Trông căn phòng cũng ổn hơn sau khi thắp mấy cây nến và vài cây đèn dầu tìm được trong phòng tắm. Nãy tối quá nên tôi không thấy nhưng trên bức tường có một vết nứt lớn và dài nhìn như tia chớp.
“Được, giờ đi lục tung chỗ này lên thôi.”
Với Benya dẫn đầu, tay cầm đèn và hào hứng hô to, ba chúng tôi mở cửa vào căn phòng dù không rõ là phòng làm việc hay kho. Thứ đầu tiên chào đón chúng tôi là cái mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi.
“Waaa…to khiếp.”
Như thể vừa khám ra lục địa mới nào đấy, Benya hét lên đầy phấn khích thay vì bắt đầu bài ca phàn nàn về mùi hôi thối. Cậu ta thực sự "bất thường" về nhiều mặt.
Mà quả thực vậy, dưới ánh đèn, hình dáng căn phòng ban nãy dần trở nên rõ ràng hơn. Chắc diện tích phải gấp mấy lần phòng ngủ lận. Mấy hàng kệ sách xếp nối tiếp nhau, cao ngất đến tận trần nhà.
Chính giữa là những chiếc bàn làm việc chân dài nối liền nhau. Khi tôi bước lên sàn nhà ọp ẹp và tiến vào trong, một thứ gì đó mờ ảo dường như lơ lửng xa xa,
Ở giữa là mấy chiếc bàn làm việc được đặt cạnh nhau. Khi bước lên sàn nhà ọp ẹp và tiến sâu vào trong, bỗng có gì đó mờ mờ ảo ảo đang lơ lửng.
“Kia là ma hả?”
Cả tôi và Benya đều không buồn đáp lại lời thầm thì của Letis vì nó quá ngớ ngẩn.
“Nhưng gì kia? Một đám bụi hả? Hay mạng nhện?”
Benya vẫn đi đầu, ló ngó xung quanh rồi cất giọng không còn vui vẻ như ban nãy nữa.
“Chắc là thư viện đấy. Mà nơi thế này có thư viện á, nghe nực cười ghê.”
Đây chắc chắn không phải phòng nghiên cứu hay phòng kho gì rồi. Gọi là hiệu sách chắc cũng chả sai.
“Sách ở mọi nơi luôn ý, vô vàn sách và tài liệu cổ. Hay nhỡ đâu nơi đây lại cất giữ tài liệu bí mật gì nhỉ?”
Đang chìm đắm trong đủ loại giả thiết, tôi suýt hét toáng lên khi thấy Letis tiến lại gần 'con ma' kia. Thằng nhóc kia làm trò mèo gì vậy hả????
“Cửa sổ kìa!”
Aha, vậy sao? Quả là một khám phá dị thường. Trong thư viện bí hiểm này lại có một cửa sổ, trong khi phòng ngủ và phòng tắm không có.
Chắc chắn có một cửa sổ ở đâu đó đây. Cuối hàng tá sách được xếp theo chiều dọc, giữa bức tường và tủ sách, một chiếc cửa sổ phản chiếu những ánh sáng mờ ảo, càng làm nó mờ nhạt hơn.
“Từ đây nhìn ra ngoài thì sao nhỉ. Chúng ta ngó tí nhé?"
Benya và tôi có cùng suy nghĩ, nhưng…
"Cậu định làm thế nào? Cao lắm.”
“Thang ở đằng kia kia."
Đầu ngón tay của Benya chỉ về hướng chiếc thang gỗ bên cạnh tủ sách. Vì giá sách quá cao nên sẽ cần một cái thang để đặt và lấy sách ra.
Tôi chỉ im lặng đứng nhìn hai cậu bé chạy qua và lê chiếc thang vì một cảm giác khá vô thực.
Letis và Benya luôn là hình mẫu tiêu biểu cho sự cao quý trong suốt 14 năm tôi sống ở đây.
Mặc dù chúng tôi đã chơi với nhau từ khi lọt lòng và không ai nhắc tới xuất thân của tôi, nhưng tôi luôn ý thức rằng bức tường ngăn cách chúng tôi sẽ không bao giờ bị phá bỏ.
Giờ đây, nhìn thấy 2 cậu bé đó đang kéo lê một cái thang và than vãn như những công nhân sắp thay một chiếc đèn chùm, cảm giác khá là… Tôi không biết nên cười hay thương nữa.
“Em thấy bọn anh ngầu phải không?”
“Không hề á.”
“Nghe sai sai nhá”
“Letty, đó là giả định của riêng anh thôi.”
Khi Letis còn đang chăm chăm đôi mắt ngờ vực vào tôi, thì Benya vừa di chuyển chiếc thang, vừa cau mày hỏi.
“Cái này cũ quá rồi nên trông lỏng lẻo quá. Sasha, cậu thấy sao?”
Nó cũng có vẻ hơi nguy hiểm đối với tôi. Tôi thử đưa tay ra và chạm vào bậc thang, các thanh gỗ có cảm giác yếu ớt và phát ra tiếng kẽo kẹt như sắp gãy đến nơi rồi.
“Chúng ta có nên tìm cái khác không?”
“Mấy cái khác kiểu gì chả thế.”
“Aiiish ...thế giờ tính sao?”
"Anh có ý này. Sasha, em là người nhẹ nhất, vậy sao em không lên đó? ”
Tôi thậm chí còn không buồn phản bác với cao kiến của Letis, Benya bắt đầu cười khẩy.
“Nãy anh còn giả vờ lịch sự mang khay cơ mà…”
“Ý anh không phải thế! Nếu Sasha ngã, bọn mình có thể đỡ em ấy, nhưng nếu anh ngã, 2 đứa sẽ chạy mấttt!”
“Nghĩa là anh sẽ chạy nếu em ngã á hả?”
“Hiển nhiên rồi còn gì? Điên đâu mà đỡ em chi? ”
“Ha! Anh là anh cả đấy!?”
“Em thì đối xử với anh như anh trai chắc ha?”
… Chà, đó là cách mà câu chuyện khép lại. Tôi không biết làm thế nào mà việc mở cửa sổ đó lại trở thành mục tiêu tối thượng nữa.
“Anh biết đấy, chúng ta nhất thiết phải kiểm tra trên đó hả? Ý em là, hai người chắc chưa?”
Tuy vậy, vì thấy lo lắng nên tôi hỏi lại mà họ vẫn gật đầu lia lịa như thể họ đã hóng chờ câu hỏi này từ lâu rồi.
“Tất nhiên rồi!”
“Em chỉ có thể nhìn thấy bầu trời từ cửa sổ trên lầu thôi. Nếu nhìn từ đây, thì ta sẽ biết đây là phía nào của nhà chúng ta đó! ”
“… không phải đơn giản hơn nhiều khi ta hỏi Tử tước sao?”
Lethias đang giải thích lý do của mình một cách chi tiết thì bỗng im bặt. Benya cũng vậy, nhíu mày và cúi gằm mặt.
Gì cơ…
Một khoảng im lặng trôi qua. Đột nhiên, trong bầu không khí căng thẳng, tôi chậm rãi lên tiếng:
“Hai người quên mất rồi à?”
Hai cậu bé không trả lời. Họ chỉ nhìn nhau lúng túng và lầm bầm những âm thanh khó hiểu. Và một lần nữa, nỗi lo lắng đã tạm lắng xuống bỗng dâng trào.
Nếu tò mò như vậy, tại sao không hỏi chứ? Họ thừa quyền và lí do để hỏi vị trí chính xác của nơi ẩn náu mà bọn họ đã nhốt chúng tôi trong trang viên này mà.
Chẳng phải họ không hỏi vì họ không nghĩ ra. Đơn giản là không muốn hỏi thôi. Hoặc có lẽ không cố ý, mà bản thân họ đã vô tình tránh né việc đó.
Tại sao chớ? Vì sợ hãi khi nghe câu trả lời à? Hay sợ hãi sẽ không nhận được câu trả lời?'
Hay phải chăng sâu thẳm trong lòng chúng biết rằng sẽ không bao giờ có câu trả lời? Rõ ràng, tôi không phải là người duy nhất cảm thấy kỳ lạ trong suốt thời gian ở đây.
Dù sao thì tôi cũng không nói gì thêm, chỉ bình tĩnh trèo lên thang. Không có gì để tăng thêm nỗi lo lắng cả.
Mặc dù chiếc thang mỏng manh hơi rung lắc nhưng nó vẫn vững khi tôi lên đến đỉnh. Tôi cẩn thận cố định chân mình vào xà ngang, rồi đưa tay ra và mở những cánh cửa bằng gỗ cũ kỹ.
Trớ trêu thay, ngay khi tôi dùng tay nắm lấy nó và đẩy nó ra, thì bệ cửa bật ra.
“Aaaak!”
Tiếng cửa sổ rơi vang động khắp căn phòng. Benya la lên:
"Này! Cậu cố ý đấy hả?”
Tôi không cố ý đâu, nhưng tôi cũng sẽ không bác bỏ điều đó. Hehehe.
Một khung sổ nhỏ, chỉ đủ để một đứa trẻ bé người nhìn qua và nhìn thấy những đám mây trắng xóa ngoài kia.Chỉ có thể nhìn thấy bầu trời qua đó thôi sao? Để quan sát kỹ hơn, tôi hé cánh cửa gỗ cứng ngắc ra và ló đầu ra ngoài cửa sổ.
Một làn gió man mát mơn man trền đầu mũi tôi. Ah…Sau khi bị mắc kẹt trong một nơi đầy mùi ẩm mốc thế này, tôi nghĩ bây giờ mình sẽ sống lâu hơn một chút…
Tôi nghe tiếng hai đứa bé trai lo lắng từ dưới đất:
"Cậu thấy gì thế?"
“Em có biết chúng ta ở đâu không?”
Tôi không biết. Tôi lúng búng lắc đầu và nhìn xung quanh hết mức có thể. Tôi tưởng là sẽ nhìn thấy một khu vườn được chăm sóc cẩn thận hoặc một sân sau có nhà kính, nhưng tất cả những gì tôi nhìn thấy là bầu trời xanh thẳm và những mái nhà dưới tầm nhìn của cửa sổ. Tôi còn chả thấy nổi mặt đất nữa. Chỗ này là chỗ quái nào trong dinh thự vậy
“Này, nguy hiểm đấy!”
Khi tôi hơi nghiêng ra xa hơn để đứng cao dậy và ngó lên, ồ, mắt tôi bắt gặp một thứ gì đó hoàn toàn xa lạ. Cái gì thế kia? Tôi đã lang thang quanh dinh thự tráng lệ này từ lúc lít nhít rồi, nhưng đây là thứ mà tôi hoàn toàn không biết.
Một cấu trúc bí ẩn, có thể gọi là mái nhà hay vật trang trí. Nó to và tròn...Tôi phải nói rằng nó trông giống một cái nắp thiếc lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm. Như loại nắp che khay đồ ăn vậy. Tôi không thể nhìn rõ vật gì bên dưới nó.
Vậy là bên dưới kia không phải là mái nhà hay một cái vòm trang trí.
Đó là một chiếc chuông. Cái to bỏ bố ý. Cũng dễ hiểu sao tôi thấy lạ vì chưa thấy nó gần thế này bao giờ.
Một âm thanh răng rắc vang đến tai tôi.
Đó là khi xà ngang tôi đang đứng bị gãy.
“Cái - aaaaaaah !!”
“Sasha!”
Rất may, tôi bị ngã về phía sau, và thang rơi xuống cũng trúng đầu tôi. Bụp! Cơ thể tôi phát ra một âm thanh nặng nề.
Lũ nhóc chết tiệt này! Thêm một cuộc thám hiểm nữa là xác định tôi sẽ cho cả hai người chầu ông bà hết!
“Em có ổn không!?”
Họ đã nói là họ sẽ đỡ tôi nếu tôi ngã mà, lũ khốn này! Tôi nhìn vẻ mặt lo lắng và xấu hổ của Letis và trừng mắt nhìn anh ấy bằng tất cả sức lực của mình. Chỉ sau đó tôi mới nhận ra có gì đó kỳ lạ dưới tôi.
“… Benya, cậu chết chưa?”
“Chưa. Cậu nặn... Xuống đi.”
Tôi vội vàng bật dậy. Tất nhiên rồi, ngay cả khi tôi ngã xuống, thì cũng sẽ đè lên người Benya... Hehehe. Hương vị của nó thế nào? Nghiệp chưa vì đã dày vò tôi quá nhiều trong quá khứ đó!
… Tôi chưa làm gãy cái xương nào của cậu ấy đâu nhỉ? Tôi nghĩ cậu ta sẽ nổi cơn tam bành ngay lập tức, nhưng Benya, người vô tình trở thành tấm đệm của tôi, lại không tỏ ra quá khó chịu. Cậu chỉ cau mày và xoa xoa cánh tay. Hơi tội lỗi nên tôi hỏi cậu ấy bằng một giọng vô cùng ngọt ngào.
“Cậu bị thương đâu không?”
“… cậu có biết mình nặng thế nào không? Thôi thì cậu vẫn còn lương tâm.”
…dẹp mẹ hối với chả lỗi đi. Đáng ra tôi phải ngã mạnh hơn chút nữa mới phải.
Sau cuộc thám hiểm lộn xộn, cuối cùng chúng tôi cũng đã ra khỏi thư viện. Có lẽ vì đang ở một nơi bụi bặm nên chúng tôi giờ cảm thấy khát cháy họng.
“Làm sao để uống nước giờ?”
“Có nước trong phòng tắm đấy anh, uống nó cũng được.”
“Gì? Uống nước mà ta dùng để tắm á?”
…Vâng. Họ không biết rằng nước chảy ra từ phòng tắm và nước phục vụ trong chiếc ly sang trọng đều cùng nguồn cả.