==================================
120: Hành trình mới
==================================
“Eeeeeeeeeeeeeeeeeh!”
Lúc Mile bảo với Reni về chuyến hành trình dài, Reni ré lên lớn tiếng như họ dự đoán.
“…đành vậy thôi.”
Nhưng sau khi được nghe giải thích cặn kẽ, cô bé không ngờ bình tĩnh đón nhận. Mọi người đã cho rằng Reni sẽ bù lu bu loa lên.
“Mọi người bộ mặt thế kia là sao, em không tin nổi!”
Reni-chan đang hờn dỗi.
“Từ khi điều hành nhà trọ, em biết thể nào cũng có lúc mọi người sẽ chia tay nhau. Việc này xảy ra thường xuyên.
Nhưng thế vẫn còn tốt chán so với một đi không trở lại, hoặc được nhận diện chỉ bằng một khối thịt ú ụ.
Thực sự, các chị lên đường để mà học hỏi, thế là tốt hơn nhiều ấy chứ. Đây đơn giản chỉ là lời chào tạm biệt.
Còn nữa, các chị ngày nào đó sẽ trở lại đúng không? Đừng có nói với em là chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nha?”
Các cô nàng [Xích Thệ] há hốc mồm khi họ thán phục Reni trông chính chắn còn hơn họ tưởng.
Và một vị thực khách xui xẻo chẳng may lạc đạn khi đang ăn thịt, buộc phải bỏ tay mình khỏi [một khối thịt ú ụ].
“Nhưng rồi, em sẽ không có [Không giới hạn dùng nước nóng] trong nhà tắm nữa phải không? Ý chị là từ nay sẽ khó khăn đó.
Kể cả khi em định dùng nhà tắm có chừng mực, thì phí tổn trả cho hunter làm nước nóng vẫn sẽ cao so với bọn chị làm đúng không?
Em sẽ không có nhiều lợi nhuận với bằng ấy công sức. Nên mới nói em không thể kiếm được nhiều tiền lời trong lúc bọn chị đi xa. Dịch vụ nhà tắm hầu như là điểm hấp dẫn và quảng cáo chủ yếu của nhà trọ này. Chị nói có đúng không?”
Reni-chan bị Mile dội bom câu hỏi.
Đúng vậy, khi các cô nương Xích Thệ đi vắng, Reni buộc làm đầy nước bằng cách thuê bọn trẻ mồ côi. Với đun nước bằng ấm đun thì rẻ và nhanh hơn nhiều so với thuê một pháp sư mà lại tốn thêm một bữa ăn miễn phí.
Những gì Mile nói là thực tế.
Suy cho cùng, tính toán cho nước vào bồn của tất cả các bể, nhà trọ cần khối lượng nước cao 3m, rộng 4m, sâu 50cm. Gộp hết cả lại, đó vào khoảng 6 tấn nước. (dịch: đừng hỏi tui tại sao, có sao ghi vậy đó.)
Bên cạnh đó, nhà trọ cần xem xét lượng nước nóng cần để thêm vào bồn bổ sung để giữ vòi nước luôn chảy.
Họ phải bơm hàng trăm xô nước từ giếng ở một chặng đường di chuyển nhất định; nun nóng nó và mang lên bồn. Mỗi xô vị chi là 10 lít nước. Một công việc tay chân nặng nhọc.
Ngay cả khi họ thuê hỏa pháp sư để hâm nóng nước, họ sẽ cần thấp nhất là 2 pháp sư. Và dĩ nhiên, không có nhiều hỏa pháp sư sẽ ngẫu nhiên ở lại nhà trọ vào mỗi đem.
Tuy vậy, nếu họ giới hạn lượng phòng tắm thành một, họ chỉ cần làm đầy 1m x 1,5m x 50cm.
Đúng vậy, không có phép màu của Mile, họ sẽ mất một lượng đáng kể thời gian và chi phí để duy trì nhà tắm và nước nóng.
Một khi nhà trọ giới hạn nước nóng, lượng khách có thể ghé tới sẽ teo tóp theo.
Chỉ khi nào Xích Thệ có mặt, nhà trọ mới có thể kiếm tiền với khuyến mãi [Không hạn định dùng nước nóng cho mọi nhà tắm] mà thôi.
~godblessme~
“Khi bọn chị đi rồi, việc coi sóc dịch vụ nhà tắm sẽ cực lắm. Nếu không nâng giá, em sẽ không kiếm lợi được đồng nào.
Thời gian và công sức đòi hỏi quá lớn, nhất định đó sẽ là gánh nặng cho Reni.
Để tốt cho mọi người, chắc chúng ta nên dẹp bỏ nhà tắm.”
“Không! Đừng làm vậy!”
Reni-chan ngăn cản lời lẽ băn khoăn của Mile.
“Thực tế nha chị, việc làm ăn của nhà trọ đang tốt đẹp…với tại vì đây là kinh doanh hộ gia đình, chi phí thuê nhân công là không có.
Bên cạnh đó, nếu chúng ta dẹp bỏ nhà tắm, thì nhà trọ tụi em chẳng khác chi mấy nhà trọ tầm thường trong thành cả.
Giờ thì nhà tụi em, nhờ vào có dịch vụ nhà tắm mà các chị đã xây dựng, mà trở nên có tên tuổi, thành điểm hấp dẫn khách trọ.
Do đó bọn em sẽ không để mất dịch vụ nhà tắm dù cho các chị có đi xa hay thế nào nữa…”
Reni-chan nói liếng thoắng.
“Nhà em là nhà trọ. Khách hàng không có nhà trong thành này sẽ ở lại nhà của em.
Họ hầu hết là khách lữ hành, em sẽ làm họ thấy ở nhà trọ cũng như ở nhà họ.
Em đã chuẩn bị tinh thần để ngày nào đó chào tạm biệt các chị lên đường.
Và em quyết định khi đó bọn em sẽ không dẹp bỏ nhà tắm dù nhà em không có lợi lộc nào lẫn vất vả ra sao…”
Reni-chan tỏ ra vẻ mặt quyết tâm khi nói vậy.
“Chị bỏ cuộc đi. Reni này sẽ không đầu hàng dù ra sao đi nữa.”
~godblessme~
“Mile, bà đang làm cái gì vậy!?”
Trong phòng nhà trọ, Mile đang khoác một áo choàng ngoài bộ đồ lót nhỏ mặc.
Nhỏ đang tập cái gì đó một cách thẹn thùng. Mấy cô nàng khác nhìn đó với vẻ mặt bị sốc.
“A…eto…chỉ là áo choàng khỏa thân (エトウランゼ), để chuẩn bị cho kết thúc ấy mà…”
“Đừng có nói cái gì mà không ai hiểu hết!”
Khuya khoắt đêm đó.
Mile xuống khỏi giường và âm thầm rời phòng.
Ba cô kia lặng lẽ nối đuôi theo sau.
Lần này, Pauline cũng xác đáng được mang theo.
Thực sự, họ không nghĩ Mile sẽ bỏ trốn. Đâu giống lần trước, lần này Mile chỉ mặc đồ lót.
Rena ôm mặt trong đầu*. (dịch: *faceplam tưởng tượng)
(Bả sẽ làm gì nếu vô tình bị người khác bắt gặp hả trời!)
Một thiếu nữ dù đoan chính hay không đoan chính cũng sẽ không ăn mặc như vầy mà đi ra ngoài.
Rena và bạn bè thì an toàn bởi vì họ khoác áo choàng trên bộ đồ ngủ.
Lần này Mile không dùng ma thuật phát hiện. Không phải tại vì rắc rối, mà lẽ tại vì nhỏ không thể tận hưởng được cảm giác hồi hộp kích thích tới thót tim khi đi và chú ý chung quanh. Lẽ tự nhiên khi nguy cấp, Mile sẽ dùng không hề chần chừ.
Đó là tại sao Mile đang mò mẫm giờ giấc này mà không hay biết sự có mặt của mấy cô nàng kia. Và nơi Mile hướng tới là…
(…nhà tắm?)
Đúng thế, Mile đi thẳng tới nhà tắm.
(Bộ nhỏ định tắm lần cuối cùng hả?)
Rena nghĩ như vậy, nhưng Mile dừng ở tại vách tường mà không đi vào nhà tắm.
Rồi cô dùng thổ thuật mà không niệm chú.
Sau đó mặt đất mở ra một cái lỗ, đất đùn lên hình thành tường và một cái giếng cao. Cái giếng liền đó rắn lại như được xây bằng đá.
Rồi đó Mile làm một hỏa cầu nhỏ và thả nó xuống giếng.
Sau khi kiểm tra bên trong, Mile tỏ ra mãn nguyện và định trở vào phòng…
“Hí…mọi người à!”
“Đừng có lén lén lút lút ra ngoài một mình nữa!
Mọi người đều là bạn của bà hết. Dù cho đó là tốt hay xấu, bà cũng nên nói chuyện với tụi tui trước khi làm việc đó.
Mọi người sẽ cùng làm, và cùng chịu trách nhiệm!”
Meavis và Pauline gật đầu với lời Rena nói.
“…Mình xin lỗi!”
Mile lại bị Rena mắng mỏ, nhưng thay vì ủ rủ, không hiểu sao nhỏ lại thấy một chút niềm hạnh phúc.
~godblessme~
“Cảm ơn bác đã chăm sóc cho tụi cháu đã bấy lâu nay!”
“Không không, không hề gì đâu cháu à. Nhà bác đã hưởng lợi theo nhiều cách khác nhau, ví dụ như đồ lưu niệm mà các cháu mang về, lại còn có nhà tắm…
Nhờ có vậy mà tỷ lệ khách trọ lại và lợi nhuận tăng thêm nhiều. Nhà bác ngược lại phải cảm ơn tụi cháu mới đúng.”
Mấy cô nàng hơi bị thẹn thùng khi nghe mẹ Reni bảo thế.
Xích Thệ sau đó được đưa tiễn bởi gia đình Reni và các vị khách ở quán trọ.
“Tụi nó đi rồi.”
“Ừ, đi mất rồi…”
Nghe mọi người bảo vậy, Reni, đã mỉm cười cho tới khi Xích Thệ khuất bóng, bắt đầu rơm rớm nước mắt.
“Huhu…”
Reni vịn vào mẹ và khóc lóc nức nở. Mẹ Reni vỗ về đầu cô bé nhưng cô bé chẳng thể nào ngăn nổi dòng nước mắt.
~godblessme~
Ít giờ sau.
Reni đi ra sân và nhận thấy sự xuất hiện đột ngột của một cái giếng mới toanh kế bên bồn nước cho nhà tắm.
Theo nhỏ nhìn nhận, có một cái giếng ở cách đó vài chục mét.
Đó nghĩa là có một đường nước ngầm đang chảy bên dưới quanh đây.
Nếu đào xuống, họ có thể làm giếng khác nữa.
Dĩ nhiên ai ai cũng hiểu nhưng họ đâu có tiền để xây dựng.
Giờ đây họ đã có giếng, công sức múc nước sẽ giảm đi đáng kể.
À không, công bơm nước vẫn không đổi, nhưng công mang nước hầu như thành không có.
Nếu là vậy, tiền công trả cho bọn trẻ lấy nước sẽ giảm…
Ờ mà không đúng, vì nhà trọ đã cần ít nhân công từ bây giờ, có lẽ họ nên mở rộng nhà tắm và hướng tới việc tăng thêm doanh thu theo phí nhà tắm nhỉ?
“Ahahaha…”
Rồi Reni nghĩ—
(Onee-chan. Giá như chị làm thêm nóc giếng thì hay biết mấy…)
Như một người hiểu Mile, Reni biết Mile không nghĩ xa xôi tới mức ấy.
~godblessme~
Đang đi cùng mọi người, Mile nghĩ ngợi.
[Đáng nhẽ mình nên gắn thêm vài cơ chế hữu dụng để bơm nước giếng chứ lị.
Nhưng mà mấy cái đó hay dễ hỏng lắm.
Một khi nó hỏng, họ không thể biết cách sửa chửa và như vậy thì việc mình làm chả có lợi ích nào.
Vả lại, nếu nhà trọ của Reni có vật như thế, họ phải canh chừng các lái buôn lẫn chính quyền sở tại.
Có lẽ mình nên làm thứ gì đó mà không thể sao chép?
Hay là làm một golem với nửa phần trên hoạt động với một chức năng duy nhất là [bơm nước] nhỉ?
Hợp lý, vậy mình nên gọi nó là Robo chứ?
Tại vì đây là robo đầu tiên trên thế giới, tên của nó sẽ là [Robi One (ロビー Ro bi Ichi) ]
Nhưng người trên thế giới này thậm chí không hiểu khái niệm một con robot. Nên nếu mình làm không tốt, họ sẽ coi nó là một con quái vật.
Bởi do nó ở gần giếng, có lẽ gọi nó là [idomon*] nhỉ. (Dịch: イドの怪物 có lẽ là con này https://blogs.yahoo.co.jp/g_sakuhin1954/52547200.html )
Nhưng làm gì có ai trên thế gian này hiểu được những gì mình hiểu cơ chứ.]
Mile hét lên trong đầu với hiện thực tàn khốc của thế giới này.
“Bà đang nghĩ cái gì vậy? Sao bà trông bực tức và bồn chồn vậy? Bỏ hết đi nha. Giờ cuối cùng chúng ta đã bước sang chương mới của Xích Thệ, một chặng đường mới. Chúng ta sẽ đề cao danh tiếng ra khắp thế giới và tui sẽ thăng tới hạng B.”
“Phần mình, mình sẽ nhắm tới hạng A và thành một hiệp sĩ uy vọng!”
“Tui chỉ muốn kiếm tiền và bắt đầu sự nghiệp của mình!”
“…Ừm, tớ muốn được hạnh phúc, như một cô gài bình thường, xoàng xĩnh thôi…”
“Cố hết sức lên mọi ngườ ơi!”
“Ooooh!!”
“Ê này!”
Ba cô nàng chẳng thèm nghe lấy khát vọng Mile.
~godblessme~
Mấy hôm sau.
“Xin lỗi, tôi nghe có một nhóm hunter nữ tên là [Xích Thệ] đang sống ở đây.”
Người xuất hiện trước nhà trọ là Tiến sĩ Kulereia.
“Eh? Cô là ai, cô muốn tìm các chị ấy làm gì?”
Không phải là chuyện bất thường khi ai đó muốn gặp gỡ Xích Thệ và họ làm nó ngay tại nhà trọ các cô ở.
Reni cho rằng cô gái này muốn xin gia nhập nhóm Xích Thệ và cô bé đáp lại theo cách giống như lệ thường. Nói cách khác, là trả lời sẵng giọng.
“Ồ, xin lỗi nha, làm ơn nói dùm với họ có Tiến sĩ Kulereia tới tìm.”
Như một người có học thức, dù bên kia chỉ là một cô bé nói chuyện đang trong giờ làm, thì Tiến sĩ Kulereia vẫn dùng giọng lịch sự với cô gái nhỏ.
Nhưng lời đáp cục cằn và lạnh lùng y như cũ.
“Mấy chị Xích Thệ đã bỏ đi rồi.”
“Hả…?”
Mới chỉ qua một ngày từ nhiệm vụ lần trước, nên Xích Thệ đáng nhẽ đang nghỉ ngơi và thư giãn một lúc chứ. Tiến sĩ nghĩ vậy và cảm thấy ngạc nhiên.
“Vậy thì em có thể cho chị biết lần này họ nhận ủy thác nào và đi đâu rồi không?”
“Không biết, mà như có biết đi nữa, cô cũng đừng mơ tôi sẽ tiết lộ tin tức riêng tư của mấy chị Xích Thệ đâu. Đó là niềm kiêu hãnh của một người giữ nhà trọ.”
Vì đây là nói chuyện công việc, nên Tiến sĩ giữ cách nói lịch sự tối thiểu dù đối phương chỉ là một gái nhỏ.
Song dù vậy, cô nàng chưng hửng với thái độ làm việc y như người lớn của Reni.
“À à….xin lỗi. Vậy thì khi nào họ về vậy em…”
“Hông biết.”
“Đó…”
Reni quyết định chỉ kể điều mà nó thật sự không ảnh hưởng nhiều lắm.
“Mấy chị Xích Thệ đã rời đi luôn rồi. Tức là, họ đã rời khỏi nhà trọ này và chưa biết chừng nào quay về nữa.”
“Hả…?”
Nghe tin sốc, Tiến sĩ lặng lẽ đi khỏi nhà trọ và hộc tốc chạy tới Công hội.
“Họ đi đâu rồi? Xích Thệ đã đi chỗ nào rồi?”
Tiến sĩ Kulereia hét lên khi cô lao vào hội sảnh.
Dù đây cũng là nói chuyện công việc, nhưng mà cô đã vứt béng đi lời lẽ lịch sự.
“Họ đã lên đường vài ngày trước…”
Bởi vì lớn tiếng ở hội sẽ gây nhiều phiền phức cho người khác, nên tiếp tân viên đang trò chuyện với một nhóm hunter nọ vội trả lời Tiến sĩ.
“Ở đâu? Ở đâu vậy? Họ đi chỗ nào?”
Tiến sĩ dường như chẳng còn hề bận tâm tới chuyện xung quanh nữa.
“Làm sao tôi biết!?”
Với khởi đầu như vậy, Xích Thệ lên đường thực hiện cuộc hành trình mới.
Tìm kiếm những thành phố mới, những cuộc phiêu lưu mới và tiết kiệm những đồng vàng mới.
…và thêm, một [hạnh phúc bình thường] nữa chứ nhỉ.