=======================
115: Chuyến trở về
=======================
“Rồi hén, chúng ta sẽ báo với hội như chúng ta đã bàn. Và có lẽ chúng ta không cần báo với Lãnh chúa tại vì Tiến sĩ đã làm rồi.
Việc báo với Công hội chỉ là thủ tục hình thức bởi có lẽ Hội chủ cũng có mặt cùng với lãnh chúa khi Tiến sĩ báo cáo…”
Mọi người gật đầu đáp lại Rena trong khi bước đi.
Đã họp bàn trước với Tiến sĩ Kulereia, đồng thời có mặt ba Cổ Long, bọn cô đã quyết định [Nội dung báo cáo của nhóm] sẽ như sau:
[Thú nhân thực hiện một cuộc thăm dò di tích theo chỉ thị của Cổ Long.
Cổ Long muốn tìm kiếm thánh vật.
Thú nhân chỉ giúp đỡ Cổ Long với một chút đỉnh phần thưởng gọi là, nên không có ý định nào khác như là xâm lược lãnh thổ.
Di tích đó là những gì còn lại của một ngôi đền đá đơn giản, có một bức tranh tráng lệ ở trên tường.
Hiện tại bấy giờ, thú nhân đang tất bật rút đi.
Ngay cả khi chính quyền cử người tới thì có lẽ không còn ai ở đó nữa.
Đầu tiên, Xích Thệ bị phát hiện bởi thú nhân và các cô đã chống trả lại để tự bảo vệ.
Rồi Cổ Long đột nhiên xuất hiện và trận đánh của họ bị gián đoạn.
Các cô gái giải quyết hiểu lầm thông qua đối thoại.
Cuối cùng thú nhân trả lại đồ mà họ đã lấy của đội điều tra của lãnh chúa.]
…Đó không phải lời nói dối.
Song trận đấu đã diễn ra một cách hoàn toàn khác hẳn.
Nhưng dù các cô có báo Xích Thệ đã đánh thắng hàng chục thú nhân với cả ba Cổ Long, cũng chẳng có ai mà tin nổi.
Hổng chừng khi ấy các cô còn bị cho là lũ lừa đảo và sẽ không được trả tiền nhiệm vụ.
Thậm chí người báo có lẽ Tiến sĩ đi nữa thì Tiến sĩ có thể bị coi là kẻ nói dối và không được nhận thưởng, lại còn hoen ố tên tuổi.
Huống chi, Công hội mà tin tưởng điều ấy, thì rắc rối sẽ còn hơn thế nhiều.
4 cô gái hunter mà có thể thắng cả chục thú nhân, lại cộng thêm 3 Cổ Long ư?
Không chỉ đất nước này mà ngay cả những quốc gia khác cũng sẽ không bỏ qua cho họ.
Có một điều may mắn là Chelsie không thấy trận đánh sau cú rơi Lobreth.
Trước vụ rơi, cô bé nhận lãnh nhiệm vụ do thám trên lưng wyvern.
Cô bé thấy các cô bị tấn công bởi Cổ Long, nên cả hai lao xuống trợ giúp nhưng rồi bị đánh và buộc phải rời bỏ chiến trường. Trước khi cô bé hồi tỉnh, trận đấu đã chấm dứt và nhỏ không thấy gì hết.
Vậy nên, nếu cô bé được bảo hiểu lầm được giải quyết ngay sau đó, cô bé không có cách nào ngoài việc buộc phải tin là vậy.
Song Xích Thệ cảm thấy tệ vì không thể đáp trả cho sự giúp đỡ của Chelsia, nên họ dự tính sẽ đền ơn vào ngày nào đó.
Tiến sĩ đương nhiên ưu tiên ngăn cản sự trả đũa lẫn nhau trong mối quan hệ tồi tệ hiện nay giữa các chủng tộc hơn là nói ra hết sự thật cho khách hàng.
Với nữa, Tiến sĩ Kulereia, có tuổi đời gấp vài lần hoặc thậm chí vài chục lần dáng vẻ bề ngoài của cổ, hiểu được một số kiến thức về hunter.
Cô biết rằng, [Trừ khi hunter phá luật và trở thành tội phạm, còn không thì cấm điều tra quá khứ với năng lực của hunter. Đó là hành vi đê hèn.
Kể cả người điều tra không là một hunter, nhưng hễ việc ấy bị lộ ra, thì người đó sẽ bị Công hội điểm mặt và không chấp nhận yêu cầu nào từ người đó về sau nữa.]
Thêm một điều quan trọng chẳng kém, đó là Tiến sĩ chả nguyện ý thành kẻ địch của Xích Thệ.
“…Mà nè Mile, cậu có thể kể bọn mình nghe về câu hỏi của Cổ Long không? Chuyện thân phận của cậu ấy?”
Bất quá luật lệ ấy không áp dụng cho thành viên trong nhóm.
Trừ khi các hunter trong một nhóm biết về gốc gác với khả năng của các đồng đội, bằng không thì họ sẽ không làm việc như một nhóm thống nhất được.
Rồi Mile trả lời Rena.
“Đó là tuyệt kĩ bí truyền của gia đình mình!”
“….”
{Tệ quá! Họ đang nghi ngờ mình!}
Mile cũng nhận ra giải thích ấy có quá nhiều kiệm lời.
“À, cái ấy, trên thực tế, có một thứ gọi là [Sức mạnh trong cơn hỏa hoạn (火事場の馬鹿力)]…”
Mile giải thích những liên hệ khác giữa tinh thần với thể xác của con người,
Ma lực, tiềm năng cơ thể ứng với khi giới hạn tinh thần bị gỡ bỏ lúc nguy cấp, sẽ nhân lên gấp nhiều lần.
Kể cả như Mile đã tìm được một lý do biện giải, mọi người vẫn hoài nghi.
“Mấy cậu biết đó, Rena cũng trải nghiệm nó phải không? Cái hồi cậu ấy giết toán cướp ấy!”
“A…”
“Mà cả [Chân tốc Thần Kiếm] của Meavis nữa chứ, đấy cùng là một tình trạng làm sức mạnh cơ thể sinh ra vượt 100% khả năng thể chất.
Đó cũng là một loại [Man lực trong hỏa hoạn].”
“A!”
Rõ ràng, các cô gái dường như có một chút tin tưởng.
“Với lại cái [Sức mạnh trong hỏa hoạn] đó không là thứ có thể thường thường làm được bằng ý chí của mình.
Có cách gọi nó kiểu như [Quái lực trong hỏa hoạn火事場のクソ力 ]
Nó cho một người có được [Sức mạnh không thể tồn tại, vốn không có lúc ban đầu]
Mặc dù nguồn gốc sức mạnh hoàn toàn không được làm rõ, song vì nó thường được mô tả khi các cậu đứng trước kẻ địch để cứu bạn bè thoát khỏi thảm họa, người ta ví nó như là [Sức mạnh tình bằng hữu].
Nó na ná như [Mình muốn bảo vệ cái ấy bằng mọi giá], khi ấy một cảm xúc nóng bỏng sẽ thành một nguồn năng lượng dữ dội, biến nó thành sức mạnh mãnh liệt…”
“Haa, rồi rồi, cậu không cần nói thêm nữa đâu!”
Rena từ bỏ việc truy hỏi Mile.
(…Há, mình qua rồi!)
Mile nở nụ cười tà ác giống như một vị thần thuộc Tân Thế Giới.
…mà nhỏ không hề nhận ra thực tế rằng [Nhỏ có thể thắng ba Cổ Long nếu trở nên nghiêm túc và chơi hết mình] thì đã nằm ngoài thế giới quan ngay từ đầu.
~godblessme~
“…Tất cả là vậy đó.”
Tại Công hội thị trấn Hermolt, văn phòng Hội chủ trên tầng hai, Mile báo cáo như thường lệ và Hội chủ nghe xong gật đầu thỏa đáng.
“Ừm, ta đã nghe chi tiết từ Tiến sĩ. Bởi vì nội dung báo cáo của các cô hệt như những gì Tiến sĩ nói, nên không có vấn đề gì.
Lãnh chúa đã đưa ra thù lao dựa trên báo cáo của Tiến sĩ rồi.”
Sau đó Hội chủ móc ra một túi vải từ ngăn bàn và để nó trên bàn.
“Ooooh!”
Nếu bọn cô báo đã chặn được thú nhân, Cổ Long và còn bảo vệ được lãnh địa, thì phần thưởng này nhất định sẽ đưa ra.
Tuy nhiên, trong báo cáo bọn cô đã bàn, thú nhân và Cổ Long không có định xâm chiếm lãnh thổ. Bọn cô chỉ định dừng ở đó và nếu mà dừng ở đó, thì lượng tiền vàng này đã được coi là [hào phóng].
“…mà có tin nhắn của lãnh chúa là [Đây là khích lệ tinh thần!]”
“Lãnh chúa này dường như tốt bụng ha…”
“Không đâu, thực tế ổng là người tốt!”
Mile nói ấn tượng.
Hội chủ bào chữa lại còn đế thêm.
“…Tuy là có nhiều quan niệm tiêu cực về lãnh chúa tại ổng là một quí tộc, nhưng ổng thật sự không là người xấu.”
{Trời ạ, thế là đã đủ cho [người xấu] rồi.}
Thậm chí đến Xích Thệ cũng cho rằng Hội chủ này thực sự không phải không ưa lãnh chúa.
“Dù sao đi nữa, Lãnh chúa đã cho dân thường việc làm.
Khoảng 10 năm trước, ổng còn cử binh lính đi bảo vệ dân thường và con cái của họ khỏi tình huống nguy hiểm tính mạng.
Cư dân ở đây biết ơn ổng.”
Nếu thực sự như thế thì bọn cô không cần làm người xấu nữa.
Thù lao ngon lành, đã vậy ổng còn thậm chí cho Lobreth, mà có thể ví là vũ khí bí mật của lãnh thổ, tới giúp bọn cô.
Mà có lẽ ổng chỉ đang thử huấn luyện wyvern và người cưỡi như huấn luyện thực chiến. Dù sao, bọn cô đánh giá cao điều này.
“Hiểu rồi. Chúng tôi thật sự xem trọng nó. Hãy nói lại với lãnh chúa như thế.”
“À ừ, nếu các cô nói vậy thì đỡ cho tôi quá rồi.”
Nghe Rena bày tỏ làm Hội chủ thấy nhẹ gánh đi chút ít.
~godblessme~
Do báo cáo trực tiếp lên lãnh chúa đã không còn cần thiết, các cô gái thử tìm một ủy thác hộ tống tới kinh đô ở tầng một.
May thay, có một nhóm thương nhân nhỏ đang đợi hunter hộ tiêu, nhân viên hội nhanh chóng mời người phụ trách toán thương nhân nói chuyện với Xích Thệ.
Và dường như “vụ đó” chưa lan xa, do vậy, không có nhóm ăn cướp nào tấn công đoàn thương nhân giống như lần cuối. Bằng không các cô nàng sẽ không thấy thư giãn nào.
Bọn cô có thể ngồi xe thay vì đi bộ trong nhiệm vụ này, vả lại có thể kiếm thêm tiền.
Nhóm thương nhân đã sẵn sàng lên đường, nên sáng ngày hôm sau, bọn cô xuất phát về kinh đô.
~godblessme~
“Ngon quá! Chúng ta đúng là gặp may để thuê được áp tải tốt thế này!”
“Ừa, tuyệt đối luôn!”
Món ăn của Mile trở nên được ưa thích bởi các thương nhân.
Thường thường khi du hành, người ta sẽ ăn món nhẹ, rẻ tiền và thô kệch giống như bữa ăn tiện mang theo gồm bánh mì khô và thịt khô.
Song hiện tại họ đang dùng súp rau nóng và thịt heo rừng Mile săn được.
Dĩ nhiên Mile không dùng Hộp Đồ của mình.
Thịt là do bọn cô săn vừa nãy, đó chỉ là [việc các cô thường làm trong khi thực hiện những nhiệm vụ áp tải], nên không có hại gì để cho các thương nhân dùng bữa chung.
Dù cho như vậy, các thương nhân vẫn nói lời biết ơn và [chúng tôi sẽ trả thêm chi phí] khi bàn với Pauline về vụ gộp bữa ăn vào khoản thanh toán tiền hộ tống.
Nước nong thì không có keo kiệt, nên họ có thể dùng nhiều như họ thích. Các thương nhân tuyên bố rằng họ chưa từng có chuyến đi thoải mái nào như chuyến đi này.
Đoàn xe có tổng cộng 4 chiếc, một thương nhân mỗi cái. Đây là đoàn xe hợp-tác của những thương nhân nhỏ-vừa.
Đó là một nhóm nhỏ tổng cộng 8 người nếu tính cả nhóm Xích Thệ.
Một số hàng hóa của xe đầu đã chuyển dời chút ít sang ba xe khác và Xích Thệ hiện đang ngồi bên trong xe đầu.
Lần này, bọn cô không làm điều kì cục như là phân mỗi cô một chiếc.
Với sắp xếp như vậy, việc ứng biến có thể bị trì hoãn đôi chút.
Vả lại, nếu các cô tách xa nhau, thì không thể trò chuyện, chuyến đi sẽ nhàm chán chết.
Các cô không muốn ở một mình trên xe suốt quãng đường về kinh thành.
Chuyến trở về kinh thành diễn ra xuôi chèo mát mái.
Ngoại trừ một điều là ba cô nàng đang thư giãn không hề chú ý thấy Mile dường như có vấn đề đang suy tư.