Mấy câu chuyện về nàng công chúa bị mắc kẹt trong một tòa tháp nghe thật cổ hủ làm sao.
Mà dù có không phải công chúa thì chắc mọi người cũng từng nghe về một vị tiểu thư nào đó bị mắc kẹt trong tháp rồi ha.
“...Chắc mọi người chỉ đang trêu bọn mình thôi đúng không?”
Benya lập tức mỉa mai lại câu hỏi không chắc chắn của Letis.
“Anh biết đấy, đây hẳn là kiệt tác mà chỉ mình anh tôi mới nghĩ ra nổi thôi à. Nhạt toẹt, chả ấn tượng gì và vô cùng rẻ tiền…”
“Gì hả? Này, tôn trọng anh đây chút đê.”
“Phải nhìn thấy được hình ảnh đáng được tôn trọng đấy trước đã chứ.”
“Sasha, em thực sự không biết gì hở? Trò đùa được dàn dựng công phu đến thế này thì anh nghi em là kẻ chủ mưu lắm á.”
“À ha, nghe cũng hợp lý lắm đấy, anh à.”
Tôi ôm đầu bằng 2 tay để biến nỗi lo âu của mình thành một trò đùa trước mặt 2 người kia.
Nghĩ thế quái nào thì tôi cũng không thể hiểu huống hồ gì là tin được sự thật rằng 2 cậu chủ nhỏ tuổi sáng giá kia của tôi khi lớn lên sẽ thành những kẻ phản diện nghiền nát đế quốc được.
“Sasha?”
…Không, không phải không thể. Giờ linh cảm tôi đã dần nghiệm ra một phần nào đó rồi.
Estelle nãy chỉ im lặng cắn môi, không như mấy anh trai, giờ đây dường như đã cảm nhận được cái không khí đầy ắp sự bối rối và lo âu này rồi nên em ấy lại càng cúi người và ôm chặt cánh tay tôi hơn.
Vốn dĩ thể trạng của em ấy đã yếu từ lúc lọt lòng rồi nên ẻm rất nhạy cảm với bầu không khí xung quanh. Những lúc thế này thì chỉ duy nhất tôi hoặc người mẹ quá cố của tôi mới có thể làm dịu em ấy được.
“Sasha, chị thực sự là không biết gì ạ?”
Thật sự là tôi biết quái gì đâu. Mà biết trước thì có tốt hơn chăng?
Cái thực tế rằng ba anh em nhà quý tộc cùng con gái bà vú sẽ bị giam giữ tại khu nào đó của dinh thự tráng lệ này và kẻ giam giữ thì chả phải ma vương hay con rồng rảnh rỗi sinh nông nỗi nào hết mà chính là họ hàng của bọn họ.
Nhưng, vấn đề lớn nhất là tôi không hiểu đếch gì về tình huống bây giờ cả. Cố nhớ đến thế nào đi chăng nữa thì phần này cũng không hề có trong đoạn nào hết.
Hoàn toàn không có.