Phòng Lịch sử và Tư liệu Taisha - Miko-sama
ĐÃ KIỂM DUYỆT
Hồi lần đầu gặp Minowa Gin, tôi đã có cảm giác sẽ khó lòng làm thân với cô ấy.
Cô náo nhiệt, gan lì, mạnh bạo đến đáng sợ.
Nhưng khi lân la tìm hiểu, tôi nghĩ thực ra cổ là một cô gái rất tốt bụng.
Tới mức cô sẽ ■■■■, và ■■■■……
Anh Hùng Ngự Ký
Ngày 15 Tháng 5 Năm 298
Tùy theo tình hình mà buổi sáng của Minowa Gin sẽ có thể bắt đầu từ sớm. Vì cô phải chăm đứa em trai mới sinh.
——Ê này, dầu cho tuổi tác hai ta có cách xa, nhóc con chẳng phải vẫn là em trai của Gin-sama vĩ đại sao?
Gin nói trong lúc nhìn vào đôi mắt đứa bé.
——Uuh…… ugh……
——Chị nói rồi, đừng có mà khóc. Chỉ được phép khóc khi nhận ra số tiền Mừng Tuổi mẹ giữ giùm mình sẽ không bao giờ trở lại thôi.
Gin cố vui vẻ bông đùa vài câu.
——Uee…… oe oe.
——Ahh, bắt đầu càu nhàu rồi đây…… Hình như không phải là do sữa hay tã……
Ngay cả khi không bất mãn với cái gì, lũ trẻ thơ vẫn thường cứ khóc inh ỏi rất lâu cứ như than lửa cháy âm ỉ vậy. Cô biết chuyện đó rõ lắm chứ.
——Đầu tiên, chị đặt nhóc lên đùi chị nè……
Sau khi cho đứa nhỏ cầm lấy cái lục lạc, cô bắt đầu ngâm nga. Và thế là, cậu em trai bé bỏng vui lên. Cô quen rồi.
——Ohh, nhóc hết khóc rồi này. Giỏi lắm, Mai Bờ-ro-dờ.
Một khi cậu thôi khóc thì cô sẽ khen cậu. Rồi, gương mặt em bé sáng rạng rỡ và cậu cười vui vẻ.
——Em trai gì mà hư quá. Nhóc lớn lên là chị sẽ bắt nhóc làm thuộc hạ và hành nhóc chết bỏ luôn, nihihi.
Cô đương chăm bẫm đứa em trai đáng yêu thì thời gian thoi đưa, và trước khi cô kịp nhận ra……
——Heu! Chết~ Trễ rồi trễ rồi!!
Người thiếu nữ hộc tốc chạy tới trường.
Theo chính sách giáo dục của Shinju-kan – ngôi trường hội Sumi theo học, học sinh từ năm 4 trở lên thì được phép tự mua và ăn kẹo. Thông qua việc đấy, trẻ em từ 10 tuổi sẽ bắt tay vào học cách sử dụng tiền. Sự phấn chấn của đám trẻ ở Shinju-kan rất nổi bật. Và với tinh thần cởi mở của ngôi trường, học sinh bao giờ cũng thấy mình được chào đón ở đây.
Nói gì thì nói, Sumi, Sonoko và Gin đều đã là năm 6.
Trong phố ẩm thực ngụ trong trung tâm mua sắm khổng lồ Ines, 3 người họ đang ăn kẹo cùng nhau. Đây là một tiệc ăn mừng chiến thắng khác vì đã đuổi được quân xâm lược.
——Sao nào? Sao nào? Gelato chỗ này ngon tuyệt cú mèo phải không? Vì thế, mình – chuyên gia về Ines – khuyến nghị món này.
Gin hồ hởi nói với đôi mắt sáng chói.
——Ngon, ngon nhất đó Mino-san. Crêpe cũng ngon nhưng mình chưa bao giờ nghĩ gelato cũng ngon thế này~
Nước mắt đọng trên mắt, Sonoko ních món gelato tới căng cả má.
——Ahaha, vì sao cậu lại khóc vậy Nogi-san?
——Chỉ là, hồi cái lần mình tới cửa hàng bách hóa với mẹ, mình đã được ăn một cái bánh crêpe ngon ơi là ngon, và mình đã nghĩ không có bánh kẹo nào tuyệt hơn thế nữa. Vậy nên đây thực sự một phát kiến mới~ Mình đang khóc vì hạnh phúc đó~
——Cậu chưa bao giờ đi tới đây ăn với bạn à?
——Mình không có nhiều bạn đâu~…… Ah, cơ mà lần trước mình đến đây với Wasshii nè! Là cậu ấy mời mình đó, cậu biết chưa. Phải vậy không nhỉ~ Wasshii……
——……
Sumi đang chau mày, và đấu mắt với món gelato của mình.
——Sao Washio-san ra vẻ nghiêm trọng hết sức với cái gelato vậy?
——Cậu không thích gelato à Wasshii?
——Không phải là mình không thích…… Cái gelato vị Uji đậu đỏ này…… thực sự rất là ngon……
Sumi ra vẻ nhu mì trả lời.
——Hay quá. Mừng là cậu thích.
——Nếu thế thì tội gì cậu lại nhíu mày vậy~?
——Mình mong muốn chỉ ăn vặt bằng bánh kẹo Nhật Bản. Thế nhưng hiện tại, niềm tin của mình…… đang bị lung lay một chút bởi hương vị này, mình thảm hại quá đi……
Sumi không thích những thứ có tên viết bằng katakana.
——Sao nhỉ, điều Wasshii nói có vẻ phức tạp quá à.
——Miễn là nó ngon thì có hề gì?
——Phải đó~ Hafuu, hạnh phúc là đây nè…… Mình đã đúng khi chọn vị dưa~
——Hai-hai cậu nói đúng. Dĩ nhiên là nếu mình cứ quá bảo thủ, nó có thể sẽ trở thành điểm yếu chết người trong chiến đấu. Mình sẽ thành thật tận hưởng nó ngay.
Nghe hai người kia nói xong, Sumi bắt đầu lặng lẽ tớp kem.
——Vị đắng của Matcha hòa quyện với vị ngọt của đậu đỏ…… sự hài hòa hoàn hảo…… ưm, ưm……
Với nụ cười của một bé gái trạc tuổi mình, cô nhóp nhép.
——Fufu, mặt nào đó, Washio-san thiệt là hài hước!
——Phải đó~ Mình đã nghĩ cậu ấy là một người đáng sợ hơn kia~
"Xin lỗi, mình không đáng sợ, mình chỉ nghiêm túc thôi", Sumi nghĩ, song vì món gelato quá ngon ngọt, cô quyết định tạm thời cứ ăn đã.
——Nói sao nhỉ, nhìn cái cách Wasshii ăn, hương Uji đậu đỏ có vẻ cũng ngon lắm……
Sonoko nhìn sang cô bạn Sumi và giương đôi mắt háu đói.
——Thế thì cứ hỏi xin cậu ấy một miếng đi. Washio-san, cậu vui lòng chia cậu ấy một miếng nhé.
Gin vô tư lự nói.
——Uh, ừmm~, đây là lần đầu tiên mình làm chuyện thế này nên có hơi lo, có điều đó là cũng là việc mình đã mong muốn từ lâu, vì thế mình sẽ chấp nhận lời đề nghị rộng lượng của cậu và…… itadakimasu~
Sau màn độc thoại, Sonoko há miệng kêu "Ahh".
(……!?)
Ở phía đối diện, Sumi bất động. Đối với cô – một con người lớn lên trong gia đình có kỷ luật cực kỳ nghiêm – hành động đút cho ai đó đang "Ahh" thế kia là trái với nghi thức. Nhưng, Nogi Sonoko đã nhắm mắt và vào sẵn chế độ chờ ăn rồi. Cô không thể nói bất cứ thứ gì làm phương hại đến khả năng làm việc nhóm của họ. Sumi múc một muỗng gelato rồi bẽn lẽn đưa vào miệng Sonoko.
——……Măm-măm…… umu, ừm, ngon~
Nét mặt Sonoko sáng bừng lên.
Nói xong, Sonoko lấy một muỗng từ món gelato dưa của mình mà giơ lên trước Sumi.
——Wasshi, nói "ahh" nào, ahh~
(……!?)
Dòng nghĩ suy của Sumi lại đứng sựng một lần nữa. Lần này, cô lại là người được bảo phải "Ahh" trước mặt mọi người.
(Thế này không xấu hổ ư?)
Tuy nhiên, màu dưa óng ánh trước mắt cô trông vô cùng quyến rũ, và lại còn thấy khuôn mặt hạnh phúc của Sonoko, cô không nỡ từ chối.
——A-ahh……
Và thế là, Sumi được đút ăn ngay trước mặt mọi người.
——Nhìn các cậu ngây thơ quá à. Là người yêu sao!?
Gin bình luận trong khi cười nắc nẻ.
——Vị dưa…… cũng tuyệt vời.
——Đúng, đúng đó~
——Fufun, tất nhiên rồi, cả hai vị dưa và Uji đậu đỏ đều có hương vị hấp dẫn siêu việt. Nhưng mấy cậu biết gì không, vị đỉnh nhất trong toàn bộ phố ẩm thực này là thứ mình đang ăn nè: gelato xì dầu. Chắc như đinh đóng cột đây là số một.
Sau khi nói vậy, Gin nhét gelato xì dầu của mình vào mồm Sumi và Sonoko.
——Sao? Sao nào? Thấy bá cháy chưa Nogi-san?
——Ưưmm~ Vị nó phức tạp ghê~
——Ể?
——Đúng là ngon nhưng có lẽ vị này nhằm cho người lớn cơ.
——Ểểể? Cậu cũng nói vậy à Washio-san?
Đề xuất của Gin – gelato xì dầu – đã không được đón nhận nồng nhiệt như cô tưởng.
***
Sau bữa ăn, 3 cô gái đi lên sân thượng của Ines. Trải ra trước mắt họ là quang cảnh xinh đẹp của thị trấn tọa lạc trước biển cả. Vùng biển nội địa, Cầu Lớn, dãy tường thành bao quanh Shikoku, đây là tất cả những nét đặc trưng.
——Oi, hai cậu không thông thuộc phố ẩm thực, nhưng có phải hai cậu thuộc loại chẳng hay đến Ines mấy không?
——Ừ. Cho tới hiện tại, mình thiệt sự không mảy may nghĩ tới chuyện sẽ đến đây……
——Mình thì, ngay từ đầu, gia đình mình không cấm mình mua bánh kẹo và đến Ines. Song kể từ khi mình được chọn là Anh hùng, chuyện chi cũng OK tuốt~
——Hêêê, buồn thế. Ines là trung tâm giải trí to nhất thị trấn này mà. Quả thiệt là phí phạm nếu không biết gì về nó!
——To nhất à…… nên nói là, không có trung tâm giải trí nào khác……
——Cậu nên gọi Wasshii là "Wasshii" thôi~……
——Mình không nghĩ đó là chuyện cậu có thể quyết định đâu Sonocchi à.
——Nè, trong khi mình đang bị kiểm tra vì uống nước của kẻ địch, hai cậu đã làm gì mà trở nên thân thiết như thế? Dầu cho ghế sát kế bên nhau trong lớp, hai cậu trước đây gần như có nói chuyện chi đâu.
——Từ ban đầu, mình đã luôn luôn muốn nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn nữa kia~
——Quân thù sắp kéo tới rồi, vậy nên tốt nhất là phải thắt chặt mối quan hệ với đồng đội.
——Grrừ. Mình muốn nói là, muốn nói là, cho mình nhập bọn luôn đi!!
Gin vai bá chặt vai với hai người bạn.
——Chúng ta đã ăn chung bàn rồi, giờ tất cả chúng ta là bạn thân.
——Bạn-bạn thân! Nghĩa là "bạn bè" phải không? Cậu sẽ trở thành bạn với mình sao, Mino-san? ——Còn gì nữa, Nogi-san…… à không, Sonoko.
——Uwa~ Được gọi bằng tên, mình hạnh phúc lắm! Mình đã lần lượt làm bạn với hai người. Người ta gọi đây là gì nhỉ? Lễ Năm Mới và Obon nhập chung thành một~?
Sonoko đang sung sướng cười toe toét tận mang tai.
Cô ấy là con gái nhà Nogi, một gia tộc có tài sản và thế lực khủng khiếp dù là so trong Taisha. Vì được cưng chiều trong nhà, cho tới lúc được chọn là Anh hùng, cổ không thể đi chơi như ý thích, nên cô bé có cực ít bạn.
Lần này, Gin dán mắt lên Sumi. Đôi mắt đó, hệt như tính cách cô ấy vậy: lấp lánh bừng bừng.
——Mình gọi cậu là "Sumi" được chứ?
——Ừ. Mình cũng sẽ, a-hèm…… gọi cậu là "Gin".
——Mong cậu giúp đỡ! Sumi, Mai Phờ-ren-đờ!
Sumi không ghét cái cảm giác Gin tì người vào mình. Hồi mới đầu gặp Gin, cô đã nghĩ bản tính cô ấy có phần thân mật quá trớn, nhưng khi Gin tới ôm cô lúc này, cô lại hạnh phúc, bất ngờ thay. Hơn nữa, Sumi tuyệt nhiên không thể gần gũi người khác giống như Gin làm được. Cô kính trọng Gin vì cái tính táo bạo mà cô không có.
——Tụi mình từng nói rồi nhưng Gin nè, cậu đã uống nước của kẻ thù phải không?...... Cơ thể cậu có sao không?
——Tình trạng mình thuộc loại thượng hạng đó. Mình đã làm nhiều bài test và chúng đều nói "âm tính".
——Mừng quá~ Vậy lần tới chúng mình cũng sẽ cùng xuất quân~
——Mình đồng ý với cậu, Sonoko.
Gin từ sân thượng chỉ về cây cầu lớn.
——Chúng ta sẽ đánh đấm ở đó lần nữa. Cầu lớn ạ, ngươi liệu mà đừng để bị nổ tung nhé.
——Cầu lớn dẫu sao vẫn là biểu tượng của thị trấn này, chúng ta phải bảo vệ nó~
Sumi ho khan tằng hắng.
——Đồng thời, chúng mình sẽ luyện tập với nhau kể từ nay. Sẽ gian nan, nhưng hết thảy đều là vì nghĩa vụ quan trọng này…… Hãy cùng dốc toàn sức lực nào!
——Nihi, cậu kết luận cú này đẹp mắt thật đấy, Sumi.
——10 giờ sáng ngày mai, ở khu huấn luyện của phân khu Taisha, phải vậy hông~?
——Đi tập vào ngày nghỉ phiền chết đi được, có điều nếu để kẻ địch phá hủy Shinju-sama thì thế giới sẽ đổ nát, phải sẵn sàng và cố hết sức thôi.
——Cậu nói đúng…… Tuy nhiên, Gin ơi……
——Ưmm? Có gì thế? Sumi.
——Đôi khi, mình nên nói thế nào nhỉ, cách diễn đạt của cậu thực sự đáng kinh ngạc đó……
——Ra vẻ tế nhị thì khó cho mình lắm, vì mình lóng ngóng mà.
——Nhưng chẳng liên quan gì tới khéo léo hay không cả.
——Ah, biết rồi hử?
——Ahahaha~ Cứ như mình đang coi manzai ấy~
3 người họ đứng dõi mắt theo thị trấn đang chầm chậm tối dần này.
***
——……Đã nói là "thề" vậy mà giờ cậu ấy lại trễ nữa hả!?
Sumi đang nổi cơn lôi đình ở khu huấn luyện của Taisha. Đã một tuần kể từ lúc họ vui chơi trên sân thượng của Ines. Giờ đây công cuộc tập luyện chung đã bắt đầu, mà cứ 3 buổi Gin lại trễ giờ một lần.
——Xin lỗi xin lỗi, mình tới trễ!
Gin chạy hớt ha hớt hải về phía khu luyện tập. Hôm nay, cô ấy muộn 8 phút. Không nhiều, nhưng trễ vẫn là trễ.
——Gin. Vậy lý do hôm nay cậu trễ là gì?
Sumi – một người có kỷ cương vô cùng nghiêm khắc – hỏi nguyên nhân. Cô giận đến nỗi nhìn như thể sừng mọc lên trên đầu cô.
——Ưmm…… không, bây giờ mình có nói gì thì đi trễ vẫn là lỗi ở mình…… Xin lỗi, mình sẽ chú ý hơn!
Lần nào Gin cũng đưa ra cho cô cùng một câu trả lời y như thế này đây. Cổ chỉ xin lỗi mà không nói lý do.
——Cậu phải ý thức hơn về vị trí Anh hùng của mình. Chúng ta phải bảo vệ quốc gia này và……
Với trí óc già trước tuổi, Sumi bắt đầu thuyết giáo. Sumi luôn có mặt sẵn sàng trước giờ tập 20 phút, trong khi Sonoko đến sớm 5 phút thôi.
——……Zzz…… Crêpe…… mi cũng ngon lắm đó~
Dầu cho đôi lúc, như thời điểm này, Sonoko ngủ gật giữa lúc tập luyện.
***
Rèn luyện xong, Sumi trầm ngâm miên man.
——Tại sao Gin cứ đi trễ hết lần tới lần khác nhỉ?...... Bọn mình phải điều tra việc này mới được, nếu không thể tìm ra nguyên do và chặt bỏ rễ thì công cốc. Nghĩ lại mới nhớ, dù trước khi thành Anh hùng, Gin ối lần đi học trễ. Đúng như mình nghĩ, nhất định là có nguyên nhân nào đó. Cổ không nói thì mình sẽ điều tra! Sonocchi, cậu sẽ hợp tác với mình chứ?
——Zzz…… hiu hiu~
Sonoko gật gù.
——Thế à, cảm ơn nhé Sonocchi.
Sumi miễn cưỡng chấp nhận cảnh Sonoko vừa ngủ vừa gật đầu là câu trả lời. Dần dà, cô đã bắt đầu hiểu làm sao để xử trí cô nàng ấy.
***
Ngày nghỉ.
Sumi và Sonoko đang đứng trước nhà Minowa. Mất mỗi 15 phút để đi bộ từ trường tới nhà cô ấy, không phải là khoảng cách quá xa.
——Giả dụ có vấn đề gì, chúng mình phải tiếp sức cho cậu ấy……
Mục đích bọn họ là quan sát đời sống riêng tư của Gin. Đối với một cô bé ngoan ngoãn như cô, đây là hành vi tệ hại. Dẫu vậy, Sumi vẫn làm. Từ rất lâu, cô có xu hướng là tâm đã xác định việc gì thì sẽ ráo riết thực hiện.
——Mình không biết đã đồng ý chuyện này hồi nào, nhưng mình sẽ gắng hết sức~
Sonoko không nghĩ sâu lắm về bất kỳ việc gì. Cô ấy đơn giản là một đứa trẻ sẽ cố gắng vì bè bạn.
Không chậm trễ, hai cô bé quét mắt xung quanh nhà của Minowa. Từ góc nhìn người ngoài, thế này chỉ giống hai đứa học sinh cấp một đang dạo chơi loanh quanh. Nhà Minowa không phải là một biệt thự vững chãi to rộng như của Washio hay Nogi. Diện mạo nó chỉ là một ngôi nhà Nhật Bản tao nhã.
Quan sát xong, Sonoko nhanh chóng hiểu được tình cảnh của Gin.
——Nhìn kìa~ Wasshii. Đằng đó, đằng đó.
Sonoko trỏ tay vào sân trong. Hiện lên trước mắt Sumi là hình ảnh Gin đang ru em bé. Sumi từng nghe rằng Gin có một đứa em trai, song cô không ngờ thằng bé nhỏ nhường này.
——…..Có vẻ Gin đang trông nom em cậu ấy.
Tuy gia đình Minowa có thế lực khá lớn trong Taisha, nhưng của cải thì không đủ dồi dào để thuê người hầu. Do đó hình như Gin cũng giúp việc trong nhà. Một lát sau, Gin bắt đầu làm việc khác.
——Giờ thì cậu ấy đang lau nhà kìa~ Mình trước đây chưa bao giờ làm chuyện gì như thế cả~ Cậu ấy đáng nể thật. Ah, có vẻ Gin chuẩn bị chạy việc vặt~
Gia tộc Nogi không chỉ sở hữu quyền lực cao ngất ngưỡng mà con giàu nứt đổ vách, vì thế, đối với Sonoko, một người bạn cùng lớp có thể đảm đương việc nhà là một điều rất mới mẻ.
——Gin đúng là một người chăm chỉ làm việc…… Chúng ta hãy thử theo đuôi khi cậu ta đi chạy vặt nào.
……Sonoko và Sumi trông thấy một cảnh ngạc nhiên.
Phía trước Gin, một đứa bé đang đạp xe thì ngã. Và rất tự nhiên, Gin chạy tới đỡ cậu. Sau đó, một bà già nói bà bị đau lưng và ngồi trước Gin.
——Đ-đây có phải thứ người ta hay gọi là~ kẻ mua việc vào thân không~?
——Chắc là chúng ta đã xác nhận xong lý do tại sao cậu ấy trễ nải rồi……
Để giúp đỡ Gin, hai người chạy lên tới chỗ cô ấy.
Trên đường về sau khi đỡ cụ già đau lưng đó về nhà:
——Hóa ra hai cậu đã theo dõi mình khi mình ở nhà à? Uwaa, ngại quá đi mất……
——Không phải chuyện đáng xấu hổ đâu, cậu giỏi lắm đó~
——Vậy cậu trễ là do mấy việc như vầy lần nào cũng xảy ra hử?
——Etto…… ừ.
——Thế thì đáng lẽ cậu nên nói ra chứ~
——Eto, như vậy thì sẽ giống như là lỗi của em mình và của cụ già…… Dầu chăng đi nữa thì đi trễ vẫn là lỗi của mình.
——Đúng rồi. Lý do là gì thì muộn giờ cũng không tốt.
——Tohoho…… Cậu hơi bị đúng đó, phải.
——Mino-san dễ bị lôi kéo vào mấy rắc rối quá đi à~
——Từ lâu rất lâu…… mình đã xui xẻo rồi mà. Chưa bao giờ mình đánh được bingo nữa là…… Tohoho.
——Từ bây giờ, những điều tốt đẹp chắc chắn sẽ…… Hm!?
Cùng lúc đó, 3 người để ý thấy quanh họ có sự bất ổn bỗng xuất hiện.
——Thế này…… Thời gian đang dừng lại phỏng~? Không phải là giác quan mình đột nhiên nhạy bén hơn hay gì gì đâu phải không~?
——Ừ. Không phải đâu. Là kẻ thù đó Sonocchi.
——Chúng tới rồi! Ngày nghỉ của mình thế là đi tong!
Trong phút chốc, bề ngoài của Shikoku chuyển thành Jukai.
(Lần này, mình đã có kinh nghiệm từ đợt trước. Sẽ ổn thỏa cả thôi…… Chúng ta sẽ phối hợp và đánh thắng kẻ thù một cách hiệu quả.)
Sumi tự nhủ.
***
Các thiếu nữ biến hình sang dạng Anh hùng rồi cũng như lần trước, họ vào vị trí chính giữa cầu lớn. Ngay sau đó, một vật thể xuất hiện.
——Cái quỷ…… hình dạng này, là một cái cân à?
——Cái cân…… nổi giữa không trung~
Kẻ địch to tướng cao 20 mét, vừa lắc lư một cách kỳ quái, vừa tiến đến cầu.
——Ôi trời, cái dạng sống gì thế kia? Vậy là sinh ra giữa virus thôi là mi biến thành cái ngợm như kia hử?
Nâng hai cây rìu lên, Gin chuẩn bị xuất chiến.
——Hành động y như đã tập. Rõ chưa Gin?
"Đừng đánh lẻ", Sumi cảnh báo.
——Đã rõ. Chỉ là, khi thấy kẻ thù, mình thấy nôn nao muốn tẩn chúng. Sumi, trông nhờ cậu đó.
Gin - một người dễ quá khích – vừa đáng tin cậy mà cũng vừa nguy hiểm.
——Mà từ đầu, chẳng biết cái mặt nó chỗ nào nhỉ~
Về phần Sonoko, cô ấy đang dò xét kỹ lưỡng đối phương.
——Cút về bên kia đi!
Đằng nào, Sumi cũng tấn công kẻ địch bằng cung và tên từ xa.
(Mấy mũi tên của mình mà hạ được nó thì tốt biết mấy.)
Nhằm vao địch thủ, cô bắn cùng lúc vài phát. Âm thanh xé gió của mũi tên vang lên, hướng chính xác vào mục tiêu. Sử dụng thần lực của Thần Thụ, hỏa lực từ cây cung bị kéo căng của Sumi sẽ tương đương với tên lửa, nếu đem so với vũ khí hiện đại. Tuy nhiên, bấy giờ những mũi tên chí tử ấy không thể chạm tới kẻ địch. Các mũi tên đều bị hút về phần đối trọng của cái cân, giống hệt một cục nam châm. Bộ phận đối trọng đó cứng tới đáng gờm. Mặc cho bị tên đâm, kẻ thù trông có vẻ không sây sát một ly. Cảnh tượng ấy là cú sốc đối với Sumi.
——Một lần nữa…… Mình sẽ bắn rụng nó!!
Một chùm tên xoáy cuộn như lốc mà phi về địch. Ấy vậy, tương tự ban nãy, toàn bộ mũi tên Sumi bắn ra với quỹ đạo nhắm vào đầu cái cân đều bị bẻ cong một cách bất bình thường, rồi cuối cùng cắm vào phần đối trọng. Bộ phận đối trọng hút triệt để các mũi tên về phía nó.
(Kh-không thể nào…… Mình phải hoàn thành nghĩa vụ, thế mà mình chẳng làm nổi cái gì.)
Sumi cắn môi.
Vừa chặn đòn công kích của Sumi, quân địch vừa liên tục lạnh lùng tiến bước.
——Mino-san, đoạn nối hai mảnh thân của địch trông có vẻ mỏng, có lẽ chỗ đó sẽ yếu lắm~……!
——Đánh vào mấu nối hả? Rõ!
Đồng bộ nhịp thở, Gin và Sonoko bắt đầu tấn công từ hai bên kẻ thù. Bấy giờ, hòng quay tròn quả nặng, cái cân bắt đầu lắc qua lắc lại. Cách phòng thủ kiểu vòi rồng của nó đã hất bay Gin và Sonoko.
——Khỉ thật, mình không thể lại gần nó……!
Dùng lực ly tâm, đối phương bắn trả hết cho Sumi số tên mà nó đã hút lúc nãy.
——Làm sao nó dám trả tên mình kiểu đó!
Sumi nhanh chóng lách người. Do nó nhắm dở tệ nên dễ tránh các mũi tên, song le, nhiều cái bay thẳng về Jukai. Rồi ở nơi dính tên, cây cối bị phá hoại.
——Jukai bị……! Vì mũi tên của mình……!
Cô đã được dặn rằng nếu Jukai bị hư hại, thì khi trở về bình thường, tai ương sẽ giáng xuống đâu đó trong thị trấn. Nói cách khác, sẽ có chuyện vô cùng hệ trọng xảy đến nếu Jukai bị phá tới mức không tưởng tượng nổi. Lần này thì nhẹ, nhưng bất kể tình hình, họ phải cực kỳ chú ý không để cho Jukai bị hủy hoại dù một ly.
Quân thù vẫn tiếp tục tiến lên xa hơn.
——Đồ…… dị hợm!!
Gin tấn công bằng vũ lực, thế nhưng lại bị quất bay.
——Quỷ tha ma bắt, hơi tệ rồi đây.
——Nên làm gì đây? Nên làm gì đây……?
Không kể vấn đề tương thích, năng lực của Sumi không hữu dụng tí nào, và cô bắt đầu hơi hoảng sợ. Với đà này, họ sẽ để kẻ thù xâm nhập vào Shikoku mất. Đúng khoảnh khắc đó, Nogi cất lời.
——Hiểu rồi. Wasshii, Mino-san, cuồng phong thì sẽ có mắt bão đúng không? Nên ngay cả nếu cái tường quay quay này kháng chịu tốt…… có khi trên đầu nó sẽ không có gì cả!
——Thế à, vậy những gì mình phải làm là nhảy vào trong từ bên trên! Sonoko, Nai-xờ Ai-đia!
——Cơ mà nhảy vào trong một cơn lốc thì vẫn cực kỳ nguy hiểm……
——Không thử sao biết! Sumi, yểm trợ cho mình nhé!
——Gin, chờ đã……!
Ngay khi cô nói thế, Gin đã dồn hết tâm trí mà bật nhảy lên.
——Haa Ahhhhhh!!!!!!!
Gin hú lên, và như tảng thiên thạch, cổ quăng mình vào vòi rồng.
Tiếng va đập ầm ầm phát ra, rồi chuyển động của kẻ thù dừng lại. Rìu của Gin đã đâm chắc nịch lên đầu cái cân. Bị lưỡi đao gió chém quần quật khiến toàn thân Gin rướm máu. Bằng một chiêu gây nên âm thanh đinh tai, cổ đã làm gián đoạn hành động của đối phương. Nhìn Gin tuy mình đầy thương tích nhưng hãy còn khí thế, Sumi thấy nhẹ nhõm tới nỗi trong một khắc, cô quên mất việc chiến đấu.
——Lúc này đây!!!
Sonoko nhảy vào trong lòng địch và bắt đầu tấn công với ngọn giáo của mình.
(Ôi không, mình lỡ thời cơ rồi.)
Chậm một chút, Sumi thu hẹp khoảng cách với quân thù.
——Khoảng cách này thì nó không thể hút mũi tên của mình được.
Sumi bắt đầu bắn thẳng tên vào cái cân. Dầu là bắn ở cự ly gần, những mũi tên thần thánh của Sumi vẫn cuồn cuộn sức mạnh.
Tựa hồ đang khiêu vũ, Gin múa rìu và chém kẻ thù tới tấp. Bấy giờ, để đối phương không thể quay nữa, các cô gái liên tục tấn công. Một lát sau, vừa bị ăn đòn từ những thiếu nữ, kẻ địch đổi hướng và quay trở về cầu. Hơn nữa, vài phút sau, nó bắt đầu rút khỏi cầu. Có vẻ các cô gái đã đánh đuổi được nó.
Sau khi trận chiến kết thúc, họ thả mình hết trên cầu. Vì không thể đánh chậm lại cho tới lúc đối phương quyết định rút lui, sức lực họ giờ đây cạn sạch hoàn toàn.
——Gin…… vết thương của cậu có sao không?
——Cậu hỏi câu đó bao nhiêu lần rồi hả trời? Đang ở hình dạng này thì chúng sẽ phục hồi một tí, mà cũng không có vết nào sâu. Mình thực sự không hề gì.
——Vậy à…… Mình xin lỗi. Bởi mũi tên của mình không thể xuyên phá nên cậu phải đâm đầu vào, Gin.
——Chuyện thích ứng thôi, đừng quan tâm làm chi. Ngay từ đầu, nhìn cái loại vũ khí của mình là biết việc mình là nhảy bổ vào địch mà.
——Nhảy bổ là việc của cậu…… à. Có lẽ, sẽ tốt hơn nếu chúng ta không thân nhau……
Sumi đột ngột nói.
——Eh, ch-chuyện gì thế, Wasshii?
——Chuyện gì thế, sao tự nhiên……?
——……
——……Do…… khi Gin nhảy vào cơn lốc, mình đã lo lắm…… cực kỳ lo lắng…… tới mức cử động của mình ù lì cả ra……
Lúc họ để ý thì nước mắt đã giàn giụa trên mặt Sumi.
——Sumi……
——Ah, aaa, Wasshii, đ-đừng khóc chứ!
Quân thù đã biến mất, nên hết thảy xúc cảm của cô liền tuôn trào như lũ. Lệ cứ thi nhau chảy khỏi mắt cô không ngớt.
Mũi tên của chính cô đã phá hư Jukai thế nào. Cô đã vô dụng trong nghĩa vụ thế nào. Vì vậy mà cô đã đặt Gin vào vòng nguy hiểm thế nào. Gin – mang ý tốt – đã tứa đẫm máu thế nào.
Đối với một Sumi nghiêm túc, nhiệm vụ này đã khiến cô sốc rất rất nhiều.
——Giá như tên của mình có thể xuyên thủng nó…… ức.
Sonoko nắm lấy tay Sumi.
——……Sumi.
——Thiệt tình, cậu không có niềm tin gì ở mình à? Với lại, Hệ thống Anh hùng của mình do tay mấy người cộc cằn đó thiết kế đặc biệt cho cận chiến mà, biết chửa. Không sao đâu.
Gin xoa đầu Sumi.
——……Chà, có lẽ mình hay tới trễ giờ rèn luyện nên làm cậu thấy bất an trong chiến trường…… Mình hiểu rồi, hiểu rồi Sumi à. Mình sẽ rời nhà sớm hơn. Như thế, dẫu có vấn đề xảy ra, mình vẫn có thể đến kịp giờ.
——……Gin.
——Vậy nên chúng ta hãy thân thiết với nhau hơn nữa Sumi nhé. Mới nãy cậu kêu tụi mình không nên thân nhau, làm tổn thương mình sâu sắc đó. Mấy chiêu của địch còn dễ chịu hơn.
——Phải phải. Mình cũng nghĩ thế Wasshii.
——……xin lỗi, mình xin lỗi……
Gin cứ ôm chặt Sumi cho tới lúc ngừng khóc.
Nghĩa vụ của các cô gái vẫn tiếp tục.
Bởi số lượng quân địch, rõ ràng, là nhiều như sao trên trời.
(Chương 2: Hết)
My Brother: Em trai chị.
Kem làm theo kiểu Ý
Bánh kếp
Uji là một loại bánh quà vặt của Nhật Bản
Một bảng chữ cái của Nhật, hay dùng để viết tên của từ mượn nước ngoài.
Mạt trà, một loại bột Nhật làm từ búp và lá cây trà xanh.
Biển nằm sâu trong lục địa, nối với đại dương qua một vài eo biển hẹp
Lễ Vu Lan của Nhật Bản
My Friend: Bạn của tôi.
Nghệ thuật tạp kỹ của Nhật, có tiết mục pha trò tấu vui.
Ý nói như quỷ dữ
Một loại trò chơi cờ bạc
Nice Idea: Ý tưởng hay.