Đây là câu chuyện về một gã độc thân 29 tuổi cố gắng sống một cuộc đời tự do tự tại ở thế giới khác.
Ngay ngày đầu tiên, anh đã bị một cô vợ "bị ép cưới" tóm lấy, và chỉ sau khoảng mười ngày thì bị cả đất nước để mắt tới. Cuộc đời xem ra chẳng hề suôn sẻ.
Nhưng anh vẫn sẽ tiếp tục sống mà không đầu hàng trước những khó khăn (?) đó.
--------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi bất mãn với cuộc sống hiện tại.
Ví như, làm việc quần quật mà lương chẳng tăng.
Ví như, bất mãn với chính trị nhưng nào có thay đổi được gì.
Ví như, cuộc sống này thiếu đi kích thích và kịch tính.
Có một cảm giác tù túng không thể diễn tả bằng lời.
Ví như, tương lai phía trước chẳng có chút hy vọng nào.
Ví như, tương lai của đất nước nơi mình đang sống cũng chẳng có chút hy vọng nào.
Ví như, công việc chiếm hết thời gian khiến tôi chẳng còn chút tự do.
Mặt khác, tôi cũng nghĩ thế này.
Rằng là, mình đã cố gắng hết sức mình rồi sao?
Rằng là, bản thân mình chẳng thể làm được gì sao?
Rằng là, mình có đang nỗ lực để đạt được điều gì đó không?
Nhưng, tôi ghét phải chịu khổ.Nhưng, tôi ghét mệt mỏi.Nhưng, tôi ghét phiền phức.
Ai mà chẳng ghét những thứ đó. Tôi cũng vậy.Thế nên tôi tìm đến game, light novel và internet làm nơi trốn chạy.
Trong game, tôi là kẻ mạnh nhất.Tôi sử dụng thành thạo mọi loại vũ khí và vung vẩy thứ sức mạnh to lớn.Tôi có thể trở thành dũng sĩ diệt trừ cái ác, cũng có thể hóa thân thành kẻ xấu xa làm đủ mọi chuyện tàn độc.
Dù vậy, với bản chất nhát gan thì kiểu gì tôi cũng toàn chơi theo hướng người tốt mà thôi. Game thời nay có độ tự do cao, nên quyền sinh sát của các nhân vật trong đó đều do tôi nắm giữ. Cái cảm giác được sống tự do tự tại trong một thế giới vận hành theo ý muốn của mình thật sự rất khoan khoái.
Việc ngấu nghiến những “câu chuyện ăn liền” trong light novel là một niềm vui thú. Tôi đồng cảm với nhân vật chính, kẻ được các cô gái yêu thích một cách bất thường, và đắm chìm trong khoái cảm. Trong đầu tôi thầm nghĩ “làm gì có chuyện đó chứ” hay “dễ dãi thế”, nhưng được gái xinh vây quanh đúng là một cảm giác sung sướng. Có vẻ đó là xu hướng gần đây, rất nhiều truyện có nhân vật chính bá đạo đi kèm với yếu tố harem. Từ phong cách trong sáng, tsundere, hệ đàn chị đến hệ em gái, chẳng những chị em gái trên danh nghĩa mà gần đây còn có cả chị em ruột. Ngoài ra còn có loli bà bà, tộc elf, hệ thú nhân cho đến hệ phi nhân.Gu của tôi cũng rộng như số lượng phiền não trên đời này vậy.
Trên mạng thì đầy rẫy những người bạn “bất mãn với cuộc sống hiện tại” giống như tôi. Cái cảm giác được xả những bất mãn về đủ thứ chuyện trên đời trong một thứ tình đoàn kết kỳ lạ và ấm áp như nước tắm thật dễ chịu. Hơn nữa, internet còn tràn ngập các loại hình giải trí. Tôi chỉ đơn thuần tiêu thụ những nội dung do kẻ vô danh nào đó tạo ra. Thưởng thức xong một nội dung, tôi lại chuyển sang cái tiếp theo. Thưởng thức xong cái tiếp theo, tôi lại chuyển sang cái kế nữa. Tôi chẳng thèm để tâm đến công sức của người đã tạo ra chúng. Với tư cách là một người tiêu dùng, tôi chỉ biết ra sức ngấu nghiến.
Như thế này liệu có ổn không?
Tôi đè nén tiếng lòng đó và tiếp tục trốn chạy. Bởi vì tôi ghét cay ghét đắng những thứ khổ sở, mệt mỏi và phiền phức. Và rồi một kẻ như tôi buột miệng nói ra điều này.
"Aizz… ước gì mình được thành cư dân trong thế giới fantasy như game ấy nhỉ. Mà không phải dân thường đâu, phải là nhân vật chính ở chế độ Siêu Dễ kia."
Ai mà chẳng từng nghĩ thế ít nhất một lần, phải không?
Dù rằng mỗi khi chơi game kiểu đó, tôi toàn chọn chế độ Khó. Chứ nếu được đi thật thì phải là Siêu Dễ mới sướng.
Và rồi, một giọng nói đáp lại.
“Được lắm. Nếu đã muốn, ngươi cứ thử đi.”
Và rồi, ý thức của tôi chìm vào bóng tối.