==================
105: Đi tới khu khai quật
==================
Các cô gái băng qua [ngôi làng trước rừng] và tiến vào rừng.
Họ tin tưởng vào lời Tiến sĩ Kureleia nói rằng cổ giỏi chạy băng rừng nên họ chạy hết tốc lực.
5 người chạy xuyên rừng với vận tốc cao hơn cả khi họ chạy trốn.
Do trời đã xế chiều và bên trong rừng bắt đầu tối om, Mile đặt mảnh gỗ sơn với [Chất phát sáng thần kì] lên lưng cả nhóm để di chuyển.
Đội hình một hàng dọc, hay nói khác hơn là [Jet Stream Attach]. Nhưng cấm có mà lấy đầu người khác làm bệ bước chân đó nha. (dịch: từ seires Gundam https://imoutosite.files.wordpress.com/2017/08/jet-stream-attack-o.gif?w=1000)
Thứ tự là Mile, Rena, Kureleia, Pauline rồi Meavis.
Do Tiến sĩ là một VIP, lẽ tự nhiên để cổ ngay kế bên người có hỏa lực mạnh nhất trong nhóm Xích Thệ.
Pháp sư trị liệu Pauline và pháp sư Rena được đặt vào giữa bởi vì họ yếu thế với sự tấn công bất ngờ.
Và, để ứng phó với đòn công kích đột ngột từ sau lưng, Meavis được xếp đi vào cuối.
“Hiện giờ, giỏi nhất thì nhóm thú nhân báo tin chắc đã tới khu vực trại rồi. Và nơi đó hẳn cũng có thể thu xếp một nhóm khác để tìm kiếm nhóm thứ hai…”
Mile cho rằng nếu một người báo tin di chuyển với tốc độ hết sức bằng thể chất một thú nhân lẫn kinh nghiệm đi rừng, thì người ấy sẽ mất một ngày để về với khu trại.
Và thời điểm họ bắt đầu di chuyển lệ thuộc vào tốc độ hồi ma lực của anh pháp sư, kĩ năng trị liệu và quyết định của viên thủ lĩnh đội 2 rằng báo tin quan trọng hay là an toàn của nhóm quan trọng hơn.
“Để tránh đụng độ với nhóm tàn tật lết về hay nhóm cứu hộ đi đến, bọn mình phải né những nơi có thể và kiếm một con đường đi thẳng tới khu trại.
À mà nói, có những chỗ khác nữa mà mình tuyệt đối muốn tránh gặp…”
Tuy các cô nàng khác không biết chính xác [Chỗ khác] mà Mile nói là gì, nhưng do đó là Mile phát biểu, [Xích Thệ] công nhận mà không cần nghĩ ngợi đi đâu xa.
“…Ue~!”
Sau khi vô rừng và di chuyển khoảng vài tiếng trên đường tới khu khai quật, Tiến sĩ Kureleia thình lình bóp mũi và che miệng.
“Gì vậy….à phải ha…người elf thính mũi hơn con người…
Mọi người, chúng ta đi vòng thôi! Đó là chỗ [tuyệt đối phải tránh]!”
“Tui không bao giờ nghĩ tới nơi chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một thời gian đáng kể khi trước lại gần phân đến vậy.
Mấy thú nhân kia chắc là phải mất thời gian lâu lắm mới bắt kịp chúng ta…”
Pauline và Meavis gật đầu với Rena.
Mile thậm chí không xem xét tới việc xóa bỏ chỗ kia, đúng hơn là nhỏ thà chọn cách đi đường khác còn hơn.
Có chăng Mile nghĩ rằng đó sẽ thành một khu vực an toàn mà chẳng có quái vật hay thú nhân dám bẻn mảng tới. Nhưng từ đầu, đã không có ai thử trốn bằng lối đó.
Thú nhân dường như đi vòng ở hướng đối diện.
Có bằng chứng rằng đội tái-lập đã đánh đường vòng xa hơn Mile.
Ờ mà đúng, họ nhạy cảm với mùi nhiều hơn con người. Phạm vi giới hạn của bọn cô ngắn hơn các thú nhân, thành thử ra bọn cô sẽ không bị phát giác nếu di chuyển gần nơi chốn ấy.
Vậy là, không có đụng độ thú nhân, Xích Thệ cộng Tiến sĩ Kulereia sau một ngày rưỡi xuất phát từ Trấn Hermolt đã tới khu vực khai quật mà không gặp vấn đề nào.
“Bọn mình đã đi hết sức cả một ngày rưỡi từ thị trấn rồi. Chúng ta đã gần như chạm tới đích đến, nên hãy nghỉ ngơi tại đây đêm nay đi.”
Không ai phản đối ý kiến của Mile.
Khu vực này đã trở nên âm u.
Mile chọn một vùng cỏ thích hợp và lấy ra cái lều từ Hộp Đồ.
Không phải cái xếp gấp mà là cái đã lắp ráp sẵn.
Gần đây, Mile phát hiện ra điều ấy.
Nói cách khác, chuyện nhỏ bỏ vào cái lếu gấp hay cái lều đã ráp vô Hộp đồ thì không khác gì nhau. Vì vậy nhỏ bỏ căn lều đã lắp sẵn vô đặng mà không nhọc công mỗi lần muốn xài lại tốn thời gian dựng lều.
“Hả…”
Tiến sĩ Kureleia há hốc mồm nhìn Mile.
Ba người kia không quan tâm, họ cứ như thường cố định bốn góc lều và đào rãnh nước quanh lều.
Ở trong rừng, gió và mưa có thể đổ xuống lều nên họ cần chuẩn bị triệt để mọi xác xuất khẩn cấp. Đó là bí mật để sống thọ lâu.
“Tại sao, tại sao nhỏ có cái đã làm sẵn!”
“Hả? À ờ, chẳng phải như thế thì đỡ phiền phức, đỡ tốn sức, phí cả thời gian tháo ra lắp vô lặp đi lặp lại ư?”
Tiến sĩ Kulerei kinh hồn với lời Mile đối đáp lại.
Ở bất cứ trường hợp nào, sức chứa giới hạn của phép cất trữ được quyết định bởi tương quan giữa trọng lượng và kích cỡ.
Vô luận là vật nhẹ ra sao nhưng nếu kích cỡ quá lớn thì phép cất trữ sẽ đụng giới hạn và không thể cất được. Việc này cũng tương tự với vật nhỏ mà có trọng lượng lớn.
Kích cỡ và trọng lượng thì quyết định hạn lượng của phép cất chứa.
Đó là vì sao mà những vật được trữ phải càng nhẹ càng nhỏ càng tốt. Đó là kiến thức phổ quát.
Và cho như là vật ấy chứa được, thì lượng ma lực và gánh nặng tinh thần để giữ vật ấy trong Hộp Đồ cũng sẽ có nhiều khác biệt.
Nếu bạn gói ghém vật, kích thước sẽ giảm đáng kể.
Một căn lều sẽ chiếm rất nhiều diện tích. Bằng cách bỏ ra chút công sức để gấp hay tháo lắp nó, người ta sẽ có thể tiết kiệm rất nhiều dung chứa của phép lẫn gánh nặng tinh thần của pháp sư.
{…Vậy mà Mile lại… Làm thế nào mà cô gái này lại có lượng ma lực nhiều đến thế! Với lại sự vô thức điều khiển ma lực cũng rất xuất sắc.
Thêm nữa, lúc họ chạy trốn, [rau quả tươi ngon như mới mua ở chợ], [Thịt orc sống y như mới vừa săn], rõ ràng là bất bình thường.
Ngoài ra, nhỏ này làm một lượng lớn vũ khí gỗ mà thậm chí tỏ ra không mất công sức, phép thuật nào có thể làm những mảnh gỗ nhỏ phát sáng để thấy trong đêm tối?
Rồi còn khả năng thể chất để mà nhỏ ấy coi thú nhân như là không khí…}
Nguyên do Tiến sĩ Kulereia theo [Xích Thệ] đương nhiên là để xem coi và khám phá thú nhân đang làm gì trong vai trò một học giả.
Tuy nhiên, đối với cá nhân tiến sĩ, cổ muốn bám lấy cô gái này.
Hội đặt ra một điều luật cấm không thắc mắc về quá khứ hay khả năng hunter.
Tiến sĩ biết điều ấy, bởi vốn đó là điều phổ biến.
Nên cô kiềm chế hỏi trực tiếp với Mile.
Thế nhưng, cổ hiếu kì và không thể bỏ qua được, thật bứt rức!
“Uaaa~aaa!!!”
“Tiến sĩ làm sao vậy?”
Thấy Tiến sĩ tự dưng hét lên, Mile ngạc nhiên hỏi…
“Không có gì, không có gì đâu!”
Chằm chằm nhìn Mile, Kulereia vờ như không có gì.
Mile căng một sợi dây quanh lều.
Rồi nhỏ nối một mảnh gỗ với hai miếng kim loại vô sợi dây.
Đúng vậy, đó là một bẫy [Naruko].
Cho tới giờ, nhóm Xích Thệ đều ngủ ngoài trời bởi vì có kết giới và phép báo động của Mile.
Nhưng rồi sẽ có một trường hợp Xích Thệ không thể lơi là cảnh giới trong lúc họ nghỉ ngơi mà Mile lại vắng mặt.
Bởi vì điều đó nên Mile nghĩ ra phương pháp báo động mà bất cứ ai đều có thể sử dụng mà không cần có nhỏ.
Huống chi, lần này có Tiến sĩ Kulereia đồng hành.
Trước mặt người khác nhóm, Mile không thể quá dùng phép thuật phô trương thanh thế.
Bữa ăn tối, nó chỉ ở mức độ nấu nướng nhẹ thay vì làm món đầy đủ.
…với những thành phần tươi bất thường từ Hộp Đồ.
Tiến sĩ Kulereia đâm lo sợ về việc nấu bằng lửa có tốt hay không khi họ đang gần trại thú nhân.
Mile giải thích một cách rõ ràng để làm cho cổ yên chí.
“À, hạt khói và mùi được ma thuật thu gom thành một khối rắn, nên không sao đâu. Đây nè, đây là hạt khói và mùi đẹp nhất được thu gom và nén lại đó.”
“…”
Tiến sĩ Kuleria câm nín một cách lặng lẽ khi nhìn vào cục đen Mile chỉ.
“Chuyện Dân gian Nhật Bản hôm nay…”
Hôm nay các cô nàng nghỉ sớm thành ra Mile bắt đầu kể chuyện.
“…và thế là tên trộm đánh bại gã Bá tước.
Sau đó anh ta bỏ lại công chúa, ông lão, con chó trung thành với đồng bọn và ra đi một mình…
Rồi nhân viên cảnh vụ xông vào khu vực nói với công chúa.
[Hắn đã lấy trộm hết mọi thứ….Đ-đồ lót của người…] “ (dịch: chả biết chuyện nào :v )
Bu fu~uu~
Ba cô nàng Xích Thệ lắng nghe bình thản và chỉ thấy nó vui.
Bất quá Tiến sĩ Kulereia không nhịn nổi và phun hết súp cổ đang uống từ mũi miệng, và trở nên sặc sụa.