Phòng Lịch sử và Tài liệu Taisha - Miko-sama
ĐÃ KIỂM DUYỆT
■■■■ năm trước, chiếu theo văn kiện thời ■■■■,
những người bạn mà ta muốn bên nhau mãi mãi được gọi là Bạn Thân.
Đó là một từ khá thú vị, và tôi thích nó. 3 chúng tôi là Bạn Thân.
Thậm chí giờ đây, tôi vẫn cảm giác họ gần kề bên tôi.
Anh Hùng Ngự Ký
Ngày 10 Tháng 7 Năm 298
Nhà Nogi, phòng của Sonoko.
——Mình…… Mình thật sự không nghĩ cái này hợp với mình.
——Không đâu, phải vậy không Wasshii~?
——Phải đó, nó hợp với cậu lắm đó Gin. (tách)
——Nè-nè! Dừng lại Sumi. Đừng chụp ảnh.
——Aah. Mình vào, mình nữa! Một buổi chụp ảnh.
Sonoko nhanh tay lấy chiếc điện thoại ra.
——Daa~ Đủ rồi, chấm dứt tại đây.
——Ah~, đừng cởi ra mà, mình còn chưa chụp được tấm nào.
——Mình sẽ gửi ảnh cho cậu sau, Sonocchi.
——Ku~h. Cứ tưởng là mình sẽ được bắt Sumi mặc đồ theo ý thích chứ. Làm thế nào mà cớ sự lại nên nỗi này?
Sumi và Gin đang chơi ở nhà Sonoko. Và lúc Gin đề nghị Sumi nên thử mặc vài bộ quần áo có diềm xếp nếp của Sonoko thì……
——Nhưng…… Cậu không nghĩ là bộ này Gin bận cũng sẽ đẹp sao?
Sumi phản công bằng ý tưởng của chính Gin.
——Ối thần linh ơi? Cậu nói cái khỉ gì……
——Đồng ý! Mino-san mặc cái này sẽ đẹp lắm đấy.
——Hông, hông, hông, hông. Mình chưa từng mặc quần áo nào kiểu vậy cả. Với lại, mình là tuýp người thể thao mà.
——Vậy thì đây là cơ hội để cậu chấp nhận thử thách ăn-diện-dễ-xương đó.
——Mình muốn xem khía cạnh dễ thương hơn bình thường của cậu lắm, Mino-san à.
——Tch, Sumi là người mặc mấy cái này mới phải chứ, tự nhiên sao thành thế này rồi? Không chịu đâu, vẫn còn một cách nữa! Búa, kéo, bao. Người thua phải mặc.
——Tốt thôi, thế mình sẽ ra búa trước.
——Đấu trí ư!?
Và như vậy, Gin bị lỡ đà và vì thua, cô bị phạt phải mặc bộ quần áo có diềm xếp nếp.
——Chúng ta thử bộ khác nhé Sonocchi?
——Ok, còn cả đống nữa mà~
——Không, không, không, thời gian làm ma-nơ-canh của mình tới đây là hết rồi.
——Eeeh…… Trông cậu dễ thương lắm cơ mà.
——Đúng đó, cậu dễ thương ơi dễ thương luôn.
——Đ-đừng gọi mình là "dễ thương" nữa.
Gương mặt của Gin đỏ bừng lên. Cô bé tháo chạy, lăn lên giường. Sumi và Sonoko cũng nhào theo tung hụi chót.
——D-Ễ-T-H-Ư-Ơ-N-G!!
Người hầu nhà Nogi lòng dễ chịu nghe tiếng cười đùa vọng ra từ phòng Sonoko.
***
Shinju-kan.
Ngày đã tàn. Học sinh đứa nào đứa nấy nơm nớp chuẩn bị dọn đồ ra về. Cái phần trẻ con ngứa ngáy muốn ra ngoài chơi, đang giao tranh kịch liệt với cảm giác phải có trách nhiệm lắng nghe giáo viên, vì chúng trước đây đã được dạy dỗ cẩn thận về quy định đạo đức nghiêm ngặt của Shinju-kan. Trong lớp Sumi, giáo viên chủ nhiệm đang nói về chuyến du ngoạn của trường. Gió biển mát mẻ thổi từ phương xa trung hòa cái nóng tháng 7. Sumi ngẩng cao đầu nghe. Đôi khi cô ném cái nhìn nhắc nhở sang Sonoko – đang lơ mơ làng màng trên ghế cạnh cô.
Sumi đã quyết sẽ nâng đỡ Sonoko cho thành một vị lãnh đạo tuyệt vời. Cô sẽ tiếp cận và khuyên răn trực tiếp nếu không quá xa tầm tay cô.
(Chẳng biết Gin có đang nghe cô giáo nói không……)
Sumi nhanh chóng đánh mắt sang hướng Gin. Cô ấy đang ngồi ngay ngắn, mắt mở to. Có điều, tiêu điểm mắt không cố định. Chắc hẳn là cổ đang vào chế độ luyện tập trong tưởng tượng hoàn toàn rồi. Bên ngoài thì nhìn cậu ấy vẫn còn đang nghe, nên sau này mình sẽ chỉ nhắc một chút thôi, Sumi nhủ thầm.
Trước đây không lâu, không phải là lời nhắc nhở mà sẽ là một bài thuyết giảng dài thòng. Sumi thấy mình đã trở nên mềm yếu hơn.
(Nhưng tụi mình đi du ngoạn…… thì có ổn không nhỉ.)
Suy cho cùng, dầu chỉ là một chút, họ vẫn sẽ rời khỏi thành phố. Không phải sẽ cản trở nghĩa vụ của họ sao?
Sau khi giờ học và giờ tập luyện kết thúc, Sumi thổ lộ nỗi lòng với bạn mình.
——Ahaha, cậu nghĩ quá rồi Sumi ơi.
Tắm táp để gột rửa mồ hôi xong, Gin cười to trước những lo âu của Sumi trong lúc đang mặc đồ.
——Tuy nhiên, khi mình nghĩ tới cảnh chuyện gì sẽ xảy ra nếu lỡ một con Vertex xuất hiện đương lúc chúng ta đi du ngoạn……
——Tụi mình là anh hùng mà, nên mặc kệ có xa tí, tụi mình có thể về lại cầu trong chớp mắt thôi~
——Thiệt là bực mình vì không biết nổi giờ phút nào bọn Vertex có thể xuất hiện, nhưng nếu cậu cả nghĩ thì chẳng thể làm gì nên hồn đâu. Chẳng hạn, nếu cậu bắt đầu nghĩ chúng có lẽ sẽ đến ngay vào lúc này, lúc chúng ta mệt mỏi sau buổi rèn tập, thì cậu sẽ không tài nào tập trung tập luyện nữa. Thậm chí đi ngủ ban đêm cũng sẽ khó khăn, mình nói có sai không hả Washio-chan của Gia tộc Washio-kun?
Sumi gật đầu tán thành.
——……Ừ, mình hiểu rồi, Gin.
——Thế thì cứ thoải mái tận hưởng chuyến du ngoạn của trường đi nhé, Wasshi~
——Phải đó, thoải mái đi. Ahaha.
——Sức mạnh tinh thần hai cậu thật là chói lòa……
——Nói vậy chứ, 3 chúng ta ở chung nhóm phỏng?
——Có chắc là cậu không muốn ở bên nhóm Matsui-san không, Mino-san?
Họ là những cô gái mà Gin thỉnh thoảng chơi đá banh cùng trong giờ nghỉ giải lao.
——Ừ, mình đã nói trước với Mattsun rồi. Mình muốn ở trong nhóm này.
——Mino-san……
Sonoko – cảm thấy mình lẻ loi rất nhiều – tuyệt nhiên vui mừng quá đỗi trước khẳng định của Gin.
——Mình mới lau mồ hôi xong, đừng có ôm mình vậy chứ……
***
Vài ngày sau, giữa giờ nghỉ trưa. Sau khi ăn uống ở căng tin trường, Sumi mời hai người bạn tới bàn mình.
——Mình muốn hai cậu nhận cái này.
Thụp, Sumi lôi ra một chồng giấy in dày cộp và trao cho hai người kia. Bìa ngoài ghi "Sổ tay hướng dẫn chuyến du ngoạn của trường."
——……Sumi-san, đây là cái cục nợ gì vậy?
——Cậu thấy chi thì nó là thế, Gin à, là sổ tay hướng dẫn cho nhóm ta. Tớ cũng mới gởi một bản điện tử qua di động các cậu rồi.
——Ố hồ. Cậu đã bỏ nhiều công sức làm cái này lắm nhỉ Sumi.
——Khi nhận ra chúng mình vui chơi du ngoạn không thành vấn đề, thì bằng cách nào đó mà mình đã thức trắng đêm để làm, và kết cục là mình viết nhiều nội dung hơn mình vốn định trong đầu.
Sumi làm vẻ như quệt mồ hôi đi.
——Mình bắt đầu nghĩ Wasshi~ không phải là chỉ nghiêm khắc quá đà, mà thành ám ảnh luôn rồi~
——Ai cưới được Sumi thì phúc phước ba đời, nhưng mình cũng thấy thương tiếc cho anh ta.
——Vì sao nên nông nỗi thế?
——Giá mà có một chàng trai giống y Minowa Gin mình đây.
——Có vẻ tầm thường.
——Sumi khá là cứng nhắc, nên sẽ cần ai đó cưỡng ép dắt cậu ấy đi chơi.
——Các cậu thôi nói về mình như thể mình là cây nấm được không?
——Một chàng trai giống mình…… sẽ không chịu nổi Wasshi rồi~…… Xin lỗi nhé~
——Sao cũng được, nếu làm theo quyển sổ tay này một cách đường hoàng, chúng ta sẽ chuẩn bị đầy đủ cho chuyến đi. Phần còn lại là cầu Shinju-sama rằng trời đừng đổ mưa.
——Ah. Nếu vậy mình sẽ làm 3 con búp bê thời tiết~ Mình sẽ thiết kế theo hình mẫu bọn mình~
——Nhưng chúng ta sẽ treo nó lên…… Cậu không thấy kỳ dị quá mức à?
Vừa nói chuyện, bộ ba cứ nghĩ mãi về cuộc du ngoạn.
***
Chuyến du ngoạn của Shinju-kan sẽ diễn ra tại thủ phủ của huyện. Nơi đây nổi tiếng với những khu vườn và cơ sở thể dục thể thao hạng nhất quốc gia. Nhiều học sinh đã từng tới, vì đấy là khu du lịch lớn nhất; dầu vậy, mọi người đều hứng khởi. Nhóm Sumi không phải là ngoại lệ.
Thể theo yêu cầu của Gin, nhóm Anh hùng đến sân thể thao đầu tiên.
——Vì là Anh hùng, chúng ta ít ra phải có đủ khả năng phá đảo mọi trò chơi trong sân.
Tạm gác cái lý luận khó hiểu của Gin sang bên, đây là cơ hội tốt để tập chút bởi ở chỗ này thì không thể rèn luyện được, Sumi nghĩ.
——Ehehe. Mình ngày hôm qua có lẽ sẽ bị tụt hậu, chứ giờ khác rồi nhá. Đây là mình ngày hôm nay, quyết liệt hơn, chứ hổng dịu ngọt như xưa đâu~
——Nói hay lắm Sonoko. Chuẩn men quá đi.
——Mình sẽ đi trước nhé Gin.
——Á, cậu đi mà không bắt bẻ gì sao? Đợi đã Sumi ới.
Cả ba chạy nhẹ như bông từ sân này qua sân khác trong bộ đồ hiện tại. Nhờ những trận chiến và việc tập luyện, cơ thể các thiếu nữ trở nên khỏe mạnh không tin nổi. Họ thậm chí chiến thắng mọi sân chơi vốn được thiết kế cho học sinh cấp 2. Người xem trố mắt trước những chuyển động nhanh lẹ của họ.
——Awawa, mình…… mình đang lắc lư~ Lảo đảo nè~!
Có mỗi Sonoko là lâu lâu phải chật vật.
——Mấy cậu lẹ quá~ Chờ mình với~!
——Cậu bị sao vậy Sonoko? Sự hăng hái của cậu biến đâu hết rồi?
——Ưư~ Giờ nghĩ lại, mặc cho chiến đấu cùng nhau nhưng Wasshi~ và Mino-san bao giờ cũng đi trước mình cả~
——Đừng phàn nàn nữa. Thôi nào, còn tí thôi mà.
Sonoko kêu một tiếng "Eeei" khi vượt qua vạch đích; Gin liền tới ôm cô.
——Tốt lắm, tốt lắm. Cậu đã cố hết sức rồi.
Gin xoa nhẹ lên đầu cô.
——Ưư~ Lần tới mình sẽ chạy cạnh cậu cho mà xem~
Chứng kiến cảnh ấy, Sumi chen mình vào giữa hai người kia.
——Cậu làm gì thế Sumi?
——Mình cũng muốn.
——Cậu là cái chi thế, cún con à?
——Mình cá là Wasshi~ cũng muốn được Mino-san xoa đầu. Khoản đó thì cậu giỏi mà.
——Đúng là con nít quen thói nuông chiều. Lại đây.
——……
Sumi nhắm mắt lại không nói gì.
Kế đến, họ tiến đến đại sảnh khuyến khích thương mại và công nghiệp, theo yêu cầu của Sonoko. Tại đây, ta có thể tự tay sản xuất mọi vật phẩm thủ công. Vị trí của Gin và Sonoko hoàn toàn đảo ngược.
——Ununu. Mình không khéo tay, thất vọng ghê.
——Hổng đúng đâu. Cái cậu làm trông như thần thoại bước ra ấy, Mino-san~
——Sonocchi, tác phẩm của cậu…… đẹp quá trời quá đất, mình chẳng thể ngừng khao khát được như cậu.
——Eeh~ Mình đơn giản là làm theo trí tưởng tượng thôi~
——Nhân viên hết thảy đều cực kỳ ngạc nhiên luôn; họ cứ nhìn tay cậu làm mãi.
——Cho mình chút óc sáng tạo của cậu đi Sonocchi.
——Dầu sao tác phẩm của Sumi nhìn y hệt bản mẫu nè. Còn mình thì làm chút sửa đổi.
——Ấy là bởi cậu không thể làm theo bản mẫu, vậy là đi chỉnh sửa tuốt tuồn tuột luôn còn gì.
——Lại chẳng? Ahaha!
Sumi bật ra tiếng cười giòn tan. Dù thế, cô nghĩ thiết kế tự do của Gin vẫn tốt chán hơn cái của cô – một thứ giống bản mẫu như đúc. Rốt cuộc, tác phẩm của Sonoko hoàn mỹ đến nỗi các nhân viên đã hỏi xin cô cho phép họ trưng bày nó.
Và cuối cùng, nhóm ba đi thăm những khu vườn Nhật Bản, như Sumi yêu cầu.
——Một cảnh đẹp mãn nhãn…… Nó thổi tan mọi mệt nhọc trước đây.
Sumi khép mắt, thán phục vẻ đẹp truyền thống trải ra trước mặt mình.
——Đúng là cảnh đẹp tinh tế, nhưng đây lại là thứ cậu mong ngóng nhất thì…… đúng là chỉ có Sumi.
——Wasshi~ trở nên nhẹ nhàng hơn rồi, song đây là thứ cậu ấy sẽ không bao giờ để vuột mất đâu~
——Vậy thì, mình sẽ giải thích cho hai cậu nghe nơi đây tuyệt vời đến nhường nào.
Sumi nhoẻn miệng cười trong khi nắm chắc tay hai người bạn.
***
Bọn trẻ sau khi nô đùa suốt cả ngày liền ngủ khì trên chuyến bus về nhà. Các vị Anh hùng đã qua tập luyện vẫn không phải ngoại lệ. Xe bus sau cùng cũng về tới Shinju-kan.
Mặt trời đang lặn còn nhóm ba đang trên đường về nhà.
——Ah~ Vui quá đi mất~
Sonoko đang phấn khích: một điều bất thường.
——Chúng ta đã ngủ nhiều trên xe rồi, nên năng lượng đã nạp lại đầy đủ.
——Mai là ngày nghỉ đó~ Nửa ngày sẽ dành ra để luyện tập rồi, nửa ngày còn lại thì sao đây?
——Hmm……
Sumi đang tính xem họ sẽ tiêu xài phần ngày còn lại thế nào. Đi chung với hai cô bạn này thì cái gì cũng vui.
——Được, mình mời hai cậu đến với chuyến tham quan toàn cảnh Ines siêu đặc biệt.
Vào thời điểm ấy, 3 người họ nhận thấy một cảm giác khó chịu quen thuộc. Thời gian đã dừng lại: thế giới hóa rừng.
——Lũ Vertex không được mời cơ mà.
——Aww~ Hôm nay vui lắm~ Ngay phút cuối, chuyện này xảy đến và phá hỏng mọi thứ.
——Ít nhất nó đến sau khi chuyến du ngoạn kết thúc.
——Đã hết đâu, chừng nào chúng ta chưa về nhà, Gin ạ.
——Cậu là ai vậy, giáo viên ư?
——Chúng ta đi nào~!
Sonoko khá là hăng hái.
Theo lệnh của đội trưởng, nhóm 3 rút điện thoại ra tay, và biến hình sang dạng Anh hùng.
Sumi cùng đồng đội đứng trên cầu chờ địch tới. Vẫn như mọi lần, thế giới đã bị rừng phủ sạch.
——Mấy cậu thực sự quen với cảnh này rồi đấy.
Gin vô tư bình luận về quang cảnh từ Cầu Lớn, trong lúc khởi động vài bài.
——Gin, đừng mất cảnh giác. Những lúc như vậy……
——Là nguy hiểm nhất, phải không? Mình biết rồi mà Sumi.
——Dạo này, dường như Mino-san cố tình nói mấy chuyện khiến Wasshi~ phải cảnh cáo nhỉ~
——Ahaha, hơi thành thói quen rồi.
——Tớ thích cậu không thế hơn.
Cô nói vậy, nhưng không thật sự có ý như vậy. Một cuộc nói chuyện hồn nhiên sẽ giúp họ thư giãn. Sumi đã dần dà chịu đựng được khoảng đó.
Bấy giờ, kẻ địch xuất hiện.
——!Tới rồi kìa~ Ể? ỂỂỂỂỂỂ?
Lý do làm Sonoko ngạc nhiên nhanh chóng rõ ràng. Phía bên kia, "hai" kẻ địch đang đến. Những gã khổng lồ với hình thù quái dị đang đứng kề nhau. Chậm chạp tiến lên, trông chúng thật đáng sợ.
——Ái chà chà, hai con một lúc…… Mà giờ nhắc mới nhớ, tụi nó đâu cần phải chơi công bằng và lần lượt từng con tới đánh chúng ta.
——Nhưng người ta nói với tụi mình là Vertex hành động riêng lẻ mà……
Trận chiến thứ tư. Sumi từng trải cảm thấy bình tĩnh. Một sự kiện bất ngờ, song nếu họ hợp lực thì sẽ có thể vượt qua.
——Ngạc nhiên ghê, nhưng chẳng sao cả~ Mino-san và mình sẽ mỗi người lãnh một con, Wasshi~ hỗ trợ chúng ta bằng cung tiễn.
Sonoko đã nói lên chiến thuật mà Sumi đang nghĩ tới. Quả là một đội trưởng đáng tin cậy.
——Sonocchi có khác. Đã hiểu.
——Thế thì, mình sẽ lo con tởm tởm.
——Hai con đó đều khá gớm mà~
Gin lao về phía đối phương, và Sonoko tức tốc chạy theo.
Sumi giương cung nhắm bắn.
(Hễ ai gặp khó khăn thì mình sẽ tập trung qua bên đó…… tuy nhiên bây giờ, mình sẽ yểm hộ cả hai……!)
Cái đuôi của đối thủ Gin là một cây kéo lớn. Nó quẫy đập đuôi với sức lực kinh hoàng, song Gin không bị áp đảo.
——Con này khá đơn giản. Vừa tay mình rồi!
Gin mạnh mẽ vung hai cây rìu, chúng tóe ra muôn vàn tia lửa khi va chạm với Vertex. Nhờ những mũi tên đúng thời điểm của Sumi, cô tập trung tấn công đẩy lùi kẻ địch.
Đối thủ của Sonoko lại có đuôi dài với điểm mút là một mũi kim châm nhọn hoắt. Nó điều khiển bất cần nhịp độ, cứ đâm hết nhát này tới nhát khác. Sonoko bình tĩnh quan sát chuyển động, và ưu tiên tránh đỉnh đuôi nhọn của nó.
——Trông mày thèm đánh trúng ghê~ Đã thế, ta chỉ cần không để cái kim đó chạm vào người là xong~
Mũi giáo của Sonoko có hình dáng đặc biệt, gồm nhiều lưỡi giáo hợp lại. Tiết diện rộng hơn một cây giáo thông thường. Cô có thể dùng một cách dễ dàng để chặn đứng chiêu thức quỷ quyệt của kẻ thù. Sonoko sử dụng cơ hội mở ra bởi tên của Sumi mà tấn công, đẩy lui con Vertex.
(Hai người họ mạnh mẽ quá……! Cứ đà này thì chúng ta sẽ dễ thắng thôi! Dù là chống lại hai đối thủ!!)
Sumi tiếp tục bắn tên, lòng thầm tin tưởng vào chiến thắng.
Đúng vào khoảnh khắc đấy. Từ trên trời, nó trút xuống như mưa rơi.
——!? Có gì đó sắp tới từ bên trên!!
Giây phút Sumi hét lên, hàng ngàn mũi tên ánh sáng phóng rào rào xuống. Chúng đồng loạt bắn, nhắm vào Sumi và những kẻ khác.
——Vùng mục tiêu quá lớn! Không thể né được~!
Sonoko lập tức xoay tròn thanh giáo trên đầu làm dù. Sumi phi đến bên Sonoko trong tích tắc. Đây là kế hoạch khẩn cấp của họ. Gin kết hai cây rìu và dùng chúng để đỡ cơn mưa tên. Tuy nhiên, dẫu đả thương các cô gái, các mũi tên kia khi trúng hai con Vertex thì hình như chữa lành cho chúng, tái sinh thể xác với tốc độ chóng mặt. Chúng tấn công các Anh hùng không ngớt tay. Chẳng có chỗ nào để chạy, họ không thể xử lý toàn bộ đòn công kích cùng một lúc.
——Uaaaaaaaaaah!!
Không rõ ai là chủ nhân tiếng thét ấy. 3 cô gái bị đánh văng đi sau khi lãnh trọn đòn của Vertex. Thân người họ rơi bình bịch trên cầu.
——Ah……ha……a…… Đa-đau…….
Mình mẩy cô ngập trong cơn đau. Sumi không khỏi rên rỉ. Cô thậm chí còn không biết được chỗ nào trên người trúng thương.
——Khụ……khụ…… Khụ.
Tiếng ho đớn đau của Sonoko vang lên.
——Đứ…… Đứng nổi không……Sumi, Sonoko……?
Gin vật vã đứng lên. Sumi gượng mình dậy. Cứ cố đứng, cảm giác đau chạy khắp thân cô lại tăng gấp bội. Cô ho ra máu lúc gắng trả lời. Sonoko cũng ở trong tình trạng tương tự.
Nhìn ra đằng sau Sumi bị thương, cô thấy một con Vertex thứ ba đang nhập bọn cùng hai con kia. Vậy là còn một con khác. Ngay từ đầu bọn chúng đã có 3 con cả thảy. Nó là ngọn nguồn của chiêu vừa rồi. Nó tận dụng sức mạnh phục hồi để phối hợp tấn công. Lũ Vertex có lẽ có trí khôn cao cấp hơn ta tưởng. Hai con còn lại vẫn còn đang được các mũi tên ấy cứu chữa.
Sumi gồng mình. Chỉ còn vài giây nữa là chúng hồi phục hoàn toàn. Rồi sẽ tiếp tục tiến công ngay. Lỡ chuyện ấy xảy đến, những cô gái nằm chắn đường nhất định sẽ chết. Vì là Anh hùng, năng lực hồi sức của nhóm Sumi cũng được gia cường. Song le, đem ra so với tốc độ chữa lành trong chớp mắt của bọn Vertex thì năng lực của họ chậm chạp quá mức.
——Mình là người duy nhất còn cử động được à…… Vậy chúng ta còn một và chỉ một lựa chọn.
Gin là chiến binh cận chiến có tầm đánh gần nhất trong số 3 người, do đó cô có sức phòng thủ cao hơn hai người kia. Nhờ vậy, không như hai người bạn, cô vẫn còn di chuyển được. Cô lo lắng cho bọn họ.
——Đi nào…… Sumi, cậu nặng hơn Sonoko đó nhé.
——Cậu đang…… nói gì vậy Gin…… Đây không phải lúc……
——Mino-san, cậu đang làm gì……
——Nếu Anh hùng chúng ta mà chạy hết thì thế giới sẽ chấm dứt mất. Chúng ta phải cố gắng hết sức.
Gin nắm chắc tay họ.
——……Gin?
Rồi, từ trên cây cầu.
——Cứ giao vụ này cho mình. Hai cậu nghỉ ngơi một lát đi.
Cô quăng họ xuống đại dương.
——Cái……!!?
——Mino-san……!!
——Gặp lại sau nhá.
Y hệt như họ đang chia tay lúc tan trường.
Gin chào biệt hai người kia.
——GIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIN!!!
Hai cô gái hét lên trong khi rơi. Cuối cùng, họ biến mất vào bóng tối.
——Giờ thì……
Vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của những bàn tay cô đã nắm. Cô cầm rìu lên. Đám Vertex đã hồi máu xong và đang xông tới. Một thiếu nữ đối đầu 3 con quái vật.
——Mình đã bảo họ cứ giao vụ này cho mình, nên nếu không nhận trách nhiệm thì sẽ mất mặt lắm……
——Chiến nào!!!!
Bằng tốc độ thần sầu, Gin lao vụt tới Vertex Kéo. Cô đã tìm ra điểm yếu của nó từ hiệp trước. Phần kéo tương đối cứng, nhưng phần ngực thì có vẻ không. Cô chặt kịch liệt vào chỗ những mũi tên của Sumi dường như có tác dụng nhất. Con Vertex ở giữa bắt đầu bắn tên. Gin lấy con Vertex Kéo làm lá chắn. Con đuôi dài tấn công cô từ điểm mù. Gin đan chéo rìu và đỡ mũi kim, sau đó cô phóng lên và bắt đầu tấn công nó. Con Vertex đằng kia vẫn tiếp tục bắn tên.
Giả như ngưng lại tại đây, cô sẽ bị 3 con quái vật ấy đè bẹp. Gin gồng mình hạn chế né, và chỉ quay người qua lại để không trúng tên vào chỗ hiểm. Tên ghim chi chít trên cơ thể cô. Ấy thế, cô không ngừng cuộc đột kích. Cô giữ vị trí sát với con Vertex đuôi dài, vừa tấn công không thương tiếc bằng cặp rìu. Phớt lờ hết các đòn không gây vết thương chí mạng. Do từ bỏ phòng thủ, mỗi chiêu cô xuất ra đủ sức gây sát thương dữ dội.
——Quái vật tụi bây không hiểu nổi sức mạnh này đâu!
Cô liên tục đánh lui bộ ba quái vật, trong khi đưa thân hứng mọi chiêu thức của đối phương.
——Đây là ý chí của con người!!
Cô gào lên. Vừa xả cặp rìu chiến. Cô đánh 3 quái vật hết con này lại qua con kia, như thể đang khiêu vũ vậy. Kẻ thù nao núng trước trận đòn loạn đả vũ bão của Gin. Từng chút từng chút một, chúng thối lui.
——CHÚNG MÀY…… CÚT HẾT ĐI CHO TAO!!
Những gương mặt trong gia đình Gin thoáng qua tâm trí cô. Đứa em trai mới sinh. Lúc này hẳn em ấy đã an giấc bình yên. Cô đã lên kế hoạch nuôi lớn thằng bé với tình yêu, biến nó thành thuộc hạ trung thành. Cô tự hỏi liệu nó có nghĩ chị mình ngầu ơi là ngầu không, nếu một dịp nào đấy nghe về chiến công của cô.
Những mũi tên ánh sáng găm vào chân Gin, tựa chừng muốn ghìm cử động của cô. Suýt nữa cô mất thăng bằng mà ngã sạp. Tuy nhiên, cô trụ vững. Bây giờ không phải lúc để quỵ xuống. Cô nghiến răng và tiếp tục tấn công. Thân thể cô đáng lẽ đã chạm mốc giới hạn từ rất lâu, dầu vậy nó vẫn di chuyển được, kỳ lạ thay. Tầm nhìn cô nhòa đi.
Thế nhưng, cô không thể ngừng công kích.
Sumi, Sonoko, gia đình cô, em trai bé bỏng của cô, trường cô, bạn bè cô. Cô sẽ bảo vệ tất cả bọn họ. Tiếp tục giơ rìu đánh chém trong lúc chìm vào những nghĩ của bản thân. Tiếng hét của Gin vọng vang mọi nơi trên cây cầu lớn.
Sau cùng, ý thức cô mờ nhạt thành một màu trắng toát.
***
Sumi và Sonoko leo trở lên cầu. Họ đã hồi đủ lực để di chuyển lại. Sự bất an chạy rần rần toàn thân Sumi.
Yên lặng quá đỗi.
Họ đã leo lên tới trên cầu, nhưng không có ai ở đó cả. Chỉ có và dấu tích phá hoại ăn lên tường và một vệt máu. Chúng là bằng chứng Gin đã đẩy lui quân thù.
——GIN……
——Chúng ta đi thôi!
Họ chạy tới trước, kéo lê tấm thân hãy còn đau.
(Gin…… Bọn mình tới ngay đây…… Ít nhất mình còn có thể bắn yểm trợ.)
(Tự đưa ra chiến lược riêng mà không có sự chấp thuận của đội trưởng thì chuẩn bị nghe mắng khi về nhá.)
Hai người họ nhanh chóng tới được bức tường. Không thấy kẻ địch ở bất kỳ nơi đâu.
Đứng ngay đấy, ngay trước thành quách kỳ vĩ, là một mình Minowa Gin. Tay cô vẫn còn cầm chiếc rìu.
——GIN!!!
Sumi và Sonoko thấy nhẹ nhõm. Họ tiến đến gần người bạn với bàn tay đặt trên ngực họ.
——Mino-san…… Cậu đã đuổi chúng đi rồi. Tuyệt vời, cậu thật tuyệt vời~
——Thế giới sẽ sớm trở về bình thường thôi. Chúng ta hãy tới thẳng bệnh viện một khi trở về nhé……!
Hai người gọi với.
Nhưng Gin chẳng đáp lấy một câu.
——……Mino-san……?
——Gin? Có chuyện gì thế?
Vẫn không có hồi âm.
——Gin……? GIN!?
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào bức tường, tưởng như muốn chắc chắn không có kẻ thù nào dám quay lại.
Bộ đồ đỏ thẫm của cô gái ấy, giờ đỏ tươi bằng chính máu cô.
Người thiếu nữ đứng hiên ngang.
(Chương 4: Hết)
Teruteru Bouzu, một loại búp bê Nhật dùng để cầu nắng.