Trên đường về nhà từ trường, tôi ngồi xuống chiếc ghế bên bờ sông sau khi đi dạo 1 hồi và bật game trên điện thoại.
Một cô gái xinh đẹp với mái tóc màu đen tuyền và vẻ ngoài xinh đẹp xuất hiện trên màn hình.
[Chào mừng bạn đã quay lại, Nhà sản xuất.]
Idol Nishino Rinna cười mỉm chào mừng tôi với giọng nói nhẹ nhàng.
Tôi bấm vào mặt Rinna.
[Bạn thật là tinh nghịch, Nhà sản xuất.]
Má cô ấy đỏ lên và cô quay đi.
Bấm.
[Bạn thật là tinh nghịch, Nhà–.]
Bấm.
[Bạn thật là tinh nghịc–]
Bấm.
[Bạn thậ–]
Bấm, bấm, bấm, bấm.
[Bạn]
[Bạn]
[Bạn]
[Bạn]
[Bạn thật là tinh nghịch, Nhà sản xuất.]
Mức độ yêu thích gần như đã ở mức cao nhất. Mặc dù vậy, cô ấy vẫn mắng tôi với giọng điệu trong sáng. Nhưng trong lúc đó, biểu cảm và tông giọng của cô ấy khiến tôi cảm thấy tốt hơn.
—Mình được chữa lành rồi…
Sự căng thẳng lập tức trôi đi, đây chính là việc tôi hay làm khi rảnh hay hoặc lúc không có bất kì hoạt động câu lạc bộ nào.
Lúc này, tôi chỉ mới hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày, bất chợt có ai đó ngồi ở cạnh tôi, tôi chợt liếc sang bên cạnh.
Đồng phục giống y hệt tôi. Một gyaru thực thụ. Một thực thể khác biệt hẳn so với tôi, một thằng đần đúng nghĩa.
Họ của em ấy là Urushibara. Tên em ấy là Yua. Em ấy là học sinh năm nhất, kém tôi một tuổi.
Làm sao tôi lại biết tên hậu bối, trong khi tôi còn không thể làm bạn với bạn cùng lớp, làm tôi tách biệt khỏi cả lớp.
Đó không phải vấn đề lớn. Tôi đang làm việc bán thời gian tại cửa hàng đồ ăn nhanh thì em ấy tới cửa hàng tôi để ăn.
Cô nàng gyaru tới quầy thu ngân và bắt đầu nhìn vào tôi thay vì menu. Tôi chợt cảm thấy sợ vì có thể em ấy đến để bắt quả tang tôi vậy
“Hm–? Đó là anh sao, senpai?”
“Hả? Ừm…”
Tôi không nhận ra em ấy. Ý tôi là, tôi không biết học sinh năm nhất trong như nào. Tôi cũng chẳng biết kể cả em ấy có chung khối đi chăng nữa.
“Chúng ta đã gặp nhau ở trường rồi mà. Hay ho thật.”
Nói xong, em ấy bật cười.
–Em ấy cười gì vậy….?
“Em là Urushibara, còn anh, senpai?”
“Izu–”
“Ý em là, cái được viết trên thẻ tên anh ấy. Nên là, Dema?”
“Không, nó là Izuma.”
“Cũng là một mánh khóe ha.”
–Mánh khóe?
Không phải cậu vừa xuất hiện từ hư không à?
Bạn của Urushibara-san, một gyaru, chạy tới đằng sau em ấy và hỏi:”Yua, cậu xong chưa vậy?”
“À, xin lỗi, xin lỗi.”
Cô nàng xin lỗi, bắt đầu việc đặt đồ ăn, và quay trở lại nhóm bạn nơi có 1 mớ những cậu trai phông bạt và những cô nàng gyaru.
Đó là cuộc trò chuyện duy nhất của tôi và em ấy. Nếu tôi buộc phải nêu ra cảm xúc hiện giờ, thì hiện tôi khá ngạc nhiên khi có người có thể bắt chuyện với người mà em ấy không biết rõ chỉ vì học chung trường. Nếu đó là tôi, tôi sẽ giả vờ không quan tâm và lờ nó đi.
Trong lúc đi bộ, tôi bỗng thấy hình dáng quen quen.
Urushibara-san cúi gằm mặt và thi thoảng sụt sịt. Có thể em ấy đang khóc.
Tôi thì không đủ trình để an ủi một cô gái đang khóc. Mà nếu tôi có kĩ năng đó thì, cuộc sống cao trung của tôi chắc đã không tàn như này rồi.
Có lẽ tôi không thể làm gì cho em ấy, mà thậm chí tôi có thể làm ẻm buồn hoặc trở nên tức giận mất.
–Nhưng mà….
Tôi thở một hơi dài. Sau đó tôi tiến đến trước mặt Urushibara-san.
Sau tất cả, tôi không thể phớt lờ em ấy.
“Có gì không?”
Urushibara-san ngước nhìn.
–Ồ….
Đó là gương mặt gì vậy? Đường kẻ mắt của em ấy trôi ra tới tận má, còn một bên mi giả thì rơi mất. Trông giống lở đất hơn là thảm họa trang điểm.
“....À, Ừm…., senpai với tên kiểu Nhật Bản”
Đó thực sự là một cách ghi nhớ à.
“Là Izuma”
“Sao anh lại ở đây vậy?”
“Anh luôn ở đây sau giờ học. Đừng bận tâm. Sao em lại ở đây giờ này thế?”
“Em mới bị bồ đá.”
Urushibara-san nói vậy và gượng cười với khuôn mặt đẫm lệ.
Tôi bỗng muốn chuồn gấp. Không có cách nào mà người không biết tí gì về tình yêu như tôi có thể an ủi Urushibara-san, một gyaru đầy kinh nghiệm như này.
Đầu tiên, văn hóa gyaru và yankee quá khó tiếp cận đối với tôi. Họ xem nhẹ những người trầm tính như tôi, và họ luôn luôn nói chuyện về người họ đang hẹn hò hoặc những người họ đã chia tay.
Nó thật là bất công với những người sống và học như một học sinh bình thường như tôi, và đang trải nghiệm cuộc sống cao trung bình thường.
Tôi liếc nhìn Urushibara-san lần nữa.
Mái tóc dài, mượt mà và óng ánh, cách trang điểm đã phối hợp với khuôn mẫu của em ấy, cả khuyên tai và vành tai cái mà bao bọc lấy viền tai của ẻm, ngực hở và chiếc váy ngắn làm lộ một chút phần mông.
Em ấy đúng là gyaru rồi, đó là loại người mà tôi chẳng muốn dây dưa vào đâu.
“[Mày thật là khó hiểu] Họ đã nói thế đấy..”
Trong lúc tôi đang không biết nói gì. Em ấy cúi gằm mặt xuống vì không thể gượng cười được nữa.
Tôi đáng lẽ nên an ủi ẻm. Tôi biết mà. Tôi biết chứ, nhưng mà.
“...Anh hiểu rồi.”
Tôi suy nghĩ một lúc để nghĩ ra cách an ủi ẻm.
—Rốt cuộc trong đầu tôi đang nghĩ cái gì vậy?
“.... Tại sao senpai lại tự gõ đầu mình vậy?”
“K-không, đó là…, Anh đang thử xem có gì nhảy ra không thôi.”
“Hả…..?”
Urushibara-san hoàn toàn chết lặng trước câu nói đó.
Thực sự tôi rất tệ về mấy khoản này. Đọc suy nghĩ người khác, biểu đạt cảm xúc bản thân, hoặc thậm chí thay đổi cảm xúc người khác.
Tôi lấy chiếc khăn tay từ trong cặp và đưa nó cho Urushibara-san.
“Cầm lấy đi. Cứ khóc thật to vào thì em sẽ đỡ căng thẳng hơn đó.”
“Senpai—”
Em ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
“Anh không giỏi an ủi người khác phải không?”
“Hự….!”
Tôi thì chẳng an ủi được ẻm đâu, mà chắc tôi có thể cho em ấy lời khuyên.. có vẻ khả thi với tôi. Nhưng thế thì mọi người sẽ nói cách đó quá đơn giản. Dường như nhiều người quan tâm ý nghĩa câu nói hơn là một giải pháp cho việc này.
“Nhưng mà cảm ơn nhé.”
Em ấy cầm lấy chiếc khăn tay và nắm chặt lại. Sau đó ẻm thở dài ra tiếng rồi nhìn lên bầu trời lờ mờ tối.
“Em đã thử hết mọi thứ để trở nên phù hợp với anh ấy, từ màu tóc, kiểu tóc, phụ kiện, quần áo hợp với gu ăn mặc của bạn trai em, nhưng mọi thứ đều thành công cốc.”
“Anh thì chẳng nghĩ vậy đâu.”
Em ấy trở nên bối rối.
“Kể cả khi bọn em đã chia tay?”
“Kiến thức, kinh nghiệm và trải nghiệm của em vẫn ở đó mà. Em có thể áp dụng cho lần sau đó.”
“Đúng thật, anh không phải là người biết an ủi nhỉ.”
Và em ấy bật cười.
“Nhưng em hiểu rồi. Vậy…”
Em ấy lại nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
“Senpai, anh thích kiểu con gái như thế nào?”
“A-anh á?”
Việc đó yêu cầu nhiều trải nghiệm của bản thân để nói về sở thích. Nó giống việc bạn không thể nói rằng bạn thích hay không hài lòng về cuốn sách mà bạn chưa đọc bao giờ. Nói thẳng ra là, tôi chưa có bạn gái nên tôi chẳng biết tôi thích người như nào cả.
“Anh thích kiểu tóc sáng màu? Hay–”
“Tóc đen, chắc thế”
Urushibara-san nhìn có vẻ ngạc nhiên với câu trả lời của tôi và đang suy nghĩ về nó.
Trong đầu tôi chợt nảy ra hình ảnh Rinna – nhân vật chính trong game tôi chơi.
Tôi chả biết tôi thích gì nữa. Tuy nhiên, đấy là ở ngoài đời thực. Còn về 2D thì… nó sẽ là một phạm trù khác biệt hoàn toàn.
“Anh thích tóc ngắn? Hay tóc dài ?”
“Anh nghĩ đó sẽ là tóc dài. Đôi khi cô ấy sẽ buộc tóc lên, trông nó sẽ rất tuyệt.”
“Còn về lớp trang điểm thì sao?”
“Anh thì thích cô ấy không trang điểm hơn. Anh nghĩ vẻ đẹp tự nhiên sẽ tốt hơn. Bọn em gọi đó là gì nhỉ? Mặt mộc à?
Cả về phụ kiện? Quần áo? Từng câu hỏi liên tục nối đuôi nhau và tôi trả lời từng câu một. Tôi không phải người duy nhất trả lời những câu hỏi này, nhưng tôi cũng nói thêm về mẫu con gái tôi yêu thích, hoặc đúng hơn là về hình mẫu waifu của tôi.
Chợt nhận ra mình trả lời quá nhanh. Tôi thấy Urushibara-san ngạc nhiên tới mức chết lặng.
“L-lỗi anh.”
“Dường như anh khá kén chọn về những gì anh thích, dù nhìn như anh chẳng có hứng thú gì về mấy thứ đó vậy.”
Tôi thấy vui hơn một chút vì lý do nào đó. Em ấy chống tay vào đầu gối và đứng dậy đầy khí thế. Vẻ mặt ỉu xìu của ẻm đã hoàn toàn bay biến, mà thay vào đó là nụ cười rạng rỡ trên môi.
“Cảm ơn anh vì ngày hôm nay! Hẹn anh lần sau!”
Em ấy vẫy tay và chạy đi một cách nhẹ nhàng.
“Ừ-ừm…”
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, nhưng có thể tôi đã đạt được mục tiêu là an ủi ẻm đúng không?
—
—
Người chơi ( giống Nhà Lữ Hành, Nhà Khai Phá, Sensei, Commander, v.v trong các game gacha )