“Cậu định làm gì đấy? Cái đó sắp gãy, nguy hiểm lắm…"
“Không gãy đâu. Tớ kiểm tra hết vào hôm qua rồi.”
"Kiểm tra?"
"Ừ."
"Cậu đã kiểm tra tất mấy cái thang ở đây á?"
"Ừ. Đây là cái ổn định nhất."
"Kiểm tra như thế nào?"
“Kiểm tra như nào sao? Di chuyển tới lui từng cái một."
Tôi bất lực trước vẻ mặt tự hào của cậu ta. Chỉ sau đó, những mảnh thang vụn rơi vãi khắp nơi mới đập vào mắt tôi.
'Tôi cứ nghĩ cậu ta nhốt mình ở đây cả ngày và đọc mấy cuốn sách cổ xưa chớ, và cậu ta làm gì thế này? Nhỡ cậu bị thương nặng thì sao hả?!'
Lờ đi biểu cảm kinh ngạc của tôi, Benya leo lên cái thang dài một cách đầy khí thế. Nhìn cậu ta như vậy, bóng dáng một thiếu gia cao quý đã biến đâu rồi mà thay vào đó lại chỉ còn là một cậu nhóc ham chơi thôi.
Hơn nữa, tôi đã kiểm tra cửa sổ vào ngày hôm trước, nên tôi ko biết có gì để xem thêm…
"Cậu đang làm gì đấy?! Benya!!”
Benya đã với tới cửa sổ, nắm lấy khung cửa sổ bằng cả hai tay, nhấc chân và kéo người ra ngoài.
"Dừng lại!! Xuống đây ngay!"
"Không sao đâu! Cậu cũng lên đi!"
"Cậu điên hả?! Vào trong nhanh lên!"
“Không thích! Tớ sẽ không xuống cho đến khi cậu lên đâu."
Cậu ta thực sự muốn chết nên phát điên rồi à!? Tôi càng sợ hãi và lo lắng bao nhiêu thì cậu ấy càng có khả năng làm điều gì đó điên rồ nguy hiểm bấy nhiêu.
Mệt mỏi quá. Nếu Nữ công tước nhân từ còn sống, bà ấy sẽ uýnh vào lưng thằng nhóc đó một cách không thương tiếc cho coi!
“Benn, làm ơn, xuống đi! Cậu sẽ chết thật đấy!"
Tôi cố gắng van xin bằng một giọng đáng thương và ngọt ngào nhất có thể, hy vọng rằng nó sẽ giúp ích.
“Tại sao tớ lại chết? Mau lên nào!"
…Tất nhiên, nó vô dụng.
'Thằng khôn mầm mống phản diện này! Aaaahh! Hay tôi cứ thế để cậu ta ngã và hy sinh vì một tương lai hòa bình nhỉ?'
Nhưng bất chấp những suy nghĩ giết người của tôi, tôi đã leo lên chiếc thang tồi tàn trước khi hoàn hồn, và rồi để bị cuốn vào một tình thế tiến thoái lưỡng nan thế này đây. Ặc! Kiếp trước tôi sống thất đức quá sao mà kiếp này phải chịu khổ thế này cơ chớ!?
Tôi cố gắng đến được cửa sổ, nuốt xuống nỗi đau, và thằng nhóc vừa ngồi ở đó một lúc trước đã biến mất.
Trong giây lát, tôi đã sững người vì sợ hãi.
'Cậu ta...!?'
"Nào."
Ôi mẹ ơi! Tim con sắp rụng mất rồi. Với một bàn tay nhô ra từ bên ngoài cửa sổ, tôi đã suýt ngã như hôm trước. Cậu ta đang đứng ở chỗ quái nào vậy?
"Sao…"
“Khung cảnh từ đây tuyệt lắm.”
Tôi nhìn xuống khi cơ thể đã qua được nửa cửa sổ. Benya đang đứng dưới cửa sổ, giẫm lên vai tượng đá trên mái nhà.
Không cần phải nói, nó trông thực sự nguy hiểm. Khoảng cách giữa cửa sổ và bức tượng không xa lắm, nhưng xét về độ cao của nơi này, nếu tôi trượt chân và rơi khỏi mái nhà, tất cả sẽ kết thúc.
"Làm sao xuống đó hả?!"
"Chỉ cần nắm lấy tay tớ và nhảy thôi!"
“Nhưng nếu ngã…!”
“Không mà. Đừng lo, tớ sẽ không bao giờ để cậu ngã đâu."
Một tuyên bố khiến người ta an tâm làm sao. Tôi vừa khóc vừa cắn môi. Nắm chặt lấy khung cửa sổ trên đầu bằng cả hai tay và từ từ đưa chân ra, giống như nãy cậu ta làm. May vì mặc váy mảnh, chứ là váy bình thường, nó sẽ rất rườm rà.
Dẫu sao nay cũng sẽ ra ngoài mà sao mà từ sáng đến giờ cứ điên điên thế này chớ.
"Không sao đâu. Nắm tay tớ và đáp xuống đây này."
Benya, người thường hành xử như cậu ta không có chút lương tâm nào, đang nói với một giọng khá ngọt ngào. Khi tôi hoàn toàn kéo người ra khỏi cửa sổ, cơ thể tôi run lên vì bầu trời gần như thế nào.
'Nếu tôi mà chết như thế này, chắc chắn tôi sẽ trở thành hồn ma ám cậu suốt đời! Được rồi, một, hai…!'
"Kyaaaa!"
"Ồ, cậu có tài cho việc này đấy."
Tôi từ từ mở đôi mắt nhắm chặt của mình trước cảm giác đang có một bức tượng đá rắn chắc dưới chân. Tôi đang đứng trên một bên của đôi cánh dang rộng của ông Gargoyle. Chà tôi đã vô tình biến ông ta thành một con ngựa đồ chơi của trẻ con rồi. Cũng may là ông Gargoyle khá lớn.
Một khoảnh khắc im lặng ập xuống chúng tôi. Benya liếc nhìn khi tôi vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác nhìn chằm chằm vào nguyên nhân của tất cả chuyện này. Sau đó, chúng tôi phá lên cười cùng một lúc.
"Sao? Đáng không?"
"Không có lần 2 đâu!"
Tất nhiên rồi. Ai sẽ chăm sóc Estelle của chúng ta nếu tôi chết chớ? Lắc đầu, tôi nép vào lưng ông Gargoyle và vòng tay qua chân mình. Benya cũng ngồi cạnh tôi.
Làn gió buổi sáng trong lành thổi qua làm tung bay mái tóc chúng tôi. Lúc này mặt trời đã mọc. Chúng tôi ngồi im lặng một lúc và ngắm bình minh.
“Cậu muốn cho tớ xem cái này…?”
Khi được hỏi, cậu ho ngượng ngùng.
“Đêm qua còn tuyệt hơn. Lúc hoàng hôn ý."
Oh. Tôi không biết quang cảnh đó tuyệt thế nào, nhưng quang cảnh hiện tại rất đẹp. Khi trời đang tối, hơi xanh dần dần sáng lên, những đám mây nhỏ và mọi thứ xung quanh được nhuộm bằng ánh cam của bình minh. Thật khác biệt khi ngắm nhìn nó từ mặt đất.
"Cậu đã ở đây cả ngày hôm qua à?"
“Không phải cả ngày… Tớ đang xem qua vài cuốn sách, rồi đột nhiên tò mò không biết bên ngoài trông như thế nào. Nên tớ ngồi đây và suy nghĩ một lúc.”
"Cậu đã nghĩ gì về?"
“Chỉ, cái này cái kia, như… bố mẹ.”
Những giọt nước còn đọng trên mái tóc bạc phơ rơi xuống, lấp lánh những tia nắng. Mái tóc giống hệt cố Nữ công tước… Đột nhiên, tôi cảm thấy một nỗi buồn cháy bỏng.
Do dự, tôi đưa tay lên và nhẹ nhàng đặt lên vai cậu; đôi mắt xanh như bầu trời của cậu hướng về tôi. Ánh mắt cậu ta đầy ắp nỗi buồn và thứ gì đó rất phức tạp.
"Thật may vì ít nhất cậu vẫn ổn."
Giọng cậu ấy nhỏ đến nỗi, trong một lúc, tôi tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không. Tai tôi lãng rồi chăng?
"Uhm, hả?"
“Cậu biết Estelle cần cậu đến mức nào mà. Và thật sự thì, nếu không có cậu, tớ cũng sẽ không thể chịu nổi khi ở nơi này được."
Đó là? Chà, hiển nhiên chuyện gì sẽ xảy ra nếu chỉ có ba người họ ở lại đây chớ. Chúng tôi đã từng chạy nhảy với nhau khi còn nhỏ, nhưng thành thật mà nói, tôi không thể nói rằng anh em họ quá thân thiết với nhau.
Lettis và Estelle khá thân thiết, nhưng Benya luôn chơi riêng. Đó là điều tự nhiên; cậu ta không biết cách cư xử tử tế hay dịu dàng như anh trai mình.
Như cố Công tước thường nói, Lettis tốt bụng đến mức Benya được sinh ra để cân bằng lại. Có lẽ đó là lý do tại sao những gì tôi vừa nghe lại khá bất ngờ.
Thằng nhóc chết tiệt! Nếu cậu ta cứ mạnh mẽ như vậy, tôi thực sự không biết phải làm gì cả!
"Sasha."
“… HẢ?”
"Tôi nghĩ cậu đang bắt đầu chảy nước dãi."
…Hẳn rồi. Tên khốn này sẽ chả tốt đẹp được lâu đâu mà. Tôi vội vàng ngậm miệng lại và nhìn chằm chằm vào tên đang cười khúc khích kia.
“Tớ nghe nói rằng, ở Pzeya, việc con gái cuộn tóc thành bánh là mốt đó, tớ nghĩ nếu cậu làm vậy, nó sẽ rất đáng để nhìn cho xem.”
“Ha! Xin lỗi thiếu gia, bảo mẫu khiêm tốn này làm sao có thể dùng phong cách tiểu thư như vậy được? Tớ nghĩ Estelle sẽ trông đẹp hơn.”
"Vậy à? Chà, thế hơi tiếc cho mái tóc cậu đấy. Tớ cũng muốn thấy Estelle với nó nữa."
Nếu là Estelle thì dù cuộn tóc như búi cao thì kiểu gì em ấy cũng rất đáng yêu thôi. Mình có nên học cách bện tóc như vậy cho em ấy không ta?
Dù sao, dù có búi hay không thì tôi cũng hài lòng với mái tóc hiện tại của mình rồi. Tôi không chắc về đôi mắt đỏ, nhưng vì được thừa hưởng mái tóc xoăn và vàng đỏ từ mẹ nên tôi rất thích nó.
Bầu trời ở ngay trên đầu chúng tôi, giờ đã hoàn toàn được chiếu sáng bằng ánh sáng mặt trời. Chúng tôi nép vào nhau trên lưng ông Gargoyle, ngắm bình minh buổi sáng. Đó là một cảnh tượng sảng khoái và tràn đầy hy vọng.
Sự lo lắng và ngờ vực mà tôi cảm thấy khi thấy khay bánh lúc nãy dường như biến mất. Sẽ không có ai có thể quyết định giam cầm chúng tôi mãi mãi được. Họ định giải thích kiểu gì với người khác được chứ? Ngay cả khi họ nói rằng chúng tôi chết vì bệnh dịch, thi thể của chúng tôi vẫn phải được xác định.
Nếu họ nói rằng anh em nhà Serpente đến biệt thự nghỉ dưỡng hoặc đến một đất nước khác thì mọi chuyện sớm muộn gì cũng bị bại lộ.
Vì vậy, thay vì lãng phí năng lượng của mình vào những nghi ngờ vô ích, tốt hơn hết là nên nghĩ về cách sống ở Pzeya.
Tôi phải làm bất cứ điều gì cần thiết để ngăn đứa em yêu quý Estelle của tôi qua đời.
***
Ra ngoài đã khó, nhưng vào lại càng khó hơn. Không như Benya, người khéo léo nắm lấy khung cửa sổ và nhảy qua đó như thể cậu ta đang trong rạp xiếc, tôi phải nắm lấy cánh tay đưa ra của cậu ta, hầu như không thể trèo lên trở lại.
Khi cậu ấy đi xuống thang trước, tôi liếc qua, bám vào cửa sổ chật chội. Người đánh chuông ở đâu nhỉ?
Ngay khi chúng tôi rời thư viện sau chuyến phiêu lưu nhỏ của mình, Lettis đã chào chúng tôi. Anh vừa nhìn chúng tôi, tay thì vò đầu, mồm thì ngáp.
"Huh? Hai đứa đã làm gì trong đó thế?"
“Có thể có thông tin quan trọng liên quan với gia đình chúng ta, vì vậy em đã đi kiểm tra. Không như anh trai mình, chỉ kế vị trên danh nghĩa.”
Trước câu trả lời đầy mỉa mai của Benya, Lettis ngay lập tức đáp trả với vẻ mặt xấu hổ.
"Không phải là anh không nghĩ về nó mà!"
“Ồ, chắc chắn là anh đã nghĩ mà. Sao anh không giao lại vị trí người kế vị nhỉ?"
"Em có điên không? Em muốn anh giao nó cho em và rồi phá nát toàn bộ dinh thự sao?"
“Ai nói nó là cho em? Chúng ta có thể đưa nó cho Sasha mà.”
‘Này, tại sao cậu lại kéo tôi vào cuộc chiến của 2 người hả?'
"Đúng vậy, sau đó cô ấy sẽ đuổi chúng ta ra ngoài mà không cho mang cả quần áo."
'Nghiêm túc đấy, tôi không biết Lettis nghĩ như thế nào về tôi nữa. Sao anh ấy có thể nói vậy chớ!'
"Chà, thật vậy đó."
Benya cười khúc khích trước những lời của Lettis. Sao lại kết luận được thế chứ? Thật tốt khi 2 người hòa giải với nhau, nhưng tôi thực sự nghi ngờ về cách hai người đó nhìn nhận tôi đấy.
Lắc đầu, tôi đi lên lầu để đánh thức Estelle. Cuối cùng thì chúng tôi cũng ra khỏi đây, vì vậy phải chuẩn bị sớm.
Không ai đụng đến bữa ăn chết tiệt đó cả.
* * * * *
Nhưng cuối cùng, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chạm vào bữa ăn chết tiệt đó.
Không ai đến vào lúc tiếng chuông buổi trưa vang lên, và sau đó là tiếng chuông giờ cầu nguyện.
Khi bầu trời trên cửa sổ trên trần nhà tối sầm lại.
Vẫn không có tin tức gì cả.
Ngày hôm sau. Ngày hôm sau nữa, và cả ngày hôm sau nữa nữa…
Mọi thứ vẫn vậy.