Welcome, to the Bad End Route

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3328

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1230

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 270

Volume 1 ~Sự biến mất của route kết thúc thực sự~ - Chương 12: Aipon và senpai killer

-> Quay lại thư viện

Tìm Shigure

Về nhà

Đã bao nhiều tiếng trôi qua kể từ lúc tôi dạy Hareyama rồi nhỉ?

Sau những chuyện đã xảy ra, Hareyama đã bắt đầu nghiêm túc học tập mà không còn sợ hãi nữa. Cô ấy bắt đầu hỏi tôi về những thứ mà bản thân không hiểu.

Mặc dù đúng là cô có vấn đề về trí nhớ, Hareyama rất tập trung và đã có một sự tiến bộ trong quá trình học.

Hoặc là tôi muốn nghĩ thế.

“Tỉ lệ câu chính xác là … khoảng 30 phần trăm.”

“Ah, awawa… nhưng, tớ đã làm tốt nhất có thể rồi mà nhỉ?”

“Tớ hiểu điều đó mà.”

Thật lòng, tôi muốn cô ấy có thể đạt được 50 phần trăm để có thể tránh liệt. Cô ấy có thể tránh được điểm liệt chỉ với 40 phần trăm, nhưng mà chỉ giới hạn với những kiến thức dễ dàng học thì sẽ có vấn đề đấy.

Hareyama từ chối giải mỗi bộ đề của tôi. Cô bảo rằng trước khi làm các câu hỏi thì phải cô ấy muốn học lại giới hạn ra đề.

Nó khá là khác với Riku và đồng bọn, nhưng mà sẽ có vài vấn đề khó nhằn nếu suy nghĩ về thời gian.

“Nhưng nó vẫn không ổn.”

“Ể…?”

“Rất khó để có thể tránh liệt chỉ với từng này.”

“V-Vậy sao? Vậy thì, tớ sẽ tiếp tục ôn ở nhà…?”

“Cậu có thể một mình làm điều đó à?”

“Uu…”

Cậu vừa khóc lúc nãy chỉ vì không thể làm một mình được đấy còn gì.

“Hareyama rất dễ thương, nhưng hơi đần. Ngắn gọn là Aipon (Kawaii Ponkots).”

“D-Dễ thương sao… mà quan trọng hơn, tớ không có đần~!”

Hareyama che khuôn mặt bằng hai tay để giấu đi sự xấu hổ, nhưng đôi mắt của nàng đã va phải ánh mắt của ủy viên thư viện nên đành nhanh chóng bụm miệng lại.

Một người với ngoại hình như vậy chắc phải quen với việc được khen dễ thương rồi chứ nhỉ, nhưng không như Azumi, cô ấy rất ngại việc đấy.

Trước đây, Tendou chưa khen cổ câu nào à?

Well, có lẽ là chưa. Cậu ta đã quen cô gái này lâu nhất, và tôi nghĩ rằng cậu ta coi điều đó thật xấu hổ.

“Vậy, cậu muốn làm gì? Có muốn tiếp tục nữa không?”

“Ừm, xin lỗi. Tớ có giờ giới nghiêm…”

Ngoài cửa sổ thì bầu trời vẫn còn sáng, nhưng nhìn vào đồng hồ thì đúng là quá muộn rồi.

Như một người sống không có giờ giới nghiêm, tôi không hiểu được tại sao mà chúng ta phải có mặt ở nhà trước một thời điểm nhất định.

“Vậy, hôm nay thế là đủ.”

“Ư-Ừ. Ừm… liệu lần tới cậu dạy tớ tiếp nhé?”

“Nếu Hareyama chọn tớ.”

Aipon nghiêng đầu sang bên, bối rồi với lời nói của tôi. Rồi, tiết học với cô nàng đầu rỗng dễ thương Hareyama đã đến hồi kết.

---------

------

----

Sau khi chia tay với Hareyama ở thư viện, tôi quay trở lại lớp.

Vì một vài lí do, suy nghĩ về việc cùng về nhà với Hareyama chưa bao giờ nảy ra trong đầu tôi tý nào. Vậy nên, tôi quay lại để xem còn ai ở lại không.

Cũng chả còn ai ở trong lớp cả. Có vẻ như mọi người đã về rồi.

Cảm giác có thứ gì đó trên bàn, tôi tiến đến để kiểm tra, tại đó có một thấm thiệp cảm ơn với chữ viết của có lẽ một bạn nữ để lại, và kèm theo lọ thuốc đau bụng.

Tôi cầm lọ thuốc và bức thư, rời khỏi lớp, và tiến đến tủ đựng giày.

Trên đường đến đó, tôi đi qua dãy nhà của lũ năm nhất.

“—Á?! Ừm! Tiền bối ơi!”

Một giọng nói vang lên khiến tôi dừng bước.

Tôi nhìn về phía giọng nói phát ra, và thấy một cô nhóc lùn đang chạy về phía mình.

“Ồ, Hanako à.”

“Em đã nói tên em là Airi mà! Xin hãy nhớ đi ạ…”

Shigure, tiến tới tôi với những bước chân tiếng sáo, ném cho tôi một ánh nhìn giận dỗi.

Liệu kia có phải bạn của con bé không nhỉ? Đằng sau là 2 cô nhóc trong bộ đồng phục thể dục đang nhìn về phía này, cười mỉm.

“Em phải học lại môn thể dục sao Shigure?”

“Shigure… mà chắc cũng ổn. Nó không phải lớp phụ đạo mà bọn em đang hoạt động câu lạc bộ.”

Shigure trông có vẻ thất vọng vì cái gì đó, nhưng rồi quay trở lại bình thường và tiếp tục nói.

“Um, em chưa có cơ hội để cảm ơn anh một cách nghiêm túc, vậy nên em đã kiếm anh suốt.”

“Vậy sao?”

“Um, chỉ là tầng của tiền bối rất khó để lên…”

“Anh hiểu mà. Anh cũng chả muốn lên chỗ của mấy anh năm ba.”

Well, tôi cũng chả muốn sang tầng của lũ năm nhất nữa. Dù chỉ là một năm tách biệt, nhưng tôi cũng chả muốn bị lẫn trong một tầng chỉ toàn năm nhất.

“Đấy là lí do mà, ừm… I-Ikuto-senpai!”

“Sao vậy? Khoan, anh đã từng giới thiệu về bản thân mình lần trước à?”

“Ừ thì… em đã đi kiếm anh mà…”

Tôi không nghe rõ đoạn cuối, nhưng nó xấu hổ lắm à? Khuôn mặt của Shigure ửng đỏ và cúi gằm mặt xuống.

“Ừm… có ổn không nếu em gọi anh là Ikuto-senpai…?”

“Em không tự lượng được sức mạnh hủy diệt của mình nhỉ? Cứ gọi bất kì cách nào em thích.”

Đôi mắt hướng lên lấp lánh với tông giọng run run chỉ khiến tôi muốn bảo vệ cô bé.

Senpai killer. Hãy sẽ gọi con bé như vậy.

“Vậy thì… Ikuto-senpai. Cảm ơn rất nhiều vì vụ lần trước ạ.”

“Không không, chả sao đâu. Well, nếu là một ai đấy dễ thương như em, anh hiểu tại sao em sẽ bị chú ý mà.”

Một cảm giác dễ dãi và nhút nhát. Để mà nói, con bé như một con mồi dễ dàng săn.

Có lẽ lí do mà má con bé đỏ lên là do em ấy đang nói to hết cỡ có thể chăng? Trông có vẻ như cô bé muốn được nghe thấy.

“Nếu như vậy… để mà em không bị tán tỉnh nữa, hãy đi mua sắm với em đi, Ikuto-senpai.”

“Em nên hỏi người yêu em về vấn đề đó chứ.”

Shigure hỏi tôi trong khi vẫn giữ biểu cảm ngước nhìn như trước, như đang đợi câu trả lời của tôi.

Không phải em nên để ánh nhìn đó cho người yêu sao? Mà hơn nữa, cái này có thể tính như ngoại tình không?

“Em-Em chưa có người yêu! Đấy chỉ là một tiền bối trong câu lạc bộ thôi ạ.”

“À, ra là thế sao? Hơn nữa, lần đầu anh nghe về việc em cực yêu thích trang phục và mĩ phẩm đấy.”

“Không phải! Chỉ là em không thể một mình đi được…”

“Anh hiểu, anh hiểu. Nếu Shigure chọn anh, vậy anh sẽ đồng hành cùng em cho đến khi em chán mới thôi.”

Nghe được lời này, ánh mắt Shigure sáng lên và cô bé chạy về phía bạn mình trong khi vui vẻ nói: “Tớ làm được rồi!”

Có vẻ như, họ vẫn còn việc trong câu lạc bộ. Shigure, người vừa tái hợp với các cô bạn của mình, lắc đầu và tỏ ra chối bỏ khi mà đang thủ thì với nhau gì gì đó.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage