Không còn lựa chọn nào khác, tôi nhấc đôi chân nặng trĩu của mình lên và bước ra căn phòng bệnh.
Cạch.
Vừa đúng lúc bước ra ngoài, tôi gặp người bác sĩ bác sĩ phụ trách bệnh án của Mary. Ông đang cầm một tệp hồ sơ và chuẩn bị bước vào phòng của cô ấy. Gặp tôi, ông dừng lại một chút để nói chuyện.
“Này, anh đã nói chuyện được chút gì với con bé chưa.”
“Không, em ấy cứ im lặng suốt như thế…” Tôi thở dài.
Ông ta cười trừ rồi xoa xoa mái đầu hói của mình, sau đó lật hồ sơ bệnh án của Mary cho tôi xem.
“Anh biết đấy, ở đây chỉ có anh là người thân nhất của cô ta. Bố của cô ấy thì rất lâu mới đến đây thăm, mà lần nào cũng không kéo dài quá năm phút cả. Nên tôi không thể cho ông ta xem hồ sơ bệnh án được.”
Không chỉ Mary và tôi, mà hầu như bất cứ người nào khi gặp bố của em ấy cũng đều có ác cảm giống nhau vậy.
Đưa cho tôi tệp hồ sơ trên tay, giọng ông ta bắt đầu trầm xuống.
“Theo những kết quả thử máu gần đây, xem ra bệnh tình của cô ấy càng lúc càng trở nặng. Nếu không tiến hành phẫu thuật thì e là sẽ chẳng lâu đâu.”
Tôi chậm rãi lật từng tờ giấy bệnh án của Mary trên tay. Nó ghi rằng em ấy đã phải trải qua ba cuộc phẫu thuật trước đây nhưng nó không hề cải thiện được tình hình. Ông bác sĩ tiếp lời.
“Cuộc phẫu thuật cuối cùng được diễn ra cách đây mười tháng. Lúc đấy chúng tôi phải dùng giữa chừng khi nhận ra huyết áp của cô ấy bị giảm đột ngột. Kể từ đó, mọi thứ đã trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Nhưng nếu bây giờ không phẫu thuật thì…” Giọng ông ta ngắt quãng. “Chỉ hai tháng nữa.”
Cộp.
Tôi bất giác đánh rơi tệp hồ sơ xuống đất, đôi tai ù đi nhanh chóng. Thật khó thở.
Trong giây phút mất tự chủ, tôi nắm thật chặt vạt chiếc áo blouse của bác sĩ, nhìn thẳng vào mắt của ông ta.
“Trong cuộc phẫu thuật này, tỉ lệ thành công là bao nhiêu?”
Ông ta liếc mắt sang trái, cố gắng tránh ánh nhìn của tôi.
“Khoảng ba mươi phần trăm.”
Vậy là bảy mươi còn lại tôi sẽ mất em sao?
Suốt cả đêm tôi không tài nào ngủ được dù đã nốc cạn năm lon bia mua ở cửa hàng tiện lợi. Không một giây nào tôi không nghĩ về em ấy được, càng uống, tôi càng đau đầu nhưng không thể nào ngủ được. Cảm giác mệt mỏi và nặng nề cứ thế bao trùm lên cơ thể tôi. Dường như chưa một phút nào tôi chợp mắt được, chỉ có lo và sợ thôi.
Sáng hôm sau, tôi bỏ cả công việc ở cửa hàng tạp hóa mà làm bạn với cái bồn vệ sinh. Đến lúc này thì cầm chiếc điện thoại gọi điện cho ông chủ cửa hàng còn khó khăn nữa chứ đừng nói là giao hàng. Chết thật, xem ra tôi không nên chọn bia để thay cho thuốc ngủ rồi.
Cộc cộc.
“Ai đấy?” Tôi không muốn tiếp bất cứ ai vào giờ này cả.
“Chủ nhà đây, hôm nay cậu không mượn xe máy của tôi à?”
Giọng của bà chủ vọng vào phía bên kia cánh cửa.
“Ưm… ” Tôi kìm lại những thứ gần trào ra khỏi miệng mình. “Hôm nay cháu không khỏe trong người nên không mượn xe của cô đi làm được.”
“Vậy tôi vào nhé!”
Không đợi tôi trả lời, bà chủ nhanh chóng đẩy cánh cửa phòng và bước vào bên trong. Ánh mắt sửng sốt khi nhìn thấy tôi đang phải “bầu bạn” với chiếc bồn cầu.
“Xin chào... ” Tôi dùng chút ít lực còn lại nhấc ngón tay của mình lên và nở một nụ cười gượng.
Bà chủ nhà lắc đầu nhìn tôi rồi đá vào lon bia rỗng trên sàn nhà. Rồi tiến đến nhấc cánh tay tôi lên.
“Chậc, vừa bị đá hay sao mà lại uống nhiều thế này. Tôi không nhớ là mình cho phép uống bia trong nhà trọ đấy.”
Sau khi đỡ tôi dựa vào bức tường, bà chủ vội vã chạy xuống dưới nhà. Xem ra bà ấy còn khỏe hơn cả tôi trong lúc này nữa. Năm phút sau, bà chủ bước vào phòng tôi với một cốc trà còn nghi ngút khói trắng.
“Uống đi!”
“Vâng…” Tôi run run nhận lấy cốc trà nóng từ tay của bà chủ, nhấp một ngụm nhỏ. “Nóng quá đấy. Lại có gừng nữa chứ.”
Từ nhỏ, tôi đã không quen ăn những món chứa gừng vì nó không hề dễ chịu chút nào khi lọt xuống cổ họng. Vị của nó vừa cay lại vừa nóng, chẳng hợp với món ăn nào cả.
“Uống nó đi, không có gì tốt hơn một cốc trà gừng sau khi say đâu.”Vừa dứt lời, bà chủ cười hào sảng.
“Khụ. Biết là tốt thật đấy. Nhưng chẳng phải là nóng quá sao?”
“Ồ, chẳng phải nước càng nóng càng tốt sao?”
Bà chủ đúng là nhiều lúc tốt bụng với tôi thật, thậm chí khi tôi mượn xe máy để đi làm thêm thì bà đã tốt bụng không lấy tiền. Nhưng nhiều lúc lòng tốt của bà lại khiến cho tôi gặp rắc rối.
Bà chủ ngồi trên chiếc ghế gỗ trong phòng bắt chéo chân nhìn tôi như thể là một tội phạm.
“Cậu vừa bị gái đá à?”
“Không, chẳng qua cháu khó ngủ nên…”
Bà nhìn tôi rồi cười nhếch mép.
“Cậu nhóc, tôi đã từng trải qua tuổi trẻ nên biết. Cậu không thể tưởng tượng được lúc trước tôi…”
Bà chủ cứ thế mà thao thao bất tuyệt, đôi mắt của tôi đã dần có cảm giác mệt mỏi. Và nó nhắm lại từ lúc nào mà tôi chẳng biết.
Renggggggg
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên báo hiệu một ngày mới đến. Tôi nhấc cánh tay mình lên một cách uể oải rồi tắt thứ đang phá bĩnh giấc ngủ ngon của mình.
Nhoài người, đưa cánh tay lên xoa mái tóc rối của mình, tôi cố hết sức nâng cơ thể nặng trĩu này lên và vươn vai hết cỡ. Từng khớp xương phát ra âm thanh rắc rắc nghe thật êm tai. Đến lúc này tôi mới nhận ra, cả người của mình đang được giữ ấm trong một chiếc chăn êm ái. Lạ thật nhỉ, tôi làm gỉ đủ tiền mua chăn... mà thôi quên đi.
Với tay vén tấm màn che cửa, ánh bình minh lập tức khiến cho căn phòng nhỏ bé của tôi đắm chìm trong sắc cam rực rỡ. Vậy là tôi chỉ ngủ vài phút thôi à, vậy mà sảng khoái quá nhỉ.
Khoan nào. Sao mặt trời lại đi xuống, chẳng phải lúc này là bình minh sao?
Tôi nhìn lại đồng hồ và cũng không nhận ra điều gì khác biệt. Nó chỉ sáu giờ sáng. Cơ mà PM là tối hay sáng nhỉ? Đau đầu quá, tôi quên mất rồi.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động của tôi vang lên. Sự lười biếng đã đánh gục đôi chân đáng thương nên tôi đành rướn người chạm đến chiếc điện thoại di đặt trên chiếc bàn gần đó. Và tôi đã nhận ra một sự thật kinh hoàng: Sera gọi cho tôi đến hơn 18 cuộc gọi nhỡ.
Mọi thứ đã sáng tỏ trước mắt. Vì sao mặt trời lại đi xuống trong ánh bình minh? Chữ PM là gì? Và lý do tại sao Sera lại gọi đến mười tám cuộc gọi nhỡ? Tôi đã ngủ đến tận buổi chiều trong khi tuần trước tôi đã hứa với Sera sẽ có mặt lúc ba giờ chiều để phụ việc cho một bạn nhân viên vừa xin nghỉ vào hôm nay.
Tôi thận trọng nhấn vào nút nghe của chiếc điện thoại nắp gập.
“Giờ này mới chịu bắt máy sao. Trừ lương. Trừ lương. Trừ lương” Đúng là điều quan trọng phải nói ba lần.
Ngay cả khi tôi không bật loa ngoài, nội lực từ giọng nói của Sera vẫn đủ mạnh đến mức vang vọng khắp cả căn phòng. Để tránh phiền phức, tôi ngay lập tức gập điện thoại lại. Chết thật, giờ phải làm gì đây?
Mất vài phút để thay bộ đồng phục, tôi vội vã chạy xuống dưới tầng một để hỏi mượn chiếc xe máy của bà chủ. Sau đó phóng như bay về phía cửa hàng thức ăn nhanh.
Vào những ngày gần cuối tuần, rất nhiều thực khách đến ăn tại cửa hàng chúng tôi. Vì thế tình trạng thiếu nhân lực luôn diễn ra trong những ngày này và chính Sera sẽ là người chịu trách nhiệm nếu khách hàng phản ánh những ý kiến tiêu cực về phía cửa hàng. Đậu vội chiếc xe vào nơi dành cho nhân viên, tôi chỉnh chiếc nón lưỡi trai trước mặt rồi đi vào của hàng một cách rón rén. Và rồi, việc gì đến cũng sẽ đến...
“Này Hoang, vào đây nhanh lên.”
Sera nhanh chóng phát hiện ra tôi và đẩy về phía bếp.
“Chiên khoai cho chị, nhanh lên!”
Nhìn nét mặt gấp gáp của cô ấy cũng đủ hiểu được tình trạng khách hàng bên ngoài thế nào rồi. Thậm chí Sera còn không có thời gian trách móc tôi một lời mà phải nhanh chóng trở về vị trí của mình trên bàn thu ngân.
Hơn hai tiếng sau, số lượng người đến quán giảm dần và đôi tay của tôi cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Cảm thấy mình hơi tội lỗi, tôi tiến về phía một anh bạn đồng nghiệp đang đứng cạnh bàn thu ngân.
“Cảm phiền đổi chỗ giúp tôi một lúc được không? Tôi có chút việc muốn nói chuyện với quản lý.”
Anh ta nhìn tôi, lắc đầu ngao ngán rồi tặc lưỡi bước vào phía bên trong bếp
“Cảm ơn quý khách.”
Sau khi tiếp đón một vị khách bằng một nụ cười niềm nở, Sera nhanh chóng quay sang nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn.
“Chà chà, chị tò mò muốn biết lý do tại sao hôm nay em “lại” đi trễ đấy?”
Giọng Sera chỉ vừa đủ nghe nhưng sát thương mà nó đem lại thì con đau đớn hơn cả việc bị dao đâm. Và đặc biệt chữ “lại” được chị ấy nhấn mạnh. Không ổn rồi, tôi không thể đối diện với ánh nhìn đó quá lâu được.
“Dạ vâng… dạo gần đây em không khỏe.”
“Có bạn gái đúng không?”
Câu nói của Sera khiến cho tôi giật nảy người, những nhân viên nam khác trong quán cũng nhìn chằm chằm vào người tôi.
“Dạ…” Thật sự, tôi hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào trong tình huống này.
“Em không giấu được chị đâu. Chúng ta sống cùng một thành phố mà, vài hôm trước chị còn trông thấy em đi mua bánh dù em chẳng ưa gì đồ ngọt nhưng lại trông rất hạnh phúc. Và em cũng chú ý hơn về đầu tóc của mình đấy.”
Khỉ thật, đúng là ai cũng nhận ra điều này. Nhưng tại sao Mary lại không chú ý đến chứ.
“À không, chúng em chỉ là bạn bình thường thôi.”
“Ra là vậy à.” Sera nhìn tôi bằng nửa con mắt, đúng là không có lời nói dối nào qua được mắt của chị ta. Thôi thì đành thú nhân vậy.
“Vâng. Nhưng chỉ một mình em đơn phương thôi.”
“Ra vậy. Nhưng ba hôm nay trông em xuống sắc quá đấy. Bạn gái đó có người khác rồi à?”
“Không… chỉ là một số lý do khác.”
Một người khác tiến đến chỗ của Sera khiến cho cuộc trò chuyện của chúng tôi bị ngắt quãng. Tôi thoáng đưa ánh mắt nhìn về phía một bữa tiệc sinh nhật đang được tổ chức ở phòng đặc biệt của cửa hàng. Một chiếc bánh kem to lớn được đặt trước mặt chủ nhân của bữa tiệc, trên đó được đặt rất nhiều nhiều nến.
Đúng là một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng. Từ nhỏ đến lúc này, tôi chưa bao giờ được tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hẳn hoi như thế này cả, nghĩ lại mà ghen tị với cậu nhóc. Nhưng khi nhắc đến sinh nhật, tôi lại nhớ đến em ấy.
Không, tôi vẫn chưa đủ dũng khí để gặp mặt Mary. Con số ba mươi là thứ đang kìm đôi chân của tôi chạy đến chỗ của em ấy, lằn ranh giữa sự sống và cái chết quá mong manh để tôi có đủ sự can đảm chạy qua nó. Không biết, em ấy đã khỏe chưa? Đã phẫu thuật xong, hay là… Không, chắc chắn cuộc phẫu thuật của em sẽ thành công.
“Hoang, Hoang… có khách kìa.”
Sera thúc vào tay tôi.
“Vâng”
Nhưng trước mặt chẳng có ai cả.
“Em đây, em đây…” Vị khách bé nhỏ kia giơ cánh tay lên, em ấy chỉ cao hơn bục thu ngân một chút.
“Em muốn mua gì thế?”
“Donut… Chocodonut…” Em ấy nói rồi tờ tiền lên phía trước.
“Nhưng cửa hàng bọn anh không có bán.”
“Hức… em muốn ăn.” Ánh mắt của cô bé như gần khóc vậy, và mọi ánh mặt trong cửa hàng nhanh chóng hướng về phía tôi.
Từ phía sau, một người phụ nữ có vẻ như là mẹ của bé gái bước đến chỗ tôi và xin lỗi.
“Xin lỗi, con gái tôi không biết. Mọi người có thể chọn giúp nó một món gì ngọt ngọt để ăn không?”
“Không sao, không sao. Để tôi chọn giúp cho cháu.”
Đúng là trẻ con tuổi này ai cũng thích donut hết nhỉ. Nhìn cô bé này hệt như Mary vậy.
“Con muốn Donut cơ…”
“Không được Rin, ở đây người ta không có bán donut.”
“Nhưng con…” cô bé nhỏ nức nở.
Thấy tôi đang gặp vấn đề, Sera nhanh chóng bước đến nói chuyện với cô bé.
“Cô không có donut, nhưng em hãy thử kem choco nhé. Cô đảm bảo là không thua gì donut đâu.”
Với giọng nói ấm áp và nụ cười niềm nở. Sera dễ dàng chiếm trọn được thiện cảm của cô bé, sau đó chị ta xua xua bàn tay về phía tôi ra hiệu làm một ly kem choco.
Trong vô thức, tôi đột nhiên nở một nụ cười khi nghĩ đến Mary. Tính cách em ấy hệt như một đứa trẻ năm tuổi vậy, ích kỷ, tham ăn, dễ khóc,… còn bao nhiêu thứ xấu nữa để tôi nhớ đến em ấy nhỉ. Nhưng không hiểu vì sao, khi ở bên cạnh Mary tôi lại vui đến lạ.
“Này mama, chút nữa khi về nhà chúng ta mua một chiếc bánh donut ở cửa hàng cạnh bệnh viện nhé.”
“Ừ, mama hứa…”
Cửa hàng donut cạnh bệnh viện ư? Đó là cửa hàng mà em thích nhất, Mary đã từng kể tôi rằng em ấy từng nhiều lần trốn viện chỉ để mua bánh cạnh của hàng đó. Rằng nếu một ngày em mất đi thì hãy đặt một gói bánh donut chứ không cần hoa lên mộ của em ấy. Lúc ấy tôi đã mắng em ấy rất nhiều vì dám nói linh tinh… Không hiểu tại sao, lúc này trong đầu tôi lại tràn ngập hình ảnh của em.
“Này Hoang.”
Tiếng gọi của Sera đã kéo tôi về với thực tại.
“Vâng.”
“Em làm kem tràn ra tay rồi kìa.”
Lúc này tôi mới nhìn lại ly kem trên tay của mình, nó đã nhiều đến mức tràn ra khỏi ly và đổ xuống sàn nhà. Bây giờ tôi mới nhận ra tay của tôi bị tê cóng. Sera nhanh chóng bước đến bỏ qua tôi và làm lại một ly kem khác cho cô bé. Sau đó nhanh chóng kéo tay tôi xuống dưới bếp.
“Em sao thế? Đã được nghỉ một tuần vẫn không tập trung vào việc được à?”
Không có lý do để biện hộ cho hành động của mình nữa. Tôi đặt chiếc nón nhân viên của mình xuống gian bếp rồi bước về phía bãi giữ xe.
“Xin lỗi chị, chị có thể trừ ngày lương hôm nay của em. Hôm nay em có việc về sớm.”
“Cái thằng này…”
Tôi quay lưng, bước thẳng về phía cánh cửa, bỏ ngoài tai những lời nói của Sera.
Đã hơn chín giờ tối, thành phố vẫn còn nhộn nhịp nhưng khu vực cạnh bên bệnh viện thì lại im lặng đến đáng sợ. Không một chiếc xe qua lại, chỉ còn trơ trọi ánh đèn đường đang chiếu xuống gần cổng của bệnh viện. Ông chủ cửa hàng bán bánh donut cũng đã đóng cửa sau khi bán cho tôi ba chiếc bánh cuối cùng. Bàn tay của tôi đang bị tê cóng, một phần là do thời tiết cuối thu đang chuyển lạnh, một phần là do sự lo lắng.
Và khi nhận ra căn phòng bệnh em đang nằm không có ánh đèn, cổ họng của tôi như đang bị thần chết kế chiếc lưỡi hái của ông ta vào vậy. Chắc không sao đây nhỉ? Có lẽ là em chỉ đang ngủ thôi.
Tôi nghiến chặt răng, siết lòng bàn tay lại về chạy thẳng vào trong bệnh viện. Tôi cảm nhận được bản thân đang run lên từng cơn, hơi thở trở nên gấp gáp. Tôi chỉ biết chạy và chạy trên chiếc cầu thang gỗ của bệnh viện.
Không thể đếm hết được tôi đã vấp té bao nhiêu lần trên đường đi. Cánh tay xuất hiện nhiều vết bầm do ngã trên chiếc cầu thang nhưng vẫn không thể dừng lại. Mọi người trên đường đi, ai cũng tránh sang một bên để tôi chạy về phía. Chín giờ tối, đã quá thời gian thăm bệnh của người ngoài nhưng không một người nào cản trở tôi cả.
Đi hết dãy hành lang thiếu đi ánh sáng, tôi dừng chân trước căn phòng quen thuộc. Dù đã đến đây rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ tôi lại lo lắng khi phải mở cánh của phòng Mary đến mức này. Một chút do dự, tôi nắm thật chặt tay cầm cánh cửa và đẩy mạnh nó về phía bên trong.
“Mary…”
Trong căn phòng không một ánh đèn, nhưng lại tràn ngập ánh trăng. Bên cạnh cánh cửa sổ mở toang và tấm màn bay phất phơ trong cơn gió từ màn đêm lạnh lẽo. Một người con gái nhỏ bé cùng với mái tóc vàng đang thong thả lật từng trang sách trong quyển tiểu thuyết. Tay còn lại cô mân mê chiếc lá phong đang chuyển sang màu đỏ. Ánh mắt của em tuyệt đẹp, nó như một kiệt tác của tạo hóa nhưng lại mang màu đượm buồn. Nó sâu thẳm như đại dương.
Khi nghe tiếng cánh cửa mở ra, em chậm rãi nhìn về phía tôi và nở một nụ cười:
“Mừng anh đã đến.”
Mọi cảm xúc trong người anh chực như vỡ òa ra, tôi lê từng bước nặng nề bước về phía em. Đặt hai bàn tay của mình lên đôi vai mảnh khảnh của em và ôm thật chặt.
“Lo lắng cho em lắm à?”
“Ừm.”
“Sao nào, có mua quà cho em không đấy?”
“Ừm.”
“Sao câu nào anh cũng “ừm” hết vậy, trả lời đàng hoàng coi nào.”
“Ừm.”
“Mary sẽ giân thật đấy.” Giọng cô pha chút gắt gỏng.
“Ừm.”
Không còn gì khiến tôi quan tâm nữa, vì thứ trong tay tôi đang là báu vật rồi. Không bao giờ, không bao giờ tôi buông tay đâu.
“Buông ra được rồi đấy, em vẫn chưa thật sự khỏe đâu.” Rồi cô ấy trỏ tay về phía bình truyền nước biển.
Lúc này tôi mới sực nhớ em mới phẫu thuật xong. Vội buông em ra.
“Hình như lúc nãy anh nói có đem quà cho em đúng không?”
Tôi mới sực nhớ ra, nhưng vì ôm em nên có lẽ ba cái bánh nhỏ đã trở nên nát bấy trong túi áo trong rồi. Không thể nào đưa nó cho em được.
“Tôi… tôi làm gì có nói… em nghe nhầm rồi.”
“Hoang, anh có biết điểm yếu của mình không? Khi nói dối anh sẽ ấp úng đấy, hơn nữa em gửi thấy mùi bánh donut trong người của anh.”
Một thứ không thể phủ nhận được, mũi của Mary cực nhạy bén với mùi bánh ngọt nên tôi không thể giấu nó lâu hơn nữa. Đành đưa gói bánh vỡ nát cho cô ấy.
“Xin lỗi, lúc này tôi bất cẩn nên... bánh cũng đã nát rồi nên đừng…”
Không đợi tôi nói hết câu của mình, Mary vội mở lớp gói bánh bằng giấy ra. Đúng như tôi đoán, chiếc bánh bị đè nát bét. Lớp chocolate bên trên bị chảy ra, trông thật thảm hại.
“Trông thật thảm hại…” Em ấy tặc lưỡi rồi nói ra những từ ngữ mà tôi vừa suy nghĩ trong đầu.“Nhưng em vẫn sẽ ăn.”
Nói rồi, Mary cho một mẫu vụn nhỏ vào miệng, may mắn thay, em ấy lại nở một nụ cười.
“Tuy bề ngoài nhìn dập nát đến thảm thương, nhưng vị bên trong nó suy cho cùng vẫn là donut thôi. Nên em vẫn rất thích.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng mình bị giận chứ.
Khi ăn xong, Mary không những mút các ngón tay của mình mà còn dùng cả tay áo để chùi miệng, thật không thể tưởng tượng nổi cô nàng còn lười đến mức nào nữa.
“Xem kìa Mary, phòng mình có khăn giấy mà.” Tôi đứng lên, nếu trí nhớ của tôi không nhầm thì nó được đặt ở chiếc tủ sắt cạnh bên giường. Nếu em ấy cứ liên tục làm dơ áo và chăn trong phòng thì thế nào cũng bị tạp vụ trách móc. Thật là phiền phức quá đi mất.
“Ơ kìa Mary, nếu tôi nhớ không nhầm thì chân của em đã khỏi rồi mà. Tại sao trong phòng lại có chiếc xe lăn này.” Tôi bất giác nhận thấy.
Mary nhìn tôi trong lặng lẽ gấp quyển sách lại và vỗ nhẹ vào tấm chăn. Nơi mà đôi chân của em được che phủ bên dưới.
“Chân của em, không còn tốt nữa.”
Một cơn gió mạnh đột ngột thổi qua người tôi, nó như muốn đẩy toàn bộ linh hồn của tôi ra khỏi thân xác này vậy. Khuôn mặt của em ấy trông hồn nhiên đến kì lạ khi nói về đôi chân bị mất đi của mình như thể em không hề để tâm đến nó. Nhưng chính điều đó lại khiến cho tôi cảm thấy đau nhói ở lòng ngực trái.
“Chân của em. Thật à?”
“Ừm.” Em gật đầu, nở một nụ cười mỉm về phía tôi. “Nhưng anh đừng quá lo lắng, em vẫn còn đi được, tuy nhiên nó sẽ không được như trước thôi.”
Đặt nỗi phiền muộn của mình sang một bên, tôi tiến đến ngồi cạnh bên Mary, cố nhếch môi tạo nên một nụ cười để em ấy yên lòng.
Cuối cùng ngày sinh nhật của em cũng đã đến, tôi đã tiết kiệm một số tiền vừa đủ để đặt mua một chiếc bánh kem cỡ lớn cho em. Tiếc rằng chiếc tủ lạnh nhỏ trong căn phòng trọ của tôi không đủ chỗ đủ đặt một chiếc bánh kem cỡ lớn. Thôi thì đành đợi buổi chiều mua bánh rồi đến chỗ của Mary luôn vậy.
“Giờ tặng quà sinh nhật rồi tỏ tình luôn nhỉ hay tỏ tình rồi tặng quà?” Tôi tự hỏi bản thân mình và rồi lại tự bật cười khi thấy mình quá ngớ ngẩn.
Rầm.
Một cơn gió mạnh thổi vào cánh cửa gỗ khiến cho nó bất ngờ đóng sầm lại. Chiếc bình hoa của tôi bị rơi xuống sàn nhà và vỡ toang thành nhiều mảnh vụn nhỏ. Sau đó là tiếng cửa sổ bị gió mạnh thổi vào. Chậc,dạo gần đây báo đài cứ nói về một cơn bão sắp đến ở thành phố này, ban đầu tôi không tin lắm. Nhưng dạo gần đây, gió càng lúc càng mạnh hơn, bầu trời gần như bị che phủ bởi tầng mây dày màu xám xịt. Và vì thế, bộ quần áo tôi phơi gần hai ngày vẫn chưa thể khô được. Rõ khổ.
Đã vậy, hôm trước bà chủ nhà còn “nhờ” tôi leo lên tầng áp mái để cố định lại mái nhà bằng những tấm ván gỗ. Bà ấy còn đe dọa nếu tôi dám từ chối thì sẽ không cho mượn chiếc xe máy kia nữa.
Vài phút sau, tôi quyết định đến một tiệm bánh ngọt sang trọng gần trung tâm của thành phố để mua bánh sinh nhật cho em ấy. Trời lúc này đã có những cơn mưa nhỏ không đáng kể, nhưng mây đen thì càng lúc càng nhiều. Tôi quyết định chọn một chiếc bánh màu chocolate cỡ lớn được trang trí bắt mắt, giá trị của nó phải bằng một tháng lương của tôi. Không biết, em ấy sẽ vui như thế nào khi nhận được món quà này nhỉ.
Tuy nhiên, khi đem được chiếc bánh về đến căn phòng trọ của mình thì cơn bão cũng vừa lúc ập đến thành phố. Mặc dù đang giữa trưa nhưng không có một tia ánh sáng nào có thể lọt qua đám mây dày ấy được. Cả thành phố như chìm trong màn đêm và tôi phải bật chiếc đèn phòng của mình lên để nhìn rõ mọi vật bên trong. Những giọt mưa dần trở nên nặng hạt, gió càng lúc càng dữ dội đến mức những cây hạt dẻ bên lề đường cũng nghiêng theo hướng gió. Với sức gió thế này thì kể cả một người đàn ông khỏe mạnh cũng có thể bị thổi bay đi trong chớp mắt.
Cơn mưa càng lúc càng dữ dội, những hạt mưa lớn, nặng như những viên sỏi nhỏ rơi trên nóc nhà tạo ra những âm thanh giống như âm thanh của một thác nước lớn. Sấm chớp giật liên hồi, tạo ra những âm thanh chói tai. Ánh đèn trong phòng tôi bắt đầu chập chờn, và từng lúc, cái quãng sáng dần trở nên ngắn hơn. Và rồi ánh đèn tắt hẳn trả căn phòng về lại với không gian tối tăm. Hệ thống điện của thành phố đã bị cơn bão gây ảnh hưởng
Nhắm đôi mắt lại, tôi bắt đầu suy nghĩ.
Chà, không biết những lúc thế này, Mary có sợ không? Em ấy có nhớ đến mình không nhỉ?
Trong căn phòng tối tối, hàng vạn câu hỏi về em ấy cứ ùa về trong tiềm thức của tôi. Chúng cứ lặp đi, lặp lại trong đầu tôi ồn ào như tiếng mưa ngoài kia vậy. Tôi nhớ lại khoảnh khắc khi lần đầu tiên tôi gặp em ấy, đó là một tai nạn. Và rồi cũng chính nhờ tai nạn kia, tôi đã học được cách chăm sóc cho người khác, làm người khác vui vẻ hơn, làm người khác mỉm cười và sống vì người khác. Cứ nghĩ đi nghĩ lại, nếu bỏ em ấy ra khỏi cuốn nhật ký của tôi thì quãng đời này thật buồn chán biết bao. Nếu cho cuộc đời tôi là một cuốn tiểu thuyết, thì cho đến tận bây giờ, chương về Mary là chương hay nhất.
Và rồi, tôi lại nhớ đến ánh mắt ngây ngô của em khi nói về đôi chân của mình. Giọng của em không quá tha thiết khi nói đến nó, nhưng đôi mắt lại mang một nỗi buồn sâu thẳm như đáy của đại dương mênh mông. Em luôn cố mỉm cười khi nhìn tôi vì em không muốn để tôi thấy sức khỏe của mình đang yếu đi. Tôi biết chứ, tôi quen em đủ lâu để nhận ra đâu mới là nụ cười chân thật, đâu mới là giọt nước mắt chân thật. Mary nói dối tệ lắm, nhưng lần nào tôi cũng phải giả vờ tin em. Vì em, tôi sẵn sàng đóng vai một kẻ ngốc không hiểu mọi việc trên đời, để em an tâm hơn trong khoảng thời gian hai người ở bên nhau.
Và khi tôi mở đôi mắt ra, đồng hồ đã điểm bảy giờ tối những cơn mưa ngoài kia vẫn chưa ngớt. Từng cơn gió vẫn lạnh lùng đập vào cánh cửa sổ, mọi thứ xung quanh của tôi chỉ còn một màu đen.
Chẳng lẽ, tôi lại không thể giữ được lời hứa này hay sao.
*
* *
Chín giờ tối, ở bệnh viện trung tâm thành phố.
Đã ba ngày trôi qua kể từ cuộc phẫu thuật nhưng chưa lúc nào Mary được phép rời khỏi căn phòng bệnh này. Cô ghét phải sử dụng ánh đèn điện để đọc sách nhưng giờ đây nó lại là lựa chọn duy nhất. Trong tiết trời giông bão, bệnh viện thành phố vẫn trang bị riêng cho mình một thiết bị phát điện độc lập và nó không hề chịu ảnh hưởng từ những cơn gió dữ dội ngoài kìa.
Chốc lát, cô lại rời mắt khỏi trang sách và nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường và tự hỏi giờ này anh đang làm gì. Dưới cơn mưa dữ dội kia, nếu anh không đến đây được cô cũng sẽ không trách móc gì. Con gấu bông cỡ lớn vừa được người khác đem đến cho cô lúc nãy đã bị vứt ở góc phòng khi cô nhận ra được nét chữ của bố mình trong tấm thiệp mừng sinh nhật. Cô không muốn trách móc ông ta thêm một lời nào nữa vì cô đã chán nản lắm rồi.
Đây là lần thứ chín Mary cô đơn trong đêm sinh nhật của mình. Mọi thứ trong căn phòng bệnh của cô được xếp như cho một con búp bê ở vậy và đây là một bữa tiệc sinh nhật của nó. Không nến, không bánh, không người bạn nào ở xung quanh, mọi thứ chỉ im lặng với bốn bức tường trắng lạnh lẽo. Cho dù bọn họ có đến đi nữa thì đây cũng chỉ là một bữa tiệc đầy những nụ cười giả tạo.
Bên ngoài, gió đang rít lên từng cơn dữ dội. Trận mưa như muốn cuốn trôi tất cả mọi thứ trong thành phố này ra biển cả.
Mary gập cuốn sách đang đọc dở lại, dùng chiếc lá phong do Hoang tặng làm chặn sách. Cô chậm rãi đặt bàn chân của mình xuống sàn nhà lạnh lẽo,vịn vào cạnh giường bệnh và đi đến phía cánh cửa sổ. Chống một tay lên cằm, cô thong thả đưa ánh mắt về phía thành phố sau khung cửa sổ và nở một nụ cười.
Trong một thoáng chốc, cô đặt đôi môi của mình lên cửa kính thủy tinh và phà hơi trong miệng ra. Sau đó cô đưa ngón tay lên và vẽ một khuôn mặt cười. Và rồi một giọt mưa rơi xuống và phá đi nụ cười trên khuôn mặt đó.
Cảm giác được đôi chân của mình đã gần đến giới hạn, cô ngồi xuống chiếc xe lăn và tiếp tục nhìn bên ngoài bầu trời. Không khí xung quanh Mary ngày càng trở nên u uất, đến mức cô cảm thấy mình không còn có thể thở được nữa. Khi cảm xúc trong người đã đạt đến tột đỉnh, cô đứng phắt dậy, mở tung cánh cửa sổ ra để cơn bão kia áo vào người mình.
Cả người Mary nhanh chóng bị nước mưa làm cho ướt đẫm, đôi vai nhỏ run lên bần bật vì cơn gió lạnh. Một bóng đen cầm lưỡi hái đang bay lượn trước mặt của cô, có lẽ hắn được địa ngục phái đến.
“Hãy dẫn ta đi.” Cô mở rộng cánh tay mình về phía cơn bão và nở một nụ cười đau đớn.“Hãy mang ta đi khỏi cuộc sống này!”
Và hắn đang tiến về phía cô, đặt bàn tay của mình lên thành cửa sổ. Không, đó không phải là bàn tay đầy xương khô của tên thần chết mà là một bàn tay người ướt sũng nước.
Mary giật mình, lùi về phía sau một chút. Sự bàng hoàng hiện rõ trên khuôn mặt của cô. Bàn tay kia vẫn chưa rời khỏi cánh cửa sổ, từng ngón tay trơn ướt đang cố gắng hết sức bám vào khung cửa sổ.
“Này, em phụ tôi một chút được không?”
Cô giật mình khi nhận ra giọng nói của người kia, đó không phải là thần chết mà chính là anh.
“Hoang? Anh đấy sao? Không thể nào, đây là tầng ba mà.”
“Kéo tôi lên trước đi rồi nói chuyện sau nào.” Giọng của anh gần như khản đặc sau hơn hai tiếng dầm mình dưới cơn mưa nặng hạt.“Ấy.”
Cô vội vã đứng bật dậy trên chiếc xe lăn và chạy đến nắm chặt lấy cánh tay sũng nước đang run rẩy vì lạnh của anh. Và cố hết sức kéo anh vào trong căn phòng của mình.
Sau vài phút lơ lửng ngoài cửa sổ, cuối cùng Hoang đã an toàn vào được căn phòng của Mary. Sau đó cô vội đóng chặt cánh cửa sổ lại và ném cho anh một chiếc khăn để lau khô cơ thể.
“Này, lau khô người đi. Nếu không anh sẽ bị bệnh mất.”
“Xem kìa, ai đang lo cho tôi thế?” Anh nhìn Mary rồi nở một nụ cười trêu chọc.
Sau khi lau khô người, anh ném chiếc khăn lại cho Mary.
“Cả người em nữa, ướt hết rồi kìa.”
“Ai mượn anh quan tâm chứ.”Cô lên giọng tỏ vẻ giận dữ.
Rồi đột nhiên hai người bọn họ im lặng nhìn nhau và cười phá lên. Mất một lúc sau, cả hai người mới bình tĩnh lại được. Và Hoang quyết định mở lời trước.
“Chân của em đã đỡ rồi à. Lúc nãy khi giúp tôi lên đây em còn có thể đi bình thường mà.”
Cô tự hào đặt cánh tay lên bờ “lưng” phẳng lì của mình, giọng đầy tự hào.
“Mary rất khỏe đấy nhé. Phư phư, xem vậy thôi chứ nhiều lúc em chẳng cần sự trợ giúp của xe lăn đâu.”
“Ra là vậy.” Anh gật gù rồi cúi gằm mặt xuống sàn nhà.
“Vậy anh thì sao? Trời đang có bão tại sao lại mạo hiểm đến chỗ này, anh có biết nguy hiểm lắm không?”
“Phải rồi.” Anh lấy chiếc balo đeo sao lưng mình ra và đưa nó cho Mary.“Chúc mừng sinh nhật em nhé.”
Rồi anh mở chiếc khóa kéo, lấy ra một nửa chiếc bánh sinh nhật được đặt cẩn thận trong một chiếc hộp bằng thủy tinh lớn. Mary ngắm nhìn chiếc bánh một hồi lâu, không một lời báo trước, cô bất ngờ ôm Hoang thật chặt.
“Mary. Stop, stop. Tôi ngộp thở mất.”
Bàn tay của cô vòng ra sau cổ của anh và siết thật chặt. Rồi cô thì thầm vào tai anh.
“Anh ngốc thật đấy. Tại sao lại làm những thứ ngu ngốc đến thế này hả. Hãy xem cơn bão ngoài kia kìa, nó như thể đang cố gắng nuốt chửng lấy cả thành phố này vậy. Một người nhỏ bé như anh chẳng may bị nó nuốt chửng thì sao. Tại sao anh lại…”
Không để cô nói hết câu nói của mình, anh đẩy cánh tay của Mary ra rồi lắc đầu.
“Chẳng phải tôi đã hứa với em rồi sao, đây sẽ là sinh nhật đáng nhớ nhất mà.”
Mary thoáng bất ngờ, nước mắt cô ấy đã lưng tròng, miệng của cô bắt đầu lẩm bẩm trong miệng.
“Tại sao chứ? Tại sao người đến lại là anh mà không phải thần chết.”
“Em vừa nói gì thế?”
“Không.” Mary cố tình quay mặt sang chỗ khác, dùng tay áo lau đi những giọt nước mắt. Sau đó cô quay lại với tính cách gắt gỏng hằng ngày của mình.“Thôi đừng quan tâm đến chuyện đó nữa. Mà tại sao chiếc bánh chỉ có một nửa thế? Anh ăn mất nó rồi à?”
“Làm gì có chuyện đó?” Hoang xua tay phân bua.“Chẳng qua nó lớn quá nên tôi chỉ đem đến được một nửa thôi.”
“Thảm hại!” Cô tặc lưỡi rồi nhìn sang chỗ khác tỏ vẻ thất vọng.
“Tàn nhẫn quá đấy Mary, tôi đã phải đi dưới cơn bão để đem nó đến đấy.”
“Vậy à, chắc em phải mủi lòng thương mà nhận lấy nó rồi.”
Cô dùng hết sức để mở chiếc hộp thủy tinh kia ra, dùng một ngón tay chấm vào phần kem chocolate trên bánh và nếm thử. Sau đó cô đi về phía chiếc bàn cạnh bên giường của mình, cầm một bộ dao nĩa bằng nhựa đặt xuống cạnh chiếc bánh. Một cách cẩn thận, cô chia đôi chiếc bánh ra và đưa cho anh một nửa.
“Nào, cầm lấy một nửa đi. Hai chúng ta phải ăn cùng nhau mới giống một bữa tiệc chứ.”
Mọi thứ trước mắt của anh giờ đây bắt đầu nhòe đi, cơ thể dần mất đi cảm giác lạnh lẽo do trận mưa ban nãy. Vừa chạm vào miếng bánh được Mary cắt, đầu của anh đau như búa bổ, ý thức dần bị mất đi. Nhưng Hoang không thể hiện điều này ra bên ngoài, anh cắn chặt răng và gượng người để không bị gục xuống.
“Này, bánh ngon chứ.” Mary hỏi nhưng lại không biết rằng, hai tai của anh ấy đang bị ù đi.
Anh không nói gì cả, chỉ lặng lẽ gật đầu.
“Nhưng miếng bánh này lớn thật đấy.”
Tay của anh bắt đầu mất đi cảm giác và đánh rơi miếng bánh ra sàn nhà.
“Mồ, anh làm gì thế? Sao lại đánh rơi bánh ra sàn nhà vậy.”
Mary vội vã cầm lấy mảnh khăn giấy và lau chùi sàn nhà. Lúc này cô cũng nhận ra điều bất thường đang diễn ra với cơ thể anh. Trong một khoảnh khắc, cô dùng nắm chặt hai bàn tay của anh lại và áp trán của mình vào trán của anh.
Nó rất nóng, chắc chắn là sốt rồi.
“Anh bị sốt rồi đấy nghỉ ngơi đi.”Giọng cô hoảng hốt.
Hoang không còn giữ được sự tỉnh táo và thăng bằng của bản thân nữa. Anh loạng choạng, chống một cánh tay xuống sàn nhà rồi đủ gục xuống. Cô hoảng hốt, cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn và gọi cho bác sĩ đến.
Năm phút sau, người bác sĩ mọi khi chăm sóc cho Mary có mặt tại căn phòng, ông khá ngạc nhiên về sự xuất hiện của Hoang. Nhưng khi nhìn thấy chiếc bánh sinh nhật và chiếc áo khoác ướt sũng của anh, ông đã hiểu mọi việc. Người bác sĩ bước đến, cầm máy đo thân nhiệt trên tay và quét qua phần thái dương trên đầu anh. Sau đó, ông nhìn màn hình rồi tặc lưỡi.
“Chậc, sốt hơn ba mươi chín độ. Thật sự tôi không hiểu cậu mạo hiểm đến mức nào nữa.”
Rồi ông giúp Hoang cởi chiếc áo khoác đẫm nước kia ra khỏi người, dìu anh ấy ra khỏi căn phòng.
“Khoan đã, ông muốn đem anh ta đi đâu vậy.”
“Tôi đưa cậu ấy đến phòng bệnh của tôi.”
“Không cần, cứ để anh ấy ở đây cho tôi chăm sóc.”
Ông bác sĩ lắc đầu rồi nhấc gọng kính của mình lên.
“Không được đâu Mary, xem cô kìa. Người yếu ớt thế này thì làm sao…”
“Pretda, đây là ý muốn cá nhân của tôi. Nó cũng sẽ là của bố tôi đấy.”
Người bác sĩ thở dài ngao ngán rồi dìu anh về phía giường bệnh của cô, sao đó đặt một túi thuốc trên bàn.
“Nhớ cho anh ta uống thuốc lúc tỉnh dậy, giờ thì chườm lạnh trước đi.”
Vừa dứt lời, Pretda bước ra khỏi phòng của Mary với dáng vẻ hậm hực. Cơ bản, ông cũng không muốn dây dưa quá nhiều với bố của cô ấy. Ngay cả Mary cũng vậy, đây là lần đầu tiên cô phải dùng đến danh nghĩa của kẻ đó để đạt được điều mình muốn.
Một mình trong căn phòng hai người, cô tiến về phía giường bệnh nơi anh đang nằm. Cầm chiếc khăn trắng được thấm qua nước ấm, đặt lên giữa trán của anh. Sau đó cô ngồi trên chiếc ghế cạnh bên giường bệnh, chống tay lên cằm nhìn khuôn mặt say ngủ của anh.
“Không thể tin được anh ngốc đến mức nào đấy Hoang, đến thăm người bệnh giờ lại bị bệnh cơ chứ.”
Rồi cô mỉm cười, nắm chặt bàn tay thô ráp của anh.
“Nhưng không hiểu sao, em lại thích cái tính cách ngốc nghếch đó.” Rồi cô chồm người lên, nhịp tim dần đập nhanh đi trông thấy. Và rồi một cách lặng lẽ, cô áp đôi môi hồng của mình lên đôi môi khô của anh.“Có nhiều thứ, em chẳng thể nói cho anh được. Xin lỗi nhé.”
Mary trở về với chiếc ghế của mình, khuôn mặt cô thoáng đỏ khi nghĩ đến việc mình vừa làm khi nãy. Rối cô tiếp tục cầm quyển tiểu thuyết ban nãy ra đọc, lâu lâu lại nhìn khuôn mặt của Hoang rồi cười thầm trong lòng.