“Phiền rồi đây…”
Rod-sama nói.
“Hôm nay người dân cũng vây kín cổng trường. Cứ thế này thì Học Viện sẽ không thể hoạt động nổi mất.”
Lambert-sama cay đắng nói.
Bằng cách nào đó chuyện về vụ việc ở sân trường đã bị lộ ra ngoài và truyền đến tai người dân.
Những người nghe chuyện đã rất tức giận, họ đã liên tục đến trước cổng trường biểu tình.
Tuy tới giờ họ vẫn chưa thử vượt cổng bằng bạo lực lần nào, nhưng nếu cứ để yên như vậy thì chỉ trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.
“… Lý do của Deed-sama hình như hơi khó tin.”
Sein-sama thở dài nói.
Khi được Yuu-sama và Lambert-sama hỏi, Deed-sama chỉ giải thích sơ sơ.
Theo lời anh ta, anh ta chỉ rút gậy ra làm dáng chứ không định dùng Ma Thuật hay gây thương tích nghiêm trọng.
Tuy nhiên, sự thật là anh ta đã làm đối phương bị thương, hơn nữa còn là một vết bỏng toàn thân rất nghiêm trọng.
Cho dù anh ta có biện minh rằng mình không cố ý thì cũng không ai tin.
“Phản ứng của người dân như thế nào?”
“Một tên Quý Tộc ngạo mạn đã đánh đập tàn nhẫn một Bình Dân đáng thương, là những gì họ nói ạ”
“Thực tế thì cũng gần đúng như vậy thật… cả ta cũng không hài lòng với lời giải thích đó”
Rod-sama gãi cằm.
Là cận vệ của Yuu-sama, Deed-sama khá thông thạo về ma Thuật.
Bên cạnh đó, trong khoảng thời gian phục vụ dưới trướng Hoàng Tộc, cậu ta đã được dạy rằng không được hành động thiếu suy nghĩ.
Ý thức tự kiềm chế đã được khắc sâu vào đầu cậu ta, hơn nữa khả năng khống chế Ma Thuật của cậu ta vượt xa người bình thường.
Liệu một người như vậy có hành động bạo lực nếu chủ nhân của mình bị xúc phạm không.
“Ta không nghĩ Deed sẽ làm vậy”
Yuu-sama nói.
“Thế nhưng, hiện thực đã nói lên tất cả. Sau kiểm tra gậy phép của Deed-sama, tôi không tìm được bất cứ lỗi nào cả, chuyện này không thể nào là một tai nạn được.”
Lambert-sama, người theo hộ tống Yuu-sama, đã nói vậy.
Tôi đã nói qua chuyện này hồi trước, Lambert-sama là một chuyên gia về Công Cụ Ma Thuật.
Nhận định của anh ta rất đáng tin cậy.
“… Thật ư, sao chuyện này lại…”
Yuu-sama ôm đầu.
Thấy một hoàng tử như Yuu-sama buồn như vậy làm tôi cũng lấy đau lây.
“Giờ có than thở cũng không có tác dụng gì. Hãy tập trung vào kế hoạch sau này trước đã.”
“Ngài nói đúng”
Claire-sama đồng ý với lời Rod-sama nói để thay đổi không khí.
“Nói thật, chuyện bên ngoài Học Viện không thuộc quyền hạn xử lý của chúng ta. Đây là việc của chính quyền… và tùy vào tình hình, nhiệm vụ có thể rơi vào tay quân đội”
Hội Học Viện chỉ có quyền hạn xử lý những vấn để bên trong Học Viện.
Những cuộc biểu tình của người dân không thuộc phạm vi giải quyết của Hội.
Ngay từ đầu, chuyện để một đám trẻ con như bọn tôi dẹp yên cuộc biểu tình là bất khả thi.
“Cứ tập trung vào những gì chúng ta có thể làm đã. Tình hình bên trong học viện thế nào rồi?”
“Cũng gần giống như người dân bên ngoài ạ. Những học sinh Bình Dân đang tức giận với sự hà khắc của Quý Tộc. Họ chỉ trích Quý Tộc cả trong giờ học, chúng ta không thể giữ chân họ nổi nữa ạ.”
Lambert-sama trả lời câu hỏi của Rod-sama.
Tôi nghĩ vụ việc ở sân trường đúng là quá đáng, nhưng tôi có cảm giác cơn giận người dân đã hướng nhầm đối tượng.
“Theo anh chúng ta nên làm gì để giải quyết chuyện này đây?”
Rod-sama hỏi Lambert-sama thêm một câu.
“Nói thật tôi cũng không biết. Nếu chúng ta công bố hình phạt của Deed-sama, thì tình hình có lẽ sẽ lắng xuống…”
“Hình phạt của cậu ta sẽ là gì đây?”
“Khó nói lắm ạ. Nếu cậu ta là một Quý Tộc cấp thấp thì không sao, nhưng Deed-sama là một Quý Tộc trung cấp có liên hệ với Nhà Thờ. Nếu hình phạt của cậu ta quá nặng, chúng ta sẽ vấp phải sự phản đối từ giới Quý Tộc”
Vết thương lần này của Matt rất nghiêm trọng, đến nỗi có thể lấy mạng cậu ta.
Phía Nhà Thờ hiểu rõ tính nghiêm trọng của tình lúc bấy giờ, nên họ đã điều những Pháp Sư hệ nước cấp cao và dùng những ma cụ quý giá để chữa trị cho Matt, nhờ vậy cậu ta mới thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Về phía Nhà Thờ, tôi nghĩ họ sẽ không để cậu ta chết.
“Phản ứng của học sinh Quý Tộc ra sao?”
“Hiện tại, tuy ngoài mặt thì họ vẫn cư xử như bình thường, nhưng vài người đã bắt đầu phàn nàn rằng phe Bình Dân quá tự phụ.”
“… Vậy là tệ đi à”
Rod-sama cay đắng lẩm bẩm.
“Claire-sama, tệ đi nghĩa là sao?”
Không nhận thức được cách nghĩ của Rod-sama về cơn khủng hoảng sắp đến, tôi hỏi Claire-sama.
“Đầu cô để trang trí à? Ờ? Nếu xung đột nổ ra, thì thế trung dung sẽ biến mất”
“Thế trung dung?”
“Đó là khi cả Quý Tộc và Bình Dân cùng nhau ngồi lại để tìm ra giải pháp. Cho dù cả hai phía đều không hề hài lòng, nhưng ít nhất họ vẫn đạt được một thỏa thuận chung, đại loại là như vậy”
“Ra là kiểu nói thoái thác”
“Nếu cô chỉ nhìn thế giới bằng hai màu trắng và đen thì làm chính trị kiểu gì hả?”
Chắc là vậy thật.
“Hiện giờ ta sẽ cố thuyết phục phe Quý Tộc với Sein và Yuu. Nếu vị vua tương lai nhẹ nhàng cảnh báo họ, thì họ sẽ dịu lại thôi.”
Rod-sama khoanh tay nói.
Với Quý Tộc, lời nói của Hoàng Tộc tương đương với lời sấm truyền của Chúa Trời.
“Misha, Rei, ta để việc thuyết phục phía BÌnh Dân cho hai người. Hãy cố hạ nhiệt tình hình hộ ta.”
“Thần sẽ thử”
“Eeh”
Tôi không giỏi làm mấy thứ khó nhằn như chính trị hay thương lượng đâu.
“Đừng có ‘eeh’ với ta. Đó là mệnh lệnh trực tiếp từ Rod-sama đấy, cố mà làm đi.”
“Vậy thì Claire-sama, xin hãy lệnh cho em cố gắng đi. Nhớ tình cảm vào đấy.”
“Đừng có nói nhảm, đây là tình huống khẩn cấp.”
“Em đang nghiêm túc đấy ạ. Nếu cô chủ không chịu nói, thì em ứ làm đâu.”
“Nói một chút thì cũng ổn mà”
Rod-sama nhảy vào giúp con nhóc nhõng nhẽo này một tay.
Dù anh ta vừa nói vừa cười khẩy.
“Ơ, ngài nói gì thế, Rod-sama”
“Nào, lẹ lên, lẹ lên!”
“Chuyện này… cô quá đáng lắm…!”
“Lẹ lên!”
Tôi hối cô chủ.
Ờ, tôi đang phởn đấy.
“… Cố lên, Rei”
Claire-sama miễn cưỡng nói.
“Hông đủ yêu thương. Làm lại”
“Nghe đây, lo làm việc của cô đi!”
Hết cách rồi nhỉ.
Trong vài ngày tiếp theo, chúng tôi chạy quanh Học Viện cố hết sức để hòa giải xung đột giữa hai phe.
Nhờ vào ba vị Hoàng Tử, dẫn đầu bởi Rod-sama, phe Quý Tộc đã có dấu hiệu bình tĩnh lại.
Đúng như tôi nghĩ, lời từ Hoàng Tộc quả là hiệu quả ghê.
Trái lại, phía bình dân vẫn còn tỏ ra giận dữ.
Có thể số lượng học sinh học bổng không bằng số lượng học sinh Quý Tộc, nhưng họ có sự ủng hộ từ người dân.
Ngày nào họ cũng tổ chức biểu tình trước cổng trường, và họ còn tính làm vậy dài dài.
Kết quả là, vòng luẩn quẩn Quý Tộc phàn nàn và Bình Dân bất bình được hình thành.
◆◇◆◇◆
Ngày hình phạt được công bố đã tới.
Ở khoảng sân trường nơi xảy ra vụ việc, rất nhiều học sinh Quý Tộc và Bình Dân đang đứng đó chờ đợi.
Và hình phạt đã được công bố.
“… Cái này… không ổn rồi”
Claire-sama thì thầm.
――Hình phạt của Deed Marey là một tuần quản thúc tại gia――
Chuyện này… đúng như tôi nghĩ, nó quá nhẹ.
Những học sinh Bình Dân cũng nghĩ giống tôi, những tiếng hò hét giận dữ vang lên khắp nơi.
“Claire-sama, đường này. Chỗ này không an toàn với Quý Tộc đâu ạ.”
Lene kéo tay áo Claire-sama.
“Nhưng nếu làm vậy thì chúng ta sẽ không thể làm dịu tình hình đâu!”
“Vô dụng thôi. Mọi người đều giận quá mất khôn rồi. Họ sẽ không chịu nghe đâu.”
“… Kh”
“Claire-sama, chị Lene nói đúng đấy. Hãy trốn thoát thôi.”
Cố hết sức thuyết phục Claire-sama, người không chịu rút lui, chúng tôi trốn khỏi hiện trường.
“… Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đây…”
Lời thì thầm của Claire-sama cũng giống cảm xúc của toàn bộ học sinh trong Học Viện ngay bây giờ.