“Tại sao ta lại phải làm…”
Claire-sama của tôi lại bực đến không thể nói nên lời rồi.
“Là công việc, công việc đấy ạ”
“Ta biết. Nhưng loại việc thế này thì ai làm mà chả được――”
“Đúng thế, tuy nhiên Claire-sama cũng là một thành viên mới của Hội Học Viện. Nên làm mấy việc kỳ quặc thế này cũng đâu có lạ.”
Chúng tôi đã được Hội nhờ đến khu chợ ở Thủ Đô Hoàng Gia để mua đồ.
Khu vực chúng tôi đang đứng là nơi tập trung những cửa tiệm chuyên buôn bán thực phẩm ngắn hạn, trái mọng và rau tươi.
Âm thanh buôn bán nhộn nhịp vang lên khắp nơi, khu chợ ngập người mua.
“Nhiều người thế này thì dễ bị lạc lắm. Chúng ta nắm tay nhé?”
“Ta ổn”
“Nếu cô chủ thấy ổn thì được. Rồi, nắm lấy tay em nào.”
“Ta-Không-Cần!”
Claire-sama xù lông giận dữ.
“Eeh”
“Hai người thân ghê ha…”
“Thật là.”
Những người được nhờ đi mua sắm là Claire-sama, tôi, Misha, và chị Lene.
Dù cũng là thành viên mới như chúng tôi, nhưng chả có ai điên mà sai mấy cha Hoàng Tử kia đi mua đồ cả.
Nên cuối cùng nhiệm vụ đó rơi vào tay bọn này.
Thật ra lúc đầu Claire-sama không hề có ý định đi theo bọn tôi, nhưng vì có quá nhiều đồ phải mua nên tôi kéo cô chủ đi luôn.
Tất nhiên Claire-sama còn lâu mới chịu xách giỏ, nên chị Lene mới bị cô chủ gọi đi theo.
“Thế chúng ta phải mua gì?”
“Ờ thì, mười tấm giấy da, hai mươi tờ giấy cói, hai lọ mực, một bộ màu, một bó dây da, một bộ đinh, còn có lá trà và đồ ngọt dùng kèm.”
“Hầu hết là văn phòng phẩm nhỉ.”
“Vì Hội Học Viện chủ yếu giải quyết những việc giấy tờ thôi đúng không?”
Như tôi đã từng nói, tuy cái danh Hội Học Viện nghe khá kiêu, nhưng việc của Hội thường khá nhàm chán.
Và trong đó việc bàn giấy nhằm điều hành học viện là phổ biến nhất.
Tài liệu về ngân sách, lượng trang thiết bị được giáo viên sử dụng, vân vân, có rất nhiều thứ cần được ghi chép lại.
“Ít nhất thì chúng ta cũng nên tận hưởng chuyến mua sắm cho tiệc trà.”
“Cô nói đúng”
“Hãy chọn những những món ngọt mới nhất của Blume nào.”
“Cái đó thì không được đâu, Claire-sama”
Đề nghị của Claire-sama đã bị Misha từ chối thẳng thừng.
“Tại sao”
“Sản phẩm của Blume quá đắt. Nếu Claire-sama muốn mua chúng, thì xin hãy dùng tiền túi đi ạ.”
“Hôm nay chị đem theo bao nhiêu, Lene?”
“Vì không có ý định mua sắm riêng nên chị chỉ đem theo 100 000 đồng vàng thôi.”
“Thế thì không được rồi…”
Hình như tôi chưa nói đến chuyện này, đồng vàng là đơn vị tiền tệ được dùng trong Vương Quốc.
Để cho dễ hiểu thì một yên Nhật có giá trị tương đương với một đồng vàng.
Với bình dân thì 100 000 đồng vàng là một con số lớn, nhưng so với tài sản của những quý tộc bậc cao thì con số này chẳng khác gì muối bỏ biển, thế nhưng chừng đó vẫn không đủ để mua sản phẩm của Blume với số lượng lớn.
“Chúng ta nên tập trung vào việc chính trước được không? Chúng ta có thể mua bánh vào lần sau.”
“Vậy thì đành chịu.”
Ôi trời, Claire-sama nhún vai, rồi đột nhiên nhìn về phía lề đường và cau mày.
“Thật khó chịu…”
Ở phía Claire-sama đang nhìn là hai đứa trẻ ăn mày trong trang phục rách rưới.
Trong đó có một đứa bị thương ở chân và được băng lại bằng vải.
“Từ khi xung đột với Đế Quốc Naa Empire nổ ra, số lượng ăn xin đã tăng lên trông thấy.”
“Chi phí sinh hoạt đã tăng lên chóng mặt…”
Misha nói lên sự thật mà không nêu lên ý kiến, còn chị Lene thì nhìn hai đứa trẻ với ánh mắt thương cảm.
Có lẽ đây là điểm khác biệt giữa cựu Quý Tộc và Thường Dân.
Tiện thể thì Đế Quốc Naa là quốc gia tiếp giáp với Vương Quốc Bauer về phía Đông, họ là cái gai trong mắt Vương Quốc, và là nguyên nhân của vô số cuộc đụng độ.
“Nếu giá đã tăng thì chẳng phải lương cũng sẽ tăng sao?”
“Nhưng chúng không thể bắt kịp giá. Vì một khi tăng lương rồi thì khó mà giảm được, nên nếu lương có tăng thì cũng tăng được một chút thôi ạ.”
Chị Lene giải thích cặn kẽ.
Bản chất của điều chị ấy vừa nói được gọi là ‘Lý thuyết tiền lương cứng nhắc’.
“Vậy thì chẳng phải trách nhiệm thuộc về chủ thuê sao”
“Chủ thuê cũng thuộc tầng lớp bình dân. Cuộc sống của họ cũng không mấy khá khẩm đâu ạ.”
“…”
Claire-sama trầm tư, có lẽ cô chủ đang suy nghĩ về những gì mình vừa thấy.
“Claire-sama”
Đột nhiên Claire-sama dừng lại khi nghe thấy ai đó quen quen đang gọi mình.
“Ara, Hầu Gái Trưởng. Thật tình cờ.”
Người vừa lên tiếng là Hầu Gái Trưởng nhà François.
Tôi đã gặp cô ta trong buổi phỏng vấn.
“Thần đang đi mua sắm với Chủ Nhân, vừa nãy ông chủ chợt nhìn thấy Claire-sama và lệnh cho thần gọi ngài”
“Cha ư?”
Trong buổi phỏng vấn tuyển nữ hầu tôi đã gặp cha Claire-sama.
Ông là Bộ Trưởng Bộ tài chính, Dor-sama.
“Ta đang bận làm việc”
“Thần cũng nghĩ vậy, nhưng ông chủ vẫn khăng khăng muốn gặp cô chủ.”
“Thôi được… ba người đi theo ta một chút được không?”
Đây là lời mời từ một trong những Quý Tộc hùng mạnh nhất Vương Quốc.
Chúng tôi không có quyền từ chối.
Theo sau Hầu Gái Trưởng chúng tôi rời khỏi đường chính.
Trên ngã rẽ ở kia là một chiếc xe ngựa sang trọng được đặt làm riêng cho nhà François.
“Chào, Claire. Và chúc một ngày tốt lành, bạn của con gái ta. Xin thứ lỗi cho ta vì nói từ trong xe ngựa.”
Một người đàn ông điển trai khoác áo choàng với mái tóc vàng óng tựa như Claire-sama mở cửa xe ra ngoài.
“Chúc người một ngày tốt lành, thưa cha. Người có chuyện tìm con ạ? Sau khi nói chuyện con cần phải mua đồ cho Hội Học Viện nữa ạ.”
“Nn? Không có gì, chỉ là ta cần lý do để gọi con gái mình khi nhìn thấy con bé trên phố ư?”
Dor-sama lãnh đạm nói.
“Thưa cha… dù có thể trông không giống, nhưng con đang bận ạ.”
“Ta không nghĩ con cần ưu tiên chuyện đó hơn ta đâu.”
Dor-sama nghiêng đầu như thể đó là điều hiển nhiên.
Có thể nói ông ta chính là một Quý Tộc kiểu mẫu .
“Nếu đang đi mua sắm thì cứ lên đây. Dù là thường dân thì ta cũng đặt cách cho các người đi cùng ta một chuyến.”
“Nơi người muốn đến không phải là khu Quý Tộc ạ?”
“Lâu lâu đi chỗ khác cũng tốt. Quan sát cuộc sống của thường dân cũng là nghĩa vụ của Quý Tộc. Đi đi”
Đó là lý do chúng tôi đi cùng Dor-sama.
Cỗ xe ba ngựa kéo này đủ rộng để chở năm người một cách thoải mái.
Cỗ xe chạy êm đến bất ngờ, có lẽ đây là tác dụng của hệ thống treo dưới xe.
Mới đầu không có ai lên tiếng cả.
Misha và chị Lene trông lo lắng đến tội nghiệp.
“Gần đây con ở Học Viện thế nào, Claire”
Người nói là Dor-sama.
Với một nụ cười trên mặt, ông ấy trông thật hạnh phúc khi lần đầu được nói chuyện với cô con gái cưng từ khi cô chủ chuyển đến sống ở ký túc xá.
“Cũng không có gì đặc biệt ạ. Chỉ là cái phong trào bình dân kia hơi khó chịu.”
Claire-sama lãnh đạm trả lời.
Có con gái ở tuổi này hẳn phải khó khăn lắm.
“Phong trào bình dân… hành động của những kẻ xuẩn ngốc hiểu lầm chính sách của Bệ Hạ. Thế nên ta mới chống lại nó…”
Trời đất, Dor-sama ấn tay vào thái dương.
Nghe nói Dor-sama là một trong số những người đại diện Quý Tộc phản đối chế độ trọng dụng nhân tài.
Ông không hề có chút cảm thông nào với phong trào bình dân, những kẻ xem chính sách trọng dụng nhân tài là món quà trời cho.
“Cô nghĩ sao, Rei Taylor?”
Dor-sama đột nhiên hỏi tôi.
Mắt Claire-sama trợn tròn.
“Cha, thế này là sao? Không chỉ nhớ tên cô ta, mà còn gọi đầy đủ tên họ luôn ư”
Cả Claire-sama, người hiểu rõ Dor-sama nhất trong số chúng tôi, cũng cảm thấy ngạc nhiên trước hành động của ông.
“Sao vậy, chỉ là ý định nhất thời thôi mà. Ta nghe nói rằng thành tích của cô nhóc rất xuất sắc so với những học sinh cùng khóa. Ta chỉ tò mò ‘cô ta là người như thế nào’ thôi”
Dường như ông ta không hề quan tâm quá nhiều đến chuyện này, Dor-sama ép tôi.
“Để xem… Claire-sama đã hỏi thần điều tương tự, nhưng thần không mấy quan tâm. Với thần, chỉ cần được ở bên cạnh Claire-sama, thì những chuyện khác sao cũng được.”
“Hm. Quả là cách suy nghĩ của một hầu gái gương mẫu. Tuy nhiên, thực tế cô cũng là một thường dân. Cô không muốn được đối xử ngang hàng với quý tộc ư?”
Ví dụ được mặc đẹp như con gái ta chẳng hạn, Dor-sama nói rõ.
“Thay vì sống xa hoa, thần muốn thấy Claire-sama được hạnh phúc hơn. Thần cũng không nhắm đến cuộc sống quyền quý. Chỉ cần được như thế mỗi ngày là đủ rồi. ”
“Đó là những gì cô thực sự nghĩ đúng không?”
“Đúng vậy”
Dor-sama nhìn chằm chằm vào tôi.
Trong thế giới này không có luật nào bảo rằng giao tiếp bằng mắt là bất lịch sự, nên tôi cũng không nghĩ nhiều mà nhìn lại.
“Hm. Không như thường dân ngày nay, cô biết vị trí của mình đấy. Ta muốn thấy thêm nhiều thường dân như cô.”
“Rất hân hạnh”
Tôi đáp lại nụ cười thoải mái của Dor-sama bằng một cúi cúi đầu.
Rei cúi đầu kìa, đùa thôi.
Có thể sâu trong lòng tôi phản đối nó, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ phong trào bình dân hoàn toàn vô ích.
Tôi hiểu đó là một lý tưởng cao đẹp, và ý tưởng xóa bỏ sự phân chia của cải không công bằng là rất tốt.
Tuy nhiên tôi thà làm hầu gái cho Claire-sama còn hơn tham gia vào cái phong trào bình dân chán ngắt ấy.
Cuối cùng nó cũng chỉ là vấn đề ưu tiên cái nào trước cái nào sau.
“Hôm nay ta thấy vui. Ta sẽ mua cho con chút đồ ngọt. Hầu Gái Trưởng, tới Blume”
“Tuân lệnh”
Chiếc xe ngựa chuyển hướng.
Tiện thể người lái xe là Hầu Gái Trưởng.
Lái được cả xe ngựa, đúng là người toàn tài.
“Thưa cha, xin đừng tự ý quyết định mọi chuyện ạ. Hồi nãy con có nói rồi, bọn con đang làm việc ạ?”
“Đi dạo một chút cũng đâu có sao? Nếu có ai dám phàn nàn, thì cứ nói tên ta.”
“Không phải chuyện đó.”
“Thế, gì chuyện gì?”
Dor-sama thoải mái đáp.
“Các cô đã từng ăn độ ngọt của Blume chưa? Là một thường dân có lẽ các cô vẫn chưa nếm qua chocola nhỉ”
“Chưa ạ”
Misha trả lời khi được hỏi.
Tôi đã từng ăn nó ở kiếp trước, mà ngay từ đầu tôi là người mang nó đến đây chứ ai, nhưng tôi giữ im lặng để tránh gây rắc rối.
“Đúng thế. Nó là một món ăn tuyệt vời. Nhóm phát triển sản phẩm của Blume đúng là giỏi thật――”
Sau đó chúng tôi đến Blume, Dor-sama vui vẻ tán gẫu với chúng tôi và chúng tôi đã được ăn thử mấy món đồ ngọt đó thật.
Nhờ được phép sử dụng xe ngựa của Dor-sama để mua sắm, nên dù tính thêm thời gian đi dạo chúng tôi vẫn về trường sớm hơn dự định.
Còn chuyện chúng tôi đem về chocola và được những thành viên Hội Học Viện khâm phục là một câu chuyện khác.