"Vậy thì Lambert-sama, hãy chuyển sang chủ đề tiếp theo nào."
"Được. Thế thì xin mọi người hãy nhìn vào những tài liệu trước mặt."
Sau khi tham gia Hội Học Viện và dự một số buổi họp của Hội, cuối cùng chủ đề đó cũng được nhắc đến.
"Dường như gần đây xung đột giữa bình dân và quý tộc đang dần tăng lên."
Lambert-sama bắt đầu nói.
"Đặc biệt là một số học sinh thuộc diện học bổng đã khởi xướng phong trào đòi quyền bình đẳng cho tầng lớp bình dân, điều đó khiến những học sinh thuộc tầng lớp quý tộc cảm thấy tức giận. Gần đây Hội Học Viện chúng ta đã nhận được không ít lời phàn nàn."
"Tôi cũng tình cờ chứng kiến được chuyện đó. Thật nhục nhã làm sao."
Claire-sama thở dài nói.
Là bọn đó à.
"Chúng ta không thể nào ngăn chặn được chuyện đó sao?"
"Nếu là bên ngoài học viện thì đã khác, nhưng học viện lại cho phép quyền tự do ngôn luận. Vì thế chúng ta không thể nào cấm những phong trào chính trị được."
"Thật chướng mắt."
Cô chủ khó chịu thốt lên với vẻ chua chát.
"Thế? Có bao nhiêu người ủng hộ phong trào?"
Rod-sama hỏi với chút hứng thú.
"Hiện giờ chỉ có một vài học sinh công khai ủng hộ phong trào. Nếu tính cả những người ủng hộ nặc danh thì cũng không vượt quá con số hai mươi đâu ạ."
"Vậy thì sao không mặc kệ bọn họ luôn đi?"
Yuu-sama thoải mái nói.
"Thần cũng đã nghĩ vậy, nhưng một số thành phần cực đoan đã tranh chấp với quý tộc ở nhiều nơi trong Học Viện."
"... Tranh chấp ư?"
Sein-sama nhíu mày.
"Vâng. Ví dụ như chen đường, không chịu nhường đường, giành trước chỗ ngồi trong nhà ăn, có vẻ như họ muốn chống lại quý tộc trong cả những việc lặt vặt."
"Thế thì phiền rồi đây."
Misha thở dài nói.
Dựa theo những gì vừa được nói, có vẻ như không ai ở đây hiểu được ý định của những người biểu tình.
Ngoại trừ tôi thì gần như tất cả mọi người ở đây đều là quý tộc hoặc con cái của những gia tộc giàu có.
Họ hoàn toàn không thể hiểu được cảm xúc của những người biểu tình thuộc tầng lớp thường dân.
Giá trị quan của hai bên quá khác biệt.
"Em nghĩ mục đích của họ rất đơn giản. Họ muốn được đối xử bình đẳng như quý tộc."
"Bình đẳng như quý tộc ư? Điều đó là bất khả thi."
Cô chủ cười khinh khi nghe thấy lời nhận xét của tôi.
"Tạm thời chưa nói đến quá trình sinh thành và giáo dục, ngay cả nguồn gốc và lịch sử của những gia tộc cũng đã có sự khác biệt rồi."
Claire-sama nói như thể cô ấy không muốn nghe thêm nữa vậy.
Hãy để tôi giải tôi kể lại cho bạn lịch sử hình thành của đất nước này.
Tiền nhân của giới quý tộc Vương Quốc Bauer là những bộ lạc tồn tại trước khi Vương Quốc được thành lập. Sự phát triển của ngành nông nghiệp kéo theo sự xuất hiện sản phẩm thặng dư, qua đó quân đội được hình thành và sự ảnh hưởng của những bộ lạc này ngày càng lớn hơn.
Trong tình cảnh đó, gia tộc Bauer mà sau này trở thành Hoàng Tộc, đã trở nên lớn mạnh và bắt đầu xâm lược những bộ lạc khác. Những bộ lạc có ảnh hưởng bị gia tộc Bauer đánh bại trong cuộc chinh phạt của họ đã trở thành tầng lớp quý tộc của Vương Quốc bây giờ.
"Mà thường dân thì đóng góp được gì cho đất nước này chứ?"
Để có được quyền thu thuế từ Vương Quốc với tư cách quý tộc, họ phải gánh rất nhiều trách nhiệm.
Cai quản và giữ ổn định cho lãnh địa, kích thích kinh tế địa phương, huấn luyện và triển khai quân đội, vân vân.
Từ góc nhìn của Claire-sama, nhờ sự cống hiến trong suốt chiều dài lịch sử mà quý tộc mới có quyền thống trị, có vẻ như cô chủ còn nghĩ bình dân còn không có những quyền cơ bản nữa kìa.
"... Sai rồi, Claire. Đóng thuế cũng là một cách để cống hiến cho đất nước. Nếu người dân không đóng thuế thì đất nước này sẽ không thể hoạt động."
Người vừa nói những lời hùng hồn kia là Sein-sama.
Đúng như tôi nghĩ, nhờ được dạy dỗ để trở thành một người trị vị thông thái nên anh ta có tầm nhìn rộng hơn những quý tộc.
Nhưng mà--
"Nếu vậy có nghĩa là Sein-sama đồng tình với chính kiến của chúng ư?"
"... Ta sẽ không đi xa đến vậy. Thực tế là giữa quý tộc và bình dân có một khoảng khác biệt lớn về trách nhiệm, trình độ học vấn, và nhiều yếu tố khác. Ta không nghĩ chuyện bình dân tham gia vào hoạt động chính trị là điều thực tế."
"Đúng vậy, nó là phi thực tế."
Dù thế hệ Hoàng Tộc hiện tại có chủ trương trọng dụng nhân tài, nhưng sự thấu hiểu của họ vẫn bị hạn chế.
Với người dân ở thế giới này, việc tham gia vào hoạt động chính trị sau khi tới tuổi hợp pháp mà không bị phân biệt kỳ thị hay được quyền bầu cử bình đẳng như ở Nhật Bản hiện đại không khác gì một câu chuyện hão huyền.
"Vậy thì chẳng phải đơn giản rồi sao? Cứ làm theo lời Yuu-sama nói và mặc kệ bọn họ đi."
Nói tới đây là được rồi
Rod-sama nói.
Tuy nhiên---
"Thế nhưng vẫn còn một vấn đề."
"Hm?"
"Có tin đồn là Nhà Thờ ủng hộ phong trào của giới bình dân."
"Nhà Thờ ư?"
Vẻ mặt của ba Hoàng Tử chợt đổi sắc.
"Nhà Thờ đã luôn răn dạy rằng mọi người đều bình đẳng trước Đấng Tối Cao. Lời răn của họ ăn khớp với lý tưởng của nhóm biểu tình bình dân."
Tín Điều Tinh Linh của Nhà Thờ được người dân Vương Quốc tin tưởng một cách rộng rãi.
Tôi đã nói về chủ đề này khi gặp Relaire, rằng có một tôn giáo dựa trên Tín Điều Tinh Linh.
Họ thờ phụng bốn tinh linh nguyên tố và đấng sáng tạo của bốn tinh linh, Thần Tinh Linh. Họ tin rằng mọi hiện tượng diễn ra trên thế giới này đều là phước lành hoặc thử thách của đấng tối cao.
Dựa theo Tín Điều Tinh Linh, sự phát triển của Ma Thuật trong những năm gần đây đều là nhờ sức mạnh của những Tinh Linh.
Ban đầu Tín Điều Tinh Linh chỉ là tín ngưỡng đơn giản của những người nông dân.
Cúi mình trước sức mạnh toàn năng của mẹ thiên nhiên, và trước khi nhận ra thì nó đã trở thành tôn giáo thống trị.
Nhà Thờ là bên cung cấp sự giáo dục cho bình dân đồng thời cũng là phía đứng ra chữa trị thương tích và bệnh tật cho người dân.
Vì lý do đó, Nhà Thờ đã tạo ra một sức ảnh hưởng to lớn đến người dân đến nỗi Hoàng Tộc không thể làm ngơ.
"... Nhà Thờ đã nói gì chưa?"
Sein-sama hỏi.
"Hiện giờ thì vẫn không có gì. Dường như Nhà Thờ vẫn chưa phá vỡ lời hứa không tham gia vào chính trị của mình."
"Hiện giờ chúng ta vẫn không thể làm gì nhiều nhỉ."
Misha nói lên suy nghĩ của mọi người ở đây.
"Hội Học Viện chúng ta không thể nào lờ đi lời phàn nàn từ những học sinh quý tộc được. Từ giờ nếu có ai thấy hai bên xung đột thì hãy đứng ra phân giải. Nhưng cũng cẩn thận đừng tùy tiện kết tội những học sinh bình dân."
Hội trưởng Lorec-sama kết luận.
"Vậy thì chuyển sang chủ đề tiếp theo---"
Sau đó chúng tôi cùng bàn luận ba chủ đề khác sau đó kết thúc buổi họp.
"Mà Claire-sama này. Chúng ta sẽ đến vùng rừng phía Bắc vào kỳ nghỉ hè nhỉ?"
"Sao suy nghĩ của cô đổi nhanh quá vậy?"
Trong lễ hội, tiệm cafe đảo giới của chúng tôi đã được bình chọn là chương trình đáng xem nhất và giành được chiếc vé du lịch mùa hè.
Tôi rất mong chờ sự kiện này.
"Tại vì mấy buổi nói chuyện trang trọng làm em mệt lắm. Cô chủ hãy âu yếm em đi."
"Cô, thật là… dù chỉ là nói đùa, nhưng cô nghĩ mình đang đòi ta, chủ nhân của cô, làm gì vậy hả? Đáng ra cô mới là người an ủi ta mới phải."
"Được ạ?"
"Này cái ánh mắt đó, cô lại nghĩ đến mấy chuyện đáng xấu hổ nữa hả!?"
Claire-sama tránh xa khỏi tôi.
"Không đâu Claire-sama, mà ngài vừa nghĩ gì zạ. Hư ghê cơ."
"Thế cô định làm gì ta?"
"Cô chủ muốn em nói ra ư, gehehe"
"Thế không phải như ta tưởng tượng chắc!?"
Nói về chính trị và tôn giáo đã khiến đầu tôi quá tải, nên tôi phải nhõng nhẽo với Claire-sama để trở lại bình thường.
Yup, có tác dụng rồi.
"Cô đúng là… ơ? Chị Lene đâu?"
"Nếu là về chị Lene thì chị ấy đang nói chuyện với Lambert-sama. Nhìn kìa, ở kia."
Được Claire-sama hỏi, tôi chỉ tay về phía trước phòng họp.
Chị Lene đang nói chuyện với Lambert-sama với vẻ mặt nghiêm túc.
"Nếu mọi thường dân đều khiêm tốn và cần cù như chị Lene thì tốt biết bao."
"Claire-sama, còn nếu tất cả họ đều giống em thì sao?"
"Nếu thường dân nào mà cũng như cô thì ta sẽ trốn ra nước ngoài cho lành."
"Cô chủ sẽ bỏ trốn cùng em ư. Lãng mạn ghê."
"Ta không thèm mang cô theo đâu nhá!?"
Sau khi màn hài kịch của cặp tình nhân (một chiều) của chúng tôi kết thúc, chị Lene quay lại.
"Mừng trở lại, chị Lene. Chị vừa nói chuyện gì vậy?"
"Hmm, cũng không to tát gì. Nhưng…"
"Nhưng?"
"Chắc em cũng thấy rồi."
"Ý chị là sao?"
Chị Lene ngập ngừng một lúc, nhưng sau khi bị cô chủ hối thì chị ấy cũng chịu nói.
"Những người biểu tình bình dân đã gặp mặt Yuu-sama."