“Tao nghĩ Urushibara-san mới có bạn trai mới rồi hay sao ấy.”
“Ể!?”
Trong lúc về nhà, Makabe bỗng dưng nói câu đó làm tôi rợn hết tóc gáy lên.
Yua có bạn trai ư? Từ lúc nào vậy? Em ấy chẳng nói gì về việc đó luôn.
“Sao nhìn mày ỉu xìu vậy?”
Makabe nhìn tôi đầy nghi hoặc.
Ừ nhỉ, nếu em ấy có bạn trai mới thì tất cả việc mình chỉ cần làm là chúc mừng em ấy và trở lại làm một thằng đụt nghiện game là được.
“K–không có gì đâu mày. Quan trọng hơn mày nghĩ kiểu bạn trai ẻm thích sẽ như nào?”
“Bố mày chịu.”
“Đó là tin đồn à?”
“Không, tao chịu.”
“Mày hỏi thẳng ẻm à?”
“Hỏi kiểu chó gì khi tao còn chẳng quen biết gì ẻm, mà tao đoán thế thôi.”
“Tại sao?”
“Tại vì ẻm đã thay đổi so với trước thôi.”
“Cái gì thay đổi cơ?”
Urushibara-san.”
Nói xong Makabe đưa miếng khoai tây chiên lên thưởng thức.
“Tóc, kiểu makeup, phụ kiện trang sức…”
—.....Hmm?
Chắc chắn em ấy đã thay đổi. Nhưng tôi biết sự thay đổi đó không phải do em ấy có bạn trai mới.
“Hình như ẻm đang thay đổi phong cách giống gu ăn mặc của ai đó. Trước đó, ẻm là một gyaru điển hình, thậm chí còn khá giống người Mỹ.
“H-hể….”
“Lúc đầu tao tưởng ẻm chỉ thay đổi cách ăn mặc do bị đá, nhưng mà lạ thay, nhìn ẻm như đang rất vui vậy.”
“Hmmm….”
“Sao mày im ắng dữ vậy?”
Sốc thật!
“K-không, mối quan hệ là mấy thứ mà tao chả bao giờ có được…”
“Thì cũng đúng thật.”
“Từ chối tất cả, kể cả nó là lời nói dối…”
“Nhưng không phải chúng đều không tồn tại đâu, ý tao là, nó chỉ là mày đang cẩn trọng với tất cả mọi người thôi.
“Tao còn thấy hoang mang hơn khi mày hỗ trợ tao ấy.”
“Hỗ trợ? Tao chỉ đang sống thực với bản thân thôi cu.”
Nói xong, nó cười một cách mờ nhạt giống bình thường.
Mà ngoài ra, cẩn trọng với mọi người cũng là lợi thế đó chứ. Nó khiến mày có thể chứng kiến những gì đang xảy ra quanh mày và những người mày đã từng nói chuyện đúng không?
“Chắc là thế.”
“Ừ chắc chắn nó là lợi thế rồi. –Mà chỉ khi mày đẹp trai thôi.”
“Thằng cha mày…!”
Cậu ta đang trêu đùa với cảm xúc của tôi.
“Makabe tiếp tục nói như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
“Tao nghe ngóng được màu son môi của ẻm và mùi hương ẻm tỏa ra cũng khác trước nữa. Có thể đó là mùi hương mà bạn trai mới của ẻm thích.”
“Không phải thế đâu.”
Đó là mùi hương, màu sắc của chính Yua.
—À.
Sau khi tôi nói xong, Makabe bỗng nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
“Sao mày lại nghĩ thế?”
“À~ … Tao không nghĩ đó là ý tốt khi khẳng định thế đâu.”
“Tao đã nói ngay từ ban đầu rồi cơ mà.”
“Thế chắc tao nghĩ mày đúng đó….”
Hình như tôi đang tự đào hố chôn mình rồi.
“Theo suy nghĩ của tao. Urushibara-san trông khá giống hình mẫu nhân vật game mày từng thích đó.”
Chết cha !
“S-sao mày lại nghĩ thế?”
“Mày chẳng tạo ra một nhân vật như thế trong game còn gì?”
“Đó chỉ là suy luận của mày thôi. Không có cách nào biến nó thành sự thật được.”
Đúng thật, tôi không có ý định đưa nó thành sự thật. Tôi chẳng bao giờ nghĩ nó sẽ xảy ra được.
“Và một thứ thôi, không phải ‘từng thích’, mà giờ tao vẫn thích nó!”
“Hửm?”
“Ý tao là, mày biết khá nhiều về Urushibara-san đúng không?”
“Tại vì Izuma, mày khá lo lắng cho ẻm. Nên tao đã thu thập thông tin cho mày. À mà tao nghe được là em ấy vẫn làm khá tốt. Tao đoán mày sẽ hạnh phúc thôi.”
Makabe vỗ đùi tôi và rời đi với nụ cười trên môi.
◇
“Hình như em bị Kii-chan ghim rùi..”
Giữa bữa trưa, tôi nhận được tin nhắn của Yua với sticker mếu máo.”
“Kii-chan?”
“Bạn em thôi. Mà cứ có cảm giác em đang bị theo dõi ấy.”
Có thể bạn ẻm nghĩ giống Makabe, đang nghi ngờ về việc ẻm có bồ mới.
“Thế nên em không ăn trưa hôm nay với anh được.”
Một đống emoji khóc ? ở sau tin nhắn.
Tôi nhắn lại với ẻm “Buồn nhỉ ?”, nhưng tôi lại cảm thấy tôi xài hơi nhiều emoji khác, nên tôi đã nhanh chóng xóa đi và gửi lại ẻm nhãn dán ‘okay’.
Thời gian nghỉ trưa mau chóng kết thúc và tiết đầu tiên của buổi chiều bắt đầu.
Tôi chẳng thể tập trung được. Bằng một lý do nào đó, tôi chợt nhớ đến khuôn mặt của Yua. Tôi cố ngước lên bảng nghe giảng, tự dặn lòng mình không nên nhớ lại, nhưng tôi nhận ra khuôn mặt em ấy không thể nào biến mất khỏi tâm trí tôi được.
Tiếng chuông reo lên thông báo rằng đã hết tiết học. Tôi đã chép hết kiến thức trên bảng rồi, nhưng tôi lại chẳng thể nhớ gì hết. Tôi biết thế là không ổn nhưng mà tiết sau cũng kết thúc y hệt tiết đầu.
Và tự dưng điện thoại tôi rung lên một cái. Một thông báo từ ứng dụng nhắn tin. Người gửi là Yua.
“Anh tới đây một chút bây giờ được không?”
“Ở đâu á?”
“Cầu thang ở phía sau tòa nhà phụ.”
“Thế thì đợi anh.”
Tôi rời lớp ngay khi tôi đang trả lời tin nhắn. Tôi luôn cô đơn trong giờ ra chơi nên tôi có thể dễ dàng trả lời những cuộc gọi hay tin nhắn đột ngột như này. Như mọi người có thể thấy, tôi khá là thoải mái.
…Hãy đi tới đó nào.
Tòa nhà phụ khá là xa với lớp tôi. Để cân nhắc về việc nên đi thẳng hay quay lại lớp, chắc chắn tôi sẽ chọn đi tới đó rồi. Không phải do tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt của Yua càng sớm càng tốt đâu, thật sự là thế…
Tôi chạy xuống cầu thang tầng một, đi vào tòa nhà phụ, băng qua phòng câu lạc bộ nhạc và thư viện, và tôi đã tới được cầu thang sau tòa nhà.
Ở đây vắng teo. Hầu như chẳng có ai tới đây vào giờ này cả.
Yua, người đang trốn ở chỗ trống đối diện cầu thang đã phát hiện ra tôi. Cái khoảnh khắc tôi thấy em ấy, mặt em ấy sáng rực lên như đang rất vui vậy.
“Seita-kun.”
“Sao mà tự dưng gọi anh ra đây vậy?”
“Em xin lỗi. Chỉ là em thực sự muốn nhìn mặt anh thôi.”
[Chỉ là em thực sự muốn nhìn mặt anh thôi]
Tôi nghĩ ngẩn ngơ về câu nói ấy. Tôi khá vui khi nghe thấy em ấy bộc lộ cảm xúc một cách thẳng thắn như thế đã khiến tôi buông lỏng cảnh giác ngay lập tức.
“Thế như bình thường, anh đã tới rồi đây.”
“Như bình thường– Hảaaaa!?”
Yua đỏ mặt và ôm tôi. Nhưng lại sớm buông tôi ra.
Nó chỉ mới ba giây thôi, hoặc có thể là lâu hơn chút. Tóm lại tôi cảm thấy rất ngắn.
“Sạc điện xong rồi ~~ Seita-kun, anh cũng cảm thấy thoải mái hơn chứ?”
“....Hửm? C-có.”
“Nói thật là em cũng chưa thấy thỏa mãn lắm đâu, nhưng em lại không muốn làm tốn quá nhiều thời gian của cả hai.”
Em ấy chạy lên cầu thang và ngoái lại.
“Nếu em gọi anh lần nữa thì anh có đến hong?”
“.... Đương nhiên.”
Yua mỉm cười dịu dàng và vẫy tay chào tôi để quay về lớp học.
Tôi ngước nhìn lên bậc cầu thang nơi em ấy rời đi. Bằng cách nào đó, lồng ngực tôi bỗng thấy trống rỗng.
—Hay là tôi cũng chưa thấy thỏa mãn nhỉ….?
Không, không, không, thật vô lý. Tôi chỉ cho em ấy ôm tại vì em ấy đã yêu cầu như thế thôi, chứ không phải….
Tiếng chuông vào lớp chợt reo.
“Không ổn rồi.”
Tôi chạy thật nhanh về lớp học.
Không cần phải nói, tiết học đó tôi thậm chí còn chẳng tập trung được phút nào…
–
–