Nhận thức được sự nguy hiểm của tình huống hiện tại, Ix giơ hai tay đầu hàng.
Xung quanh cậu là những hiệp sĩ trang bị bộ giáp trắng, kiếm của họ đang chĩa thẳng vào cậu.
Thánh đường là biểu tượng của nhà thờ, là nơi cư ngụ của Thánh nữ được ban phước bởi nữ thần.
Đây là nơi linh thiêng mà không phải tín đồ hay thường dân nào cũng có thể vào, chỉ vài người được chọn nhất định mới được phép vào nơi này.
Nhưng mà Ix đã ở đây rồi, đến mà không thông báo trước, giống như quả banh golf bị đánh nhầm lỗ vậy. Phản ứng nhanh chóng và đáng sợ từ phía hiệp sĩ là điều dễ hiểu với một vị khách không mời như cậu.
Nhìn quanh, Ix lẩm bẩm trong miệng:
“…Nếu mình hạ gục hết bọn này, liệu có tránh được một death flag không nhỉ?”
“Anh Ix!?”
Nghe thấy lời lẩm bẩm đầy nguy hiểm đó, Sophie không khỏi giật mình.
“Đừng lo, anh sẽ không giết ai đâu… Anh chỉ muốn sống sót thôi”
“Em sẽ cố hết sứcạ!”
“Mong là vậy… Anh sống tới giờ là nhờ tránh được cảnh bị bắt nhốt hoặc bị xử trảm đấy!”
Thành thật mà nói, lúc này Ix đã bắt đầu mường tượng ra thân phận thật của Sophie.
Rất có thể cô bé giữ một vị trí quan trọng trong nhà thờ… Xét theo độ tuổi, cô bé có lẽ là một thánh nữ được nữ thần ban phước.
Vì vậy, số phận của Ix giờ đây đang phụ thuộc vào cô bé.
Nếu cô không biện hộ rõ ràng, cậu sẽ bị xem như tội phạm xâm phạm thánh địa!
“Tiểu thư Sophie!? Người có sao không ạ!?”
Khi Ix còn đang lo nghĩ, một hiệp sĩ bước lên từ trong hàng ngũ.
Với mái tóc dài vàng óng ánh và mềm mại, rõ ràng hiệp sĩ này là một phụ nữ. Điều này khiến cậu nhớ đến một nữ hiệp sĩ mặc quần lót màu be nào đó - Clare.
Bỏ qua những suy nghĩ lệch lạc của cậu thiếu niên đang tuổi lớn, nữ hiệp sĩ tiến đến gần Sophie.
“Ôi… May quá, người vẫn an toàn. Khi nghe tin nhà thờ nơi người đến thăm bị tấn công và người biến mất ngay sau đó, tôi đã rất sợ hãi…”
“Nhờ các hiệp sĩ giúp đỡ, em đã trốn được ra ngoài… rồi sau đó anh Ix đã giúp em đến đây…”
Sophie nhìn về phía Ix, khiến nữ hiệp sĩ cũng nhìn theo. Sau đó cô cúi đầu thật sâu.
“Cảm ơn cậu rất nhiều. Dựa theo tình hình này, chắc hẳn cậu đã đưa Sophie đến đây an toàn”
“Ờ-ờm, đúng là tôi đã giúp em ấy đến đây”
Bất ngờ nhận được lời cảm ơn chân thành sau khi suýt bị xử trảm khiến Ix nhất thời bối rối.
“Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra thế?”
Ngay lúc đó, các hiệp sĩ tách ra nhường đường cho một người phụ nữ tóc bạch kim, mặc đồ ngủ bước đến.
“Sophie, em đã an toàn rồi…”
Vừa thấy Sophie, người phụ nữ ấy khuỵu xuống, được các hiệp sĩ xung quanh đỡ lấy, rõ ràng là cô đang nhẹ nhõm tột cùng.
Cảm thấy Sophie hiện giờ đã an toàn, Ix cố gắng rời đi trong âm thầm.
“Ờm, Celestia, bên em thế nào rồi? Giờ ta đang đứng giữa một nơi cực kỳ linh thiêng và thuần khiết… Em tới đón ta được không? Ta không hợp với mấy nơi như thế này đâu”
“Cậu chủ này… em hiện tại bị nhuộm đỏ cả người rồi…phì, mùi sắt nồng quá” (Celestia)
“Cố lên chủ nhân! Tôi sẽ cùng xe ngựa đến đón ngài… Khoan đã, nơi linh thiêng và thuần khiết là ở đâu cơ chứ?” (Clare)
‘Nhà thờ’, Ix trả lời nhanh chóng rồi chuẩn bị chuồn đi nhanh nhất có thể.
- - - - - - - -
Tất nhiên, ‘Tôi sẽ rời đi ngay’ không phải là điều cậu thật sự có thể làm.
Sophie, người kiệt sức sau mọi chuyện đã được các hiệp sĩ đưa đi nghỉ ngơi.
“Khoảng thời gian vừa qua, cảm ơn ngài rất nhiều”
Trong một căn phòng bên trong thánh đường, Ulmirea, một trong ba thánh nữ, cúi đầu đầy tao nhã.
Phải đối mặt với một nhân vật cấp cao như vậy khiến Ix không khỏi cảm thấy khó xử.
“…Xin lỗi, nhưng từ nãy đến giờ tôi cứ cảm thấy bất an. Tôi có thể đi được chưa?”
“Bất an sao?”
“Có lẽ là do bản năng sinh tồn của tôi đang rung lên từng hồi chuông cảnh báo đấy?”
Thánh đường là một địa điểm quan trọng trong cốt truyện của game.
Có thể là bản năng của một phản diện đang lên tiếng, hoặc đơn giản là cậu thấy lo lắng khi đứng gần người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
“Tôi xin lỗi. Xét đến việc những kẻ tấn công Sophie vẫn còn đang lẩn trốn, đúng là rất nguy hiểm. Ngài có thể cân nhắc ở lại đây tối nay được không? Dù sao thì… bọn chúng cũng sẽ không dám tấn công vào thánh đường đâu”
“T-tôi không thể ngủ được nếu không có cái gối quen thuộc của mình đâu”
“Hehe, ngài cũng có nét dễ thương đấy”
Vừa nói, Ulmirea mỉm cười dịu dàng, rồi gương mặt cô trở nên nghiêm túc.
“Giờ thì, để tôi nói lý do vì sao lại gọi ngài tới đây”
“Cô có yêu cầu gì sao?”
“Đúng vậy. Với tư cách là đại diện của nhà thờ, đồng thời là một người chị… tôi sẵn sàng đưa ra bất kỳ phần thưởng nào mà ngài muốn”
Một yêu cầu lớn đấy.
Cô không giới hạn hay chỉ định phần thưởng.
Điều đó đồng nghĩa với việc: cô sẵn sàng làm mọi thứ để cậu nhận lời.
Ngay cả Ix cũng cảm thấy áp lực trước sự nghiêm túc của cô.
“Với phẩm chất và năng lực mà cậu đã thể hiện khi cứu Sophie, tôi có một thỉnh cầu… Ngài có sẵn lòng trở thành vệ sĩ cho Emilia không?”
Và như vậy, Ix – một kẻ phản diện, nhận được một yêu cầu trọng đại.