=======================
114: Người đó bây giờ…
=======================
“Gâu gâu!”
“E-Elsie ee~eeeh~!”
“Dạ phải, em là Chelsie, Người cưỡi Lobreth. Em được lãnh chúa cử tới làm viện binh cho các chị.”
“Ca, gì cơ?!”
Mile, Pauline và Tiến sĩ đang thực hiện phép trị liệu cho cánh trái của Lobreth khi Chelsie tự giới thiệu về mình.
Rõ ràng kế hoạch của pháp sư học giả (mà có tên đã bị quên) không đúng như mong đợi.
Dù ông ta có nói muốn đi tới thủ đô thì lãnh chúa vẫn từ chối lập tức.
Nghĩ xem thì chuyện đó là hiển nhiên.
Dân chúng và binh lính lãnh thổ này đã chịu nhiều thiệt hại từ wyvern.
Kể cả lãnh chúa để cho ông pháp sư đi tới vương đô và làm việc tại cung điện thì lãnh địa của ổng không kiếm lợi được gì.
Hơn thế, việc để cho một wyvern và một pháp sư thuần dưỡng thú làm việc cho lãnh thổ của lãnh chúa còn tốt hơn nhiều.
Ngay từ đầu, lãnh chúa có thẩm quyền xét xử wyvern và pháp sư.
Chẳng có lý do nào để ông cho họ tới vương cung cả.
Lãnh chúa có thể đưa ra bất cứ trừng phạt nào ông ta muốn. Ví như buộc wyvern làm việc cho lãnh chúa và ông pháp sư phải tiết lộ hết tất cả kiến thức liên quan tới việc thuần dưỡng wyvern.
Mới đầu ông pháp sư không hé răng, nhưng khi lãnh chúa bắt đầu hăm he [Tra tấn], ổng rốt cuộc chịu phép mà thú nhận tất cả.
Bất quá ổng thành thật trả lời là [Không có biện pháp huấn luyện hay thuần dưỡng nào với Lobreth cả…]
Cuối cùng lãnh chúa để ông pháp sư làm việc cho ổng. Và lương của ổng sẽ được phân phát cho các nạn nhân, tức là dân chúng và số binh sĩ.
Lobreth cũng làm việc cho Quân đội lãnh chúa như một binh chủng chiến đấu một người và người cưỡi nó được lãnh chúa tuyển chọn, không phải do ông pháp sư lựa.
Thế nhưng, Lobreth không thích binh sĩ. Hễ một người lớn mang vũ khí áo giáp định tới cưỡi nó, nó sẽ lảng tránh đi.
Bởi vậy, không có binh sĩ nào muốn cưỡi Lobreth.
Do đó, lãnh chúa không có lựa chọn nào khác ngoài việc lắng nghe ông pháp sư.
“Người mà Lobreth để cho cưỡi lên nó phải là: nhẹ cân, không mặc giáp, không bất tuân lệnh. Không ghét cưỡi Lobreth và là đồ vứt bỏ.”
Rồi cô gái nhỏ ứng với những điều kiện vậy được chọn.
Một cô bé mồ côi đang sống trong nghèo đói ở khu ổ chuột.
“Em không có tên, cũng chẳng bị gọi là [Rác] hay [Đồ bỏ].
Nhưng mà Boonclift cho em một cái tên đẹp là [Chelsie]!
Sau đó ông ấy để em làm việc với Lobreth.
Em từ giờ có thể sống sung sướng nếu kiên trì tập luyện bay và ghi nhớ bài tập.
Đây là lần đầu em có gì để ăn, được ngủ trên giường đàng hoàng và còn được cho một cái tên thật đẹp.
Sống cùng với Boonclift và Lobreth thiệt cứ như một giấc mơ…”
Cô bé sung sướng nói về điều đó.
Điều kinh ngạc nhất là cô gái này hiểu được chính xác hoàn cảnh với ông pháp sư.
Có lẽ cô nghe được từ chính ông pháp sư hoặc người khác, mà cũng có thể cô kết luận được từ chuyện bàn tán của người ta.
Nhưng trong bất kì trường hợp nào, là một cô gái 10t sống ở khu ổ chuột, cô hẳn có năng lực nào đấy để sống sót nổi.
Và tuy cô hiểu được pháp sư không phải một người tốt, cô vẫn đánh giá cao ông ấy là ân nhân của mình. Kể cả cô biết được rằng mình chỉ là công cụ bỏ đi.
“Nhưng không hiểu sao mà ông ấy yêu cầu em thêm [gâu gâu] mỗi khi chào hỏi hay cuối câu.
…Không hiểu sao ông ấy làm đòi thế?
…chả lẽ em bị đối xử còn thấp hơn cả nô lệ, thành một con chó hay gì đó…?
Nhưng mà ổng kêu em là dễ thương…”
“Ha ha ha ha…”
Xích Thệ cười khan.
Cá nhóm Xích Thệ+1 đều hơi bị ngạc nhiên.
Lãnh chúa đã cử tới tiếp viện đường hoàng, có lẽ ông không phải là người xấu tệ.
À không, họ nghĩ có lẽ thay vào đó nên gọi thế là [định kiến].
{Kể cả cho như Lobreth và Chelsie được cử tới giám sát chúng ta, nhưng để một [quí tộc] đưa ra át chủ bài lớn nhất quả thật là một canh bạc lớn.
Với nữa, dường như lãnh chúa đã cho đủ tiền để ông pháp sư và Chelsie sống được, mặc dù họ chỉ là tội phạm và đứa trẻ mồ côi ở khu ổ chuột. Miễn là lãnh chúa cho họ một mức lương tối thiểu để sống, không ai sẽ lên tiếng gì.}
Rena lẩm bẩm suy nghĩ.
“Có lẽ lãnh chúa ở đây là một người tốt há?”
“Nhất định là vậy, tiền công vừa rồi rất được…”
Hạn ngạch [người tốt] đối với Pauline coi bộ khác chút đỉnh với người khác.
Thôi thì, vô luận thế nào, mọi người có vẻ hạnh phúc, mọi chuyện cuối cùng đều tốt đẹp.
Sau khi trò chuyện xong, vết thương của Lobreth đã lành lặn.
Chuyện đó tất nhiên vì có Mile, Pauline và Tiến sĩ xúm nhau chữa trị mà.
“À phải rồi. Tiến sĩ Kulereia với Chelsie nè, sao hai người không cưỡi Lobreth mà về thị trấn trước đi?
Hai người phải báo với Công Hội và lãnh chúa càng nhanh càng tốt, hoặc không họ sẽ cử thêm nhiều người và binh lính tới.”
“Eh? Eeeh?”
Tiến sĩ bực mình với đề nghị của Mile.
{Mình muốn biết thêm nhiều về Mile.
Mình cũng muốn được bay trên trời. Đây là cơ hội một lần trong đời.
Nhưng bay trên trời, mình thấy sợ sao ấy!
Với lại, đã nhận công việc thì mình phải có trách nhiệm đi báo cáo càng nhanh càng tốt, kẻo lãnh chúa với ngay cả công hội thậm chí cả vương đô cũng sẽ cử thêm nhiều người tới…”
Tiến sĩ có nhiều suy nghĩ khác nhau và cô không thể định đoạt.
“Nhưng Lobreth-chan có lẽ không cho tôi cưỡi nhỉ…”
Tiến sĩ bỗng nảy ra một lý do đặng mà thoát vụ cho về sớm.
“Lobreth này, mày chịu phải không? Mày nguyện ý mang cô này về chung chứ?”
Khi Mile quay sang Lobreth nói với một nụ cười, Lobreth liên tục gật đầu lia lịa như thể một món đồ chơi đã hỏng không thể nào sửa nỗi. (dịch: đố dám hó hé :v )
~godblessme~
Và thế là, Lobreth bay đi với Chelsie và Tiến sĩ Kulereia sau khi đập vỗ cái cánh đã chữa lành của nó mấy lần một cách lo lắng.
Trước khi xuất phát đi về, Xích Thệ đã bàn luận với tiến sĩ về [Báo cáo vụ này thế nào].
Ba Cổ Long cũng im lặng lắng nghe từ đằng sau.
Ít nhất, họ hiểu Mile đang cố gắng hạ thấp xác suất xung đột với con người càng nhiều càng tốt.
Tranh chấp với con người, người elf, người lùn có khả năng sẽ xuất hiện vào ngày nào đó nếu như Cổ Long tiếp tục điều tra các phế tích ở nhiều nơi khác nhau cùng thú nhân và ác ma tộc.
Nhưng sẽ hay hơn nếu nhóm gái hunter này có thể làm được gì đó.
Trên thực tế, Xích Thệ không nhất thiết phải làm hết những rắc rối đó. Tại vì họ không nhận yêu cầu như vậy.
“Vậy thì, chúng tôi sẽ khởi hành đây. Nhiệm vụ đã hoàn thành, rồi chúng ta sẽ về lại kinh thành.
“Ooo!”
Do tiến sĩ đã đi mất, lần này tiếng hưởng ứng nghe thật đồng điệu.
Xích Thệ lên đường, bỏ lại ba Cổ Long lặng lẽ nhìn từ sau lưng các cô.
“Beldetes này…”
“…Hả, gì?”
Sherara thì thào với vẻ tự tin.
“…Theo họ là không tốt đúng không?”
“Hả! Cô đang nói gì vậy?”
“Tôi biết. Tôi chỉ hỏi mà thôi.”
“…Thiệt tình!”
Nhưng Beldetes cảm giác ông hiểu ý Sherara muốn nói.
Bởi vì ông cũng nghĩ như vậy, dù chỉ một chút, đúng vậy, chỉ chút xíu.
Lẽ vì sao? À, ổng cảm giác nếu ở cùng với những cô gái đó, thì mọi ngày sẽ trở nên thú vị hơn và không còn nhàm chán nữa.
Phải, Cổ Long không sống dai dẳng như nanomachine, nhưng từ tất thảy chủng tộc sống lâu, họ là một chủng tộc hầu như trải qua cuộc đời trong buồn chán.