Cách dịch còn cứng nhắc, hay còn đoạn nào đọc không hiểu anh em góp ý nhé!
-----------------------------------------------------------------------------
Biết mình bị nắm thóp. Tôi lập tức quay đi vì sợ rằng bản thân sẽ mất kiểm soát nếu nhìn tiếp mất. Tuy nhiên, hình ảnh nóng bỏng đó thì đã tràn ngập trong tâm trí tôi luôn rồi.
Urushibara-san hiện đang ngồi trên giường tôi. Ẻm đã cởi áo khoác và áo đồng phục. Áo ngực màu xanh, làn da trắng muốt, đôi vai mảnh mai. Ngực của ẻm thậm chí còn to hơn thân hình mảnh mai ấy. Tôi có thể dễ dàng nhìn thấy xương sườn, cả cổ lẫn rốn của em ấy. Và cả chiếc quần bò ngắn đó đã tôn lên sự gợi cảm của cặp đùi trắng mịn ấy.
—Hả, em nó đang làm gì vậy….???
“E-em làm gì vậy Urushibara-san!?”
“Ý anh là sao cơ? Em chỉ đang cởi quần áo thôi mà.”
Hoảng thật, nhưng mà Urushibara-san bình tĩnh đáp lại.
“H-hay phòng hơi nóng quá? Để anh bật điều hòa nhé?”
“Không phải vì trời nóng nên em mới làm thế đâu.”
“Thế chuyện này là sao?”
Tiếng cọt kẹt của chiếc giường vang lên. Tôi thì đang ngồi ngay dưới chân Urushibara, vừa hoảng loạn vừa cứng đơ cả người. Rồi ẻm ôm lấy cổ tôi bằng đôi tay mềm mại ấy.
“Để làm vậy đó.”
“Em ấy thì thầm vào sát tai tôi. Cái mùi thơm thơm của hoa quả đó, cả làn da trắng trẻo của ẻm xen lẫn với ánh nhìn khiêu gợi của ẻm.
Kể cả tôi, thằng mù đặc về tình yêu cũng có thể hiểu được rằng Urushibara-san đang hứng thú về mấy chuyện “ấy”.
“S-sao lại vậy.”
“Lý do hả? Thì do em muốn cảm ơn anh thôi.”
Theo lúc này, thì ẻm muốn cảm ơn tôi bằng chính cơ thể quyến rũ ấy.
“Anh không thích việc này à…?”
Tôi lắc đầu một cách loạn xạ. Không phải là tôi không thích, nhưng bản năng đã khiến tôi lắc đầu ngay lập tức.
Urushibara-san thở phào nhẹ nhõm.
“Em mừng lắm.”
“Nhưng không.”
Từ nhẹ nhõm đã thành vui mừng từ lúc nào không hay.
“T-tại sao?”
“Vì em đã nói thế.”
“Nhưng sao lại mừng mới được?”
“Vì chúng ta đang không hẹn hò.”
“Hóa ra là thế à?”
—Phù, nhẹ người hẳn.
Bỗng Urushibara-san xoay cổ tôi hướng thẳng vào cơ thể mảnh mai đó.
“Thế đây là lần đầu anh làm việc này à?”
Tim tôi trật nhịp mất rồi…
Tôi đoán chắc mình cũng không giấu được việc mình còn “zin”. Tôi bất động vì bị ẻm nắm thóp điểm yếu chí mạng đó, nhưng trông Urushibara-san khá nghiêm túc đó chứ.
“Nếu đây là lần đầu của anh, thì để em lo hết phần còn lại.”
Sau đó ẻm nhắm mắt và đưa môi lại gần tôi…
“Hãy hôn em đi, sau đó để em…”
Nếu tôi hôn em ấy thì chắc chắn em ấy sẽ làm nốt phần còn lại như em ấy đã nói.
Tôi chỉ mới trải qua 1 năm rưỡi cao trung với duy nhất một thằng bạn. Và tôi cũng chẳng định yêu ai hết.
Hạnh phúc thật, nhưng tôi vẫn có chút cảnh giác.
Nếu Rinna trong game mà muốn làm thế với tôi thì chắc thú tính của tôi được bộc lộ lâu rồi. Nhưng tình huống này lại xảy ra trước mặt tôi và em ấy cũng không phải Rinna trong game.
Ừ, cảm giác sao sao ấy. Thế nên cảm giác nó cứ thiếu thiếu gì ấy. Không biết Urushibara-san còn làm thế này với ai không nhỉ?
Theo tôi thì bây giờ không ổn tí nào.
Mặc dù trông nó khá dễ dàng mà.
Tôi liếc nhìn Urushibara-san lần nữa. Khuôn mặt ấy đang chờ tôi đáp lại nụ hôn đó. Ngực em ấy nhẹ đung đưa và nó bự tới mức sắp làm bung cúc áo ngực được rồi. Cơ thể mảnh khảnh, và phần eo thon thả. Đường cong mềm mại của bờ mông đó.
—Ahhhh, tôi muốn làm tình với em ấy lắm chứ bộ….!
Nhưng giờ thì tôi chỉ hôn được em ấy thôi chứ còn mấy chuyện đó thì…
Tôi đặt tay lên vai em ấy, em ấy khẽ run lên.
–Nhưng anh em biết mà..
Tôi đẩy vai của ẻm ra xa. Urushibara-san mới mở mắt ra.
“Anh thích làm trên giường hơn à…?”
“Không phải chuyện đó. --Anh không muốn thì đúng hơn.”
“....’Không muốn’?”
Em ấy ngẩn người ra, chắc do chưa hiểu ý tôi là gì.
“Anh không làm thế với em được.”
Tôi không biết nữa. Tôi chẳng có tí kinh nghiệm nào về việc này hết, nhưng cảm giác tôi sẽ hối hận nếu bỏ lỡ cơ hội này lắm. Tại Urushibara-san manh động thế kia mà.
Nhưng mà cảm giác hiện tại của chúng tôi không giống nhau tí nào cả. Tôi chỉ là muốn thỏa mãn nhu cầu tình dục của bản thân, mà Urushibara-san lại cho rằng đó là việc sẽ làm tôi thỏa mãn.
Có hàng triệu, hàng trăm triệu mối quan hệ trên thế giới này. Nhưng giữa tôi với em ấy thì—.
Urushibara-san lại thở dài lần nữa.
“Có phải là…”
“Hả, em nói gì cơ?”
“Hay anh là loại người không thích con gái?”
“H-hảaaaa!? Không phải như em nghĩ đâu! Bọn họ gọi đó là gì nhỉ? Trai thẳng nhỉ? Đúng như thế đó!”
Tôi đang cố nhắc lại cụm từ mới nghe được từ lũ con gái sáng nay.
“Trai thẳng à...?"
“Thì em biết đó, anh thích người khác giới tại vì anh là con trai thôi."
“Nói chung là— senpai thích ngực đúng không?”
“Sao em lại mặc định luôn thế?”
Urushibara-san nâng cặp ngực ẻm lên và nắn nắn.
“Em không tự luyến đâu nhưng mà em thấy chỗ đó của em khá là bự đó chứ. Với ai mê ngực thì chắc họ chìm đắm trong đây mãi mất. Mà phản ứng của senpai với cặp ngực này thì—.”
“Đừng có lặp lại từ ‘ngực’ trong phòng người ta nữa ..!!!”
“Em không muốn ép anh đâu. Mà nếu anh thích ngực thì cứ nói đi không cần ngại đâu.”
“Sao em lại mặc định anh như thế nữa vậy?”
“Tại anh toàn cố né tránh từ ‘ngực’ từ đầu tới giờ mà.”
Ẻm hoàn toàn đọc tôi như một cuốn sách luôn. Tôi thì thậm chí không nói nổi mấy từ như ‘ngực’ và ‘quần lót’ luôn.
“Em thì nghĩ anh cố né tránh do anh thực sự không thích chúng.”
“Không như em nghĩ đâu, nhưng mà…”
“Thế thì nói cho em biết anh thích gì đi?”
Não tôi bật ra câu từ chối “Anh không thích con gái, nhưng mà sẽ vô duyên cực kì nếu tôi nói thế, tôi liêm mà.
Chắc tôi phải nói từ đó để làm ẻm tin tôi thôi…
N-ngự….”
“Đó, mạnh dạn lên.”
“N-ng, ngự…!”
“Cố một chút nữa thuii !”
Tôi chậm rãi hít thật sâu và hét toáng lên:
“Ngực! Tôi rất yêu ngực!”
“Thế anh có muốn sờ nắn chúng khôngggg?”
“Anh muốn sờ nắn chúng lắm!”
—Thực sự tôi đang nói khùng nói điên gì vậy….?
Và bằng một cách nào đó, Urushibara-san lại thở dài một cách nhẹ nhõm.
“Em mừng lắm…..”
Còn tôi thì không, mong là mấy bà hàng xóm không để ý.
“Nhưng mà tại sao, sao anh không tự tin nói như nãy vậy được?”
Rốt cuộc, cuộc trò chuyện lại trở về điểm xuất phát.
“Anh muốn trân trọng những thứ đó.”
“Trân trọng ư?”
“Đầu tiên thì anh muốn chúng ta có thể thấu hiểu nhau hơn cái đã.”
Chắc do tôi là trai tân, cho nên tôi luôn cố né tránh mấy thể loại cảm xúc cá nhân hơn mọi người, và tôi tin rằng sẽ có gì đó đặc biệt về chúng.
“Thấu hiểu nhau à…”
Em ấy chuyển từ ngồi trên lòng tôi xuống ngồi trên chiếc nệm tôi đang ngồi. Cảnh một cô nàng mặc đồ lót ngồi trong lòng tôi nghĩ ngẩn ngơ trông cũng đáng yêu đó chứ.
Hình như Urushibara-san đang thì thầm thì phải.
“Anh ấy thích con gái, anh ấy muốn làm việc đó lắm nhưng bản năng lại không cho phép. Tại vì không có sự thấu hiểu nào giữa cả hai cả….”
Sau khi để em ấy suy nghĩ một hồi, Urushibara-san bổng quay lại nhìn tôi và nói,
“Nhưng em thấy cả hai đã có vẻ hiểu về nhau rồi mà?”
“....H-hả???”
Khoan đã, tôi hiểu em ấy từ khi nào cơ???
—
—