==================
108: Tử chiến
==================
{Cổ Long…}
Mile cũng nhận ra bởi vì con rồng có thể nói chuyện.
{Mình làm sao mà thắng được cơ chứ…. Một con cổ long có gấp đôi sức mạnh, ma thuật, tốc độ và thậm chí còn thông minh hơn cả con người…}
Chưa kể giờ đây Mile còn chưa động đậy được cơ thể.
Vết thương nhanh chớng được chữa trị bởi nanomachine đáp ứng với tiếng kêu vô thức của Mile, nhưng sẽ mất một lúc lâu để cô hồi phục lại.
Nếu đơn giản là chuyện gãy ít xương, nanomachine có thể chữa cho cô nhanh với tốc độ chớp mắt.
Nhưng bây giờ, miểng xương gãy đã đâm vào cơ thịt nội tạng, cần có thời gian để phục hồi.
Và cái vấn đề còn vấn đề hơn cả chuyện gãy xương đó là, [Tim Mile đã bể nát].
Kể từ khi Mile biết về ‘năng lực trung bình’ của mình, nhỏ chưa từng trải qua nguy hiểm.
Ngay cả khi đối phó với hàng chục thảo khấu hay một quái vật mạnh, nhỏ đơn giản nghĩ [mọi chuyện sẽ ổn hết nếu như mình nghiêm túc]. Và chính xác chuyện đã diễn ra y như thế.
Mile luôn có dồi dào thời gian để tính toán giữ sức làm sao, đối phó với hoàn cảnh thế nào.
Nhưng ngay bây giờ, nhỏ hiện đối mặt với [hiểm họa thực sự trong đời].
Đối phương là một Cổ Long gấp đôi sức mạnh của nhỏ.
Tuyệt vọng, mất tinh thần và bỏ cuộc.
Đầu nhỏ không làm việc và chẳng thể nghĩ ra cái gì.
Nhỏ với cơn đau không chịu nổi, chỉ nhìn vào Cổ Long đang đến gần để ban cho nhỏ cái chết.
“Oooooooooooooooooooo!”
Meavis nhào vào Cổ Long không thèm đếm xỉa những người khác mà lầm lỳ tới gần Mile, rồi thọc kiếm của cô vào nó.
Đó là một đòn hết lực theo nghĩa đen, một đòn đánh bằng cả thân hình.
Ga~aa (SFX)
Dẫu vậy, đòn toàn thân của cô chỉ gây chút xước lên vảy của Cổ Long.
“Hoho~u, người có thể làm trầy vảy của ta? Không tệ đối với một con người đâu. Nhưng…”
Nói vậy, Cổ Long vung cánh tay và phút chốc quật bay Meavis
“Ngươi chuyển động tốt đó!”
Meavis bị đánh bay văng vào phế tích đá trong khu di tích y chang Mile. Rồi cô ngã đập vào đất.
Do Cổ Long chỉ lắc nhẹ cánh tay, Meavis không nhận một vết thương chí tử như là Mile, người bị quất trúng vào thân hình với tốc độ cao.
Kể cả vậy, Meavis cũng đố có gượng dậy nổi.
Vào lúc ấy, Rena và Pauline trong khi đã tỉnh người, đang niệm chú cho phép tấn công thứ hai.
Dù họ thấy Meavis bị đánh văng, họ vẫn không ngừng niệm chú.
Có những thứ gọi là ưu tiên.
Ngay lúc này, mất tinh thần là hành động vô nghĩa, điều đó sẽ phí phạm công sức Meavis bỏ ra để câu thời gian cho họ.
Rồi cả hai niệm chú hoàn thành.
“Bùng cháy đi hỡi hỏa ngục! Cháy đến tận tro tàn!”
Tuy lời niệm là vậy, nhưng hỏa thuật giỏi nhất của Rena chỉ có thể bao phủ Cổ Long trong ngọn lửa.
Pashun! (SFX)
“Eh….”
Cổ Long thậm chí còn không liếc mắt tới Rena.
Cơn lốc lửa đang quấn lấy Cổ Long biến mất. Việc nhỏ làm được chỉ vậy là xong.
“Hoi, Trụ Đá, cho ta thấy uy lực của ngươi….”
Pauline không giỏi về phép công kích như Rena, nếu phép Rena không thể làm gì nghĩa là còn khó hơn cho Pauline.
Với lại Cổ long hoàn toàn mặc kệ Rena lẫn Pauline.
Nó nghĩ rằng hai người họ không có sức mạnh để làm nó bị thương, nên họ không đáng là đối thủ xứng tầm.
Song có một phép công kích mà Pauline có thể dùng được.
Rõ thấy là, từ hiện trạng phép dùng mới nhất bị cản lại, nên dù phép Pauline có trúng trực tiếp, chưa chắc đã làm sứt được miếng vảy nào của Cổ Long.
Huống chi ngay cả kiếm của Meavis cũng chỉ làm trầy vảy của cổ long một chút.
Đó là vì sao Pauline dùng ma thuật này. Ma thuật mà Mile dạy cho Pauline, người không giỏi phép tấn công.
“Hãy thử hình dung về một kĩ thuật chết người trong trường hợp đòn vật lý không thích hợp với băng pháp của Pauline.
Ma thuật với zero xác xuất đánh hụt, zero xác xuất còn sống sót. Phải, đúng thế, phép thuật [zero-zero] !”
Rồi Mile dạy cho Pauline phép đó.
Pauline cần thay đổi hình dạng Trụ Đá bởi vì loài người vẫn chưa nghĩ ra hình thù ấy.
Do đó, cô xin tảng đá cho thấy hình dạng thực sự của nó…
“Phép zero zero No1, Nham Thạch open!”
Với lời của Pauline, mảnh vụn bắt đầu rơi ra từ một khối đá dài độ 2m, và cái phần đang bể dần dần thay đổi hình thù.
Hình dạng cuối cùng xuất hiện…có độ dài cỡ 2m.
Nó giống như một ngọn thương, nhưng tay cầm thực là ngắn và to.
Mà nó cứ liên tục xoáy và xoáy vòng.
Nếu người trái đất thấy cái này, không nghi ngờ gì rằng họ sẽ nói đây là một [Mũi khoan].
“Xoáy tròn như bánh xe lăn, giống như lốc vòi ròng! Bằng tất cả sức mạnh của ngươi, xuyên hết mọi thứ để đâm vào kẻ thù! Bắn nnnn~!”
Doshi ~yu! (SFX)
“Guoooo~o!”
Mũi giáo khoan với quĩ đạo bền vững nhờ vào lực xoay, đâm vào hông Cổ Long theo hướng nhắm của Pauline.
Mũi khoan đá cứng và gồ ghề bởi vì nó làm từ đá khu di tích.
Mũi giáo hứng chấn động tại thời điểm đánh trúng và đâm thủng vảy của Cổ Long bởi động năng và lực xoay tròn của khối lượng.
Dù cho phần mà đầu mũi khoan găm vào tương đối gần với lớp bề mặt cơ thể với lại Cổ Long được nói là không nhạy cảm với đau đớn, song thực sự con Cổ Long đang lãnh cơn đau không chịu nổi từ vô vàn miểng đá găm vào cơ nhục của nó.
Việc nhầm tưởng về Cổ Long đơn giản là vì chẳng ai điên tới nỗi đi khiêu chiến một con Cổ Long.
Kể cả có người như vậy, thì họ đâu thể nào làm xây xước được một con Cổ Long.
Huống chi, có vảy rồng bảo vệ, thì dù Cổ Long có lăn lộn hay bị cây, đá đâm phải; Cổ Long sẽ không hề hấn gì hết.
….”Không nhạy cảm với đau đớn” là không-chính-xác. Cổ Long chỉ là hiếm hoi bị thương, vậy nên Cổ long [thiệt chưa từng biết đau là gì ]
Và cá thể này thực tế dễ bị thương tổn bởi đau đớn.
“Gi, giza!”
Con Cổ Long giận dữ. Nó không thể chịu nổi sự xỉ nhục bởi sinh vật hạ đẳng làm nó đau đớn và bị thương.
Cổ Long bắt đầu hít hơi.
Đó là hành động sơ bộ cho kĩ thuật đặc biệt của loài Rồng, Long Tức.
Bộ đôi Pauline và Rena vừa mới tung phép xong tức thì và không có thời gian để tạo phép phòng ngự.
Bên cạnh đó, kể cả như họ tạo được phòng ngự đi, thì khi đứng trước đòn Long Tức của Cổ Long, nó sẽ chẳng bền chắc nhiều hơn gì một mảnh giấy shoji ướt nhẹt.
Giây phút Rena và Pauline thấy ngọn lửa đỏ trong miệng đang mở rộng của Cổ Long, họ giác ngộ cái chết của mình.
“Xin lỗi, cha ơi, mọi người ơi…”
“Alan em, hãy phụ giúp mẹ làm cửa hàng khấm khá…”
“….Khiên Phép!!!”
Tuy không tham gia trận chiến, song Tiến sĩ Kulereia đã sẵn sàng chuẩn bị phép phòng ngự hết sức để phòng nguy cấp.
Cô triển khai phép khiên ma thuật bằng hết sức bình sinh.
Dù vây, nó không bao giờ có cửa địch nổi với đòn mạnh nhất của Cổ Long.
May làm sao, hơi thở lần này rất yếu.
Ấy là lẽ tự nhiên. Vô luận Cổ long giận dữ ra sao, thì cũng đâu có ai bắn đại bác để đi giết một con chuột. Với lại, Cổ Long không dự nổi rằng có một elf, vốn có ma lực hơn loài người, ở trong nhóm này.
Dẫu vậy, trong khi lá chắn ma thuật cản được lửa và nhiệt, thì các cô vẫn bị động năng của hơi thở thổi tung bay.
May mắn thay, họ không hề bị đâm vào tường đá như Mile hay Meavis, họ chỉ bay và té lăn cù mèo trên mặt đất.
Chỉ có vậy thôi nhưng mấy cô nàng đã không thể gượng dậy sớm được nổi.
Mặc xác ba cô nàng đã bị loại khỏi vòng chiến, Cổ Long bắt đầu bước tới chỗ Mile, do nó mất đi hứng thú với mấy cô gái.
{Không! Mình phải bảo vệ Mile…}
Meavis thấy hết mọi thứ trong khi nằm trên đất. Cô ráng sức đứng dậy với quyết tâm bảo vệ Mile.
Nhưng xương và dây chằng của cô đã rách bươm. Với lại, đầu cô bị đập vào tường, cô bị tê choáng, tay chân cô không động đậy gì nổi.
{Phải rồi, micros! Mình cần dùng micros…}
Nghĩ là vậy, nhưng tay cô nào có động đậy theo ý cô muốn.
Từng chút lại từng chút, cánh tay cô lần mò lên túi áo, nhưng cô không còn cảm giác ngón tay, cô không thể thấy lọ thuốc dễ dàng.
Con Cổ Long đã đứng trước Mile và sắp sửa giơ cánh tay phải của nó lên.
{KHÔNG KHÔNG, mình không kịp mất!}
Khi Meavis bị bủa vây bởi ý nghĩ tuyệt vọng, liền có một âm thanh rền rĩ vang bên tai cô.
Không biết vì lẽ gì, mà âm thanh này dường như cô đã nghe qua.
Kiiii~in…, Pa~An (SFX)
“Gua~!”
Cổ Long vội rút tay phải lại và đồng loạt che tai nó bằng hai tay.
Rồi Meavis thấy từ bên trên. Thứ gì đó đang lao xuống.
Thứ phản chiếu trong mắt Meavis là…
“Hy~yahoo~”
Một cô bé khoảng 10t. Cô đang ngồi trên một wyvern quen thuộc.
“Lo-Lobreth!”
Đúng vậy, lực lượng chi viện chỉ một và duy nhất của lãnh chúa đưa ra, đó là wyvern Lobreth.