một lúc.
Cũng nên đánh thức cô dậy, vì ngủ quan trọng mà bữa ăn cũng quan trọng không kém.
Cô chẳng mấy tăng cân vì phải bận rộn suốt nhiều tháng qua.
Cedric nhẹ nhàng đưa tay ra, nếu cố thức thì tốt còn không thì cũng chẳng sao. Anh vừa nghĩ thế vừa định vuốt má cô.
“Ớ”
Artizea mở mắt, bắt gặp cảnh tay của anh sát gần mặt mình.
Chưa kịp chạm vào Cedric liền ngượng ngùng hạ tay xuống.
Anh cứ nắm tay lại rồi lại thả ra vài lần, nếu nói là chạm vào má của cô thì anh chỉ đang viện cớ thôi vì anh chỉ tò mò không biết má cô có ấm hay không.
Khi cô không biết nói gì, thì cô chớp mắt vài lần rồi lại nói “à”, thật là gương mặt khó hiểu khi anh định chạm vào mặt cô.
“Tôi tưởng tôi đang nằm mơ.”
“Ta trong giấc mơ của nàng à?”
“... Tôi không biết nữa.”
Artizea cười nhẹ thoáng chút đắng.
“Thế nó là ác mộng à?”
“Không.”
Artizea trả lời phớt qua, đó không phải là mơ nên ác mộng không phải là cách nói chính xác.
Nói đúng hơn là cách anh nhìn cô thật dịu dàng lúc này cứ như đây mới là một giấc mơ hão huyền.
Artizea cố gắng ngồi dậy. Sau một giấc ngủ ngắn, cố gắng ngồi dậy thật nặng nề, cứ như là tay chân của mình đã nhũng ra.
“Nàng nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Chẳng phải đến bữa tối rồi sao?”
“Nàng đang mệt, nên ta nghĩ cũng không cần phải đi xuống sảnh ăn đâu, ta đã mang đồ ăn lên đây rồi.”
“Nhưng còn phải chào hỏi các người thân cận nữa..”
“Ta đã cho dời việc đó rồi, ta sẽ có một buổi yến tiệc đàng hoàng vào ngày mốt, nàng thấy thế nào?”
“Vâng.”
Artizea nhẹ nhàng thở đều rồi tựa mình vào ghế bành. Nếu có thêm một ngày nghỉ thì thật là tốt.
Cedric đứng lên, anh đẩy chiếc xe đến gần ghế bành.
Anh mở nắp và lấy một ít súp nóng vào tô.
“Thơm quá.”
Tận lúc này, Artizea ngồi thẫn thờ trên ghế mới tỉnh thật sự.
“Đừng ngồi dậy, để ta lấy cho nàng.”
“À, tôi còn phải…”
Cedric nhanh tay hơn, anh đã lấy tô súp và muỗng trước khi Artizea kịp ngồi dậy.
“Nàng cứ ngồi ở chỗ ấm và ăn đi.”
“... Cảm ơn.”
Artizea khó xử cảm ơn anh.
Cedric không ăn súp mà lấy một đĩa đầy thịt với nấm xếp lên như một ngọn núi. Sau đó, anh rưới sốt phô mai lên và kèm một ít bánh mì.
Cedric ngồi xuống khi anh quay lại với đĩa thức ăn trên tay. Artizea bất giác mở mắt thật to, chẳng phải vậy là quá nhiều sao?
Cedric, giơ nĩa lên, mặt anh điềm tĩnh, anh hỏi.
“Phòng này ổn chứ?”
“Vâng, nó rất ấm, phòng tắm cũng ấm nữa.”
“Ta cứ lo là do phòng tắm không dùng đã lâu, nhưng vậy thì hay quá.”
“Đây là phòng ngày xưa mẹ của ngài Cedric từng dùng à?”
Artizea cẩn thận hỏi.
“Vì đây là phòng dùng cho phu nhân đại công tước qua nhiều thế hệ, với từ ngày chúng ta hội nhập với đế quốc, nên phu nhân đại công tước hiếm khi nào là người phương bắc vì vậy chúng ta càng phải đặc biệt chú ý việc này. Nếu đó là một cuộc hôn nhân chính trị thì sẽ là rắc rối kéo đến, nếu phu nhân đại công tước bị cảm lạnh.”
“À việc này cũng đúng.”
Artizea húp một muỗng súp nóng.
Món súp được hầm từ xương nên vị khá khác so với ở thủ đô, cô cảm thấy bụng mình ấm lên hẳn.
“Có việc gì ở lãnh địa đại công tước không? Ngài cũng không ở đây suốt ba năm rồi..”
“Đến lúc này ta vẫn chưa nhận được báo cáo nào, với cả lãnh địa đại công tước Evron cũng không phải là khu vực nguy hiểm gì nếu như không có giao tranh với Karam.”
“À tôi biết rồi, cuộc giao tranh lần trước là 5 năm trước nhỉ, mọi người đều tán dương ngài Cedric là anh hùng.”
Mặt Cedric ửng đỏ.
“Đấy chỉ là mọi người tự phong thôi.”
Artizea mỉm cười nhưng Cedric có vẻ nghiêm túc.
“Đấy không phải vì ta làm tốt mà là do ta có các kỵ sĩ Evron bên cạnh mình.”
Rồi anh thở dài.
“Dân số ít khi gia tăng, trong mùa đông đa số các cuộc mua bán đều đứng lại… và các công việc làm ăn cũng bị thụt lùi. Kể cả nếu không có chiến tranh thì cũng có không ít các cuộc giao tranh ở cổng gác Thold. Nên hầu như những thứ chúng ta làm ở nơi này đều là để chuẩn bị cho chiến tranh.”
Cedric lắc đầu.
“Nên cũng thường thôi nếu chúng ta ai nấy đều biết chiến đấu.”
Đế quốc khen ngợi nhà Evron bằng cách gọi họ là Evron của phương bắc.
Thứ bậc nhà đại công tước Evron chỉ đứng sau hoàng đế và nữ hoàng.
Ngoại trừ hoàng đế, chỉ có nhà đại công tước được nắm quyền điều binh và chỉ huy quân đội, và họ cũng được đảm bảo toàn quyền kiểm soát toàn khu vực.
Nhà đại công tước Evron được quyền thu thuế, triệu tập binh lính, chuẩn bị quân trang. Một số quyền lực họ sở hữu còn vượt xa cả thẩm quyền đại công tước Evron.
Nhưng trái lại Cedric không coi đây là quyền lực hay danh dự.
Tất cả những gì họ được phép làm đều là để đề phòng Karam, và có quá nhiều người ngã xuống trong cuộc chiến với Karam.
Chẳng có danh dự nào cho việc ngã xuống đó, và cũng chẳng có quyền lực gì nếu áp đặt con người phải hy sinh.