Các quy tắc, luật lệ trong các trận đấu tay đôi thường sẽ do người thách đấu quy định.
Tất nhiên, nội dung của cuộc đấu tay đôi sẽ được một người làm chứng xác nhận để đảm bảo tính công bằng, trong giới hạn hợp lí thì người thách đấu có thể đặt ra các điều kiện.
Thoạt nhìn qua thì có vẻ không công bằng, nhưng đấu tay đôi cũng là bài kiểm tra phẩm hạnh của các quý tộc.
Nói cách khác, nó giống như: "Ngươi mạnh như vậy, thì để người thách đấu đặt điều kiện cũng là hợp lý, đúng không?".
Và thế là –
“Tại sao… ta lại phải đi làm nhiệm vụ tìm kiếm chứ…?” (Ix)
Ix đang cầm một tờ yêu cầu của nhiệm vụ tìm kiếm.
“Tại saoooooo! Sao mà một sự kiện đặc biệt như đấu tay đôi lại biến thành một sự kiện dễ thương kiểu như đi tìm mèo lạc cơ chứ!!!” (Ix)
Sau khi bị thách đấu, Ix đã bị gọi ra thành phố và giờ đây cậu đang túm cổ áo Julius, phản đối dữ dội.
“Anh trai ta sẽ thừa kế gia tộc, nên ta đã hướng tới việc trở thành một mạo hiểm giả. Ta đã hoạt động từ trước khi nhập học, nên có thể nhận các yêu cầu như thế này” (Julius)
“Ta không quan tâm đến câu chuyện cuộc đời của ngươi! Thanh kiếm đâu!? Ma pháp đâu!? Đám đông reo hò đâu!? Mồ hôi và máu của trận chiến kịch liệt đâu!?” (Ix)
“À, có khán giả hay không là chi tiết nhỏ thôi, đúng không? Nếu đã chiến đấu thì phải mang lại lợi ích cho người khác chứ” (Julius)
Ix cắn môi, tức tối vì thái độ đúng chuẩn nhân vật chính của Julius.
Trong khi đó, Celestia ở bên cạnh lặng lẽ nói “Thật tốt bụng”, còn Clare thì gật đầu “Đúng vậy, thật tuyệt”, họ chẳng hề thông cảm chút nào với Ix.
“Chuyện này thật vớ vẩn…” (Ix)
Quy tắc của cuộc đấu tay đôi là do người thách đấu quyết định.
Nếu làm theo cuộc đấu kiểu này, Ix sẽ không thể thể hiện sức mạnh của mình hay khiến đối thủ phải khiếp sợ.
“Điều này có nghĩa là ta không thể đập ngươi một trận hay thiêu cháy ngươi trong biển lửa sao…!?” (Ix)
“Chỉ riêng lý do đó thôi cũng đủ để không tổ chức kiểu đấu tay đôi thông thường rồi, đúng chứ?” (Julius)
…Chuẩn….
“Hah! Nhưng, điều kiện của cuộc đấu là phải được cả hai bên đồng ý… nên nếu ta chỉ cần lắc đầu và giơ ngón giữa thì coi như xong rồi, đúng không!?” (Ix)
Ix nghĩ mình vừa nghĩ ra một kế hoạch tuyệt vời và bắt đầu cười nham hiểm.
Còn Julius –
“Ồ, vậy ra là ngươi đang bỏ chạy à” (Julius)
“Hả?” (Ix)
“Nếu ngươi không muốn chấp nhận trừ khi điều kiện có lợi cho mình, thì đáng lẽ nên nói ngay từ đầu chứ” (Julius)
Julius mỉm cười khiêu khích.
Tuy nhiên, vì không quen khiêu khích người khác nên nét mặt cậu ta trông khá gượng gạo và cứng nhắc.
Nhưng Ix hoàn toàn không nhận ra điều đó.
Bởi vì đối thủ của cậu là nhân vật chính trong game, người mà cậu căm ghét sâu sắc.
“Ngươi… được lắm, ta đồng ý! Để xem ai hơn ai!!!” (Ix)
“Dễ bị khích quá đấy, chủ nhân” (Clare)
“Hehe, đúng là điểm đáng yêu của người mà em yêu quý nhất mà ♪” (Celestia)
Và thế là, cả hai bên đã đồng ý với trận đấu.
Julius ngồi xuống băng ghế gần đó và đưa tờ yêu cầu cho Ix cùng những người khác xem.
“Yêu cầu này là tìm cô gái được vẽ trên tờ giấy này. Sau đó, bảo vệ và hộ tống cô ấy đến hội mạo hiểm giả” (Celestia)
“…Bức vẽ này khá thô đấy. Nếu đem đi định giá, chắc cũng chẳng đáng mấy đồng” (Ix)
“Cô ta đeo một chuỗi tràng hạt lớn quanh cổ. Thứ đó khá đặc biệt nên rất dễ nhận ra… người ta bảo vậy” (Clare)
Ix và những người khác nhìn vào tờ đơn yêu cầu.
Tuy nhiên, Ix nghiêng đầu sau khi đọc lại một lần nữa.
“…Không có tên, không có tuổi? Chúng ta cần thuê thám tử trước khi bắt đầu tìm kiếm đấy” (Ix)
“Thưa cậu chủ, trong các nhiệm vụ tìm kiếm, thiếu thông tin là chuyện bình thường. Đôi khi người yêu cầu muốn giữ bí mật danh tính người mất tích, hoặc không muốn thông tin cá nhân bị lan truyền. Đăng yêu cầu ở hội mạo hiểm giả có nghĩa là nhiều người sẽ thấy đấy” (Celestia)
“Hmm… Ừ thì, ai cũng có điều muốn giấu, như số đo ba vòng chẳng hạn” (Ix)
“…Không ai lại đi ghi thông tin cá nhân chi tiết như thế lên giấy yêu cầu đâu” (Clare)
Đàn ông vốn tò mò về mấy thứ như vậy mà, Ix nghĩ rồi cảm thấy khá hài lòng với lý luận của mình.
“Người làm chứng cho cuộc đấu là một nhân viên của hội mạo hiểm giả. Ngay khi ta đưa cô ấy về, kết quả cuộc đấu sẽ được quyết định… nhưng ta quên hỏi điều kiện của ngươi khi ngươi thắng là gì” (Julius)
“Hử? Nếu ta thắng, thì ngươi không được đối đầu với ta nữa, và mỗi lần đi ngang qua, ngươi phải cúi đầu gọi ta là ‘Ngài Ix’ Thế thôi.” (Ix)
“Cái điều kiện ‘thế thôi’ này thật quá vô lý” (Julius)
Đáng lẽ Ix muốn thể hiện sức mạnh và khiến nhân vật chính phải lùi bước, nhưng trong hoàn cảnh này, đành phải chấp nhận vậy.
Dù không thể đá đấm được gì, nhưng việc ràng buộc hắn thông qua cuộc đấu để tránh mấy cái “flag hủy diệt” sau này là điều quan trọng nhất.
Dù vẫn hơi bực vì không thể đấm hắn một phát, nhưng đó là lựa chọn tốt nhất lúc này.
“À, ngài Julius này. Chúng tôi có thể cùng tham gia tìm kiếm không?” (Celestia)
“Được thôi, … Sao lại không chứ? Ai cũng biết tìm kiếm càng đông người thì càng tốt mà, khi đó khả năng tìm thấy cô ấy cũng sẽ cao hơn. Tôi không muốn giảm cơ hội giúp đỡ người khác chỉ vì lợi ích cá nhân của mình” (Julius)
Đúng là nhân vật chính mà.
Sự chân thành trong việc quan tâm đến người khác thể hiện rõ ràng.
“Nhưng cũng đừng nghĩ là ta sẽ thua. Với lại, ta cũng có bạn giúp… để công bằng thì cũng chỉ hai người giúp thôi” (Julius)
“…Đó là câu mà chủ nhân sẽ không thể nói được” (Clare)
“T-tôi hoàn toàn có thể kết bạn với cả trăm người nếu cố gắng hết sức đấy!” (Ix)
Bỏ qua lời phản bác lúng túng của Ix, Julius từ từ đứng dậy.
“Vậy thì, bắt đầu ngay thôi. Hạn chót là cho đến khi tìm được cô ấy. Dù là một ngày hay một tuần cũng không sao” (Julius)
“Grrrr… cái tên giả vờ tốt bụng này! Ta sẽ không thua một gã ăn chơi có trăm người bạn đâu!!!” (Ix)
Và thế là –
“Chết tiệt! Sao một sự kiện tìm kiếm dễ thương lại biến thành cảnh bị đàn ông đuổi theo thế này!?” (Ix)
Khi mặt trời bắt đầu lặn, Ix chạy trong một con hẻm vắng.
Vài người đàn ông mặc đồ đen và đeo mặt nạ đang đuổi theo phía sau, còn cậu thì đang bế một cô bé nhỏ trong tay.
Trên cổ cô bé là một tràng hạt lớn.
“Cậu chủ, phía trước!” (Celestia)
“!?” (Ix)
Ix cúi người trượt dài, né được một con dao bay sát qua đầu.
Cậu vung tay, tạo ra một đường lửa đỏ từ đầu ngón tay và người đàn ông cầm dao bốc cháy.
“Chết tiệt, cái trò đuổi bắt đầy hồi hộp này… nếu trẻ con mà chơi trò này, chắc mẹ chúng phải khóc thét lên mất!” (Ix)
“E-em xin lỗi… là do em…” (Cô bé)
“Chỉ cần ôm chặt lấy áo anh và im lặng! Không phải lỗi của em, nhìn là anh biết ngay rồi!” (Ix)
“Nhưng mà –” (Cô bé)
“Cứ tin vào tên anh hùng phản diện này đi! Anh nhất định sẽ đưa em về nhà an toàn!” (Ix)
“~ ~ ~!” (Cô bé)
Ix ôm chặt cô bé có vẻ sắp khóc và má đang đỏ ửng, nhảy lên mái nhà.
Sau đó, cậu hét lớn với một kẻ mà cậu không thấy mặt.
“Khốn kiếp… tên nhân vật chính đó rốt cuộc để lại cho mình cái gánh nặng gì thế này!?” (Ix)
Thời gian quay ngược lại bốn tiếng trước –