*Góc nhìn của Tendou*
Một ngày nọ, sau một tháng kể từ khi bắt đọc năm thứ 2 của thôi.
Tôi đang đứng trong lớp học cùng với cô bạn thưở nhỏ Hareyama Hanae, và một cô bạn cùng lớp năm ngoái, Azumi Reika.
“Này Susumu. Muốn lượn qua đâu đó trên đường về ngày hôm nay không?”
“À, có một quán cà phê tớ đang muốn đến đó.”
Như cuộc trò chuyện tiếp diễn, nó đã được quyết định là chúng tôi sẽ đi đâu đó và vui vẻ với nhau.
Họ đang ngóng chờ câu trả lời của tôi cùng đôi mắt đầy chờ mong. Tôi cũng muốn đi với họ đó, nhưng còn tựa game mới mua hôm qua chưa đập hộp.
--Chơi với mấy đứa bạn khác ngày hôm nay
“Xin lỗi, tớ đã hứa sẽ đi chơi với những thằng khác ngày hôm nay rồi.”
Xin lỗi nhé các cô gái, nhưng sự cám dỗ của game đã chiến thắng. Tôi thực chất chả có kế hoạch gì với mấy đứa bạn cả, nhưng nếu biện hộ rằng mình chỉ muốn chơi game sẽ khiến họ phật lòng mất.
Bỏ lại hai cô gái với khuôn mặt buồn rầu như đã dự đoán, tôi chạy ngay ra khỏi lớp.
Tôi đã chơi tựa game đó ngay từ khi bước chân vào nhà. Bố mẹ đang trong một chuyến công tác dài ngày, nên chả có ai ở đó để mà phàn nàn cả.
Tôi muốn đi tắm, đồng thời cũng khá là đói bụng. Lại chưa chuẩn bị tý gì cả. Sống một mình thật là khổ cực vì bạn phải tự mình làm hết mọi thứ.
Giờ nghĩ lại thì, còn bộ đồng phục phải ủi nữa… thật là rắc rối.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ thì bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên. Nhìn vào điện thoại thì có vẻ đấy là Azumi Reika.
Thật lòng thì, tay tôi đang nhiều việc rồi, nhưng nếu mà cô ấy mà đã gọi tôi vào giờ này thì có nghĩa là có chuyện khẩn cấp.
--Không trả lời điện thoại
Tôi quyết định sẽ bỏ qua cuộc gọi của Azumi, dù nghĩ rằng nếu đó là một việc khẩn cấp, thì cô ấy sẽ gọi lại lần nữa thôi. Tôi nên dừng việc chơi game lại thôi, còn phải tắm, nấu ăn với giặt là nữa.
Sau một lúc thì tôi cũng phải rời phòng bởi cơn đói, và đồng thời mang theo chiếc điện thoại của mình.
Và rồi, nó lại rung lên. Tôi đã nghĩ rằng việc của Azumi đang rất khẩn cấp, vậy nên lần này đã nhấc máy.
“Reika à? Sao vậy?”
“Um… hở? Đây là số của Tendou-senpai đúng không… nếu em không nhầm?”
Giọng nói bên đầu dây bên kia là một cô gái, nhưng không phải là Azumi. Khi kiểm tra lại số, tôi có vẻ là chưa lưu danh bạ số này, nên nó chỉ hiện số điện thoại trên màn hình.
Nhưng nó là một giọng nói mà tôi đã từng nghe thấy. Nhưng từ đâu nhỉ…
“Đây đúng là Tendou, cho hỏi ai đấy ạ?”
“Ah, em là Shigure Airi. Là một người ngay cạnh anh trong buổi hoạt động câu lạc bộ ý ạ…”
À. Tôi là một thành viên trong đội bóng đá, và cô nhóc này là học sinh năm nhất đồng thời cũng là quản lý câu lạc bộ.
Nhắc mới nhớ, có vẻ như thầy phụ trách đã nhắc chúng tôi là phải lưu số của họ.
Có 3 cô nhóc năm nhất đã đăng kí làm quản lí năm nay, và trong số đó, Shigure Airi là người dễ thương nhất.
Cô bé gọi bởi vì cần sự giúp đỡ cho việc mua sắm đồ dùng. Con bé cũng bảo rằng thầy phụ trách bảo em ấy gọi mấy đứa năm hai giúp.
Sau khi nghe đầy đủ câu chuyện, cũng khá khó để từ chối, vậy nên tôi đồng ý đi cùng Shigure vào kì nghỉ ngày mai.
Tôi nghĩ rằng thật dễ thương khi con bé gọi tôi đầu tiên… nhưng thực tế lại là người thứ tư.
Ngày tiếp theo, tôi gặp mặt với Shigure ngay trước ga tàu và cả hai bắt đầu cùng đi mua các đồ vật dụng cần thiết.
Ban đầu thì, cả ba quản lí đều có dự định đi cũng nhau, nhưng còn mỗi Shigure ở đây.
Như được nghe thì có vẻ hai đứa kia đang vướng việc khẩn hoặc cái gì đó tương tự, nhưng tôi tự hỏi có khả năng nào mà thời gian hai đứa đó có việc lại trùng hợp đến thế không.
Well, nó ổn thôi, Shigure và tôi đi tới địa điểm cần đến. Ở đó, chúng tôi mua các vật dụng cần thiết ở cửa hàng thể thao mà luôn giúp đỡ chúng tôi, và rồi rời đi ngay sau đó.
“Đây là cách mà chúng ta mua hàng hằng ngày, hiểu chứ?”
“V-Vâng.”
Shigure đã ghi chú chúng lại trong điện thoại nên tôi đoán con bé sẽ ổn thôi. Như là một người quản lí câu lạc bộ, Shigure sẽ phải đến cửa hàng này nhiều lần hơn nữa sau này.
Ah… Mình quên mua lon xịt khử mùi rồi.
Khi đang đứng ngay đấy, tôi nhớ ra mình cần phải mua đồ. Ngay cạnh đó là Shigure đang chăm chú vào điện thoại, xác nhận lại điều gì đó.
Mình có nên rủ em ấy đi cũng không? Nhưng trông có vẻ cái điện thoại đang thu hút ẻm.
--Để con bé đợi đây.
“Xin lỗi Shigure, anh quên mua vài thứ rồi. Em đợi anh chút được không?”
“À, vâng. Em hiểu rồi.”
Nó chỉ là một chốc thôi, vậy nên tôi để Shigure lại đợi mình. Khá là buồn chán nếu tôi và em ấy tách nhau ra sau vụ này, vậy nên tôi sẽ mời con bé đi chơi sau chuyến mua sắm này.
--------
------
----
“—Lỗi của anh, Shigure! Anh vừa gặp phải người quen.”
Dù đã nghĩ bản thân sẽ quay lại sớm, nhưng thực tế thì nó đã muộn vì tự dung tôi đụng phải đứa bạn trong cửa hàng.
Tôi không nghĩ rằng nó sẽ tốn tgian đến thế, nhưng nếu biết trước thì tôi đã rủ con bé đi với mình.
“…”
“…Shigure?”
Vì một vài lí do gì đấy mà trông Shigure có vẻ mơ màng. Cặp má nhè nhẹ đỏ, có vẻ là con bé cảm thấy nóng chăng? Dẫu vậy, trời ngày hôm nay cũng làm gì nóng đến thế.
Có chuyện gì đã xảy ra chăng?
--Bỏ qua vấn đề.
Oh, well. Nếu có chuyện gì đã xảy ra, cũng chả phải việc của mình.
“Ngầu quá đi…”
“Shigure? Em vừa nói gì à?”
Shigure lẩm bẩm trong lúc hướng mắt chăm chú về khoảng không. Nhưng giọng nói đó nhỏ quá mà tôi chả thể nghe thấy gì.
“Eh…ah, Tendou-senpai?! Sao anh lại ở đây?!”
“Đừng có mà “Tại sao anh lại ở đây” với anh… Em nói gì vậy?”
“Thôi chả có gì đâu! Em xin lỗi.”
Chuyện gì làm con bé đỏ mặt vậy? Tôi có ý nặng lời với con bé đâu.
“Well, ổn thôi. Shigure, muốn đi đâu chơi sau chuyện này không?”
“Um... Tiền bối không còn ở đây nữa, và em có chút sợ hãi hôm nay nên muốn về nhà ạ…”
“S-Sợ hãi… anh á? Mà hơn nữa, không phải tiền bối đang ở trước mặt em đây sao…”
“Ah… Đó không phải là ý em! Xin lỗi vì đã nói mấy thứ kì lạ! Vậy thì tiền bối, em sẽ gặp lại anh ở câu lạc bộ! Em xin phép trước ạ.”
Sau khi thốt ra mấy câu chả có ý nghĩa gì, Shigure chạy vụt đi trong cơn hoảng loạn.
Tôi nhìn em ấy một khoảng thời gian, nhưng em ấy không thèm quay đầu lại.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage