126: Khách đến thăm
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Việc làm thủ tục ở công hội xong xuôi mà không xảy ra chuyện gì.
Chuyện chẳng là nhiều nhặn gì với ủy thác trả trước (tiền đãi-hậu đãi) cho nhiệm vụ khẩn cấp tại khu vực.
Các cô gái bàn giao bọn cướp cho công hội và nhận phần thưởng như mong đợi trong việc bán chúng làm nô lệ.
Các cô cũng đưa ra phong bì chứa khoản tiền nhỏ mà xe hành khách đã trả cho công việc tháp tùng.
Kể cả số tiền là nhỏ, Xích Thệ vẫn nhận điểm cống hiến loại như là [Những hunter đã làm rạng danh công hội].
Sau đó Xích Thệ mừng vui rời khỏi hội.
“____”
Sau khi bọn cô rời đi, chị tiếp tân viên làm việc với họ tỏ ra đăm chiêu.
“Có gì à, Cheren?”
Một nhân viên khác quan tâm tới tiếp tân Cheren đang tỏ vẻ lo nghĩ.
“À, tôi nghĩ đã thấy những cô gái này ở đâu đó…nhưng, thế thì không thể hiểu nổi vì sao đã gặp qua một lần rồi mà tôi lại không nhớ được những cô gái hunter hạng C trẻ trung và xinh xắn nhường ấy. Họ thậm chí bắt sống được 6 tên cướp mà không bị thương. Trời ạ, tôi không nhớ nổi. Trí nhớ tôi mông lung chết đi được!”
Có một nguyên do mà cô không thể nhớ hính xác.
Nếu những búp bê hình nhân to bằng người thật, cô ắt có thể nhận ra.
Song bởi vì chúng nhỏ, chúng chỉ giống hệt như Xích Thệ, chúng thực sự không được làm chi tiết lắm.
Không như Hội chủ, cô chỉ thấy thấp thoáng những con hình nhân đó trên bàn ông chủ mỗi khi có dịp đôi ba lần.
Hơn nữa, cô gái giống mẫu hình nhân tóc bạc bắt mắt nhất đã thay đổi ngoại hình.
“U~n~uun…”
“Thôi quên đi cho rồi. Quay về làm việc nhanh nhanh đi cô nương!”
Khi được người đồng nghiệp lên tiếng khuyên, cô tiếp tân Cheren thôi nghĩ ngợi về nó.
Trái lại, một trong những mốc sự kiện đáng lẽ diễn ra đã bị đổi hướng.
~godblessme~
Mile và nhóm không đăng kí nhà trọ.
Hòng tránh nguy cơ Mile bị phát hiện càng nhiều càng tốt, các cô dự tính sẽ rời vương đô sau công việc tối nay.
“Được rồi, chúng ta sẽ căn giờ sau khi dùng bữa ăn ở đằng kia, bồ có thư từ gì muốn gửi không?”
“Có, mình đã viết xong ở đây…”
Mile lấy ra một bức thư và đưa cho Rena.
“Rồi, bọn mình chắc nên dùng bữa sớm. Mile, bồ đừng có lo, tụi này nhất định sẽ gửi thư tới tận tay!”
Rena nói trong khi cầm lá thư của Mile.
~godblessme~
Tối đến, lớp học cuối cùng đã tan ca từ lâu. Sau buổi học, mọi người đều trở về phòng mình ở kí túc xá.
Hiện tại có ba cô gái đang băng qua cổng chính của trường Ekland. Đôi khi, những học sinh có hoạt động cá nhân sẽ đi ra ngoài trường sau khi tan học, rồi họ sẽ trở lại trường sau. Ờ thì dĩ nhiên là, họ được tự do đi lại thoải mái miễn là về trước khi tới giờ giới nghiêm.
Một là cô gái có mái tóc đỏ mặc đồng phục đang đi cùng với cô gái “hơi hơi lớn” mặc bộ đồ thể dục.
Ánh mắt của người gác cổng như bị nuốt vào khe vực của cô gái hơi-hơi-lớn, mà đáng lý không thể ở độ 12-13t được, ông đang tự hỏi có phải cô là học sinh lớp trên hay không.
Người cuối cùng đại khái có lẽ là chị của họ. Một cô gái tóc vàng, dạng kiếm sĩ, đi băng qua cổng với một dáng vẻ rụt rè.
Không có vấn đề. Kể cả khi họ hơi là lạ, thì chưa tới mức là sự xâm nhập của những cá nhân khả nghi, vốn là mục tiêu cốt lõi phải bị chặn lại ở cửa.
Ông gác cổng suy nghĩ và mặc cho họ qua mà không hề làm gì.
~godblessme~
Cốc cốc!
“Ai đấy?”
Marcella nghe ai đó gõ cửa phòng mình. Cô lên tiếng hỏi nhưng lại nghe thấy lời đáp không ngờ…
“Ăn trộm đâ…”
“Trời đất, bà nói cái gì vậy!”
“Ui, mấy lúc thế này Mile thường quen nói vậy mà…”
“Học gì không học mà đi học cái đó?! Chuyện sẽ làm sao nếu cô ấy nghi ngờ hả!”
Thế này chắc mười mươi là khả nghi rồi.
Marcela day thái dương bằng ngón trỏ ở cả hai bàn tay.
(Cái này, cảm giác đã lâu lắm rồi mình mới thấy mệt óc cỡ này, quả có hơi chút nhớ thật)
“…Ai vậy?”
Marcela nghĩ và hỏi lại.
“Ăn trộm…”
“Tôi đã nghe rồi, cắt nó đi!”
Bằng thời gian này trong năm, những học sinh đầu cấp trở lại trường học. Loại việc như thế này thường xuyên xảy ra.
[Em muốn trò chuyện ạ!]
[Em kết bạn với chị có được không ạ!]
[Chị ơi, xin nói chuyện với em!]
[Làm ơn cho mình sự bảo hộ của nữ thần với!]
[Ta muốn gia nhập Tam Kì Nữ và biến nó thành Tứ Kì Nữ từ hôm nay. Ô hô hô~]
Vì lẽ thế, Marcela dẹp bỏ hết mọi thứ. Cô không nghĩ là sẽ gặp lại nữa.
Lúc đang suy nghĩ nên làm gì, cô chợt nghe một tiếng nói nhỏ.
Sau khi ồn ào và nói rõ ràng như thế, vì sao họ lại đột nhiên nói nhỏ tiếng…
Marcela thấy khác lạ và thử lắng nghe cẩn thận.
“Một tiệm bánh, vắt không khí, một khúc xương, một đứa trẻ với bà mẹ kế, phải bỏ chạy tới thị trấn vùng xa…”
Ba~ann~
“Ui~chaaa!”
Rena la lớn khi mặt nhỏ bị đập phải cửa. Nhỏ xịt cả máu mũi.
“….xin lỗi.”
Mấy phút sau.
Pauline tạo phép chữa trị, cuối cùng máu mũi của Rena đã ngưng chảy, cơn đơn cũng hạ bớt.
“Thôi thôi, cô đã không cố ý làm thế, cho qua đi…”
Trước đó, Marcela đã vội vội vàng lôi ba cô gái vô phòng mình và lập tức gọi Monica với Oriana tới.
Giờ đây mỗi người đang ngồi trên ghế của mình trong phòng Marcela.
Rena, Meavis và Pauline đang ngồi giường trong khi Marcela, Monica và Oriana ngồi lên ghế của họ. Họ đang nhìn mặt lẫn nhau.
Trong một cuộc trò chuyện, nói chuyện từ một vị trí cao hơn sẽ mang lại áp lực thuận lợi hơn.
Marcela nghĩ vậy và dàn nên cảnh này.
Hiện tại, Marcela một lần nữa xin lỗi vì đã làm bị thương Rena.
Nhưng Marcela không hề có ý chỉ xin lỗi không thôi.
“Được rồi, chúng tôi vào đề luôn. Màu sắc nơ thắt trên đồng phục của cô là cho học viên huynh trưởng. Nhưng không có ai giống hai người trong cấp của chúng tôi.
Còn cô, người mặc đồ thể dục, đó cũng là màu sắc của học sinh đồng cấp chúng tôi, nhưng tôi không biết mặt cô.
Nói cách khác, các cô là học viên giả mạo, người xâm nhập bất hợp pháp. Hơn phân nửa học viên trường này là con cái quí tộc. Nếu nói có kẻ xâm nhập ở đây, không nghi ngờ gì các cô nên chuẩn bị nhận hình phạt xử chết đi.”
Ba cô nàng kia xanh mặt.
“Đợi xí, gượm đã nào! Đây, có cái này!”
Lính quýnh, Rena móc túi áo ra một cuộn tre trông như hỏng hóc.
Vừa đưa, Rena vừa nói.
“O…o…ne…ga…i…de…go…”
“Nói cái gì vậy…” (Marcela)
“Không, mấy lần như vầy, Mile bảo…”
Rena thiệt là chẳng thể nhớ nổi Mile đã nói những từ gì…