==================
104: Vô rừng một lần nữa
==================
“Lãnh chúa không hề là một người xấu… Nhưng, chà, là một quí tộc bình thường thì ổng có lòng kiêu hãnh và tham vọng.
Song ít ra ổng có sự xem xét đối với cư dân và chăm sóc cho họ…”
{Ôi dào, mình nghĩ nó kiểu như [Chăm bẵm vật nuôi] thôi.
Để có sữa ngon và thịt thơm…}
Đó là những gì Mile suy nghĩ khi nhỏ nghe chuyện từ Hội chủ, nhưng đương nhiên là nhỏ không nói thành tiếng.
“…và tất nhiên, cái này cũng dành để phát triển lãnh thổ và cuộc sống xa hoa của ông ấy…tiền bạc…tham lam…vậy nên ông muốn thu lấy kho báu.”
Từ lời của Hội chủ, Xích Thệ ngờ rằng Hội chủ không thích lãnh chúa lắm.
“Bởi thế mà ông ấy đã đặt một ủy thác đề cử cho mấy đứa.
Mấy đứa biết chỗ của các thú nhân và đi ra đi vô như chỗ không người nè.
Cơ hội để mấy đứa thành công và sống sót trở về thì cao hơn người khác nhiều.”
Đối với một hunter, nhận được một ủy thác đề cử từ lãnh chúa lãnh thổ là chuyện hết sức vinh dự.
Điều đó tức là đất nước ấy công nhận tài năng và uy tín của bạn.
Yêu cầu ấy chỉ thấp hơn ủy thác đề cử đến từ hoàng gia thôi.
Nếu đấy là một hunter bình thường, họ sẽ sung sướng phát điên khi nghe hội chủ bảo và gật đầu cái rụp.
Đúng vậy, đó chỉ là với [hunter bình thường].
“Vậy…nội dung yêu cầu là gì?”
Rena xác minh với Hội chủ một cách thản nhiên.
“À, là xác minh động tĩnh của thú nhân, xem coi họ đang làm gì ở khi khai quật…
Mà nếu có thể, lấy nó luôn.”
“….(cạn)…”
Xích Thệ nín lặng.
“Tôi có thể hỏi một điều không?”
“Được chứ, tất nhiên rồi.”
Mile phát biểu.
“Cái đó không phải là trộm cắp thì là gì, bộ các ông muốn chúng tôi thành phường trộm cướp à?”
“Hả….”
Hội chủ há hốc mồm trước những gì Mile chỉ ra.
“Không có, đâu phải. Tại vì đây là lãnh thổ của chúng ta…”
“Nhưng khu rừng đó không thuộc quản lý của lãnh chúa phải không?
Đó chỉ là mấy thú nhân tụ tập hay săn bắn và tự họ tìm thấy vật.
Vậy không phải những vật đó là thuộc về họ sao?
Bắt giữ hunter đúng là có tội. Nhưng trừ khi chúng ta nghe được phán xử từ đất nước, bằng không thì chúng ta đâu thể quyết định được nên xử trí thú nhân như thế nào?
Và đã có vấn đề gì với hoạt động thu thập của thú nhân đối với lãnh thổ chưa?
Với lại chẳng phải đó còn là hành động phạm tội khi chúng ta cướp đoạt thứ mà họ khám phá ra sao?”
“…..”
Khai thác tùy ý một lượng lớn tài nguyên dự trữ của nước khác là một chuyện lớn, đó là vấn đề ngoại giao.
Thế nhưng, việc dân thường đi thu thập vật liệu nhỏ hay đi săn lùng kho báu ở nước khác thì không thành vấn đề.
Nếu những việc ấy bị cấm, hunter sẽ không thể nào đi xuyên qua các quốc gia.
Vụ lần này, các thú nhân coi như đang làm một vụ khai quật qui mô lớn, nhưng cái đấy giống như [Đào bới tìm kiếm gì đó] hơn là [Khai thác rất nhiều tài nguyên].
Vậy nên, đối với hành vi trộm cướp [một lượng thu hoạch nhỏ], thì ai là người xấu ở đây đây…không cần nghĩ cũng biết.
“Ách, cái đó….”
Nghe một quan điểm bất ngờ, Hội chủ không biết phải nói sao.
“Tôi có thể thảo luận nhóm trong một chốc không?”
Mile xin phép và được hội chủ chấp thuận. Xích Thệ bèn di chuyển tới phòng bên.
Một vài phút sau, 4 cô gái quay lại phòng hội chủ.
“Như kết quả việc thảo luận, chúng tôi quyết định nhận ủy thác.”
Nghe thấy vậy, hội chủ thở một hơi nhẹ nhõm.
Lẽ đương nhiên thôi.
Nghĩ mà xem một nhiệm vụ tuyển chọn bởi lãnh chúa mà lại bị từ chối thì sẽ ra sao?
Điều ấy không chỉ làm xấu đi tâm trạng của lãnh chúa.
Mà chi nhánh này còn bị đánh giá là không có năng lực và không đáng tin cậy bởi việc từ chối ủy thác chỉ định bởi lãnh chúa, huống chi đó lại là một nhóm hunter tân binh.
Nếu tin này truyền ra ngoài, chi nhánh này sẽ thành chuyện tiếu lâm cho chi nhành và các hunter khác.
“Tuy nhiên, chúng tôi từ chối [Cướp bóc] trừ khi bắt buộc phải làm vậy. Ngay cả khi đó là [ủy thác đề cử ], nếu được vậy thì bọn tôi thấy không thành vấn đề.
Một điều cần thiết nữa trong trường hợp này là họ sẽ hành động nếu đó là một vật nguy hiểm, “Một thứ” không ai mong muốn hoặc là để nó rơi vào tay thú nhân.
Ở kiếp trước, Mile cũng đọc tiểu thuyết huyền ảo.
Vì vậy nhỏ coi mục đích của vụ khai quật có thể là hình mẩu của [Sự hồi sinh của Ma giới] hay là ]Hủy phong ấn của Ác linh].
Tất nhiên, 3 cô nàng kia mà nghe nhiều chuyện khác nhau từ Mile trong gần một năm cũng coi như thế.
Mọi người quyết định nhận lãnh ủy thác đề cử này.
Ủy thác đề cử từ lãnh chúa thì ngon như là một điểm tiến cử lên hạng B vậy, vả lại còn nâng cao uy danh của tổ đội.
Và lý do cuối cùng, nếu Xích Thệ từ chối, có khả năng một nhóm khác sẽ nhận thay vào.
Do đó tụi cô lo lắng tổ nhóm khác sẽ lại bị bắt hay thậm chí bị giết bởi thú nhân.
Thậm chí cả khi các cô không phải chịu trách nhiệm gì, đó cũng để lại dư vị xấu.
Và, một lý do phụ nữa là [Để lấy lại vũ khí bị thú nhân tịch thu].
…tại sao các cô lại khoái làm những công việc rắc rối.
À, đó là bởi tại như thế mới là [Xích Thệ].
“Đương nhiên rồi, điều ấy không thật sự là vấn đề đâu.
Lãnh chúa cũng không nghiêm túc nghĩ rằng 4 cô gái hunter non trẻ có thể mang về kho báu. Thế mới là tại sao có [Nếu có thể] được ghi vào.”
Hội chủ nhẹ nhõm khi nghe thấy Xích Thệ nhận yêu cầu nhưng ông nhanh chóng nhận ra mình quên nhắc điều quan trọng.
“À à, tại vì Tiến sĩ Kulereia sẽ đi cùng mấy đứa, nên làm ơn hộ tống và chiếu cố cho cổ nhé.”
“C, đó là gì vậy?! Tại sao tôi không nghe?!”
Rena phản đối, nhưng Meavis, Pauline với Mile vẫn bình thản.
Nhỏ không nghĩ tại sao họ thấy Tiến sĩ Kulereia ở đây à?
Duy chỉ có Rena là không nhận ra điều ấy.
Đi cùng một học giả tới một khu khai quật chẳng là chuyện lạ lùng gì.
Tiến sĩ Kulereia là một người elf và có lẽ là một yếu nhân (người quan trọng). Cô ấy còn là thành viên chính của đội điều tra đầu tiên.
“Với lại lãnh chúa hình như đã chuẩn bị loại chi viện nào đấy kể cả khi tụi cô chưa sẵn sàng làm nhiệm vụ. Chắc sẽ bắt kịp các cô sớm thôi…”
Bất kể thực là có chi viện hay không, thì [Xích Thệ] nghĩ mục đích có lẽ là canh chừng tiến trình lấy kho báu…
Suy nghĩ của mọi người là những gì giống như [binh lính thời chiến]. (dịch: khi chiến tranh, công được thành trì, quân sĩ thường xông vô nhà hôi của vơ vét và buộc có người canh chừng)
“Thế họ là loại chi viện nào nhỉ…liệu có bao nhiêu người tới giúp đây?”
Hội chủ lúng túng khi nghe Rena hỏi.
“…chỉ một người.”
“Hả?”
“….nghe rõ rồi đó, duy nhất một người à…”
Ông xác nhận lại.
Rồi, người ấy chắc mẻm là người trông chừng luôn. Kẻ ấy thế nào cũng ngáng đường và không giúp gì được.
Có lẽ hoạt động của người đó không phải là giúp đỡ [Xích Thệ] mà là báo cáo kết quả.
Sẽ tốt hơn nếu như bọn cô không có.
{…phải kiếm cách bỏ thôi.}
4 nàng Xích Thệ đồng cảm ý nghĩ.
Sau đó, họ nói chuyện với hội chủ thêm lát nữa.
Rồi họ bắt đầu khởi hành lập tức.
Thực sự, các cô muốn thư giãn khoảng 1 ngày, nhưng thời gian là quan trọng đối với yêu cầu này.
Nếu họ khởi sự sớm, họ chắc né được đội thú nhân truy đuổi thứ 2 mà đang đợi chờ khôi phục. Và đương nhiên, những thú nhân ấy hãy còn chưa thông tri về cho khu trại.
Mà, nếu những thú nhân đó không thể di chuyển bởi tại gãy chân, thì khu trại chính ở khu khai quật có thể nhận ra điều bất thường và cử thêm người cứu viện.
Dù sao đi nữa, nếu các cô muốn xâm nhập khu trại, họ nên bắt đầu càng sớm càng tốt.
Tiến sĩ Kulereia dường như đã chuẩn bị tham gia từ tối qua.
Và dĩ nhiên, [Kho chứa] của Mile có thể giúp Xích Thệ xuất phát bất kì lúc nào.
“Vậy thì, xuất phát!”
“Oooo!”
“…..ô!”
3 cô gái hưởng ứng lời Rena lập tức.
Và chút trễ sau đó là của Tiến sĩ.
“…Meavis, của cậu đây.”
Sau khi rời thị trấn một đoạn, Mile nhẹ nhàng tới đưa gì đó cho Meavis.
“Cái này là….”
“Đúng vậy, đây là một phần thêm…phòng trường hợp…chỉ phòng ngừa thôi nha.
Nếu cậu dùng, mình sẽ bổ sung, nên đừng do dự quá nhiều.
Nếu cậu không dùng, bọn mình có thể đối mặt với vất vả khi nguy cấp. Được không…”
“Mình hiểu rồi. Cảm ơn vì cậu đã cho mình sử dụng.”
Meavis nhận 3 vật chứa hình viên nang và bỏ vào túi áo.
Thế này có tổng cộng là 5 viên nang đáng ngờ.
Nếu cô không dùng sớm, Mile sẽ bổ sung nữa và càng nhiều sẽ làm túi áo cô trở nên xấu.
Meavis gặp rắc rối khi nghĩ về việc ấy…..