=================================
Chương 121: Thị trấn tôi ghé hồi trước
=================================
“Tụi mình sẽ ở lại thị trấn này tối nay. Và nếu như có nhiệm vụ nào ngon ăn, chúng ta sẽ hoàn thành nó thật nhanh để kiếm thêm chút tiền.”
Khoảng sau 10 ngày kể từ khi nhóm Xích Thệ xuất phát lên đường từ vương đô của vq, tối ngày đó, các cô gái đến tại một thị trấn nhỏ. Rena nêu ý kiến ở lại và mọi người đồng ý.
Nhân tiện, mọi người nhất trí rằng sẽ không dùng tiền kiếm được ở vq để chi xài trong chuyến đi.
Nếu ăn xài bằng tiền sẵn có trong một chuyến đi trải nghiệm tu luyện thì thật là vô nghĩa.
Tiền họ tiết kiệm được bấy giờ đã bị niêm phong.
Nên, trong chặng đường này, Xích Thệ chỉ dùng tiền mà họ kiếm được.
À không đúng, thật sự mọi người đều quyết chí tăng cả vốn lẫn lãi của họ càng thêm nhiều nữa.
“Rồi nha, trước khi kiếm nhà trọ, bọn mình sẽ đi tới công hội và thu thập tin tức trước.”
“Oooh!”
Dù bọn cô không chắc liệu ở công hội có nhiệm vụ hay ho nào không, nhưng tụi cô sẽ không đi tìm nhà trọ trước.
Vì trong một số trường hợp, có xác suất xuất hiện những ủy thác như là lên đường lập tức hoặc là ở lại chỗ ở của khách hàng. Ngay cả xác suất lẽ ấy có thể là thấp lè tè đi nữa thì bọn cô cũng đành chịu thôi.
Lúc các cô mở cửa bước vô sảnh công hội, y như mọi khi, mọi ánh mắt hiện có đêu đổ dồn vào họ cùng một lúc.
Bất kể là thành phố hay thị trấn nào, chuyện muôn thuở mà.
Đây đã là thói quen của hunter nên chẳng ai trách móc.
Và tựa như vậy, sau sự kiện ấy là đám đông sẽ chia ra nhiều loại; có những người mất hứng thú và quay lại việc riêng của họ, có những người ngẫm nghĩ xem người mới đến là ai, và có những người coi thường người xa lạ…nhưng đằng này…
“Ê, phải đứa gái đó không…”
“Đó là “Cô nàng chém xu” nghe đồn hả?”
“Cô gái hunter là niềm tự hào của thị trấn chúng ta. Cô ấy đã trở lại rồi!”
Bốn cô nàng Xích Thệ lúng túng trước phản ứng của hunter công hội.
“Kìa, Mile-san!”
Khi hunter khác vẫn chưa để ý tới nhóm Xích Thệ nghe thấy tiếng kêu từ quầy tiếp tân, lại càng có thêm nhiều ánh mắt nữa soi mói vào Xích Thệ.
Mile lục trí nhớ và rốt cuộc nhận ra.
“Ồ, chị là Lara-san!”
“Chị là Laura!”
Vừa nghe giọng xìu như bún của chị tiếp tân, Mile vừa lẩm bẩm.
“Hèn chi mình thấy cảnh vật trông quen quen. Giờ mình đã biết rồi…”
Lúc đó, hội chủ nghe phong phanh tin tức đã chạy bổ xuống từ tầng 2 và chụp lấy tay Mile với đôi mắt lệ rơi.
“Mừng cháu quay lại. Bác sẽ đặt bữa ăn tối nay cho tụi cháu ngay, hãy đợi một lát cho tới khi bác hết việc nhé!”
Nói vậy là, hội chủ lệnh cho Laura đặt một bàn ăn ở nhà hàng trong trấn và tức tốc bay lên lầu lại để dứt điểm công việc của ổng.
“Thế này nghĩa là sao?”
“Hahaha…”
Rena trừng mắt với Mile làm nhỏ thấy lúng túng, vậy là Mile bắt đầu giải thích.
“…Có nghĩa là, Hội chủ ở đây chính là người đã đề cử bà tới trường đào tạo hunter?”
“Ờ, là vậy đó.”
“Tốt, vậy thì bác ấy là ân nhân của chúng ta! Tại vì nhờ có ổng nên chúng ta mới gặp nhau…
Nhưng lạ nhỉ, ông ta được thăng tiến vì việc đề cử một cô gái mới gặp lần đầu theo kiểu đẩy toàn bộ trách nhiệm thì còn tốt đẹp ra cái thể thống gì?
Ổng không phải người ngáo tự nhiên thì cũng là thuộc dạng mưu đồ rồi.
Tui thật không biết ổng về phía nào? Nhưng phần tui thì thấy ổng không giống “tốt bụng” cho lắm.”
“À…ừm… người tốt đó.”
“Hả?”
“Tớ nói, bác ấy là người tử tế!”
(…Ồ, phải rồi, tụi mình đã có một người khờ tự nhiên ở đây rồi còn gì….)
Ba cô nàng lý giải một cách chính xác.
Sau đó các cô xem bảng thông báo và xác thực chỉ có một yêu cầu thu thập thảo dược. Thế nên họ quyết định bỏ tìm việc ở thị trấn này và đi sang nơi kế tiếp vào ngày mai.
Khi ấy, Laura-san đã làm xong việc đặt chỗ ở nhà hàng quay về, với Hội chủ cũng xong việc đã xuống từ tầng hai.
“Rồi, đi thôi mấy đứa!”
Do được thết đãi nên các cô nàng ngu gì mà không nhận lời. Xích Thệ đi theo sau Laura và Hội chủ.
Nơi dùng bữa là một cửa hiệu nhỏ xứng tầm với một thị trấn nhỏ.
Tầng trệt là phòng ăn và nhà bếp, tầng ba là khu vực ở của người trong cửa hàng với nhà kho và tầng hai là một phòng khách.
Và thế là, Mile lấy một phòng tại cửa hàng này trước khi ăn. Nó đảm bảo an toàn ngay cả khi bạn ăn nhiều tới mức không lết đi được nữa.
“Cháu về đây rồi và bác vui lắm!
Kì thi tốt nghiệp đó, bác đã tới xem cùng Laura. Trời ạ, đó là một trận đấu tuyệt khủng khiếp…”
“Bác tới để xem cơ á?”
Mile ngạc nhiên trước lời Hội chủ.
“Dĩ nhiên! Ta là người đã đề cử Mile chứ bộ và đó là một kì thi tốt nghiệp quan trọng!
À đâu, thật sự bác phải cảm ơn Mile vì đã có màn biểu diễn tốt nghiệp mang lại kết quả xuất sắc.
Sự đề cử của bác được cấp trên đánh giá cao và lên bậc, ta còn dành được Giải thưởng Cống hiến [Phát hiện của năm] dành cho chủ công hội, và ngay cả công hội đây cũng trở nên được thơm lây. Tất cả là nhờ có Mile! Hahaha…”
Hội chủ vui mừng hết lớn.
Sau đó bữa tiệc ăn tối vui vẻ bắt đầu.
Dù ba cô nàng Xích Thệ không xem tận mắt nhưng họ đã nghe chuyện Mile từ các hunter khác. Với lại ở đây, Laura cũng đã hào hứng ba hoa về những giai thoại của Mile như là [Trảm Đại Kiếm] hoặc là [Chém Đồng Xu], vân vân...
Ba cô chỉ dùng chút đỉnh rượu, trừ bỏ Mile ra vì chưa đủ tuổi.
À không, ở nước này nói riêng và thế giới này nói chung, không có luật về độ tuổi hạn chế để dùng chất cồn, đó chỉ là [Tính tự chủ] của Mile với kiến thức ở kiếp trước mà thôi.
Thay vì uống rượu, Mile âm thầm nhắc khéo Rena.
Miễn là họ ăn uống khiêm tốn thì bên trả tiền sẽ thấy thoải mái.
Song đối với Hội chủ, người được thăng bậc và lên lương nhờ bởi Mile, đây chỉ là chuyện vặt vãnh.
Trong bữa ăn, Hội chủ liên tục hỏi han Mile về những sự kiện lớn hay chuyện thú vị.
Mile kể cho ổng nhiều chuyện khác nhau, ngay cả vụ [Điều tra hoạt động của thú nhân và Cổ long xuất hiện], nhỏ cũng kể nốt. Dĩ nhiên với thông tin bó hẹp.
Dù như vậy, Hội chủ vẫn rất hài lòng với những tin tức đáng giá.
Đối với một hội chủ, công việc những hunter khác ở thị trấn này là chuyện nhàm chán đến phát mệt bởi diễn ra hàng ngày. Nghe chuyện lý thú từ Mile thật sự là hấp dẫn hơn nhiều.
Đời của ông từ nay trở nên ngọt ngào. Hôm nay là ngày đẹp nhất trong đời ông.
Những lời như vậy thoang thoảng trong đầu Hội chủ.
~gdoblessme~
Hôm sau. Dù Hội chủ có vẻ ngà ngà say, ông vẫn không đến muộn giờ làm.
Nhưng lẽ tự nhiên, ông không đi làm việc trước giờ cao điểm buổi sáng như thường lệ.
Ông làm việc đúng ca đúng giờ mỗi sáng, khi tiếng chuông thứ hai (9am) reo vang là thời điểm làm việc bình thường của ông.
Và như mọi công sở, các nhân viên phải đến văn phòng làm việc trước ông chủ của mình.
Hội chủ khi tới nơi nói chuyện với Laura đang làm việc ở quầy mà không lo ngại gì về mùi rượu còn lại từ tối qua do cô ấy đang không phục vụ khách hàng nào.
“Mấy đứa Xích Thệ ấy hôm nay đã tới chưa?”
“À, có chứ, họ tới sớm vào sáng này. Sau khi chào hỏi mọi người và hunter khác thì chúng đi rồi.”
Hội chủ gật đầu với câu giải đáp của Laura.
“Hô hô, còn trẻ mới tuyệt làm sao.
Chúng chỉ mới đến hôm qua mà sáng nay đã vội đi làm mà không nghỉ ngơi chút nào. Thế, chúng nhận ủy thác nào vậy?”
“Đâu có cái nào.”
“Hả?”
Hội chủ ngơ ngác trước lời Laura.
“Họ không nhận cái nào hết. Họ nói sẽ đi tới thị trấn khác và do chúng ta không có ủy thác tháp tùng nào nên họ không nhận, chuyện là vậy. Họ còn nói sẽ săn động vật hay thảo dược liên tục có yêu cầu ở trên đường tới trấn khác.”
“Hả?”
Hội chủ không hiểu được lời của Laura nữa.
“Ủa, chả lẽ không phải Mile và nhóm của nó quay lại trấn này và định cư ở đây ư…”
“Ngài đang nói gì vậy, hội chủ?
Hiện bây giờ họ là những tân binh tương lai sáng lạn với rất nhiều kì vọng.
Họ đâu thể sống ở một thị trấn heo hút như vầy mà hầu như có ít ỏi yêu cầu.
Họ chỉ ghé đây trong khi trên đường di chuyển mà.”
“Eeeeee~eeee~~~!!!!”
Hội chủ ngã quị ra sàn với gương mặt tuyệt vọng.
Giấc mộng hạnh phúc của ông chỉ dài được nửa ngày…
~godblessme~
“Mình hy vọng sẽ có một yêu cầu thú vị ở thị trấn sắp tới!”
“Điều thú vị hả…Không không, chúng ta nên chọn nhiệm vụ có thù lao ngon lành, Mile-chan!”
Pauline chỉnh nhận định của Mile trong lúc họ đang đi trên đường lộ.
“Đừng! Xét trên thực tế, mình thích làm một nhiệm vụ có điểm tích lũy cao, như vậy chúng ta có thể thành hunter hạng B hay thậm chí hạng A nhanh chóng hơn…”
Meavis cũng bày tỏ ước muốn của mình.
“Được thôi, thì chúng ta chỉ nhận nhiệm vụ nào vừa vui, vừa trả công cao, vừa nhiều điểm tích lũy.
Dẫu sao đi nữa, chúng ta vẫn phải đi tới thị trấn kế.
Trên đường đi, chúng ta sẽ săn quái vật và động vật cho nhu cầu nguyên liệu.
Hiện tại, chúng mình thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, thiếu kinh nghiệm và trên hết là, thiếu cả tiền bạc!”
Ba cô nàng cười đau khổ khi Rena lên tiếng.
Tuy vậy, vì đây là hành trình học hỏi, xen lẫn với đi kiếm tiền. Nên mọi người đáp vẫn như xưa.
“Ồ ye!!!”
Do Xích Thệ không có điểm đến cố định, Mile phó mặc việc dẫn đường cho Rena, người từng trải nghiệm việc du hành từ thuở nhỏ.
Nhưng Mile quên khuấy đi mất một việc.
Cô đã bỏ chạy khỏi quê hương, tới thị trấn này để đăng kí hunter, rồi đi tới vương đô nước bạn sau này.
Hiện bây giờ, các cô nàng đi từ vương đô nước bạn và tới thị trấn này.
Thế nếu tụi cô đi thẳng một đường theo cách ngược lại này, họ sẽ đi tới nơi nào?
Xích Thệ đang đi thẳng tới hướng vương đô, mà nằm trên tuyến đường ngược với hướng Mile đã xuất phát hồi trước.
Mile không hề để ý, chỉ tại vì nhỏ đang mong ngóng sẽ nhận nhiệm vụ nào nơi thị trấn sắp tới.