Có người chết vì đột quỵ, người thì bị đầu độc, không thì dính vào bạo động, còn những người khác…
Tóm lại là tất cả mấy cái chết ở thời gian đó đều hết sức bất thường. Người ta đồn ngầm rằng chính rắn độc đã sát hại ruột thịt của mình. Nhớ đúng thì là vậy…
“Hai đứa nói gì với nhau thế?”
“Cậu ta lo mình bị bỏ lại.”
“Thật á? Anh còn tưởng em thích vậy hơn chứ. Hơi ngạc nhiên đó.”
…Giờ thì tôi thực sự tự hỏi Letis thường nghĩ về tôi như nào đấy.
Không, nhưng sao mà 2 thằng nhóc này lại trở thành mấy tên phản diện được chứ hả? Không có lừa bịp nhau ở đây đúng không? Nghĩ đi nghĩ lại bao nhiêu lần thì vẫn không tin nổi.
“Tiếng lạ.”
Một tiếng động vang đến tai chúng tôi, Estelle thì thầm khi em ấy kéo cánh tay tôi lại gần. Thường thì em ấy cũng hay hành động trẻ con vầy nhưng lần này không phải.
Có cả hành động nữa. Chiếc gương dính với tường chợt xoay chầm chậm cùng tiếng cọt kẹt. Hắn do khóa mở từ ngoài nên chúng tôi mới không biết. Và…
“Chú Jerome?”
Người xuất hiện đầy bí ẩn như trong bộ phim nào đó chính là tử tước Ipolit, cậu út của anh chị em họ. Hồi bé, chúng tôi từng dành rất nhiều thời gian chơi cùng ông ta nên ông ta cũng là người họ hàng mà họ yêu quý nhất.
“A chú, cháu vừa lo lắm!”
“Cháu còn sắp suy diễn ra đủ loại thứ kì lạ sẽ xảy ra, mà đây là đâu thế ạ?”
“Chú, cháu đói, cháu muốn ra khỏi đây.”
Tôi chỉ lặng lẽ đứng sau, quan sát anh em họ hỏi tới tấp chú mình.
Dù vợ chồng cố Công tước có ân cần mẹ con tôi đến đâu, thì với người khác, chúng tôi cũng chỉ đơn thuần là kẻ hầu hèn mọn. Tôi luôn khắc sâu điều đó vào đầu ngay cả trước khi kí ức từ kiếp ước trở lại.
Tuy nhiên, giờ…
Đứng im và nhìn chằm chằm vào vị tử tước trẻ. Có gì đó rất đáng ngờ.
Nụ cười trìu mến ngày xưa đã không còn, đôi mắt…trống rỗng như mắt cá.
Mấy đứa cháu mình thì cứ nhao nhao lên nói, còn ông ta chỉ đứng đó, không nói câu nào cả. Trông kiểu đang khó xử…
Không ai muốn biểu hiện ra nhưng tất cả, kể cả tôi đều rất bối rối với sự im lặng kia.
Tại sao, tại sao ông lại nhìn cháu mình với khuôn mặt kia vậy hả? Hay chợt nhớ về người đã khuất à? Phải vậy thôi, đúng không?
“Chú?”
Hẳn đã cảm thấy sự bất ổn, Letis giả vờ ho. Bầu không khí vừa được giải tỏa trong giây lát, đã nhanh chóng căng thẳng trở lại.
Sau một hồi im lặng, Jerome mới mở miệng nhưng với giọng nói khàn khàn, cứng nhắc, không còn nhẹ nhàng và vui đùa thường ngày nữa.
“Mấy đứa…ta ngồi xuống trước đã.”
Letis ngồi xuống cái ghế cạnh đó, Benya và Estelle ngồi mép giường, còn tôi quyết định đứng cạnh Estelle.
Jerome lại ngậm miệng vào và nhìn vào khuôn mặt khó hiểu của chúng tôi, dù ai cũng đều ngoan ngoãn ngồi xuống rồi.
“Chú ốm ạ?”
“...À không, không đâu, ta khỏe mà Letty. Các cháu hẳn đều bất ngờ lắm đúng không? Vừa tỉnh dậy thì thấy phòng mình đã thay đổi.”
“Cháu cũng có hơi ngạc nhiên chút, nhưng đây là trong nhà cháu ạ?
“Một căn phòng bí mật luôn là thứ cơ bản với mọi quý tộc đó.”
Jerome đã trở lại với giọng điệu thường ngày, ai cũng bật cười trước câu đùa kia, nhưng tôi thì không.
Chính vì cái biểu cảm trên khuôn mặt kia, nó cứ khiến tôi khó chịu sao sao ấy. Việc phải đổi phòng thế này cũng đồng nghĩa với việc chúng tôi sẽ phải tiếp tục ở đây…
“Mấy đứa à, ta e rằng giờ chúng ta sẽ phải thay đổi kế hoạch chút.”
“Dạ?”
“...Bọn ta đã định để mấy đứa đến Pzeya nhưng mấy đứa hiểu rõ tình hình ở Hwangdo lúc này thế nào đấy nên bọn ta đều kết luận rằng việc đến cảng Valencia giờ đây cũng rất nguy hiểm.”
Vô số quý tộc, kể cả Hoàng hậu và vợ chồng Công tước Serpente, những người còn chẳng có dư dả thời gian mà lang thang ngoài phố xá, đều bị nhiễm bệnh mà qua đời.
Quý tộc đã thế này thì chưa cần nhắc đến dân thường, cũng đủ hiểu đây là một đại dịch khủng khiếp thế nào rồi. Những tờ báo thì tin rằng đây chính là hình phạt từ Chúa. Không ai biết khi nào mình hay người khác sẽ nhiễm bệnh và bị nhiễm vì sao.
…Mọi thứ chỉ là tên tác giả muốn thiết lập thế thôi chứ làm quái có Chúa đâu mà trừng với chả phạt. Dịch bệnh không xác định này cũng từa tựa Cái chết đen, ta sẽ đột ngột chết trong khoảng 2 tháng. Và hiển nhiên rồi, hậu quả và nỗi sợ hãi từ nó sẽ mãi đeo bám những người ở lại.
Đó quả thực là một kết luận hợp lý nhưng…
“Kể cả dinh thự này…ta không thể khẳng định được nó an toàn hoàn toàn và sẽ không có người nhiễm được. Các cháu còn nhỏ nên càng dễ bị nhiễm hơn, nên bọn ta muốn nhanh chóng đưa các cháu đến nơi an toàn nhất. Là nơi này, lâu rồi không có ai sử dụng đến nó.”
Ông ta nói với giọng vui tươi hơn, trái với lúc nãy, như thể đang che giấu gì đấy.
Tôi trao đổi ánh mắt với Benya. Có vẻ cả hai chúng tôi đều chung suy nghĩ.
“Vậy...à? Từ giờ bọn cháu sẽ ở đây ạ?”
Letis từ từ ngẩng đầu lên và bối rối trước câu hỏi đột ngột của Benya. Estelle cũng trở nên lo lắng, còn Jerome mỉm cười và nhanh chóng gật đầu.
“Lúc này chỉ vài ngày thôi. Bọn ta không thể đặt các cháu vào nguy hiểm được… Mấy đứa không phải lo lắng gì về nơi này đâu, vì nó rất an toàn. Ta cũng không muốn nhưng mấy đứa chỉ cần ở đây vài hôm thôi, rồi ta sẽ đi đến Pzeya ngay khi tình hình tốt hơn.”
Chúng tôi nhìn nhau. Thật tuyệt khi có thể khám phá nơi mới nhưng ở lại lại là chuyện khác.
Ở cái không gian nhỏ bé chật hẹp thế này thì quả thực là một cơn ác mộng với những công tử tiểu thư như anh chị em họ.
“Cháu không muốn ở đây đâu…”
Không quá bất ngờ khi Estelle quay sang tôi và bật khóc. Sẽ chả ai lường trước được tình huống này hết. Cả Benya và Letis đều rất ngạc nhiên.
“Bọn cháu sẽ ở đây bao lâu ạ?”
Câu trả lời cho câu hỏi của Letis trở lại rất nhanh.
“Sẽ là một tuần hoặc tầm đó, nhưng sẽ không hơn thế nữa đâu. Vì tốt nhất là nên cho các cháu sang nước ngoài sớm nhất có thể.”
“À vậy…Bọn cháu cũng phải ăn ở đây ạ?”
“Ừ, quản gia sẽ mang đồ ăn tới. Mấy đứa có thể ra xem thử quần áo bọn ta đã chuyển trước. Sasha sẽ lo được cho Estelle nhưng hai đứa sẽ phải tự lo cho chính mình.”
Jerome bật cười trước khuôn mặt biến dạng của 2 cậu bé kia. Thường thì tôi sẽ cười hùa cùng đấy, nhưng giờ thì tâm trí còn đâu mà làm thế nữa.
“Khỉ nó, này tối với ngột ngạt quá chú. Cho bọn cháu ra ngoài 1 phút thôi mà?”
“Không được, thế thì ta mang mấy đứa đến đây làm gì chứ. Dịch bệnh lây được qua không khí đó.”
Nhiều nhất là một tuần. Với tôi thì cũng ngắn thôi mà với bọn họ thì chịu đấy. Chỉ cần môt tuần ở đây là được thẳng tiến đến nước ngoài rồi.
…Nhưng sao tôi thấy bất an vậy?
Không phải là tôi không thể hiểu. Tôi biết kế hoạch nghe rất hợp lý. Cũng chỉ tạm thời ở đây… mà sống lưng tôi cứ lạnh toát là sao?
Tử tước chợt ngừng mỉm cười rồi quay phắt qua tôi. Hay ông ta cảm nhận được tôi đang nghi ngờ ông ấy? Chỉ trong chốc thôi nhưng thực sự ánh mắt ổng nhìn tôi rất kỳ lạ.
“Sasha, cô nghe rồi đấy. Cô sẽ đi cùng tới Pzeya vì Estelle cần cô. Hãy chăm sóc chúng như cô vẫn luôn làm.”
***
Xem nào, cốt truyện của cuốn sách là gì nhỉ?
Ở đế quốc Cherkesha, nơi có nền văn minh rực rỡ với hơn 1700 năm tuổi, chỉ tồn tại duy nhất hai gia tộc có tước hiệu Công tước: gia tộc Parque, gia tộc có công sáng lập đế quốc và gia tộc Serpente, nền tảng của kinh tế đế quốc. Dù lịch sử của Serpente khá ngắn so với Parque có công và lịch sử ra đời rất lâu, nhưng họ sở hữu ngân hàng Python, ngân hàng quan trọng và giàu có nhất trên toàn thế giới.
Nữ chính là con gái duy nhất của Công tước Parque, Adriana D’amor de Parque. Cô mồ côi mẹ từ khi còn bé và được cha chăm sóc. Nhưng từ khi cha tái hôn, cô đã phải chịu đựng rất nhiều vì sự xuất hiện của mẹ và em kế của cô ấy. Tệ hơn nữa, cha cô cũng chết vì bệnh dịch.
À mà cũng có tin đồn là công tước Parque không chết vì bệnh mà bị chính vợ hai đầu độc.
Dù sao thì một thời gian sau đại dịch, đế quốc hỗn loạn đến mức các băng đảng tung hoành khắp nơi. Adriana đã trấn an người dân bằng cách quyên góp một số tiền đáng kể cho việc cứu trợ người nghèo. Nhờ đó đã đưa cô đến gần hơn với Thái tử.
Nam chính là anh ta. Sau này hiển nhiên họ sẽ sống hạnh phúc mãi mãi bên nhau rồi nhưng thế thì còn gì vui đâu, nên con đường đến đó vẫn phải có vài chướng ngại vật nữa.
Ví dụ nè, nhị hoàng tử, vốn nổi tiếng là lăng nhăng, đã tia trúng người yêu của anh trai mình, hay Công tử Parque, tên em trai kế bị siscon nặng của Adriana, luôn tìm mọi cách ngăn cản mối tình của chị mình. Và, công tước Serpente, 7 năm sau khi trở về từ Pzeya, đã trở thành kẻ cai trị thế giới ngầm của đế quốc lúc đó, cũng phải lòng Adriana.
Là Letis đó. Hay hiểu khác là sự thất bại của Sasha, người đã điều khiển anh em Serpente làm đủ thể loại điều ác, bắt đầu từ đó. Và ở cuối cuốn sách, chúng tôi đều phải đối mặt với kết cục khó lường.
Ngoài quan hệ thân thiết từ thuở nhỏ, lý do tại sao con gái của một bà vú, một thường dân không hơn không kém, lại nhận được sự sủng ái từ hai anh em kia, chính là nhờ cái nhan sắc xuất chúng này nữa.
Tác giả viết thế chứ tôi không có tự tâng bốc đâu.
Có đoạn cũng viết rằng kể cả 2 vị hoàng tử ghét cay ghét đắng ả cũng không thể phủ nhận vẻ đẹp ấy được.
Từ vựng
Hán tự
Dịch
Đang tìm kiếm ...
Tiếng Anh
Từ điển JP