"...Ta nghỉ xong rồi. Rei, tới lượt cô."
"Cảm ơn vì đã vất vả. Thần xin lui trước."
Sau khi đổi ca với Sein-sama, tôi có 2 tiếng để nghỉ ngơi.
Tiệm cafe của chúng tôi vẫn đông khách, nhưng so với lúc mới mở cửa thì tình hình đã dịu đi nhiều.
Nếu tiếp tục như vậy thì chúng tôi có thể thay nhau nghỉ ngơi.
"Giờ thì… mình nên làm gì trong hai tiếng này đây…?"
Nếu đây là lễ hội văn hóa ở Nhật Bản thì tôi sẽ đi thăm thú khắp nơi cùng bạn bè của mình, nhưng xui là bây giờ tôi không có ai như vậy ở đây cả.
Mặc dù tôi có thể rủ Misha hay chị Lene đi cùng, nhưng hiện giờ cả hai đang bận làm việc mất rồi.
"Thời điểm tệ thật."
Tôi thở dài trong khi thay đồ tại phòng học bên cạnh tiệm Caliver.
"...Geh."
Ngay khoảnh khắc cô chủ đáng yêu của tôi bước vào phòng, cô ấy bày ra một khuôn mặt khó chịu.
"Cảm ơn ngài vì đã làm việc vất vả. Claire-sama cũng được nghỉ ạ"
"Ừ. Thật là, tại sao ta lại phải hạ mình phục vụ kẻ khác chứ?"
Cô chủ vừa cằn nhằn vừa cởi nút áo.
Dù cô ấy không đồng ý để tôi giúp, nhưng tôi vẫn đến giúp cô chủ thay đồ.
"Nhưng Claire-sama này, kỹ năng phục vụ của ngài tuyệt ghê. Em đã rất ngạc nhiên đấy."
"Chỉ là ta đã quen đối thoại với người khác thôi. Bộ cô quên rằng ta là con gái Bộ Trưởng Bộ Tài Chính rồi à?"
Tôi đã nhắc về chuyện đó trong vụ lộn xộn với Thái Tử Marcel, là con gái Bộ Trưởng Bộ Tài Chính, cô chủ có rất nhiều cơ hội dùng bữa tối cùng những nguyên thủ quốc gia từ nhiều nước khác nhau.
Co vẻ cô ấy đã gặp phải một số thành phần khó đối phó, hệt như trong lúc phải phục vụ khách hàng vậy, nhưng cô ấy không thể nào để lộ những suy nghĩ đó ra ngoài được.
Dường như với cô chủ, khống chế cảm xúc là một kỹ năng cần thiết.
"Nhưng, em thích Claire-sama thẳng thắn như mọi ngày hơn."
"Ta thẳng thắn lúc nào. Ngừng nịnh bợ đi. Ta biết tính ta khó ưa rồi."
Chúng tôi đã nói về đề tài này trước đây, Claire-sama đánh giá bản thân mình cực thấp.
Đó là một sự thật đáng kinh ngạc với những người từng chơi Revolution.
Claire-sama nổi tiếng là một cô nàng tiểu thư kiêu kỳ, ích kỷ, độc đoán và xấu tính.
Ai mà tưởng tượng được một cô tiểu thư với tính cách như vậy lại tự nhận thức được điều đó chứ.
"Đương nhiên là em biết tính cách của Claire-sama rất khó chiều, nhưng ai mà chẳng có vài mặt xấu."
"... Ý cô là ta không phải là một cá nhân đặc biệt ư!?"
"Không đâu ạ. Tuy nhiên em rất buồn khi thấy cô chủ tự hành hạ bản thân mình như vậy."
"Ta không có tự hành hạ…"
Claire-sama không thể nói hết câu.
Cô ấy nhận ra rằng những gì mình vừa nói lúc nãy không khác gì tự mỉa.
"Haa… đúng là ta thấy mệt vì phải toàn làm những chuyện mình không quen. Tự dưng lại để lộ cảm xúc thật trước một đứa con gái thường dân như cô."
"Em mừng lắm. Cuối cùng cô chủ cũng lộ ra vẻ yếu đuối của mình. Mà để lộ chuyện đó với em có ổn không?"
"Cô lại lảm nhảm gì vậy. Này, ta sẽ chờ cô, thay đồ nhanh lên cho ta."
"Ơ?"
"Sao tự nhiên lại trưng ra cái mặt đơ như bị bò đá thế kia. Ta chỉ bảo cô theo hầu ta trong giờ nghỉ thôi mà."
Claire-sama quay mặt đi rồi nói. Tôi ngừng thay đồ.
"Claire-sama."
"G-Gì vậy?"
"Ngài thấy em xinh không:"
"Ta đã nói rồi còn gì. Trang phục hầu bàn rất hợp với một đứa thường dân như cô."
"Vậy là đẹp ạ."
"Sao cô cứ nhắc mãi cái đó vậy!"
Để xoa dịu Claire-sama đang nổi giận, tôi đưa bàn tay trong chiếc găng trắng về phía cô chủ như một chàng hiệp sĩ đứng trước nàng công chúa của mình.
"Thế thì, em xin phép hộ tống ngài một lát vậy."
Nói rồi, tôi dịu dàng mỉm cười và nhìn vào mắt Claire-sama.
_________________________
"Chúng ta sẽ đi đâu ạ?"
"Ta không muốn ăn hay uống gì cả. Chúng ta không được ăn uống bậy bạ ở bất kỳ đâu chúng ta tới một cách vô tội vạ."
"Nhưng đó là cách lễ hội hoạt động mà."
"Ta ăn gì là chuyện của ta nhá."
Vừa nói chuyện tôi vừa dắt tay Claire-sama đi dọc hành lang học viện.
Chúng tôi gặp được rất nhiều người, có người chỉ cần nhìn cũng biết là quý tộc, có người chỉ là một thường dân qua đường.
Trong một học viên nơi cả Quý Tộc và Thường Dân đều ăn mặc gọn gàng, cảnh như thế này có chút mới mẻ.
Claire-sama nhíu mày hết lần này đến lần khác vì cô ấy không ưa thường dân, nhưng chưa một lần lên tiếng phàn nàn.
"Nào, hãy đến kia thôi."
"Chỗ đó là gì vậy?"
"Nhà ma ạ."
"Không, cảm ơn!"
Claire-sama định chạy trốn, nhưng vì đang nắm tay nhau nên tôi dễ dàng bắt được cô chủ.
"Ơ kìa, Claire-sama, ngài sợ ma ạ?"
"K-không phải vậy! Ta chỉ chán ngấy mấy trò chỉ hù được trẻ con thôi---!"
"Vâng vâng. Xin lỗi. Hai vé dành cho học sinh ạ."
Bỏ qua lời phàn nàn của cô chủ, tôi nhanh chóng hoàn thành thủ tục.
"Claire-sama."
"G-gì vậy...?"
"Nếu sợ thì ngài có thể ôm lấy em mà nhỉ?"
"Đừng có nói vớ vẩn… Kyaa!?"
Claire-sama ôm chầm lấy tôi ngay lập tức.
Lời ghê ta ơi.
__________________________
"Thật là một khoảng thời gian tồi tệ…"
"Em đã nạp đầy năng lượng với vẻ đáng yêu của Claire-sama rồi."
Chúng tôi rời khỏi nhà ma và tiếp tục đến khu nghỉ ngơi ngoài sân trong khi dìu Claire-sama.
Trên tấm thảm hoa mùa xuân muôn sắc màu, một số người đang ngồi nghỉ sau khi phải đi bộ một hồi lâu.
"Nghỉ chút nào cô chủ. Em sẽ đi mua đồ uống."
"Cấm cô mua mấy món kỳ lạ nhá? Nước lọc là được rồi, biết chưa?"
"Em sẽ cẩn thận ạ."
Dù hoàn toàn kiệt sức, nhưng cô chủ vẫn không ngừng xỉa xói, tôi mỉm cười chạy đi mau đồ uống.
Sau khi lấy nước tại một lều lọc nước, tôi nhanh chóng quay lại với Claire-sama.
"Sao cô chậm thế."
"Em xin lỗi. Nước đây ạ."
Claire-sama thở ra một hơi sau khi uống một ngụm nước trong lúc mệt mỏi.
Vẻ khỏe khoắn trở lại trong đôi mắt cô chủ.
"Claire-sama, đây ạ. Dù không có gì nhiều, nhưng."
"Đây là…"
Tôi trao cho cô chủ một sợi dây chuyền.
Nó là một chiếc dây chuyền bạc với một viên đá ma thuật được đính ở giữa.
Nó không chỉ đơn thuần là một món trang sức mà là một loại bùa chú.
Tác dụng của nó là--
"... Bùa yêu ư."
"Nếu nó có tác dụng với Sein-sama thì tốt nhỉ."
Ở Nhật Bản mấy món này có thể tìm thấy ở chùa hoặc đền, còn trong thế giới này Nhà Thờ là nơi bán chúng.
Bỏ qua chi tiết về Nhà Thờ đi, cái lều lọc nước vừa nãy thuộc về một nhánh của Nhà Thờ trong Học Viện.
"Cô đúng là kỳ lạ."
"Tại sao ạ?"
"Ta biết lúc đó cô chỉ muốn trêu ta, nhưng dù vậy thì cô cũng từng nói rằng cô yêu ta nhỉ?"
"Lúc đó em nghiêm túc đấy ạ."
"Im lặng. Nếu đã vậy thì sao cô còn ủng hộ tình yêu của ta với Sein-sama, chuyện đó không vui chút nào."
Lúc vuốt lấy chiếc dây chuyền trên tay, Claire-sama trông thật cô đơn.
Tôi không hiểu vì sao.
"Thay vì ích kỷ giành lấy trái tim của ngài cho riêng mình, em muốn thấy Claire-sama được hạnh phúc hơn."
"Quả là giả nhân giả nghĩa."
"Mà, cô chủ nghĩ vậy cũng được. Nhưng em biết đó chính là cảm xúc thật của mình."
"...Tại sao cô lại cố gắng đến thế vì ta?"
Thứ gì đó khẽ bùng lên bên trong đôi mắt xinh đẹp kia.
"Vì ngài đã cứu lấy trái tim em."
Ở kiếp trước, tôi đã sống một cuộc sống trống rỗng không ước mơ không hy vọng.
Tôi đã làm việc đến chết trong một công ty đen, sau đó về nhà ngủ. Tôi không hề biết lý do tồn tại của mình, vào những lúc đó game chính là nguồn động lực duy nhất của tôi. Trong số đó, không có gì có thể khiến tôi thấy gắn bó như Revolution. Tôi hy sinh giấc ngủ để vẽ Doujinshi, để khiến cả thế giới nhận ra vẻ đẹp của Claire-sama. Có thể nói rằng Claire-sama chính là nữ thần của đời tôi.
Nhưng--.
"Cô lại trêu ta à. Ta, cứu lấy cô? Nực cười."
Tất nhiên là Claire-sama không biết được chuyện đó.
Không đời nào cô chủ lại tin vào khái niệm kiếp trước hoặc chuyển sinh, đúng như tôi nghĩ cô chủ chỉ xem đó là một trò đùa.
"Vậy thì xin ngài hãy cứu lấy em ngay đi. Bằng một cái ôm và một nụ hôn nồng thắm."
Đó là lý do tôi tỏ ra ngốc nghếch và mỉm cười như thường lệ.
Tôi không thể nói gì khác.
Tôi không thể.
"Ngừng giả ngốc cho ta. Giờ nghỉ sắp hết rồi. Quay lại thôi."
"Vânggg"
Tôi đưa tay về phía Claire-sama.
Nhưng cô ấy không nắm lấy nó.
"Trò giả trang hiệp sĩ kết thúc rồi. Ta là ta còn cô là cô. Một quý tộc và một thường dân, không hơn không kém."
"Tiếc ghê. Mất lý do nắm tay Claire-sama rồi."
"Cô thật là…"
Và thế là chúng tôi quay lại như bình thường.
Nhưng lúc đó tôi đã không nhận ra.
Cô chủ đã nhận lấy chiếc dây chuyền.
Và nét thất vọng thoáng hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Claire-sama.