"Em muốn ra khỏi đây lắm rồi! Không phải chị bảo em chỉ phải đợi một tuần thôi mà? Tại sao chúng ta vẫn ở đây vậy?"
Cũng không bất ngờ mấy khi Estelle cuối cùng cũng làm ầm lên rồi. Đúng hơn, phải nói là thật đáng khen khi em ấy đã không làm ầm sớm hơn.
Lettis đang gảy tung cái đĩa trứng tráng nguội lạnh bằng một cái nĩa, và mở miệng. Tôi không ngờ mình lại nghe thấy giọng nói the thé và khô khốc như vậy phát ra đấy.
“Ăn xong đi. Tình hình có vẻ tồi tệ hơn chúng ta tưởng rồi. Hoặc có gì đó kinh khủng đã xảy ra, nhỡ một trong những người thân của chúng ta bị nhiễm bệnh thì sao.”
Đã hai tuần kể từ khi chúng tôi đến đây. Điều đó có nghĩa là chúng tôi đã trải qua một tuần dài hơn so với những gì chúng tôi được hứa.
Suốt thời gian qua, chúng tôi còn không thấy nổi một cọng tóc nào của Harris hay Jerome. Lẽ nào mắc bệnh hết rồi hửm? Biết đâu.
Bầu không khí ảm đạm và nhạy cảm trong những ngày qua khi lũ trẻ tích tụ sự bực bội và lo lắng do tình huống không khác gì tra tấn này. Nếu thiếu đi Estelle, thì hẳn ai ai cũng đã nổ điên lên hết rồi.
“Em không muốn ăn nó nữa đâu. Nhạt toẹt và chán lắm!"
Estelle tội nghiệp, tôi biết em ấy kén ăn như thế nào mà. Tôi cố gắng xoa dịu cơn giận của em ấy bằng cách vỗ nhẹ vào lưng em ấy.
“Uống chút nước trái cây đi. Ngay cả khi nó không ngon, em cần phải ăn để giữ sức khỏe của mình nữa.”
"Đấy! Ngay cả chị cũng không muốn ăn nó mà!”
“Ăn thêm bữa nay nha? Em không được bỏ bữa đâu."
"Hôm nào chị cũng bảo em chỉ phải chịu đựng nó thêm một ngày nữa thôi mà!"
Quả là một nhận xét sắc bén. Cảm giác như vừa có một nhát dao găm vào tim tôi vậy. Nhưng thực vậy, chúng tôi đã đạt đến giới hạn của bản thân khi nghĩ rằng ngày mai chúng tôi sẽ nghe tin tức về việc bị cầm tù. Sự kiên nhẫn và hy vọng của chúng tôi đang bị ăn mòn đi qua từng lúc.
Người duy nhất tôi có thể cố gắng nói chuyện để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra là kẻ đã lén đến hàng ngày. Nhưng khi quái nào họ đến chứ? Dẫu có cố tỉnh giấc sớm đến mức nào đi nữa, luôn có một khay mới đã được đặt ngay cạnh cửa gương.
Tôi sẽ thức cả đêm nay để gặp người đó lần này.
Chúng tôi dề dề ăn bữa sáng. Estelle thậm chí không đụng đến thức ăn thừa ngoại trừ một chút nước trái cây và bánh kếp siro. May mắn thay, Benya, tên vẫn còn thèm ăn, đã lo liệu đống đồ ăn do em gái mình để lại.
“Chết tiệt, anh không biết ai đã lên thực đơn, nhưng nếu ra khỏi đây, anh sẽ bắt họ ăn bánh kếp cả tháng quá.”
Đồng ý luôn. Họ không thể cung cấp thức ăn ngon cho chúng tôi trong lúc này sao? Tôi không rõ chúng tôi đã phạm tội gì khi khiến chúng tôi không thể thưởng thức nổi chính bữa ăn của mình nữa.
Ngay cả khi thế giới này khiên khen ăn uống thế nào đi nữa, dẫu ẩm thực xa xỉ bị coi là tội tày trời thì đối với giới quý tộc, nó lại là lẽ thường. Hay có câu 'Cuộc sống còn gì vui nếu thiếu thức ăn ngon mà?' Nhưng bây giờ có vẻ như trong tình cảnh này, mọi người đều muốn kiềm chế những thứ xa xỉ đó để không chọc giận Đức Chúa Trời.
"Nhưng quá vô lý khi lũ trẻ phải gánh vác hậu quả này."
* * * * *
Những ngày bị giam cầm của chúng tôi vẫn cứ kéo dài và chậm rãi trôi. Không có gì để làm ngoại trừ ăn các bữa.
Tôi cũng chả biết làm gì khác ngoài tết tóc cho Estelle, nghịch những lọn tóc của em ấy, hoặc đọc vài cuốn sách từ thư viện đầy bụi. Nhưng mà chả có gì thú vị cho những đứa trẻ đang dậy thì đọc được hết. Toàn sách kinh tế, chính trị hoặc nghệ thuật tự do gì gì đấy.
"Hôm nay, anh sẽ phải đàm phán."
Trước đây, việc tụ tập và dành thời gian trong cùng một phòng ngủ là điều không tưởng đối với tất cả chúng tôi. Nhưng mà tầng dưới chỉ độc mỗi thư viện với lại thiếu đi ánh sáng mặt trời chiếu đến nữa nên thiếu nến là nó sẽ tối tăm cả ngày lẫn đêm. Vì vậy nên chả ai mắng chúng tôi được vì lượn lờ xung quanh Estelle đang ngủ trưa hết.
Tôi treo một chiếc khăn sạch lên tay vịn của chiếc ghế và nhìn Lettis. Mãi mới nghe thấy, giọng nói tràn đầy năng lượng như xưa kia cất lên nên tôi cũng nhanh chóng đáp lại.
"Anh định làm gì?"
“Anh cần một lời giải thích. Nếu có xe hàng mới vào mỗi sáng, chứng tỏ là phải có người ra vào, dù có là Harris hay không. Vậy tại sao chúng ta không đợi cả đêm?"
Tôi cũng đã có một kế hoạch tương tự, vì vậy không có lý do gì để từ chối nhưng Benya, người chỉ ngồi với đầu của mình hướng lên trần nhà, không hé nửa lời, khịt mũi.
"Em chắc anh trai mình sẽ ngủ gật giữa chừng quá."
“Lý do tại sao anh kêu chúng ta làm điều đó cùng nhau đó! Nếu bất kỳ ai trong số ba chúng ta ngủ quên, những người khác có thể đánh thức hoặc canh tiếp.”
Nói cách khác, tất cả chúng tôi đều sẽ canh chừng. Nghe có vẻ là một kế hoạch khá hay, vì vậy Benya đã đồng ý. Tuy nhiên, chúng tôi đã không canh vào ngày hôm đó.
Không lâu trước khi tiếng chuông cầu nguyện vang lên, cuối cùng cũng có người bước vào qua cửa gương. Tử tước Ipolit Jerome ló mặt sau gần hai tuần.
* * * * *
Tôi sẽ không đi vào chi tiết về sự chào đón mà Jerome nhận được khi ông ta đã đến.
Estelle khóc lóc nài nỉ được ra khỏi hố địa ngục này, Lettis và Benya thổi bay bầu không khí u ám, nét mặt họ nhẹ nhõm hơn hẳn nãy.
Jerome, người nhìn cháu gái và các cháu trai của mình với cái nhìn bàng hoàng như một con cá chết, cùng một nụ cười kỳ lạ đóng đinh trên môi, mãi mới cất lời.
“Ta xin lỗi vì lẽ ra ta nên đến sớm hơn. Ta chắc rằng các cháu đã nhận thấy điều này nhưng kế hoạch đã bị gián đoạn rồi."
'Ừ chắc chắn. Hẳn là bị gián đoạn rồi.'
Một khoảnh khắc im lặng bao trùm. Ánh mắt của chúng tôi nhanh chóng chuyển hướng khi Jerome nhìn xung quanh một cách bất lực trong sự im lặng khó xử đột nhiên nhấn chìm chúng tôi. Ngay sau đó, Lettis bước tới và hỏi.
"Bị gián đoạn là sao ạ?"
“… Đó là… ta nói thế nào đây…”
"Cái quái gì đang xảy ra vậy ạ? Có người khác chết nữa phải không?"
Chúng tôi không thể biết bên ngoài có bao nhiêu người đã bị bệnh khi trốn trong khu bí mật này. Sau cái chết của Hoàng hậu và Công tước và nữ Công tước Serpente, mọi người mới đặc biệt chú ý đến nó, nhưng… Theo như tôi có thể nhớ, họ hàng của anh em họ không chết vì bệnh dịch.
"Chú không ở đây để đưa bọn cháu đi đúng không?"
Lời nói khó nghe của Benya giống như một lời xác nhận hơn là một câu hỏi. Và nó làm dấy lên những nghi ngờ đáng lo ngại nhất đang len lỏi trong lòng người nghe.
Estelle, người đang cố gắng thoát ra, ngay lập tức tái mặt như một xác chết, và Lettis bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình.
“Chú, chúng cháu không thể ở đây được nữa, dù tình hình có nghiêm trọng thế nào. Chú biết Estelle không khỏe mà! Tắm nước ấm là điều cần thiết, đi bộ thường xuyên và khám sức khỏe định kỳ nữa. Thật vô lý khi tiếp tục sống như thế này. Trên hết…"
“… các cháu có nghĩ rằng chúng ta cố tình giữ cháu ở đây vì chúng ta thích nó ư?”
Trước câu hỏi lạnh lùng của ông, Lettis nhanh chóng lắc đầu ngượng ngùng mà không phản bác. Tất nhiên, anh ấy không bao giờ nghĩ như vậy.
Ít nhất là chưa.
Jerome nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoang mang của cháu gái và cháu trai trong giây lát với biểu cảm kiên định trên khuôn mặt, rồi thở dài với nụ cười dịu dàng thường ngày xuất hiện.
“Ai đó trong những người đi dự đám tang bị nhiễm bệnh, vị giám mục và những người khiêng xác, tất cả đều không tỉnh lại vào sáng hôm sau. Bữa trưa thì ăn với bạn bè còn bữa tối thì ăn với tổ tiên… Trong hoàn cảnh như vậy, các cháu có nghĩ rằng việc ra ngoài chơi và giao lưu với những người khác như bình thường là hợp lý không?"
Không có ai trả lời.
Trong khi anh trai của em ấy trao nhau những cái nhìn bối rối vì kinh ngạc và kinh hãi, tôi cảm thấy được bàn tay đang siết chặt cửa Estelle. Ba đôi mắt xanh to tròn đẫm lệ nhìn vào mặt tôi với vẻ thất vọng xen lẫn tuyệt vọng.
Không thể nào chúng tôi có thể sống sót ở đây dù chỉ một ngày. Không người hầu hay người giúp việc nào có thể đến gần anh em họ trong một không gian nhỏ bé lại không có tí riêng tư nào như này hết. Đồ ăn thì kinh khủng đến mức mà nhìn thực đơn cũng không nổi nữa, nhà tắm chỉ có nước lạnh nên mỗi tắm thôi cũng chật vật lắm rồi. Không có đồ chơi hay sách vở để giết thời gian, và chúng tôi thậm chí không thể đi ngắm tất cả những bông hoa đang nở trong nhà kính. Không có nơi nào để chạy hoặc đi bộ. Và những tiếng chuông hùng vĩ vang lên hàng ngày vào buổi trưa và giờ cầu nguyện thì sao?
Sau đó, Tử tước, người có vẻ rất chú ý đến phản ứng của cháu trai, nhìn chằm chằm vào tôi. Đôi mắt màu ngọc bích đờ đẫn của ông thoáng hiện lên vẻ hoang mang.
"Bộ quần áo đó…"
"Tôi không có quần áo cho mình."
Tôi cố gắng giải thích một cách nhanh chóng. Ông ta chỉ nhìn chằm chằm vào tôi với cái trán nhăn nheo, chính xác hơn là nhìn cô hầu gái mặc váy của cháu gái ông ta, như thể tiếng tôi không khác gì tiếng gió thoảng. Vì vậy, tôi lại mở miệng.
“Tôi định hỏi ông Harris quần áo, nhưng tôi không thể gặp ông ta ngoại trừ ngày đầu tiên. Vì vậy, tôi đã xin phép em ấy trước, vì tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc…"
"Gì?… À. Chúa ơi, ta không nghĩ đến điều đó. Ta xin lỗi."
Tất nhiên, lời xin lỗi hướng đến Estelle. Mà lúc này thì em ấy làm gì có tâm tư để đón nhận mấy lời xin lỗi đó chứ.
“Chú ơi, khi nào chúng cháu mới thoát ra…? Cháu ghét ở đây. Cháu chán ăn cùng một bữa mỗi ngày rồi, cháu sợ tiếng chuông, và cháu không thích rửa bằng nước lạnh nữa. Cháu thậm chí không muốn sử dụng cùng một chiếc khăn hai lần.”
'Ôi, Chúa ơi, em nhận thấy điều đó rồi à?'
Tôi đã bí mật gấp nó lại trong khi em ấy đang ngủ trưa và đặt nó trở lại rồi mà.
“Chú à, sao lão quản gia mới tới mà đi không một tiếng động vậy? Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?"
“Ngoài ra, có chuyện gì đã xảy ra với đầu bếp thế? Sao chúng cháu chỉ có thể ăn cùng một bữa mỗi ngày thế? Cháu thấy mình bị đối xử như mấy con gia súc ý. Cháu gần như đã thức cả đêm với Sasha và Benya để cố gắng tìm ra manh mối về những gì đang xảy ra đó!"
Sau đó, Jerome, người chỉ nhìn chằm chằm vô hồn trong khi lắng nghe những lời phàn nàn của cháu trai, đột nhiên cúi đầu xuống và đặt hai bàn tay đang chắp lên trán.
Ông ấy đã như vậy trong một thời gian khá dài. Có vẻ như ông ta có phần mệt mỏi và đau khổ, vì anh em họ đang trút sự bất mãn lên ông ta, nên ổng chỉ biết im lặng và tránh ánh mắt của họ.
Tuy nhiên, một lúc sau, âm thanh duy nhất chúng tôi nghe thấy là một giọng nói nhỏ.
"Ta không biết."
"…dạ?"
Trước khi tôi kịp nhận ra, tất cả họ đã đứng dậy bên cạnh tôi, nhìn chằm chằm vào Tử tước. Estelle, người đã ở gần phía sau tôi, và hai anh em đến từ bên trái và bên phải.
Khi ông ta từ từ ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào lũ chúng tôi, một tia sáng kỳ lạ vụt qua mắt Jerome.