Cách dịch còn cứng nhắc hay có vấn đề, góp ý dưới comment nhé ae!
-------------------------------------------------------------------------------
Tôi luôn ăn trưa tại lớp học. Đó cũng là một khoảng thời gian tuyệt vời để tôi đọc tiểu thuyết trên điện thoại và nhâm nhi hộp cơm trưa mẹ chuẩn bị.
Một số người hướng nội ở trường khá cô đơn nên họ hay ăn trong phòng vệ sinh, còn tôi thì cố mặc kệ mọi người xung quanh nói gì. Tôi làm vậy vì nó khiến tôi cảm thấy dễ chịu khi ở một mình, nên tôi cố chấp nhận một số việc phiền phức xảy ra quanh mình.
Bữa trưa hôm nay có hơi mặn, và tiếc là trà trong bình không đủ với tôi. Tôi nhấc người dậy và đi thẳng tới máy bán hàng tự động ở gần căng tin.
Khi tôi đi tới hành lang, tôi bỗng gặp Makabe Kan. Cậu ta là người duy nhất trong trường tôi làm bạn được với tôi. Cậu ta đang buôn chuyện với các thành viên trong câu lạc bộ bóng đá.
Makabe không phải thành viên của câu lạc bộ bóng đá. Đúng hơn thì, cậu ta là người trong câu lạc bộ về nhà như tôi. Cậu ta cũng có vẻ bề ngoài u ám hệt như tôi vậy. Tóc mái của cậu khá xuề xòa và gương mặt cậu ta trông khá bình thường. Tuy nhiên, bằng một cách thần kì nào đó mà cậu ấy có nhiều mối quan hệ hơn tôi tưởng, và có lúc tôi còn thấy cậu ta đứng nói chuyện với bác bảo vệ lớn tuổi tại trường tôi. Hình như cậu ta đã du lịch khắp vùng Nam Á giữa kì nghỉ hè. Thật sự là một người bí ẩn mà.
Makabe để ý và tìm tới tôi với một nụ cười kì dị trên mặt. Cậu ta gắn liền với kiểu cười quái dị đó và đó là do cơ mặt của cậu ta được bố trí thế, chứ cậu ta cũng không có thái độ bất mãn gì đâu.
“Izuma, mày lại phè phỡn một mình hôm nay à?”
“Ờ, tao mới đọc xong cuốn tiểu thuyết này.”
“Ngon.”
Makabe nói với tông giọng bay bổng.
“Mày chẳng ở trong nhóm nào nhỉ. Tao thấy thương mày đấy Izuma.”
“Cảm ơn.”
Mặc dù cậu ta là một kiểu người khác. Tôi vẫn có thể cảm thấy một chút cảm giác thân thiết với sự thật là cậu ta chẳng khác gì một con sói cô độc không có nơi chốn luôn.
“Tao hỏi mày câu này được không Makabe?”
“Lạ ghê, có gì hot?”
“Mày biết gì về học sinh năm nhất tên Urushibara không?”
“Hmm… Urushibara Yua lớp D khối dưới á hả?”
Đúng như mong đợi của tôi.
“Đúng, chính nó. Ẻm là kiểu người như nào vậy?”
Sau khi Makabe dò xét tôi với ánh mắt nghiêm túc, cậu ta gật đầu đồng ý, cười nhẹ và đưa tay lên vai tôi.
“Mày biết đó….., chỉ có trong truyện tranh gyaru mới tốt với otaku thôi đúng không?”
“Không phải như thế!”
“Thế nói xem nó là gì?”
Tôi khá là tò mò về Urushibara-san sau sự việc đó. Mà có lẽ tôi không nên nói về chuyện cổ mới chia tay.
“...Ẻm tới cửa hàng tao làm việc trong kì nghỉ hè.”
“Từ lúc đó tới giờ lâu rồi mà. Sao giờ mới hỏi?”
“Chả quan trọng lắm.”
Makabe suy nghĩ một hồi và nói.
“Hmm, chắc như tao tưởng tượng thôi. Một cô nàng gyaru. Thích chơi đùa tình cảm. Đang có mối quan hệ yêu đương lòe loẹt. Có tin đồn là nếu mày chịu quỳ gối van xin thì ẻm sẽ trở thành ‘đối tác’ của mày chăng?
“Hmm, tao nghĩ cái ‘đối tác’ mang nghĩa khác ấy, thật.”
“Tao chắc đấy là tin đồn thôi. Nhưng sự thật là, gu đàn ông của ẻm tệ vãi.”
“Là sao mày?”
“Hầu như người yêu cũ của ẻm toàn đá ẻm hoặc cắm sừng ẻm. Con bé hình như bị chơi đùa thật rồi.”
“Như dự đoán thiệt, sao biết hay vậy. Mà, ẻm đang làm gì vậy.”
“Chịu sao biết được, tao có phải bác sĩ của ẻm đâu mà.”
“Nếu mày là bác sĩ của ẻm, thì mày không kể chuyện về ẻm được đâu tại vì mày sẽ bị gắn mác tiết lộ bí mật của người khác đấy.”
“Bình thường mày đâu nghiêm túc như này?”
Makabe nhíu 1 bên mày và liếc nhìn tôi khá gay gắt.
“Nếu nó làm phiền mày thì đừng làm nữa. Mày sống ở thế giới khác tao mà.”
“Như tao nói, không phải như thế đâ-.”
“Tao biết mày nghĩ gì mà, mấy em gyaru khối dưới cũng khá là sexy đó.”
“Đã kêu tao không nghĩ thế rồi cơ mà!”
Vào lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bọn con gái từ trong lớp vọng ra.
“Chắc tao chẳng bao giờ đi hẹn hò với thằng nào gớm vầy đâu.”
Câu nói đó như một nhát lao đâm xuyên tim tôi, và ký ức cũ ùa về tôi.
Học sinh trung học, tình đầu, sự thú nhận, tan vỡ trái tim. Nó là câu chuyện quá đỗi bình thường rồi. Bình thường, nó sẽ phải là những ký ức có vui và hận hoặc là một chuyện tình vui vẻ. Nhưng lý do đó không bao giờ đúng là do câu nói của những người khác.
[Eh, dừng lại đi. Gớm quá….]
Tôi thổ lộ với cô ấy, và cô ấy trả lời với khuôn mặt khó chịu.
Cô gái đó trông khá giống với gyaru, vui tươi, từng nói chuyện với tôi khá nhiều, và chúng tôi cũng skinship với nhau khá nhiều, nên cũng chẳng lạ gì khi có người cảm nắng cô gái đó.
Tôi thổ lộ cảm xúc của mình với cô ấy. Và đó là chuyện ngu ngốc nhất tôi từng làm.
Dường như cảm xúc của tôi khá là gớm. Tôi vẫn mơ mộng về chuyện đó tới giờ, thậm chí nó còn ám ảnh trái tim tôi hết lần này tới lần khác.
Đó là hậu quá. Cô gái ấy đã hẹn hò với chàng trai khác ngay sau vụ tỏ tình của tôi. Hắn là một học sinh cao trung khá là phông bạt. Hồi trước thì tôi vẫn hay để ý cô ấy với sự hối hận của mình, và hắn ta tiến tới khẳng định rằng [Mày đang nhìn bạn gái tao hơi nhiều đó]
Hắn ta chẳng đánh tôi đâu, nhưng hắn ta tóm cổ và nhấc bổng tôi lên như một lời đe dọa vậy.
Lần đầu bị nhìn với cái ánh mắt bạo lực và thù địch đó, tôi đã cảm thấy tuyệt vọng hoàn toàn. Kể từ đó tôi rất sợ gyaru và yankee.
“Sao vậy cu, sao nhìn mày sốc dữ.”
Makabe nhìn tôi một cách nghi ngờ.
“À không,chẳng có gì đâu. –À mà, nó cũng chẳng như vậy nhỉ.”
Tôi cảm thấy đôi chút lo lắng rằng cô ấy đã hồi phục chưa. Dựa theo tấm ảnh của cô ấy, nhìn cô ấy giống với mẫu người tôi mong ước, trông giống người mình đã từng tỏ tình thật.
*****
Tan trường, tôi lại ngồi nghỉ tại chiếc ghế bên bờ sông sau một quãng đi bộ.
Và rồi bỗng có ai đó ngồi xuống cạnh tôi. Tôi liếc sang bên phải, thắc mắc tại sao cô ấy lại ngồi đây nhỉ, trong khi còn khá nhiều ghế trống mà.
Tôi miễn cưỡng liếc nhìn lần nữa. Xong tôi lại nhìn vào Rinna trong màn hình điện thoại rồi lại liếc lên nhìn cô gái cạnh tôi.
Trông họ giống y hệt nhau.
—.... Thực tế ảo hả?
Không, tôi chưa bao giờ thấy tính năng nào thực tế như này cả. Ý tôi là, thực tế ảo cũng không đúng tại nó cần thiết bị hiện đại hơn. Cả mắt lẫn đầu tôi liếc ngang dọc điên cuồng cả lên, cả….
“Senpai.”
Rinna (ngồi cạnh) cất tiếng nói.
“Trông bộ đồ thế nào? Nó có hợp với em không?”
Nói vậy xong, ẻm vén váy tới tận mép bờ mông và trở nên xấu hổ.
Tôi chọt nhận ra giọng nói ấy.
“......Urushibara-san?”
“Chuẩn luôn. Thế nãy giờ anh nghĩ em là ai vậy?”
“Rinna.”
“Rinna á?”
“Không, anh đang nói chuyện một mình thôi.”
“Một lần nữa, tôi lại liếc nhìn Urushibara-san.
Mái tóc óng ả hồi trước,giờ đã duỗi thẳng và nhuộm về màu đen thuần túy. Trước thì em ấy đeo mi giả, mà giờ đã trở về mắt 2 mí. Và bờ môi ấy, từ lớp son màu đỏ quyến rũ đã biến thành màu hồng nhạt.
Cả đôi mắt lẫn mũi của em ấy đã trở lại bình thường lần đầu với tôi, nhờ việc em ấy đã tẩy hết những lớp trang điểm dày đặc trên mặt vì trước nhìn ẻm như phù thủy ấy.
“....”
Tôi hoàn toàn chết lặng trước vẻ đẹp đó. Mắt hạt dẻ, mũi bé hơn, và bờ môi mềm mại. Chúng dường như trở nên quá hoàn hảo chỉ ngay trên khuôn mặt nhỏ bé của ẻm.
“Em thấy ngại lắm nếu anh cứ nhìn em kiểu đó á.”
“À, à. Anh xin lỗi.”
Tôi đơn giản là bị mê hoặc mất rồi.
“Thế thì, anh thấy thích nó không?”
“Anh thì thấy nó khá phù hợp với em đó.”
“May quá……!”
Em ấy đan tay vào nhau và ưỡn người một cách khỏe khoắn.
Cuối cùng, tôi mới nhận ra rằng cách ăn mặc của Urushibara-san được thay đổi nhờ những câu trả lời trước đó của tôi.
—
—
giang hồ trường học aka báo đời