29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 296

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 656

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

238 2961

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1305

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 6

Hồi 01: Cô vợ 『Ép cưới』 chứ không phải 『Tự nguyện』 - Chương 1: Chẳng biết từ lúc nào, tôi đã ở thế giới khác

- Hả?

Khi tôi tỉnh lại, tôi đang đứng giữa một đồng cỏ rộng mênh mông.

Nhìn bên phải là đồng cỏ, bên trái cũng là đồng cỏ, phía sau là một khu rừng, còn phía trước trông giống một ngọn đồi.

- Ể? Khoan, ể?

Tôi nhìn quanh.

Khung cảnh vẫn không thay đổi.

Tôi thử chạm vào cỏ dưới chân.

Ừm, là cỏ thật.

Tôi vỗ bôm bốp vào má mình.

Có cảm giác gì đó là lạ.

Khoan đã, cái bụng.

Cái bụng mỡ chứa đầy hạnh phúc của tôi đã biến mất tăm.

Tôi nhìn vào tay mình.

Chắc chắn là tay của tôi rồi.

Vết sẹo nhỏ từ lần bị thương hồi xưa vẫn còn đó, nhưng cánh tay và các thứ khác lại thon gọn và rắn chắc một cách kỳ lạ.

- Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào tôi ơi.

Vừa lẩm bẩm, tôi vừa đưa tay lên định đẩy kính.

Kính mắt không có ở đó.

Rõ ràng tôi bị cận nặng đến mức phải thêm chữ “siêu” vào trước, vậy mà giờ đây dù không có kính, tôi vẫn nhìn mọi thứ rõ mồn một.

Trước hết, phải kiểm tra lại bản thân đã.

Tên mình là gì?

Mitsuba Taishi, một lão chú vừa bước sang tuổi ba mươi, nhân viên hợp đồng với cái dáng người béo phì.

Cha mẹ ly hôn, mẹ mất vì bệnh năm năm trước, còn cha thì chẳng biết đang làm gì ở đâu.

Hiện tại, tôi đang sống cùng bà ngoại và một chú chó cưng.

Tốt, ký ức về bản thân không bị thiếu hụt.

Những chuyện khác từ trước đến nay tôi cũng đều nhớ lại được, không sao cả.

- Vậy, đây là đâu?

Một khung cảnh tôi chưa từng thấy bao giờ.

Cũng không có ký ức nào về việc đã đến một nơi như thế này.

Vốn dĩ, tôi nhớ là mình đã hoàn thành “nghi lễ” hàng ngày là chơi game và lướt net trước máy tính, rồi chui vào giường ngủ cơ mà.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Chẳng hiểu gì sất.

Tôi thử kiểm tra lại trang phục của mình.

May là không phải trần như nhộng, vì lúc ngủ tôi chỉ mặc mỗi cái quần sịp.

Trên người tôi là một chiếc quần có vẻ bền, một chiếc áo sơ mi và một đôi giày da.

Chất liệu quần áo có vẻ là vải lanh, sờ vào hơi thô ráp. Ít nhất thì đây không phải là quần áo của tôi.

Ngoài ra, trên người tôi chẳng có gì khác.

Đúng chuẩn hai bàn tay trắng.

Ví tiền, điện thoại, chiếc xe yêu quý hay chìa khóa nhà đều không có.

Cứ đứng đây bối rối mãi cũng chẳng giải quyết được gì, nên tôi quyết định đi bộ lên đỉnh đồi.

Biết đâu lại là một nơi quen thuộc.

Không, ít nhất nếu có nhà dân thì có lẽ mọi chuyện sẽ ổn thỏa.

- Oh...

Niềm hy vọng của tôi đã bị đập tan tành.

- Thế quái nào mà trông y hệt một thành phố pháo đài trong thế giới fantasy thế này!

Trước mắt tôi là một đồng cỏ trải dài, và một bức tường thành được xây bằng đá trông cực kỳ kiên cố, đây đó còn lấp ló những ngọn tháp mang phong cách Trung Cổ.

Là mơ ư? Cái gọi là giấc mơ sáng suốt ấy à?

Không, cảm giác của ngọn cỏ này, cơn gió đang thổi qua này, nghĩ kiểu gì cũng là thật.

Mình có những lựa chọn nào?

Tạm thời đi đến cái nơi trông giống thành phố pháo đài kia, hay tiến vào khu rừng phía sau?

Không không, làm sao dám vào rừng khi chẳng biết có sinh vật gì trong đó.

Vậy thì chỉ còn thành phố pháo đài thôi à? An ninh ở đó có ổn không?

Mình đang không một tấc sắt, không một đồng xu dính túi đấy.

Khỉ thật, không có phần hướng dẫn à?

“Vậy để Ta giải thích.”

- Hả?

Một giọng nói vang lên trong đầu tôi.

Ể? Gì thế này, đáng sợ quá.

“Có lẽ ngươi cũng lờ mờ nhận ra rồi, nhưng đây không phải là thế giới của ngươi. Đây là cái gọi là dị giới, hay thế giới fantasy theo cách nói của ngươi.”

Khỉ thật, hắn ta nói thẳng vào trong đầu mình...!

Mà sao tình tiết này sáo rỗng quá vậy?

“Đây là thế giới fantasy mà ngươi hằng mong ước, hãy vui mừng lên đi.”

- Waooo.

Tôi thử vui mừng một cách ngoan ngoãn.

Mới mở màn được hai phút mà tôi đã thấy buông xuôi rồi.

“Và thế giới này, không giống như thế giới của ngươi, có tồn tại ma thuật.

Trình độ văn minh tương đương với thời Trung Cổ ở thế giới của ngươi, nhưng nhờ có ma thuật mà phát triển hơn, nên có lẽ chỉ kém hơn một chút thôi.

Mặt khác, khoa học gần như không phát triển. Nơi đây cũng có những sinh vật gọi là ‘ma vật’, nên hãy cẩn thận kẻo bị chúng ăn thịt.”

- Đúng là một thế giới fantasy theo khuôn mẫu mà. Vậy, tôi có năng lực đặc biệt nào không?

Tôi quyết định không nghĩ về danh tính của giọng nói đó nữa.

Đã bảo là không nghĩ là không nghĩ.

“Ở thời điểm hiện tại, ngươi không khác gì một người bình thường. Tuy nhiên, nếu tích lũy kinh nghiệm, ngươi sẽ có được sức mạnh mà người ở thế giới này không thể sánh kịp. Hãy thử mở Menu xem.”

- Hả? Menu?

Ngay khoảnh khắc tôi lẩm bẩm câu đó, vô số thông tin hiện ra trong tầm mắt tôi.

Thời gian hiện tại, tọa độ, bản đồ, vật phẩm, kỹ năng, tùy chọn… một menu quen thuộc trong các game RPG được mở ra.

Tên tôi đã được đổi thành "Taishi Mitsuba".

Tiếng gọi của Thần? Đây là gì vậy?

“Trong mục vật phẩm, Ta đã chuẩn bị đủ vật tư để ngươi có thể sống sót trong thời gian tới, hãy tận dụng chúng một cách hiệu quả.

Trong menu kỹ năng, ngươi có thể dùng điểm kỹ năng để học các loại kỹ năng khác nhau.

Ngươi có thể ngay lập tức sở hữu những kỹ thuật mà người thường phải mất vài năm mới học được.”

Tôi mở mục vật phẩm ra xem, bên trong có một thanh đoản kiếm, một bộ đồ mạo hiểm giả, lương khô và nước đủ cho ba bữa ăn, cùng một ít tiền xu.

Bộ đồ mạo hiểm giả chứa đủ loại dụng cụ hữu ích cho các cuộc phiêu lưu.

Giống như TRPG ghê.

Có vẻ như chỉ cần nghĩ trong đầu là có thể lấy ra hoặc cất vật phẩm vào.

Đúng là dị giới, thật là fantasy.

- Làm thế nào để có điểm kỹ năng? Có thể tái lập kỹ năng không?

“Khi ngươi tích lũy kinh nghiệm và lên cấp, ngươi sẽ nhận được điểm kỹ năng. Việc tái lập kỹ năng có thể thực hiện một lần mỗi 20 cấp.”

- Hiểu rồi… Mà sao số lượng kỹ năng nhiều thế này.

Nhìn sơ qua cũng phải có hơn 100 loại.

Kiếm thuật, vũ khí cán dài, rìu thuật, cung thuật, vũ khí ném… các kỹ năng rèn luyện vũ khí được phân loại chi tiết.

Ngoài ra còn có các loại ma thuật như Hỏa, Thủy, Phong, Thổ là tứ đại nguyên tố, rồi Quang, Ám, Hồi phục thuật.

Cũng có các kỹ năng sinh hoạt và chế tạo như Nấu nướng, Dọn dẹp, May vá, Rèn, Luyện kim, Nông nghiệp, Mộc công.

Thêm nữa là Cường hóa cơ thể, Né tránh, Ẩn thân, Trộm cắp, Thuật đàm phán, Giám định, rồi Tâm nhãn, Ma nhãn các kiểu.

Điểm kỹ năng ban đầu là 10. Sau khi thử nghiệm các loại mà chưa xác nhận, có vẻ như về cơ bản, tôi có thể nâng cấp kỹ năng bằng số điểm tương ứng với cấp độ của kỹ năng đó.

Tuy nhiên, cũng có một số kỹ năng cần vài điểm chỉ để học được cấp 1.

“Cấp tối đa của hầu hết kỹ năng là 5. Một số kỹ năng như các loại Ma nhãn thì không bị giới hạn này. Lấy ví dụ về võ thuật, cấp 1 là người có kinh nghiệm, cấp 2 là người có đẳng cấp, cấp 3 là bậc thầy, cấp 4 là chuyên gia hàng đầu, và cấp 5 là siêu nhân.”

- Võ thuật, Bắn cung, Nấu nướng đã có sẵn cấp 1. Thuật đàm phán thì cấp 2.

“Kinh nghiệm mà ngươi đã tích lũy ở thế giới cũ đã được phản ánh.”

À, nói mới nhớ hồi nhỏ mình có học Thiếu Lâm Tự thì phải.

Cung đạo thì cũng có học qua một chút.

Còn nấu ăn chắc là do tôi hay tự nấu.

Nhưng mà lạ thật, tôi gần như chẳng nhớ gì về Thiếu Lâm Tự cả.

Thuật đàm phán cấp 2 chắc là nhờ kinh nghiệm nghề nghiệp ở thế giới bên kia.

- Ra là vậy, những thứ còn lại cứ vừa làm vừa học vậy… Giờ tôi phải làm gì đây?

“Cứ làm những gì ngươi thích. Trở thành dũng sĩ cũng được, làm kẻ ác cũng được. Ngươi có thể tìm cách quay về thế giới cũ, hoặc cũng có thể chôn xương ở nơi này.”

- Tự do đến thế cơ à.

Chắc là ưu tiên hàng đầu vẫn là ổn định nền tảng cuộc sống ở đây đã.

“Phần hướng dẫn đến đây là kết thúc. Ta không phải lúc nào cũng theo dõi ngươi, nhưng nếu hứng lên, Ta sẽ bắt chuyện.”

Sau đó, giọng nói trong đầu tôi im bặt.

Tốt nhất là không nên nghĩ sâu về chủ nhân của giọng nói vừa rồi, chắc chắn đó là một thứ gì đó khó mà tả được.

Dù sao đi nữa, trước hết phải thử nghiệm các thứ đã.

Tôi mở bảng trạng thái lên.

Năm chỉ số chính là STR, VIT, AGI, DEX và POW.

Chỉ số hiện tại của tôi là 28, 36, 24, 32, 127. Chỉ số POW cao vượt trội.

Chắc là STR là sức mạnh, VIT là sức bền, AGI là nhanh nhẹn, DEX là khéo léo, nhưng POW là gì nhỉ?

Ở một góc của menu có hiển thị HP và MP. HP là 56, MP là 147.

- Chắc là… ma lực?

Có lẽ vậy.

Nhân vật chính từ thế giới khác có lượng ma lực bất thường, đúng là chuẩn bài.

Tạm thời kết luận như vậy, tôi bắt đầu cử động cơ thể.

Sau khi khởi động nhẹ, tôi bắt đầu chạy. Ồ, cơ thể nhẹ bẫng. Tạm biệt, cái tôi béo phì.

Được rồi, thử dùng 1 điểm kỹ năng để học kỹ năng Cường hóa cơ thể.

STR thành 42, VIT thành 54, AGI thành 36, có vẻ DEX không được áp dụng. Tăng 50% ở cấp 1, tuyệt thật.

Tốc độ chạy tăng lên một cách rõ rệt. Hơn nữa còn khó bị hụt hơi hơn.

Tiếp theo, tôi chọn thanh đoản kiếm từ mục vật phẩm.

Thanh đoản kiếm đột ngột xuất hiện trong tay tôi. Nặng hơn tôi tưởng.

Vì là kiếm hai lưỡi, tôi thận trọng vung thử vài đường thật chậm.

Sau khi đã quen với trọng lượng của nó, tôi bắt đầu chém và đâm, tưởng tượng như đang "thực chiến".

Phải vung khá mạnh thì lưỡi kiếm mới tạo ra tiếng xé gió.

Hừm, trình độ này chắc chỉ ngang trò đánh trận giả của trẻ con.

Tiếp theo, tôi tăng kỹ năng Kiếm thuật lên cấp 1 rồi vung kiếm.

Ừm, tốc độ kiếm rõ ràng khác hẳn lúc nãy.

Không cần dùng nhiều sức mà vẫn nghe thấy tiếng lưỡi kiếm xé gió.

Tôi tiếp tục đầu tư 2 điểm kỹ năng nữa, nâng Kiếm thuật lên cấp 2.

Lần này, sự ổn định của thân dưới, hay nên gọi là cách di chuyển cơ thể nhỉ? Độ sắc bén trong các chuyển động đã tốt hơn hẳn.

Tạm thời, tôi nghĩ mình cũng nên chiến đấu được bằng tay không, nên tôi nâng Võ thuật lên cấp 2.

Gặp rắc rối trong thành phố mà rút vũ khí ra thì cũng nguy hiểm.

Tôi dắt thanh đoản kiếm vào thắt lưng rồi kiểm tra lại trạng thái lần nữa.

Vậy là đã dùng 6 điểm kỹ năng, còn lại 4 điểm.

Tiếp theo tôi muốn học ma thuật, nhưng nên chọn cái nào đây.

Ma thuật hồi phục thì chắc chắn phải học cấp 1, nhưng tôi cũng muốn học cả ma thuật tấn công nữa.

Ma thuật cũng có đủ loại.

Những loại nghe rất kêu như Ám ma thuật, Không gian ma thuật, Thuần túy ma thuật hay Cổ đại ma thuật cũng có, nhưng ở đây cứ chọn một trong tứ đại nguyên tố cho chắc ăn.

Sau một hồi đắn đo, tôi quyết định học Hồi phục thuật cấp 1 và Phong ma thuật cấp 2.

Hồi phục thuật cấp 1 chỉ dùng được mỗi phép Heal.

Phong ma thuật cấp 1 có thể bắn ra một quả cầu khí nén là Phong Đạn, cấp 2 thì có thể dùng Phong Nhận để chém đối thủ và Phong Thuẫn để tạo ra một bức tường không khí.

Tôi thử bắn vài phát Phong Đạn và Phong Nhận.

- Ra là vậy, độ tự do cũng khá cao.

Ma thuật tấn công có vẻ có thể ứng dụng linh hoạt tùy vào trí tưởng tượng.

Có thể bắn liên thanh, bắn nhiều phát cùng lúc, hoặc điều khiển quỹ đạo, độ tự do rất cao.

Tôi mải mê thử nghiệm ma thuật đến mức MP chỉ còn 36. Suýt nữa thì dùng cạn.

Được rồi, đi vào thành phố thôi.

Sau khi đi bộ về phía thành phố pháo đài được vài phút, một con vật trông giống lợn rừng xuất hiện.

Tiếc là tôi chưa bao giờ được nhìn thấy một con lợn rừng thật bằng mắt mình, nhưng tôi nghĩ nó trông giống thế này.

Khoan, cặp nanh của nó có to đến thế không nhỉ?

- Nguy hiểm!

Tôi kịp thời né được cú húc của sinh vật giống lợn rừng.

Không biết có gì không vừa ý mà nó quay đầu lại rồi tiếp tục lao vào tôi.

Đây có phải là cái đó không, trận chiến đầu tiên?

Trông nó không giống ma vật lắm nên tôi hơi do dự, nhưng nếu nó đã lao tới thì cũng đành chịu.

Tôi rút thanh đoản kiếm ra, dụ con lợn rừng (tạm gọi) lao tới rồi lại né sang một bên như lúc nãy, chém vào chân nó.

Nó kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống, tôi đâm thanh đoản kiếm vào cổ nó rồi cắt một đường.

Máu tuôn ra ào ạt, và con lợn rừng (tạm gọi) nhanh chóng bất động, có lẽ đã mất ý thức.

- Mình đã giết nó trong tích tắc…

Hóa ra giết một sinh vật lại dễ dàng đến vậy.

Ở thế giới cũ, thứ duy nhất tôi từng giết chỉ là côn trùng hoặc chuột bọ… có lẽ, tôi vẫn chưa có cảm giác đây là thực tại.

Tạm thời, tôi cất cái xác vào mục vật phẩm, một dòng chữ hiện lên: "Xác Small Boar".

Lệnh "Phân tách" hiện ra, tôi chọn nó, và xác Small Boar liền biến thành "Da Small Boar" và "Thịt Small Boar".

Ra là vậy, tiện lợi phết.

Sau đó, trên đường đến thành phố, tôi bị vài con Small Boar và Big Hornet tấn công nên đã tiện tay xử lý luôn.

Nhìn vào menu thì có vẻ chỉ còn một chút nữa là tôi lên cấp, nhưng vì đã ra đến con đường chính dẫn vào cổng thành nên tôi tra kiếm vào vỏ.

Trên đường, tôi đi lướt qua vài người dân địa phương, ai cũng có nét mặt giống người Âu Mỹ.

Có lẽ vì ngoại hình tóc đen mắt đen của tôi khá hiếm nên có người còn nhìn tôi chằm chằm.

Cứ thế đi tiếp, hai bên đường dần xuất hiện những cánh đồng, và cổng thành đã ở ngay trước mắt.

Đúng như dự đoán, cổng thành có lính gác đang kiểm tra những người ra vào.

Không biết ngôn ngữ có thông không đây?

- Người tiếp theo, cho xem giấy tờ tùy thân.

- À, tôi từ quê lên nên không có.

Sau khi xếp hàng sau một người đàn ông trông giống thương nhân khoảng mười mấy phút, tôi đã nghe được cách đối đáp của những người đi trước và bình thản nói vậy.

Có thể nói ra những lời trái với lòng mình một cách trơn tru cũng là một trong những kỹ năng của người đi làm.

Nghe tôi nói, tên lính gác lộ vẻ mặt phiền phức.

Này, thái độ phục vụ tệ quá đấy.

- Không có giấy tờ thì qua trạm gác đằng kia. Sẽ cấp cho anh một giấy tờ tạm trú ngắn hạn.

Nơi anh ta chỉ là một cái lán được xây dựng khá chắc chắn.

Có vẻ như việc cấp phát giấy tờ là do lính gác phụ trách làm luôn.

Dù trong lòng đang tức tối vì thái độ phục vụ tệ hại, tôi vẫn ngoan ngoãn đi theo.

Gây rối lúc này mà bị cơ quan tư pháp để ý thì phiền phức lắm, mà tôi cũng sợ nữa.

Trên bàn có một quả cầu pha lê trông như đã bị nhiều người sờ vào.

Cái gì đây, chạm vào có được ban phước lành gì không nhỉ?

- Ngồi xuống. Trước hết, phí cấp phát là 5 đồng lớn, có mang tiền chứ?

- À, thế này được không?

Tôi ngồi xuống chiếc ghế theo chỉ dẫn, vừa vờ lấy tiền từ trong người ra vừa lấy 5 đồng xu lớn từ kho đồ đặt lên bàn.

Giờ tôi còn 1 đồng vàng, 2 đồng bạc lớn, 8 đồng bạc, 13 đồng đồng lớn, và 20 đồng đồng.

Thú thật là tôi chẳng biết bao nhiêu đồng này thì đổi được một đồng cấp cao hơn, phải nhanh chóng tìm hiểu chuyện này mới được.

- Được rồi. Tên?

- Taishi Mitsuba.

- Tên lạ nhỉ… Quê quán?

- Một nơi gọi là Chikyuu. Ở xa lắm, chắc anh chưa nghe bao giờ đâu.

- Chikyuu à, đúng là chưa nghe bao giờ. Chắc là không có tiền án tiền sự như giết người hay trộm cắp chứ?

- À, không có.

- Hừm, vậy cuối cùng, hãy đặt tay lên hòn đá này và tuyên thệ.

Tôi làm theo lời anh ta, đặt tay lên vật thể giống quả cầu pha lê trên bàn.

- Tôi không có tiền án tiền sự như giết người hay trộm cắp.

Ngay khi tôi nói xong, quả cầu pha lê phát ra ánh sáng xanh mờ ảo rồi tắt ngấm.

Thấy vậy, người lính gác bắt đầu viết gì đó lên một tấm thẻ có kích thước bằng thẻ tín dụng.

Hòn đá đó là máy phát hiện nói dối hay gì đó tương tự à?

- Thủ tục xong rồi. Tấm thẻ này là giấy tờ tùy thân tạm trú, có hiệu lực trong ba ngày. Sau ba ngày, huy hiệu trên đó sẽ biến mất. Nếu bị yêu cầu xuất trình giấy tờ mà huy hiệu đã biến mất, anh sẽ bị phạt một đồng bạc. Nếu không trả được tiền phạt thì sẽ bị biến thành nô lệ, nên hãy cẩn thận.

Cư trú bất hợp pháp là bị biến thành nô lệ ngay à, khắc nghiệt thật.

Trong một thế giới có ma vật hoành hành, tình hình lương thực chắc cũng không tốt đẹp gì, và an ninh yếu kém là một vấn đề nghiêm trọng đối với thành phố.

Tôi nghĩ đây là một biện pháp cần thiết.

- Tôi có thể lấy giấy tờ tùy thân chính thức ở đâu?

- Nhanh nhất là đăng ký với Công hội Mạo hiểm giả hoặc Công hội Thương nhân. Trông anh không giống thương nhân cho lắm, chắc nên đến Công hội Mạo hiểm giả thì hơn. Công hội Mạo hiểm giả nằm ngay bên tay trái sau khi vào thành phố.

Nói xong, người lính gác đứng dậy.

Có vẻ cuộc nói chuyện đã kết thúc.

- Cảm ơn, tôi sẽ đến đó ngay.

- Ừ, chào mừng đến Crossroad.

Nói rồi, người lính gác nở một nụ cười nhạt và quay trở lại cổng thành.

- Được rồi, trước hết là Công hội Mạo hiểm giả à.

Cuộc sống dị giới đầy biến động đã bắt đầu.

Thành phố của sự khởi đầu, nơi những con đường giao nhau, đó chính là Crossroad.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

[Ghi chú]

 TRPG: Viết tắt của Tabletop Role-Playing Game, một dạng game nhập vai trên bàn giấy, ví dụ nổi tiếng là Dungeons & Dragons.