Nhưng bản năng thường hủy hoại lý trí mà. Chỉ sau khi mang những chiếc cốc trong xe đẩy vào phòng tắm và uống một ngụm nước thì chúng tôi mới có thời gian để ngồi xuống cạnh nhau và bàn về những gì tôi đã thấy lúc nãy.
Lettis nói trước. Ảnh đang có biểu cảm y lúc tôi hướng dẫn lấy nước từ phòng tắm để uống ý; ai không biết lại tưởng tôi kêu đi bắt sư tử không chừng.
“Tháp chuông? Đây là tháp chuông? Gì… ”
“Anh, anh có nhớ tháp chuông của nhà cầu nguyện không? Hình như cùng cái đấy.”
Phải, dinh thự của Công tước Serpente có một nhà cầu nguyện riêng. Nó được xây dựng ở phía bắc của dinh thự, cách xa tòa nhà chính và tiếng chuông vang lên vào mỗi buổi trưa và giờ cầu nguyện hằng ngày.
Tòa tháp với quả chuông này cao và sang trọng đến nỗi chắc nó còn trông uy nghi hơn cái ở giáo đường trung tâm thành phố.
“… Đây là bên trong tháp chuông đó? Ý là, thậm chí có một nơi như thế này bên trong tháp chuông á?"
Lầm bầm rằng không thể tin nổi, Benya trao đổi ánh mắt với anh trai mình. Một sự nghi ngờ kỳ lạ thoáng qua trong đôi mắt xanh như bầu trời của cả hai rồi vụt mất.
"Cả hai người đều không biết?"
“Biết thế nào được chớ. Anh có biết không, anh trai à? ”
"Không, anh còn chưa bao giờ nghĩ tới có cái gì đó trong tòa tháp này mà."
Tôi cũng vậy. Tôi đã tưởng rằng có thể có một căn phòng bí mật ở đâu đó trong một trang viên khổng lồ như vậy, nhưng ngờ đến một nơi như thế này lại có thể tồn tại trong tháp chuông của nhà cầu nguyện ở mọi nơi.
Nơi này tựa một nơi ẩn náu… Ở đây, bất kể ai trốn, cũng chẳng sợ bị tìm thấy. Và dù ai có la hét hay làm ầm làm ĩ lên thì cũng chẳng ai sẽ nghe thấy. Quá hoàn hảo để sử dụng như một nhà tù.
Không có lối thoát nào ngoài cánh cửa gương. Nếu chúng ta cố gắng trốn thoát qua cửa sổ, kết cục sẽ là ngã và tạch.
“Ồ, tiếng chuông reo vào khoảng giữa trưa sẽ lớn lắm. Thế cái vết nứt trên tường chắc do nó hả?”
Tôi suy nghĩ một lúc. Chuông sẽ kêu to như thế nào nhỉ? Hy vọng rằng, nó sẽ không ốn quá làm Estelle giật mình. Nếu em ấy phát hiện ra chúng tôi đang ở trong tháp chuông, tôi chắc chắn rằng em ấy sẽ rất tuyệt vọng để thoát khỏi đây; em ấy sợ độ cao mà.
Nhưng theo một hướng nào đó, nó đúng là nơi an toàn nhất trong dinh thự. Ai sẽ đến đây chứ? Hầu hết mọi người còn chẳng đoán nổi sẽ có một nơi như vậy tồn tại trong tháp chuông.
Vậy nó thực sự là nơi ẩn náu hoàn hảo. Một nơi mà hẳn là do ai đó cố tình tạo ra từ rất lâu rồi. Một căn phòng bí mật dành cho những người cần phải ẩn náu ngay lập tức. Tất nhiên, tôi không thể coi nơi này là nhà tù vì ở đây có một thư viện. Tôi không hoàn toàn chắc chắn lắm, nhưng tôi không nghĩ ai đó sẽ thêm một thư viện nếu họ định nhốt mọi người ở đây.
Cảm giác ngứa ngáy dưới tai và nổi da gà ở cánh tay lại bắt đầu. Biết chính xác chúng tôi đang ở đâu chỉ khiến tôi càng thêm bối rối thôi. Nếu ai đó quyết định nhốt chúng tôi ở đây mãi mãi…
"Mặt cậu sao thế?"
Tôi từ từ ngẩng đầu lên. Nhưng thay vì nhìn hai cậu bé, tôi lại nhìn vào tấm gương ở bức tường đối diện.
Một phòng ngủ với đèn nến và ba đứa trẻ đang ngồi ở đó. Hình ảnh phản chiếu của chúng tôi trông giống như một cảnh trong một bộ phim kinh dị. Có một sự rùng mình ma quái, kỳ lạ ngay lúc đó, và tôi thậm chí còn không biết tại sao.
“… Tớ sẽ đi kiểm tra Estelle đang ngủ ngon không.”
Hai cậu bé chỉ im lặng nhìn tôi trong suốt lúc tôi đứng lên và đi lên cầu thang.
Estelle đã ngủ như chết trên giường.
Bây giờ là mấy giờ? Ước gì có một chiếc đồng hồ để có thể chuẩn bị trước khi chuông reo. Khi tôi gặp ông Harris vào sáng mai, tôi sẽ phải nhờ ông ấy lấy cho tôi một chiếc mới được.
Tôi ngồi bên cạnh giường một lúc và nhìn lên trần nhà nơi ánh nắng đang tràn vào…
Đột nhiên, một ý tưởng ập đến với tôi; Tôi đứng dậy và đi đến tủ quần áo. Tủ quần áo bằng đá cẩm thạch thô khá lớn và có vẻ như nó có thể được sử dụng như một chiếc giường nếu có chăn được đặt bên trong.
Sau khi kéo tay cầm, cánh cửa mở ra để lộ một tủ đầy những bộ váy công chúa. Quần áo của Estelle đã được chuyển từ trước. Bên trong ngăn kéo, có thêm đồ lót, đồ ngủ, tất lụa và bàn chải.
Tôi mở tất cả tủ và ngăn kéo, nhưng tôi không tìm thấy bộ quần áo nào cho tôi mặc được hết. Họ quên rồi chăng? Có vẻ vầy vì đời nào họ để Estelle và tôi mặc chung quần áo được.
Phải kêu ông Harris về cái này nữa vậy. Nên hôm nay tôi không có lựa chọn nào ngoài bộ đồ ngủ của Estelle hết.
Tôi thậm chí còn chưa từng nghĩ về việc này bao giờ nhưng giờ là trường hợp khẩn cấp nên cũng không làm trái được.
Tuy nhiên, sáng hôm sau, tôi đã không còn cơ hội để nói với Harris những gì chúng tôi cần. Trong lúc chúng tôi đang ngủ, bên cạnh cửa gương chỉ có chiếc xe đẩy mới đứng như lính gác và nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
* * * * *
Nhà tù bắt đầu tác động đến tôi nặng nề, và tôi không thể ngừng nghĩ về món bánh bao chiên. Mặc dù không bị bỏ tù, nhưng nó cũng chả khác mấy vì chúng tôi không thể ra vào và tự do.
“Ở đây ẩm ướt và có mùi nữa. Chắc nó cũng sẽ truyền sang em mất.”
Estelle đã phải vật lộn để thích nghi kể từ ngày đầu tiên, đặc biệt là vì em ấy thích tắm bằng nước ấm, nhưng em ấy đã dần quen với điều đó bây giờ. Tôi nghĩ chắc do em ý thà tắm bằng nước lạnh còn hơn chịu người bẩn.
"Vì chúng ta không thể thông gió ở đây thôi, nhưng em không có mùi khó chịu chút nào đâu."
Thật nực cười, cả hai chúng tôi đều để phòng tắm có mùi giống như xà phòng và chất tẩy rửa. Chất tẩy rửa trên giá trong phòng tắm chỉ là loại mà người hầu thường sử dụng, nhưng mà làm gì còn cái nào khác trừ chúng đâu.
Hơn nữa, chúng tôi còn không có đủ cả khăn tắm. Tôi đã phải làm khô chúng và sử dụng chúng một lần trong cả tuần. Nhưng tất nhiên, tôi đã giữ im lặng về nó.
Estelle sẽ thà để cơ thể tự khô nếu em ấy biết mình đã sử dụng cùng một chiếc khăn mỗi ngày quá.
Nói về việc sấy khô tự nhiên, phòng ngủ chúng tôi đang sử dụng có điều kiện tuyệt vời để làm khô tóc miễn là trời nắng. Tôi thường thức dậy sớm vì ánh nắng gay gắt chiếu từ trần nhà xuống, và may thay, trời đã không mưa kể từ khi chúng tôi đến đây.
Trong khi tôi đang tìm lược trong ngăn kéo, Estelle ngồi trên ghế ở giữa phòng và bĩu môi. Mái tóc xoăn màu nước của em ấy ướt và rối tung lên.
Chúng ta không nên ở đây lâu hơn nữa. Thậm chí chỉ trong vài ngày, tiếp tục tắm trong nước lạnh sẽ rất có hại cho Estelle yếu đuối, đứa trẻ tội nghiệp này.
“Chị chải tóc cho em nhé. Em có cảm thấy chóng mặt không?”
“Em không chóng mặt, nhưng em thấy bực rồi. Ước gì ta có thể mở cửa sổ.”
Tôi cũng ước tương tự, nhưng chỉ có một cửa sổ trên trần nhà, và nó khá cao nữa.
Sau khi sấy tóc và mặc quần áo cho Estelle, tôi cũng chải đầu và mặc quần áo. Tất cả những gì tôi có thể mặc là quần áo của Estelle. Chúng tôi chỉ cách nhau hai tuổi, nhưng chúng tôi cũng tầm cỡ nên ổn.
Không ngờ lại có ngày tôi mặc váy của Tiểu thư Serpente. Đó là điều mà tôi đã ao ước khi còn nhỏ, nhưng tôi không thể ngờ rằng nó lại thành hiện thực như thế này.
Ngay lần đầu tiên, tôi đã chọn một chiếc váy trông đơn giản nhất trong tủ quần áo của em ấy. Tôi sợ em ấy khó chịu, nhưng may là, cô em gái nuôi thân yêu của tôi dường như không quan tâm đến việc tôi có mặc quần áo của em ấy hay không.
Lettis cũng không phản ứng nhiều. Mặt khác, Benya nói rằng tôi như một quả bí ngô đang cố gắng thành một quả dưa hấu. Sự trêu chọc của cậu ta sẽ kéo dài mãi mãi nếu không có anh trai cậu ta bảo cậu ta im lặng quá.
Tôi lại đắm mình vào các câu hỏi mà không có câu trả lời lần nữa.
'Tại sao ông Harris lại phải lẻn vào như một con chuột nhắt trong khi chúng tôi đang ngủ? Nhỡ chúng tôi cần gì đó hoặc ai đó bị ốm thì sao? Cho dù ông ta cần phải cẩn thận vì bị nhiễm bệnh, thì vẫn có cảm giác hơi quá đáng sao sao ấy.'
"Cậu đã làm xong chưa? A, đói chết mất!”
Tôi có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của Benya ở tầng dưới. Estelle vẫn đang ở trong tâm trạng tồi tệ, đã hét lại vào mặt cậu ta.
"Anh có thể tự ăn trước mà!"
“Anh không muốn ăn trong phòng ngủ một mình đây? Cha luôn nói với chúng ta rằng chúng ta nên ăn cùng nhau.”
Tôi cười khẩy trước câu trả lời của một thằng nhóc không bao giờ nghe lời cha khi ông ấy còn sống. Bây giờ Benya đang siêng năng làm theo lời dạy của Công tước quá cố. Và có lẽ Lettis cũng nghĩ như vậy vì tôi có thể nghe thấy lời nhận xét đầy mỉa mai của anh ấy.
"Cha hẳn sẽ rất tự hào khi thấy em ứng xử thô tục như vậy."
"Tại sao anh chỉ cằn nhằn em khi anh cũng nói rằng anh đói chớ?"
Ngay cả khi mặt trời không đóng vai trò là đồng hồ báo thức trên căn phòng này, khá kì diệu khi những con người này vẫn dậy sớm vào mỗi buổi sáng. Và đồng nghĩa là họ không bao giờ yên lặng cho đến giờ trưa. Nếu tôi có thể bình tĩnh trong một ngày, thì trò mèo này hẳn đã kết thúc rồi.
Vâng, lại một ngày nữa. Đã một tuần kể từ khi chúng tôi đến đây. Tôi không hiểu khi nào tôi có thể đi ra ngoài, nhưng ở trong một không gian chật hẹp như thế này mà không có gì để làm khiến những ngày dài dằng dẵng vô cùng. Mặc dù vậy, thời gian vẫn cứ trôi.
"Em phát ngán rồi."
Với một đĩa trứng tráng, bánh kếp, ô liu và một ly nước táo trước mặt, Estelle thở dài. Món ăn dù ngon đến đâu nhưng nếu ăn hàng ngày thì ai chả chán. Đến cả tôi còn thấy vậy huống chi mấy người này.
Tại sao họ cứ gửi cùng một thực đơn mỗi ngày thế? Không thể nào họ không nhận ra rằng họ đang giao cùng một loại thức ăn, và thật khó chịu khi ăn thức ăn nguội vì chúng tôi thậm chí không có chỗ để hâm lại chúng.
"Em muốn ăn gì đầu tiên khi em rời khỏi đây thế?"
Để ngăn bầu không khí trở nên u ám, tôi hỏi một cách rạng rỡ, và Estelle trả lời ngay lập tức.
"Phô mai. Em muốn ăn tất cả các loại phô mai.”
“Anh là thịt hầm và cá vược. Ồ, và anh muốn thử lại món súp nấm nữa. Chết tiệt, tại sao mình đột nhiên cảm thấy đói khi đang ăn thế này?”
Benya, người chẳng thấy có ích gì, vừa càu nhàu vừa nhét những chiếc bánh kếp siro vào miệng khi Lettis đang tham gia.
“Anh sẽ không có ước muốn nào khác miễn là được thử một ít sherbet lạnh. Chúng ta đã bị mắc kẹt ở đây vài ngày rồi, giờ cảm tưởng như có cả bụi trong họng ý. Sasha, em muốn ăn gì?”
"Ừm, chắc bánh kem?"
"Anh biết mà. Anh đã luôn cho em món tráng miệng của mình.”
Đối với những người hầu khác, bánh kem là một thứ xa xỉ, nhưng tôi vẫn có cách để nếm thử nó gần như hàng ngày. Tôi cười rạng rỡ khi nhìn thẳng vào Lettis khi nhớ về những kỷ niệm thời thơ ấu của chúng tôi.
“Đúng vậy… Anh có nhớ lúc mẹ em phát hiện không? Em đã bị mắng rất nhiều đó.”
“Waaah, mẹ em thật sự không đùa được đâu. Anh thực sự sợ bà ấy khi bà ấy nổi điên đấy. Ngay cả khi anh nói với bà ấy rằng là anh tặng cho em thì bà ấy cũng không nghe anh.”
“Nó càng tệ thêm vì mẹ biết thừa rằng anh sẽ không bao giờ nghĩ đến việc tặng nó cho em.”
“Sau đó, em đã hờn dỗi và trốn trong nhà kính cả ngày. Em đã ngủ ở đó, phải không? Em sẽ làm gì nếu cha anh không tìm thấy em?"
Bây giờ nó chỉ còn là ký ức về những người mà tôi sẽ không bao giờ gặp lại. Tôi mỉm cười với Lettis. Có phải vì đã có ai đó mà tôi có thể chia sẻ những kỷ niệm này không? Thay vì cảm thấy buồn, một cảm giác nhớ nhung ấm áp dâng lên trong tôi.