Cuộc sống sinh viên của tôi đã kết thúc vào khoảng hai năm trước và cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa tìm được một công việc với khoản thu nhập thích hợp. Những công việc bán thời gian tạm bợ không thể gồng gánh nổi tiền nhà ở Rasmander thậm chí cộng thêm số tiền chu cấp hàng tháng của bà chị cũng chẳng đủ ăn.
Đau đầu thật đấy! Cái chuyện tiền nông này.
Loay hoay mãi cũng đến giờ làm thêm. Tôi vớ bộ đồng phục của cửa hàng thức ăn nhanh trong tủ đồ, mặc thêm chiếc quần tây dài và đội chiếc nón lưỡi trai tức tốc chạy ra ngoài… à quên phải khóa cửa nữa chứ.
Vội vã leo lên chiếc xe đạp cũ chạy thật nhanh qua dòng người đông đúc phía trước, luôn miệng “Tránh ra, tránh ra!”. Còn hơn ba phút cho đến giờ làm, mọi khi tôi hay đi trễ nên hôm nay chị quản lý nói nếu còn chậm thêm một phút nào nữa thì số tiền lương ít ỏi của tôi sẽ bị cắt bớt. Chạy vội qua khu chợ nhỏ trong thành phố để tìm con đường tắt, tôi đã phải lấn sang phần đường của người đi bộ.
Và rồi, điều gì đến cũng đã đến.
Rầm.
Tôi ngã ra mặt đường, thật may là không bị đập đầu xuống đất nhưng chiếc xe đạp yêu quý đã bị cong bánh. Tôi còn không biết tôi va trúng cái gì.
“Không!!!” Nhìn chiếc xe đạp tôi muốn khóc, còn cả tiền lương của tôi nữa.
Mọi người bắt đầu tụ tập lại rất đông nhưng sự chú ý đó không phải dành cho tôi hay chiếc xe tội nghiệp. Một cô gái đang nằm đau đớn ôm chiếc chân của mình và gần như chắc chắn thứ tôi va trúng chính là cô bé đó. “Bây giờ tôi phải làm sao đây?” một mớ suy nghĩ bắt đầu xuất hiện, chạy trốn hay chịu trách nhiệm và bồi thường cho cô ấy. Nếu bây giờ chuồn êm có vẻ tốt hơn nhưng phần lương tâm lại không cho phép tôi làm như vậy.
“Xin lỗi mọi người tránh ra giúp.” Tôi tiến đến gần, cõng cô ấy trên lưng chạy đi. Mái tóc vàng dài óng ánh của cô gái xõa hết lên vai tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi cõng một người, lại là người khác giới nửa nên tay vẫn còn khá run. May thay bệnh viện cũng khá gần khu chợ nên chỉ sau mười phút tôi đã tới được nơi.
Bác sĩ nói rằng cô ấy bị gãy chân, phải bó bột một thời gian mới bình phục được. Tôi yên tâm hơn đôi chút, nếu bị gì nguy hiểm đến tính mạng thì chắc tôi sẽ chết mất.
“À, mà cũng cảm ơn anh đã tìm cô ấy về lại bệnh viện nhé?”
“Sao cơ?” Tôi vẫn chưa hiểu được ngụ ý của ông ấy.
“Cô Blois đang nhập viện điều trị, lúc ấy có lẽ do quá buồn chán nên cô ấy lẻn ra ngoài.”
Tôi nhớ lại lúc nãy có thấy cổ tay cô ấy có dán băng y tế.
“Cho tôi hỏi phòng cô ấy ở đâu, bây giờ tôi lên thăm được không?”
Ít nhất thì cũng phải xin lỗi người ta một tiếng, tôi nghĩ thế.
“Tất nhiên rồi. Cô ấy ở lầu 3 phòng 314.”
Tôi bấm thang máy lên tầng 3 theo hướng dẫn của bác sĩ, mùi thuốc sát khuẩn, mùi cồn khiến cho tôi vô cùng khó chịu. Bệnh viện này là nơi tôi không muốn đến nhất, dù cho bị bệnh nếu tự mua thuốc uống được thì tôi chẳng bao giờ muốn đến bệnh viện. Mùi cồn y tế khiến cho gai óc tôi nổi lên, mùi thuốc diệt khuẩn lại càng khó chịu hơn nữa. Nhưng chỉ có một lý do chính khiến cho tôi không muốn đến đây mà thôi, nó luôn đem đến cảm giác đau thương và mất mát.
Phòng của cô ấy ở cuối dãy hành lang của bệnh viện, khi tôi vừa bước đến trước cửa phòng đã nghe giọng càm ràm chắc là của y tá.
“Cô có biết mình bị gì không, nếu cô đi ra ngoài mà có chuyện gì thì tôi chết mất.”
“Vâng, vâng tôi biết rồi.” Giọng của cô ấy cứ như một đứa trẻ ương ngạnh ở tuổi mới lớn. Theo những lời của cô y tá thì có lẽ gia đình cô gái nhỏ này chắc cũng ghê gớm lắm.
“Thật là.” Cô y tá đẩy chiếc xe ra ngoài, tôi cúi đầu chào lấy lệ và gõ cửa, nhưng không đợi sự cho phép mà bước vào trong luôn.
Trong căn phòng, đúng là cô gái đó, bóng người nhỏ bé với mái tóc vàng hoe đặc trưng của Tây Âu. Cô mặc chiếc áo màu xanh nhạt, đang nằm trên giường đọc sách.
“Anh là ai vậy?”
“À, à.” Cô ta thật sự không nhớ ra tôi à? Tôi gãi đầu đảo mắt qua lại suy nghĩ nên nói thế nào. “Xin lỗi, tôi là người làm cho cái chân của cô bị như vậy đấy.”
Cô ấy cười nhếch mép.
“Hừm, gan lắm mới dám quay trở lại đấy.” Cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt đầy căm giận.
Cả người tôi sởn gai ốc, chết con rồi có khi nào con đụng phải con gái của ông trùm nào không. Dạo này ở đây, chuyện các băng đảng thanh toán nhau diễn ra như cơm bữa. Chả hiểu sao bao nhiêu cách giết người hiện lên trong đầu tôi.
Ôi, mình thật vớ vẩn. Tất nhiên ai chả tức khi lâm vào tình trạng này chứ.
“Lúc ấy tôi đang vội quá...” Tôi liếc khẽ tấm thẻ đề tên bệnh nhân trên giường cô ấy. “ Xin lỗi cô Blois Mary. Tôi tên là Nguyen Hoang, năm nay 25 tuổi.”
Sự sợ hãi đã khiến cho đầu của tôi trở nên trống rỗng và nói ra những lời vô nghĩa.
“Ừm, anh làm kế hoạch trốn khỏi đây của tôi bị phá sản rồi đấy.”
Cô ấy không thèm đoái hoài đến lời chào hỏi và giới thiệu của tôi mà tỏ ra cau có. Cô gấp quyển sách trên tay lại, giơ lên ném thẳng vào người tôi. May mà tôi đã nhanh chân né kịp chứ không đã bị một cục u trên đầu. Một cô gái đanh đá trái ngược với dáng vẻ bên ngoài.
“Giờ thì đi lại còn khó khăn chứ đừng nói trốn khỏi đây!” Cô ấy nhặng xị, nhưng không thể chối được là tức giận trông cô thật đáng yêu.
Tôi tiến gần đến giường bệnh, bác sĩ nói cô ấy cũng đã hơn hai mươi rồi nhưng sao tính tình trông như trẻ con ấy. Mà nhìn vẻ bề ngoài nói ai cũng chẳng bao giờ tin cô ấy hai mươi cả, mái tóc dài màu vàng xoăn nhẹ, gương mặt có nét xanh xao nhưng hai gò má cứ ửng hồng, đôi mắt màu xanh biển trong suốt, đôi mi dài thướt tha quyến rũ, thân hình mảnh mai, nhỏ bé. Nước da trắng muốt càng tô điểm thêm vẻ đẹp của cô ấy. Nhìn cô ấy như một con búp bê tinh xảo được tạo ra bởi bàn tay của một nghệ nhân nổi tiếng.
“Nhìn cái gì?”
Chà, phải chi ông nghệ nhân đó sửa được cái chất giọng chua ngoa này nhỉ.
“À, không.”
“Ra ngoài đi.”
“Tôi...”
“Tôi đã bảo anh đi ra ngoài kia mà!”
Mary thét lên rồi bỗng nhiên cô ấy ôm đầu của mình, tôi không còn cách nào khác đành phải bước ra ngoài căn phòng. Đã hơn bảy giờ tối, trễ giờ làm hai tiếng nhưng thôi thì cứ đến đó và nói thì mong chị quản lý sẽ thông cảm, còn không thì đành chịu vậy.
Vừa chạy bộ đến cửa hàng đã nhìn thấy chị quản lý đứng chặn trước cửa. Tôi xanh mặt. Phen này tiêu rồi! Tiêu chắc rồi!
“Chào chị Sera.” Tôi tiến đến gần, nở một nụ cười trông rất giả tạo với hi vọng mình sẽ toàn mạng mà rời khỏi đây.
“Ừm, chào em.” Chị nói có vẻ bình thường nhưng cảm nhận được cơn giận dữ đang chuẩn bị bùng lên như núi lửa trong chị ấy. Hai bàn tay siết chặt lại, có thể tung ra một cú đấm bất cứ lúc nào. Tôi bắt đầu thấy sợ, cố tìm một khúc gỗ hay thứ gì đó để tự vệ trước khi mọi việc trở nên quá muộn màng.
Bất chợt chị ấy tiến gần lại, tôi lùi một bước về phía sau nhưng không kịp nữa rồi. Chị đặt một tay lên vai tôi:
“Tốt quá, chị cứ tưởng em bị tai nạn gì rồi chứ.” Sera thở dài, nước mắt gần như chuẩn bị tuôn ra vậy, trông không có vẻ gì là giả tạo cả. “Bình thường em luôn đến trễ nhưng trễ lắm cũng chỉ năm phút nên chị nhắc nhở để chú ý giờ giấc. Hôm nay em không đến, chị lo rằng mình đã trách mắng em quá mức khiến cho em bị tai nạn hoặc bỏ việc ngang.”
Tôi khựng người, thật không ngờ, cứ tưởng bị chị ấy sẽ đập ra bã luôn rồi chứ. Đúng là bị tai nạn đấy nhưng tôi cho rằng đấy không phải lúc thích hợp để nói chuyện ấy với một người đang quá lo lắng cho tôi.
“À, ừ, em chỉ lỡ ngủ quên mất.”
“Thằng ngốc này.” Sera dùng hết sức cốc đầu tôi một cú thật mạnh. Đau thật đấy! Ai lại chơi trò đánh úp như thế chứ.
Chị ấy lườm tôi một cái thật sâu rồi bỏ đi và tôi có nghe loáng thoáng hai từ “trừ lương” từ chị ấy. Đành vậy thôi. Việc ở đây cũng đã xong tôi buồn bã trở về nhà với cục u trên đầu. Cả con xe thân yêu bị tôi quăng giữa phố nữa, ban nãy tôi có đi qua nhưng chả thấy nó đâu. Niềm đau lại chồng chất niềm đau. Tôi phải nghĩ đến việc đi làm sớm hơn bình thường nữa, thật mệt mỏi.
Hôm sau tôi đành phải bỏ ba tiếng ngủ trưa của mình để cuốc bộ đi đến bệnh viện thăm Mary. Tôi không có ý định đến lần nữa đâu, nhưng bà chị cứ nhắc tôi phải có trách nhiệm nên tôi đành miễn cưỡng vậy. Theo lời dặn của chị, tôi có mua một bó hoa to cùng với một chút bánh cupcake. Tôi thì không thích nhưng tôi nghĩ mọi đứa con gái ở độ tuổi như cô ấy đều mê những chiếc bánh thế này.
Tâm trạng của cô ấy hôm nay có vẻ tốt hơn nhưng ánh mắt sắc bén như dao vẫn không thay đổi.
“Lại là anh nữa à? Đến đây làm gì?”
Tôi đặt bó hoa vào chiếc lọ cạnh giường bệnh.
“À, đến thăm cô thôi.”
“Về đi, nơi đây không tiếp đón dạng người như…”
Tôi đưa hộp bánh cupcake trước mặt cô ấy, mắt Mary sáng rực, nhanh tay chộp lấy bánh trên tay tôi. Còn vượt qua cả tưởng tượng, cô ta thay đổi thái độ một cách chóng mặt.
“Lần này thôi đấy.” Nói rồi cô hí hửng lấy một cái ra ăn ngon lành.
Vậy là hối lộ thành công, nó dễ hơn tôi nghĩ, có khi khỏi mua hoa luôn cũng được, đằng nào tiền của tôi còn không đủ cầm cự đến cuối tháng. Nghĩ đến tiền lại khiến tôi thở dài, tự tiện kéo chiếc ghế đến gần giường bệnh.
“Bánh ngon chứ?”
“Ừm, cũng được.”
Nhìn vẻ mặt của cô ấy khá hài lòng, gương mặt nở một nụ cười. Một cô gái xinh đẹp hoàn hảo. Giận cũng xinh mà vui cũng xinh.
“Òa, ngon quá, lâu lắm rồi tôi mới ăn lại đồ ngọt.” Cô ấy vươn vai, rướn qua bên giường tìm chiếc khăn để lau miệng. Thấy thế, tôi lấy giúp cô ấy.
“Cho tôi tò mò chút, sao hôm ấy cô lại trốn khỏi bệnh viện vậy?” Cô ấy trông có vẻ khá bất ngờ trước câu hỏi của tôi, đến tôi còn bất ngờ mà, cô cúi mặt xuống. Chắc có lẽ tôi không nên hỏi.
“Tôi đã ở đây với bốn bức tường trắng, với khung cửa sổ, với chiếc giường bệnh này suốt hai phần ba cuộc đời mình. Tôi đã quá chán nản, khi tôi bước ra ngoài lần đầu tiên tôi đã thấy mọi thứ đều thay đổi.” Giọng nói có chút nghẹn ngào của cô ấy đã chạm đến trái tim tôi, nó làm cho tôi cảm thấy vô cùng tội lỗi khi phá hỏng kế hoạch của cô ấy.
“Còn gia đình cô đâu, sao không nói họ dẫn ra ngoài?” Biết là không nên hỏi nhưng cũng tò mò rồi nên tôi tiếp thêm một câu nữa.
“Vì công việc bố tôi mỗi tháng chỉ về nhà vài lần nên lâu lắm mới đi thăm tôi một lần, mẹ tôi cũng vậy. Cho dù tôi khỏe mạnh hay bệnh tật chưa bao giờ chúng tôi có những kỉ niệm đẹp cả.” Mắt cô bắt đầu rưng rưng. Tôi nghĩ mình nên dừng ở đây. Cả chị Sera, cô gái này và cả Emi nữa khiến tôi hiểu được sự khó đoán của con gái, có thể tức giận vài phút trước nhưng sau đó lại khóc rồi lại cười.
Giọt nước mắt rơi xuống má của của cô ấy, ngay lập tức Mary che mặt mình lại. Cổ họng tôi khô khốc, tôi cảm thấy tội nghiệp cho cô gái này. Và rồi tôi bất ngờ đứng lên dõng dạc chống tay trái lên hông, chỉ tay phải trước mặt cô, tuyên bố:
“Từ hôm nay, tôi sẽ tạo cho cô những kỉ niệm đẹp nhất từ trước đến giờ.”
Mary nhìn tôi đầy ngạc nhiên, lại một lần nữa tôi cũng ngạc nhiên với chính bản thân mình. Rồi nét mặt cô cũng thay đổi theo, cô nở một nụ cười. Trông Mary không khác gì một thiên thần cả.
“Ừm, nhờ anh vậy.”
Cho đến lúc này, tôi đã biết mình đổ trước cô ấy, gò má tôi bắt đầu nóng bừng, tim đập loạn cả lên, cố xoay người về phía sau để cô ấy không nhìn thấy mặt tôi. Chết tiệt sao có thể dễ thương đến thế này chứ. Như thế này có phải quá nhanh không chứ?
“Anh sao thế?” Mary cũng ngạc nhiên khi thấy thái độ tôi như thế.
Và phải sau một lúc hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh tôi mới có thể đứng đối diện với cô ấy được. Giả vờ ho để che đi sự xấu hổ.
“Cô yên tâm, tôi sẽ chắc chắn sẽ làm được.” Tôi dõng dạc tuyên bố, đưa một tay lên thể hiện sự quyết tâm của mình.
“Hứa nhé.” Cô nói rồi đưa ngón tay út của mình lên trước mặt tôi.
“Ừm, tôi hứa.” Cũng đã lâu lắm rồi, tôi chưa từng hứa với ai một điều gì cả.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế cạnh bên chiếc giường, cố gắng nhớ và tự tạo những câu chuyện cười kể cho cô ấy. Thực chất, tôi cũng biết được những câu chuyện ấy có phần hơi nhạt nhẽo nhưng cô ấy vẫn nở nụ cười sau mỗi câu chuyện tôi kể. Tính cách của cô ấy không còn dè dặt, khó chịu với tôi như hôm qua nữa. Một cô gái kì lạ, tôi tự hỏi tại sao con gái có thể thay đổi một cách nhanh chóng như thế được cơ chứ.
Hai chúng tôi phát hiện ra vài điểm chung về sở thích và thói quen, cuộc trò chuyện diễn ra thân mật cứ như hai người bạn lâu năm gặp lại nhau vậy. Khi ngồi bên cạnh cô ấy, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, cứ muốn nói chuyện mãi không thôi. Đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác như thế, cảm giác muốn nói cho cô ấy tất cả về mình cho cô ấy hiểu. Cảm giác muốn hiểu tất cả mọi thứ về cô ấy và cảm giác muốn giữ lấy nụ cười luôn nở trên đôi môi nhỏ nhắn kia.
Cuộc trò chuyện kết thúc khi tôi phát hiện ra chiếc kim đồng hồ đã điểm năm giờ rưỡi. Lúc ấy, trông tôi giống như Lọ lem khi nghe tiếng chuông đồng hồ vậy, cuống cuồng chào tạm biệt Mary và chạy thật nhanh đến chỗ làm. Do đã quen với việc cưỡi con “chiến mã sắt” nên giờ đây việc đi bộ đến chỗ làm thêm chẳng khác nào cực hình cả.
Dù đã cố hết sức chạy không ngừng nghỉ nhưng cuối cùng tôi vẫn trễ hơn mười lăm phút. Lần này thì chị Sera đã thật sự cạn lời về tôi, chị chỉ còn biết ôm mặt và lôi cổ áo tôi vào bếp. Tuy hai người ở hai vị trí khác nhau trong cửa hàng, Sera làm việc ở quầy thu ngân còn tôi làm trong bếp nhưng cứ mỗi khi không có khách thì Sera lại liếc nhìn tôi bằng ánh mắt chực ăn tươi nuốt sống. Cảm giác lúc ấy giống như cá nằm trên thớt vậy, thỉnh thoảng tôi lại nhìn về phía sau vì sự sẽ bị nhận một đòn tấn công bất ngờ từ chị ấy.
Quả đúng như dự đoán, sau khi đón vị khách cuối cùng và chuẩn bị dọn dẹp cửa hàng. Chị quản lý có gọi tôi và phòng để nói chuyện riêng với nhau. Không cần nói tôi cũng thừa biết chuyến này lành ít dữ nhiều, việc trễ là thường xuyên trong cửa hàng này ngoài tôi ra không còn ai có đủ can đảm để thực hiện nó cả. Tôi dùng hết can đảm đẩy mạnh cánh cửa của phòng quản lý, gập người cúi đầu xuống nói to.
“Em xin lỗi ạ.”
Tôi khẽ liếc mắt nhìn quản lý. Sera im lặng không nói gì cả, trong tình huống này những lời la mắng trách móc sẽ khiến tôi dễ chịu hơn với cái bầu không khí im lặng đến đáng sợ. Bất chợt chị đứng lên, khoanh hai tay trước ngực:
“Tuần sau em không cần phải làm ở đây nữa.” Lời nói của Sera cứ như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào người tôi, vậy là chị ấy đuổi việc tôi à. Không thể được, nguồn chi tiêu trợ cấp đã gần cạn rồi, vào lúc này việc tìm được một công việc bán thời gian ổn định thực sự rất khó khăn đối với tôi.
“Mong chị suy nghĩ lại, đừng đuổi việc em như vậy.”
“Tất nhiên là không rồi. Chị có nói cho em nghỉ luôn đâu?” Tôi không hiểu gì cả. Về Sera, có vẻ như chị đã biết tôi sẽ tỏ thái độ như thế này.
“Là sao ạ?”
“Chị đâu nói đuổi việc em, chị chỉ cho em nghỉ một tuần để giải quyết công việc của mình thôi. Lúc nãy chị có quan sát, lúc em làm việc cứ nhìn đi đâu đâu ấy, không còn chú tâm như trước nữa. Nhưng sau khi hết một tuần thì tập trung vào làm việc ở đây rõ chưa? Còn đây…” Sera lục lọi trong hộc bàn, tìm ra một cái phong bì đưa ấn vào tay tôi. “Tiền lương của em tháng này đấy, lần này chị châm chước không trừ tiền lương nhưng lần sau không được đi làm trễ nữa.”
“Cảm ơn chị! Cảm ơn chị rất nhiều!” Tôi bất ngờ thật sự, cũng chả biết mình có đang mơ không. Sera đúng là một thiên thần, tôi không kìm được nỗi xúc động, chạy ngay đến ôm chặt lấy Sera bế lên không trung.
“Này… này... dừng lại đi. Làm gì vậy thằng ngốc này?” Ngay lập tức, Sera tặng tôi một cú cốc đầu đau như búa bổ và thêm một cú đá văng ra khỏi căn phòng.
Kết quả là lại phải cuốc bộ về nhà với cục u trên đầu. Cơ mà không sao, được nghỉ mà không bị trừ lương, có bị mười cục u tôi cũng chấp nhận. Sau bao hôm cày cuốc chăm bẫm cuối cùng tôi cũng có một kì nghỉ xứng đáng.
Nhưng nhanh chóng mọi thứ lại đâu vào đó, tôi bắt đầu đau đầu vì khoản tiền lương nhận tháng này sau khi trả tiền nhà, trả tiền điện nước xong chỉ còn lại vỏn vẹn hơn 100$ để chi tiêu cho cả tháng còn lại. Thôi thì đằng nào cũng chỉ ăn “mì gói chóng đói” nên tôi nghĩ mình nên mua một món gì đó cho cô bé nhỏ kia. Trong lần nói chuyện lần trước, Mary nói mình đã hai mươi ba tuổi nhưng tôi vẫn chưa thể nào tin được.
Không suy nghĩ nhiều nữa, đi gặp Mary thôi.
Tôi tiến đến tủ quần áo, chọn một bộ tương đối sạch sẽ và đi ra phố. Hiệu sách chỉ cách nhà trọ tầm vài bước chân. Nhưng từ khi học xong đại học, hiếm khi tôi có dịp đi đến đây, một phần vì tôi không chú ý đến sách nhiều lắm, một phần vì khoản tài chính eo hẹp không cho phép. Phải khó khăn lắm tôi mới quyết định mua vài quyển mới cho cô ấy.
Không có gì mệt mỏi hơn việc cuốc bộ giữa một ngày trời nắng như thế này, tôi bắt đầu nghĩ đến việc để dành mua một chiếc xe mới, khi đến được cổng bệnh viện tôi suýt đổ gục xuống trước sân. Mồ hôi nhễ nhại cả người, ướt đẫm cả chiếc áo khoác bên ngoài tôi mặc để che nắng. Tôi ngồi xuống chiếc ghế dài trước phòng bệnh của cô ấy, tu hết chai nước lạnh vừa mua được ở bên ngoài máy bán nước. Dù gì cũng không thể đi vào phòng bệnh với một bộ dạng ướt đẫm mồ hôi như thế này được.
Bỗng nhiên, một người đàn ông trung niên bước ra từ căn phòng của Mary. Nhìn sơ qua về trang phục, người này chẳng có vẻ gì là bác sĩ. Dáng người ông ấy khá cao lớn, khuôn mặt nhìn chẳng khác nào những tay anh chị khét tiếng giang hồ, nhưng bộ vest nâu và chiếc đồng hồ mạ vàng trên cổ tay của ông ấy đã làm thay đổi suy nghĩ của tôi. Trông ông ấy giống như một doanh nhân thành đạt hay xuất hiện trên trang bìa của những quyển tạp chí kinh tế, thị trường. Khuôn mặt lộ rõ vẻ bực tức, cứ loay hoay trước cửa phòng bệnh nhưng sau đó lại vào thang máy và biến mất
Vài phút sau, khi chiếc áo đã khô bớt phần nào, tôi quyết định mang theo chiếc túi đựng sách bước vào phòng của cô gái nhỏ. Khung cảnh ảm đạm đến lạ thường, cánh cửa sổ phòng mở toang, tấm rèm cửa cứ phất phơ trong không khí mà không có ai cột nó lại cả. Mary ngồi trên giường, khuôn mặt đượm buồn. Không hiểu sao, tôi cũng cảm thấy bồn chồn theo.
Mãi ngắm nhìn Mary, tôi bất giác đánh rơi chiếc túi trên tay. Tiếng động khiến cho cô giật mình ngước lên, nhìn tôi bằng đôi mắt ngấn lệ. Tôi siết chặt nắm tay lại, cảm giác lạ thường bao trùm khắp cả bàn tay, đôi chân và cả cơ thể này. Tôi lại nhớ đến cú móc tay hôm qua, tôi phải làm sao đây?
Đừng khóc nữa, nhìn thấy cô khóc tôi không thể chịu nỗi. Bên trong của tôi gào thét lên như thế nhưng thật lạ miệng vẫn không thể nói một câu nào được, hai chân vẫn chôn chặt dưới đất. Mary có vẻ đã bình tĩnh hơn đôi chút, nhìn thấy tôi đứng trước cửa cô ấy quay mặt sang chỗ khác, kéo tay áo lên dụi mắt, cố nở một nụ cười.
“Anh lại đến đấy à?”
Tôi chỉ im lặng.
“Anh mang quà gì đến thế?”
Cảm giác thật khó chịu. Cứ như bị nghẹn ứ một vật gì ở cổ vậy.
“Sao anh không nói gì đi?”
Tại sao khi nhìn thấy cô gái ấy khóc tôi lại cảm thấy buồn? Khỉ thật, điều này chẳng thoải mái chút nào cả.
“Phải rồi, ai cũng vậy cả mà, rồi ai cũng sẽ bỏ rơi tôi mà đi. Anh cũng giống như ông ta thôi, anh cũng sẽ rời đi chỗ khác sau khi thấy tôi thế này chứ? Anh cũng sẽ quay lưng đi mà bỏ mặc lời hứa của hai chúng ta phải không?”
Lời nói của cô ấy như những nhát dao đâm thẳng vào tim, nhưng những nhát dao ấy không hề đâm vào tim tôi mà nó đâm vào chính trái tim của cô ấy. Giọt nước mắt đã lăn dài trên gò má Mary, rơi xuống cả tấm chăn trên giường.
“Cút đi! Đừng cố làm gương mặt giả tạo ấy nữa. Gương mặt tỏ vẻ như quan tâm đến tôi nhưng thực chất chỉ là những lời nói dối để tôi tin tưởng và hy vọng.”
Tôi không còn biết nói gì nữa cả, cứ bước từng bước chậm rãi tiến đến cô ấy, dang cánh tay thật rộng ôm chặt lấy thần hình bé nhỏ ấy. Lúc đầu Mary đỏ ửng cả mặt, cố hết sức dùng tay đẩy tôi ra nhưng về sau thì đành buông hai tay xuống, chịu thua trong sự bất lực. Tâm trạng của cô đã khá hơn trước nhưng tôi vẫn chưa muốn buông tay ra cho đến khi cô ấy lên tiếng.
“Đủ rồi đấy, anh còn định ôm tôi đến bao giờ nữa?”
“Tôi xin lỗi.”
Đến tận bây giờ tôi mới ý thức được đang làm gì, vội lùi về phía sau, vô tình chạm đầu vào cái cạnh chiếc tủ treo tường. Cú va chạm bất ngờ khiến tôi giật mình lùi người đụng vào chiếc bàn ngay sau lung làm bình nước trên bàn đổ thẳng vào người. Tôi bật ngửa, ngồi sõng soài dưới sàn.
“Ouch, đau… đau… đau…”
Một chuỗi tai nạn xảy ra, tôi lớ ngớ dưới sàn nhà không biết phải làm gì, nhìn lên Mary, đôi vai của cô run lên vì cười. Cô ấy quay lưng về phía sau, nhất định không nhìn tôi.
“X... xin lỗi…. Anh thật khiến tôi không nhịn nổi... Ư ha ha.”
Cô ấy đang cười rất khoái chí, không cần xoay mặt lại tôi cũng biết. Tuy có phần hơi xấu hổ nhưng tôi nghĩ nếu nó giúp tâm trạng cô ấy tốt hơn thì việc này cũng chẳng đáng bao cả. Tôi đứng lên, cầm chiếc túi đựng sách vốn bị quăng dưới sàn lúc nào không biết, đưa cho cô ấy.
“Đây, tặng cô đọc cho đỡ chán đấy, nhìn trên tủ sách chỉ có toàn sách dày cộm nên tôi có mua vài quyển sách mới này.”
“Cảm ơn anh nhưng tôi không quen...”
“Cứ đọc thử đi. Tin tôi, nó sẽ rất là tuyệt vời.”
Mary đành miễn cưỡng cầm lấy một quyển lên lướt qua một vài trang.
Và tình trạng này đã kéo dài đến hai tiếng đồng hồ và cho đến tận bây giờ cô ấy đã hoàn thành xong quyển thứ sáu. Khuôn mặt cô lộ rõ vẻ hài lòng.
“Người đàn ông lúc nãy đi ra khỏi căn phòng của cô có phải là...”
Để lôi kéo sự chú ý về mình, tôi bắt đầu hỏi.
“Bố của tôi đấy, ông ấy đến đây vì nghe bác sĩ kể về việc tôi trốn ra khỏi bệnh viện và gặp tai nạn. Ông ấy đến đây mắng tôi một trận và chạy ngay về công ty để tham gia một cuộc họp mà thậm chí không có một câu hỏi han hay lo lắng gì cả?”
Chưa nghe hết câu hỏi của tôi, cô đã trả lời nhưng khuôn mặt vẫn cứ cắm cúi vào quyển truyện.
Về bố Mary, tôi hiểu những người giống như ông ta, loại người chỉ biết lao đầu vào kiếm tiền mà không hề quan tâm đến gì khác. Đối với bọn họ tiền bạc là tất cả, là lí tưởng sống, họ có thể vì nó mà quên đi mọi thứ, kể đó là gia đình, bạn bè,...
“Ông ta tệ thật nhỉ?” Tôi nói rồi cười nhạt.
“Ừ.” cô dùng quyển truyện che đi miệng của mình “Lúc nãy tôi có quá lời, xin lỗi anh nhé.”
“Lỗi cũng một phần tại tôi mà, nếu tôi nói với cô rõ mọi chuyện thì chẳng có việc đáng tiếc xảy ra.”
Có lẽ tôi đã có được một chút sự chú ý. Có thể thấy rõ mắt dù dán vào những trang sách nhưng cô không có vẻ gì là đang đọc cả.
“Hòa nhé.”
“Ừm.”
Mary gấp quyển truyện xuống bàn, thở một dài.
“Truyện hay thật đấy, phải chi có phim xem thì tốt nhỉ. Cũng đã lâu rồi tôi chưa được xem một bộ phim.”
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì vào hai ngày nữa sẽ có một buổi chiếu bộ phim chuyển thể cuốn truyện này ngoài rạp công cộng đấy. Cô muốn đi không?”
Tôi lựa sách thì cũng phải lựa những cuốn đang nổi chứ.
Cô ấy nheo mắt nhìn tôi đầy nghi hoặc sau đó trỏ về phía chân bên phải đang bị băng bó.
“Anh quên nó à? Thứ do anh gây ra ấy.”
“Không có” Thật ra là quên thật đấy. “Từ chỗ này đến rạp cũng tương đối gần tôi có thể cõng cô đến đó mà.”
“Thật chứ?” Mary rướn người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt tôi. Cô ấy lộ rõ vẻ mặt hớn hở của một đứa trẻ sắp nhận được quà.
“À, ừ.”
“Yeah, phải vậy chứ, cảm ơn anh rất nhiều.”
Ánh tà dương cũng đã dần buông xuống, đã năm giờ chiều, vậy là tôi đã ở đây hơn ba tiếng rồi. Có lẽ đã đến lúc phải về nhà. Tôi đứng dậy, vươn người. Vì không ăn trưa nên bây giờ bao tử của tôi đã bắt đầu biểu tình rồi, nếu cứ để như thế này thì chẳng mấy chốc sẽ hư bao tử mất. Bỗng nhiên, Mary nắm cánh tay áo tôi kéo lại, có lẽ dù tôi không nói nhưng cô cũng biết tôi sắp về.