VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Villainess Who Was Dumped Got Married into My Family, a Mob Noble from the Frontier, and Turns Out, She’s an Amazing Capable Wife?

(Đang ra)

The Villainess Who Was Dumped Got Married into My Family, a Mob Noble from the Frontier, and Turns Out, She’s an Amazing Capable Wife?

Tera

Giờ đây, khi phải chia sẻ cuộc sống với người đã được số phận an bài cho bi kịch, Ragna bị cuốn vào bánh xe số phận đầy trớ trêu Liệu anh có thể viết lại những kết quả đã được định sẵn của thế giới nà

6 3

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

(Đang ra)

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Hikaru Sugii

Câu chuyện về chàng trai giao nhau với những cô gái, tình yêu, tuổi trẻ và ban nhạc!

56 414

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

2 6

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

11 47

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

400 1039

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

210 1716

Vol 6 - Chương 3

Chương 3: Run Rẩy và Rùng Mình

Việc bừng tỉnh sau cơn ác mộng khiến tôi chỉ muốn trốn trong nhà cả ngày, nhưng thời gian cứ lặng lẽ trôi về phía cuộc hẹn đã định, thế là tôi buộc phải cất bước đến văn phòng Live-On.

Còn cách tòa nhà chừng mười phút đi bộ, tôi đã đến gần lắm rồi, vậy mà dáng đi loạng choạng, cái mốc chỉ cách có mười mét thôi đã thấy xa vời vợi, còn đôi chân nặng như chì chẳng chịu nhấc lên.

“Trời ạ... Tưởng mình gồng được rồi mới dám ra khỏi nhà cơ mà...” thở dốc, thở dốc...

Có vẻ như tôi đã bị “mất máu” nặng hơn tưởng tượng. Nếu ở lì trong phòng thì chắc còn hồi lại được, chứ bước chân ra ngoài thì cơ thể càng tụt dốc. Lúc rời nhà tôi còn ngây thơ nghĩ là ra nắng hít thở không khí sẽ thấy khá hơn, ai dè sai bét nhè.

“Mình hỏng thật rồi...”

Mà thực ra chuyến đi này cũng chỉ để ký merch thôi. Nhiều thật, nhưng chỉ có thế. Hoàn toàn có thể gửi về tận nhà để ký. Nhưng mà tính tôi đã không muốn ra ngoài thì thôi, chỉ khi nào có việc bắt buộc mới chịu. Ngoài ra thì chẳng bao giờ ló mặt ra khỏi cửa. Với lại lần gần nhất livestream tôi còn lỡ mồm nói muốn chăm lo cho sức khỏe hơn, nên lúc nhân viên gợi ý đến văn phòng ký trực tiếp, tôi đã đồng ý luôn.

Và thế là mới khổ. Biết trước thành ra thế này, chắc tôi đã gọi điện nhờ gửi đến nhà hoặc hoãn qua hôm khác rồi.

Thật sự không nghĩ xa gì hết... Đúng là đồ ngốc...

“Uầy... Muốn ói quá... Đường hôm nay sao dài hơn hẳn bình thường thế không biết...”

Vừa càu nhàu tôi vừa gắng ghìm mí mắt nặng trĩu và lết đôi chân rệu rã. Mỗi lần né người qua lại để khỏi va vào họ lại như vắt thêm chút sức lực cuối cùng. Tôi muốn nghỉ chân đâu đó, nhưng đã nán trong nhà đến tận phút chót rồi, mà dừng thêm thì chắc chắn muộn...

Không, thôi, phải biết giới hạn chứ. Nếu cứ thế này tôi sẽ phun ngay trên vỉa hè mất. Thôi thì gọi về văn phòng xin lỗi rồi kiếm chỗ nào nghỉ tạm vậy.

Nhưng ngay lúc vừa quyết định xong, lúc cái chút tập trung ít ỏi còn sót lại bắt đầu xao nhãng—

“?!”

Tôi vấp phải một chỗ gồ lên trên mặt đất, và trong tích tắc, cả người bổ nhào về phía trước.

“H...Hả?!”

Một cú sẩy chân thảm hại. Tôi chắc mẩm mình sắp đập mặt xuống nền bê tông cứng ngắc... nhưng rồi cơ thể lại rơi vào thứ gì đó mềm mại, ấm áp, hoàn toàn ngược với điều tôi đã chuẩn bị.

“Ổn chứ, cô em?”

“Á, em... em xin lỗi!”

“Trông mặt nhợt nhạt lắm nha. Không khỏe hả?”

“À, dạ... em hơi buồn nôn...”

“Biết ngay mà. Chị lo quá, tính gọi với theo, may là kịp đỡ trước khi em ngã oạch ra đấy.”

Có ai đó đang đỡ lấy tôi. Giọng nữ, bình thản vang lên từ trên đầu. Tức là cái cảm giác mềm mềm này... chẳng lẽ là ngực chị ấy?!

Tôi vội ngẩng đầu định nói lời cảm ơn—nhưng vừa nhìn thấy người phụ nữ đỡ mình, não tôi cũng hóa trắng xóa.

Mái tóc dài rực rỡ màu vàng óng, lại có những vệt sáng bảy sắc cầu vồng. Đôi tai lấp lánh những chiếc khuyên, nhìn thôi cũng thấy đau. Khuôn mặt được tô vẽ đậm đến mức đường nét nào cũng sắc lẻm, toát ra khí thế đầy đe dọa. Đã thế, chị ấy còn cao hơn tôi một khúc. Trên người là chiếc áo phông in súng ống với đầu lâu, kèm theo chiếc quần jeans gần như đen kịt, trông như vừa mất nửa cây máu trong game RPG.

Ha ha, nguy hiểm rồi.

“À với cả... em nghĩ mình sắp tè mất.”

“Em đúng là nhiều nước thật...”

Tôi vừa va phải một tay giang hồ chính hiệu...

Giọng tôi run run. Người này chắc chắn sống theo một bộ luật hoàn toàn khác.

“Thôi thì. Ta nghỉ tí nha? Trông em đi thế này đứng không vững đâu.”

“T-Trong hẻm ạ?” tôi lắp bắp.

“Nói gì kỳ vậy? Hừm... quán cà phê kia trông ổn đó.”

“V-Vâng ạ...”

Không dám phản đối vì sợ, tôi để chị ấy dìu vào quán cà phê gần đó.

“Ổn chứ? Đỡ chút nào chưa?”

“D-Dạ... rồi...”

“Tốt.”

“C-Cảm ơn... chị rất nhiều.”

“Không cần cảm ơn đâu.”

Thế là tôi ngồi đối diện với vị “giang hồ” vừa cứu mình, tay cầm ly nước lạnh để hồi sức.

Lúc mới bước vào quán tôi đã nghĩ đến chuyện trốn luôn vào nhà vệ sinh, nhưng rồi lại thôi; bỏ mặc ân nhân vừa cứu mình khi ngã gục giữa đường thì vô lễ quá.

Nhưng... cho tôi thú nhận một điều! Tôi vẫn sợ muốn chết!!! Sợ đến mức quên luôn cả buồn nôn!!! Ly nước vốn lạnh ngắt, mà trong tay tôi bây giờ nóng hổi như cà phê mới pha...

Hikari đã khiến tôi quen với việc gặp những người có gu ăn mặc khá nổi bật, nhưng khác với mấy normie bình thường, người phụ nữ này lại không hòa lẫn vào đám đông mà nổi bật hẳn ra. Tôi chưa từng một lần trong đời tiếp xúc với kiểu người như thế, nên hoàn toàn không biết mình nên làm gì; trong khi chị ta nhàn nhã nhấp cà phê thì tôi cứ nơm nớp lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

“À, ừm, để em trả hết nhé,” tôi nói.

“Thật à? Em không cần phải thế đâu.”

“Xin lỗi! Tất nhiên như vậy là chưa đủ! Liệu toàn bộ số tiền trong ví em có đủ để chị tha cho em không?!”

“Hả? Đây có phải kiểu lừa đảo mới gì đó không vậy?”

“Em chỉ hy vọng rằng dúi cho chị một, hai triệu yên có thể đủ để bày tỏ lòng biết ơn vô tận của mình thôi...”

“Cách nói cũng thú vị đấy. Nhưng thật sự, chị không cần tiền.”

“V-Vậy chị muốn em lấy thân đền đáp sao?! Em vẫn còn trinh, nên làm ơn, em xin chị, đừng đi quá xa mà chỉ... chạm vào màng trinh thôi!”

“...”

“Đừng nói với em là... chị còn muốn liếm nó nữa?”

“Geh, đầu óc bà này toàn nghĩ mấy chuyện đáng ngờ thôi... Công việc đã mệt đủ rồi, giờ ngoài đời thật cũng gặp nữa hả? Có phải tôi bị nguyền rủa rồi không trời?”

Vì lý do gì đó, người phụ nữ đã đỡ tôi lúc nãy đang ôm đầu, lẩm bẩm một mình. Tôi thì sợ đến mức run lẩy bẩy...

“Á!” tôi kêu lên.

“Hm? Có chuyện gì vậy?”

“N-Nghĩ lại thì, em đang trên đường đi làm... Em phải gọi cho công ty báo là mình sẽ đến trễ.”

“Ồ, vậy à. Cứ gọi đi.”

“C-Cảm ơn, xin phép nhé...”

Tôi vội vã rời ghế và gọi cho Suzuki-san. Khi kết nối được, chị ấy bảo rằng họ thật ra còn nhiều thời gian và tôi đến muộn một chút cũng chẳng sao. Thậm chí chị ấy còn lo lắng cho sức khỏe của tôi nữa.

Oa, tôi nghĩ, hôm nay đúng là toàn được người khác cứu nguy cho mình...

Nghĩ lại thì... Người phụ nữ kia trông đáng sợ thật, nhưng chị ấy đã giúp tôi rất nhiều. Khi quay lại bàn, tôi lặp đi lặp lại mọi việc trong đầu.

Khoan... Chẳng lẽ nỗi sợ hãi của tôi chỉ bắt nguồn từ định kiến về vẻ ngoài của chị ấy thôi sao? Người này... đâu phải rất tốt với tôi à?

Khi tôi trở lại ghế, người phụ nữ kia đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

“À, ừm, em về rồi,” tôi nói.

“Ừ. Ổn chứ? Không ai mắng em chứ?”

“Không, họ còn lo cho em nữa cơ.”

“Ra vậy.”

Nghe thì ngắn gọn, nhưng chẳng phải là chị ấy đang lo lắng tôi bị rắc rối ở chỗ làm sao?

Nỗi sợ trong tôi dần được thay thế bằng sự tò mò, nên tôi lấy hết can đảm hỏi:

“À, có gì ngoài đó sao?”

“Ừ. Đằng kia, chị đang nhìn con chó vừa đi ngang qua.”

“Hửm... À.”

Quả thật, theo ánh nhìn của chị ấy, tôi thấy một chú chó to lớn đang sải bước bên cạnh chủ nó.

“Để xem nào... Không biết nó là giống gì nhỉ?” tôi lẩm bẩm. “Thon dài, chân cao... À! Có khi là borzoi?”

“Không, đó là saluki. Lông nó ngắn hơn và vóc dáng cũng nhỏ hơn borzoi một chút.”

“Ô-Ồhh.” Tôi thật sự ấn tượng vì chị ấy biết rõ như vậy... Tôi không tưởng tượng được có nhiều người có thể lập tức nghĩ đến giống chó saluki. “Chị thích động vật à?”

Người phụ nữ kia chẳng hề do dự, trả lời ngay với một điều khiến tôi bất ngờ:

“Ừ, thích chứ.”

Heh, tôi nghĩ, thú vị ghê.

“Này, em vừa cười đó.”

“Huh?”

“Em vừa cười. Lúc trước còn ngồi nhấp nhổm như thể sợ cái gì lắm.”

“À...” Đúng thật, lúc này tôi chẳng còn thấy sợ chị ấy mấy nữa. Có khi tôi còn có thể bắt chuyện với chị ấy một cách bình thường rồi. “Xin lỗi nhé, tại... đây là lần đầu tiên trong đời em nói chuyện với một... dân bất lương, nên...”

“Hm? Bất lương? Ai cơ, chị á?”

“Hả? Chẳng phải sao? Em đoán thế vì gu ăn mặc của chị...”

“Không, chị ăn mặc thế này vì thích metal band thôi. Chị muốn tin là chuyện đó không khiến chị thành dân bất lương đâu.”

“Cái... gì cơ?!” T-Tôi đâu có biết còn tồn tại lựa chọn đó! Nghĩ lại thì, thời nay cũng hiếm có dân bất lương nào ăn mặc nổi bật kiểu này. Tôi chẳng hề liên tưởng đến metal band chỉ vì biết quá ít về chúng...

“Chị không nói là không có mấy fan metal đáng sợ ngoài kia. Nhưng này, ít nhất chị đâu có cắn ai.”

“Ồ, ra là vậy... Em xin lỗi vì đã sợ hãi một chuyện ngớ ngẩn như thế...”

Hóa ra chỉ là hiểu lầm... Tôi vừa thấy có lỗi vừa xấu hổ muốn độn thổ.

“Asuka Yamaguchi.”

“Huh?”

“Đó là tên chị. Chị chưa giới thiệu mà. Nên cũng khó trách em hiểu lầm.”

Chị ấy... bỏ qua cho tôi sao? Khoan, sao lại ngầu thế này chứ? Tôi có thể cưới chị ấy không?!

Gah!!! K-Khoan đã, dừng lại ngay! Đây không phải lãnh địa Live-On, nên tôi không thể buông mồm nói bừa được! Dù sao, tôi cũng phải giới thiệu tên mình!

“Em là Yuki Tanaka. Một lần nữa, cảm ơn chị đã giúp em lúc nãy.”

“Ừ. Không có gì.”

Chúng tôi tiếp tục nói chuyện thêm một chút. Thì ra chị ấy lớn hơn tôi vài tuổi. Sau khi biết chị ấy là một người tử tế, tôi từ từ thả lỏng. Khi đã thoải mái hơn, sự tò mò trong tôi lại trỗi dậy. Tôi liên tục ném ra đủ câu hỏi.

“Vậy... chị không chơi trong ban nhạc metal à?”

“Không, chỉ nghe thôi. Hôm nay có một band tôi thích tổ chức concert, nên chị mới đến đây. Với cả cũng có chút công việc.”

Asuka trả lời mọi câu hỏi mà chẳng hề lúng túng. Cái phong thái có phần dửng dưng đó chắc là phong cách nói chuyện của chị ấy.

“Cho em hỏi, chị làm công việc gì mà đến đây vậy?” tôi hỏi. Nhìn vào gu ăn mặc nổi bật này, tôi không khỏi tò mò chị ấy làm nghề gì. Chắc chắn không phải kiểu công việc bắt mặc business casual rồi.

“À... ừm... Nói sao nhỉ... À thì...”

“À, nếu khó nói thì thôi ạ. Thật ra hỏi nghề của người vừa quen cũng hơi bất lịch sự.”

Thấy Asuka-san ngập ngừng, tôi hoảng hốt chữa lại. Nhưng chị ấy lắc đầu.

“Không phải là không thể nói, mà là khó giải thích thôi... Kiểu, công việc giọng nói, chắc vậy?”

“Khoan, chị là diễn viên lồng tiếng sao?!”

“Không, cũng không hẳn... Giống như, chị làm đủ thứ một mình hoặc cùng người khác, tất cả để giải trí cho khán giả...”

“Wow! Nghe thật tuyệt vời! Các đồng nghiệp của chị cũng đều như chị sao, Asuka-san?”

“Không, họ toàn lũ điên.”

“Cái... gì cơ.”

“Nếu ví như một ban nhạc, thì giống như mỗi đứa chỉ biết chơi guitar, rồi đua nhau solo guitar không ngừng nghỉ vậy đó. Kiểu điên loạn đó. Và lạ cái là người ta càng thích thì bọn chị càng phải chơi điên hơn nữa.”

“Nghe như một nơi làm việc... đúng là khác thường thật...”

Asuka-san cứ thế thao thao bất tuyệt về chỗ làm của mình, như thể đang van nài tôi hãy lắng nghe hết những khổ sở mà chị phải chịu.

“Nhưng trong số tất cả bọn họ thì cái đứa đàn chị kia mới là kẻ chị hận nhất.”

“V-Vậy người đó... là người thế nào ạ?”

“Ả đầu độc chị.”

“Đ-Đầu độc á?!”

“Không phải độc thật đâu. Nhưng cái đứa đó có khả năng chỉ cần lại gần là đủ khiến người ta như bị nhiễm độc. Không còn nghĩ được thấu đáo, rồi trước khi nhận ra thì tự phơi bày con người thật của mình, bất kể có thề giữ mồm giữ miệng thế nào.”

“Đúng là người đáng sợ... Chị có ổn không?”

“Ổn cái gì. Trước khi biết chuyện thì chị đã ngậm đàn gảy bằng răng rồi. Từ đó trở đi, khách hàng toàn biết chị với cái danh ‘Tên guitar dị hợm’.”

“Thật kinh khủng... Làm sao cô ta còn dám tự gọi mình là con người chứ?”

“Đã thế, cái trò khốn nạn đó cô ta còn không hề tự nhận thức được. Chính vì vậy mới vô tư gieo rắc, khiến ai làm cùng cũng bị lây. Người vốn tử tế thì thành ra giống chị, còn người vốn đã điên rồ thì lại càng điên rồ hơn.”

“Đúng là độc ác quá thể! Nếu em mà gặp cô ta, em sẽ tát thẳng vào mặt!”

“Ờ, đúng là một người ghê gớm.”

“Chính xác! Phải là một ác nhân mới dám hành hạ một người tử tế như chị! Từ giờ trở đi, em sẽ coi cô ta là kẻ thù không đội trời chung! Em sẽ tống cô ta vào tù rồi ném chìa khoá đi!”

“Không, ý chị là, cô ta không phải người xấu.”

“...Xin lỗi, cái gì cơ?”

Asuka-san bỗng đổi giọng hẳn để bênh vực cho đàn chị kia. Nhưng dựa trên tất cả những gì tôi vừa nghe, thì cô đồng nghiệp đó rõ ràng là một mối đe doạ sinh học có chân.

“Phải nói sao nhỉ...? Cô ta có thứ gì đó khiến người khác bị thu hút. Một sự pha trộn giữa ngây thơ và chân thành, và cô ta đã giúp đỡ rất nhiều người xung quanh. Ai cũng yêu mến, và dù chị gọi cô ta là đồ phiền phức, chị vẫn rất tôn trọng cô ta.”

“Có...phải đó cũng là một tác dụng phụ của chất độc không?”

“Ha ha ha, có thể lắm. Nhưng chính nhờ cô ta mà những gã guitar lập dị kia mới dẹp bỏ hết lễ nghi hình thức, bộc lộ con người thật và kết nối với nhau. Nơi tôi làm việc toàn là kẻ quái dị, nhưng lại có một cảm giác đoàn kết kỳ lạ. Mà chị nghĩ chắc phải cảm ơn cô ta vì đã tạo ra điều đó.”

Khen xong thì Asuka-san đỏ mặt lên đôi chút, nhưng vẫn thêm vào rằng “dù sao thì cô ta vẫn là kẻ rắc rối.”

Hừm... càng nghe càng thấy kỳ dị. Thế giới này đúng là đủ loại người, ha.

Thành thật mà nói... nghe xong tôi lại thấy cô ta có vẻ hợp với Live-On phết.

“Thôi, chuyện của chị thì thế. Còn em thì sao, nhóc?”

“Hả? Em á?”

“Ừ. Em làm công việc gì? Nãy bảo là đang trên đường đến văn phòng mà?”

“À, ờ ờ, đúng thế! Em thì... ờ thì, tôi là...”

Tất nhiên tôi không thể nào khai thật là mình làm VTuber được. Nhưng im lặng thì cũng kỳ sau khi Asuka-san vừa kể lể nhiều như vậy... Được rồi, tôi sẽ bắt chước cách nói lập lờ của chị ấy để qua chuyện! Nhưng làm thế nào để mô tả VTuber cho mơ hồ đây...?

“U-Ừm... E-Em kiểu như... i-idol~ chẳng hạn?”

Ối không. Tôi phét quá tay rồi!

“Hả?! Yuki-san, em là idol á?! Thật luôn?! Xin lỗi nếu lời này có hơi thất lễ, nhưng chị không nghĩ em thuộc kiểu đó. Phong cách ăn mặc của em trông khá nhạt, ít thể hiện bản thân. À, chắc là nguỵ trang nhỉ?! Ăn mặc đơn giản để tránh gây chú ý!”

Asuka-san tỏ ra vô cùng phấn khích khi tin xái cổ lời tôi nói.

“Ah, ah ha ha haaaah...”

Cái này thì lừa đảo trắng trợn rồi. Nếu coi Live-On là idol thì chúng tôi đang ở cái timeline nơi Riamu Yumemi-chan trở thành hình mẫu gương mẫu, và tất cả idol sau này noi theo chuẩn mực đó. Chúng tôi sẽ biến giấc mơ thành hiện thực với tư cách YAB(ai)11. Chúng tôi sẽ là thành viên của Hell No! Project.

Á aaaaa, tôi phải làm sao đây~?! Có nên giả vờ cho trót luôn không?!

“Tên nhóm các em là gì? Nói chị nghe đi!”

“Ờ, ờmmm, bọn em thường che mặt khi diễn. Không để lộ danh tính ra ngoài được...”

Ừ thì, câu này không hẳn là nói dối.

“À ra thế. Gần đây cũng có vài nhóm idol che mặt mà. Giống như ClariS ngày xưa ấy? Chắc là dạng idol muốn tạo lore cho fan?”

“Đ-Đúng vậy! Chính là như thế!”

Lore (mà chắc phải gọi là lole mới đúng).

“Trời đất ạ, không ngờ chị lại nhặt được một ngôi sao! Vậy là em làm việc trong nhóm? Có nổi tiếng không?”

“Vâng, chúng em là nhóm. Còn nổi tiếng... thì chắc cũng nổi trong một bộ phận khán giả nhất định?”

“À, tức là kiểu idol underground hả?”

“Ồ! Đúng rồi, đúng rồi! Chính xác luôn!”

Mà nói thật, so với idol thì Live-On còn sâu hơn cả underground. Chúng tôi phải thuộc dạng undermantle, thậm chí undercore idol.

“Thế các em hát và nhảy trước fan đúng không?!”

“Ừmmm... đúng thế...”

Câu này thì không hẳn là nói dối. Nói “nhảy” thì có hơi gượng ép, nhưng tôi làm karaoke stream cũng nhiều, còn Hareru-senpai thì từng tổ chức cả một buổi concert ngoài đời mà tôi cũng tham gia.

Không hẳn là dối trá... nhưng nhìn Asuka-san tin tưởng trong sáng thế này, tim tôi lại đau nhói...

“Còn gì nữa không? Còn gì nữa không?”

“Còn... nữa?”

“Idol đâu chỉ hát với nhảy, đúng không? Các em còn làm gì nữa?”

Ờm...

“Em, ờ, đứng trước fan... tại concert... rồi, ờ, u-uuuống rượu?”

“Em uống rượu á?! Idol mà lại uống rượu?! Còn uống ngay trên sân khấu?!”

Tôi lỡ lời rồiiiiiiiiiiii!!!!!

Sao lại để cảm giác tội lỗi khiến mình lỡ miệng nói sát sự thật thế này chứ?! P-Phải chữa cháy thôi!

“K-Không không, tất nhiên đâu chỉ có thế! Em còn, ờ, ờm, diễn kịch nữa!”

“Idol... diễn kịch?”

Thế là tôi lại dẫm phải mìn. Trong đầu tôi toàn hiện ra cảnh quấy rối, ói mửa, rồi trò huấn luyện S&M. Lọc đi lọc lại thì những ví dụ dễ nghe nhất vẫn quá đáng để một idol làm.

“À à, em còn chơi game nữa!”

“Ồ, nghe giống idol bây giờ ghê. Chơi game gì cơ?”

“Ờmmm... Game kinh dị thì phải?”

“Chị ghét game kinh dị.”

“Hả?”

Asuka vừa nghe đến thôi đã nhăn mặt. Tôi thấy khá bất ngờ; tưởng với phong cách của chị thì phải thích nhìn máu me chứ.

“Thôi, nói về chị thế là đủ rồi,” chị bảo. “Mà các cô idol che mặt, uống rượu, diễn kịch cho fan coi... Nhóm idol lạ lùng thật đấy.”

“Ahaha, y-yeah, chị nói cũng đúng lắm!”

“Nghe thì khác idol trong tưởng tượng của chị, nhưng mà chắc bây giờ cần đa dạng vậy thôi. Các em có thể nhận job từ hãng bia, mà đã diễn kịch rồi thì mấy show tạp kỹ chắc cũng có chỗ. Chị thấy tuyệt đó.”

“C-Cảm ơn chị nhiều...”

Chết rồi, tôi càng cố thể hiện mình kỳ quặc thì chị ấy lại càng khen ngợi. Chị ấy đúng là thánh nữ! Một Maria metalhead sống động, chứng minh rằng không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

“Em biết đấy, cả hai ta đều trải qua không ít chuyện rồi.”

“V-Vâng, đúng thế... Ahaha...”

Dù cả cuộc trò chuyện hai bên chẳng ăn nhập được với nhau, Asuka-san vẫn xem đó như một cái kết ổn để uống nốt cà phê rồi đứng dậy.

“Rồi, đến lúc chị phải đi thôi. Trông em khá hơn nhiều rồi đấy.”

“Ồ.” Phải rồi, chúng tôi vào quán cà phê này ban đầu chỉ để tôi nghỉ ngơi sau khi suýt ngất... Vậy là Asuka-san đã lo cho sức khoẻ của tôi suốt từ đầu ư?

“Em ổn chứ? Đứng dậy được không?”

“Vâng, em nghĩ giờ ổn rồi.”

Asuka gật đầu một cái “ok” rồi vẫn thản nhiên đi cạnh tôi, phòng khi cần đỡ tôi thêm lần nữa.

“Ừm, trông ổn rồi đấy. Đi thôi.”

“Vâng. Và thật sự, cảm ơn chị rất nhiều vì đã giúp em.”

“Có gì đâu.” Asuka-san—tiếp tục giữ vững phong độ cực ngầu—gật đầu nhẹ với vẻ hờ hững.

Tôi rời quán cà phê cùng cô ấy, lần này là bằng chính đôi chân mình, rồi nói:

“Vậy em xin phép đi đường này.”

“Ừ. Giữ gìn nhé.”

Ra khỏi quán, tôi cúi đầu chào Asuka-san. Thực lòng tôi hơi tiếc khi phải chia tay sớm vậy, nhưng tôi còn công việc phải làm.

Ít nhất thì tôi nghĩ thế. Nhưng rồi cả hai chúng tôi lại đi cùng một hướng, đến mức đồng loạt quay sang nhìn nhau:

“Hả?”

“Asuka-san, chị cũng đi hướng này à?”

“Ừ... Chị có chút việc.”

“Ra vậy...”

Cũng chẳng phải chuyện gì lạ. Chia tay lúc này thì lại càng kỳ, nên chúng tôi tiếp tục sóng đôi.

Mà, ờm... vấn đề ở đây là: tôi rất vui được đi thêm chút đường với một người tuyệt vời như vậy, nhưng văn phòng thì ngày càng gần... Mà tôi lại phải cực kỳ cẩn trọng để không lộ thân phận. Không thể để bị bắt gặp đi thẳng đến văn phòng cùng người ngoài, ngay cả khi tôi tin chị ấy biết rồi cũng sẽ giữ bí mật. Chính sách của Live-On nghiêm lắm.

Trong trường hợp đó thì...

“Che mặt... Uống rượu... Mấy màn kịch ngớ ngẩn... Chị chẳng biết gì về idol, nhưng giọng này nghe...”

“À, em sẽ dừng ở đây!”

“Hả? Ờ, được thôi. Vậy hẹn gặp lại.”

“Vâng, tạm biệt!”

Tôi vội chen ngang khi thấy Asuka-san đang lẩm bẩm gì đó rồi cố tình rẽ sang lối vòng. Đích đến không thay đổi, nhưng tôi đã tính toán: chỉ cần đi đường vòng một chút thì chắc chắn sẽ tách được nhau.

Tôi chia tay Asuka-san rồi đi tiếp một mình. Cứ theo kế hoạch: rẽ chỗ kia, rồi thêm một lần nữa là sẽ tới văn phòng.

Heh heh, hoàn hảo. Đẳng cấp chuyên nghiệp phải thế.

“Rồi, đến nơi rồi. Giờ thì, vào làm việc thôi nào!”

Tôi tự lên dây cót tinh thần khi bước vào. Tôi tiến đến quầy lễ tân, và—

“Hả?”

“Gì.”

Dù đã cố tình tách lối từ trước, Asuka-san lại đang đứng ở quầy tiếp tân.

Không kịp xử lý thông tin, tôi chỉ ngây ra, nghiêng đầu phát ra tiếng ngớ ngẩn. Nghe thấy giọng tôi, Asuka-san quay lại—và lập tức khựng cứng khi nhận ra tôi.

???

Thời gian như dừng hẳn, chỉ còn lại hai chúng tôi trong một khoảng không bị cắt ra khỏi thế giới. Nhưng rồi nhân viên lễ tân phụ trách công việc của Asuka-san nhìn sang...

“À! Awayuki-san! Rất hân hạnh được đón tiếp, mời vào! Tôi có nghe về việc sức khỏe của cô... Hửm?”

Chào tôi xong, nhân viên lại quay sang Asuka-san.

“Có phải cô đi cùng Ehrai-san đây không?”

Nghe thế, tôi trố mắt nhìn Asuka-san—mà không, phải gọi là Ehrai-chan—còn chị thì xụi lơ ngồi phịch xuống sàn.

“Đáng lẽ em phải nhận ra ngay khi thấy chị mặt xanh lét rồi...”

“Đừng có gắn chị với chữ ‘mặt xanh’ nha,” tôi bắn trả theo phản xạ.

Nhìn cảnh cô ấy sụp đổ, tôi cuối cùng cũng hiểu ra tình hình.

Một căn phòng trong văn phòng. Tôi ngồi cười toe, còn Asuka-san—tức Ehrai-chan—thì phồng má tức giận nhìn tôi.

“Này, này, Ehrai-chan? Ai là người mà em bảo đã đầu độc em nhỉ~? Ai là người em mang thù sâu đậm nhỉ~? Rồi ai là người mà em tôn trọng hết mực nhỉ~? Nào nào, nói thử đi, nói đi màaa!”

“Trời ạ, chị phiền chết được. Có thể tự đấm vào mặt mình giùm em không?”

Sau khi tôi hỏi kỹ, thì ra cả hai chúng tôi nhận đúng một công việc vào cùng thời điểm. Nhưng vì Live-On vốn dĩ chẳng bao giờ để người cùng công ty gặp nhau dễ dàng, nên mới bày ra màn trùng hợp khó tin: từ một cuộc trò chuyện ngoài đời chẳng khác gì hài kịch hiểu lầm, cuối cùng dẫn tới cú lộ mặt thẳng ngay tại văn phòng.

Giờ thì tôi chắc chắn, cái “senpai” mà Ehrai-chan nhắc đến ở quán cà phê chính là tôi. Có lẽ vì áy náy, nên dù cứ gắt gỏng và phàn nàn mỗi khi tôi trêu, chị ấy lại chẳng phản kháng thật sự. Mà như thế thì càng vui.

Ahhh, cảm giác này sướng ghê. Nhìn một người phụ nữ mạnh mẽ đến thế mà phải tức tối, hối hận vì bị chọc... Tôi chỉ định đùa nhất thời thôi, nhưng mà cái biểu cảm đó đúng là dễ gây nghiện thật.

“Này, Awayuki-senpai, chị nghĩ mình hợp làm idol ở chỗ nào thế?”

“Nếu em nhắc lại chuyện đó nữa, chị sẽ hôn em rồi không bao giờ buông ra đâu.”

“Hình như tim em vừa hẫng một nhịp.”

“Thế em tim đập lỡ nhịp vì cái gì?”

“Vì sợ hãi.”

“Còn chị thì vì kink bị sỉ nhục.”

“Em đâu có hỏi chị...”

Đúng là Ehrai-chan thật nhỉ.

Ngẫm lại, có cả đống manh mối: thích động vật, mê nhạc metal, ghét game kinh dị... Nhưng tôi đâu ngờ sẽ chạm mặt ngoài đời, nên mới bỏ qua hết. Thành thật mà nói, ngay cả khi đã rõ chị là Ehrai-chan, tôi vẫn cứ phải nghĩ: “Ủa, thiệt hả trời?” mỗi lần liếc sang cô ngồi cạnh.

“Vậy... Ehrai-chan khác hẳn tưởng tượng của chị đó. Ý chị là, đúng, trông em như đầu gấu yakuza thật, nhưng với model và cách nói chuyện của em, chị nghĩ em sẽ hiền dịu hơn chút.”

“Ừ thì, em cũng muốn hiền dịu, thích thú nuôi thú mà. Với lại, em không phải đầu gấu yakuza.”

“Ra vậy, nên em mới tạo một nhân cách khác trong thế giới ảo.”

“Đại loại thế. Ở ngoài đời thì em vẫn mê metal, hợp với phong cách thời trang này, nhưng nếu được có một ‘tôi’ thứ hai, em muốn nó nữ tính hơn. Hồi nhỏ điền phiếu mơ ước nghề nghiệp, em luôn ghi ‘chủ sở thú’ đấy.”

Cái gì cơ? Holy crap, cô này đúng chuẩn anime girl. Bao nhiêu archetype gói gọn trong một người. Người ta có khi làm hẳn một bộ ngũ long waifu chỉ từ mình cô. Thử chọn ra 5 tính cách tiêu biểu đi: keeper sở thú, fan metal, ngốc ngếch, phong trần, và nhát gan. Rồi cộng thêm đầu gấu yakuza, kiếm, dao, cưa máy, với cái vibe ác mộng... Thế là thành một waifu có đủ skill xẻ cơ thể người ra làm năm phần bằng năm cách khác nhau.

Hm? Khoan đã...

“Ehrai-chan, em từng dùng cưa máy rồi phải không?”

“Chưa bao giờ. Sao chị cứ khẳng định thay vì hỏi hả? Với lại, nhân vật Ehrai thành ra loạn tùng phèo thế này chính là lỗi của chị đó! Em nghĩ mình xứng đáng nhận lời xin lỗi.”

“Cái đó thì đúng hơn là lỗi em tự chuốc lấy...”

Ồ, thì ra là chưa. Thôi thì thay bằng súng lục cũng được.

“Chị vừa nghĩ cái gì rất hỗn xược, đúng không?” cô ấy chỉ thẳng.

“Sao em nghĩ vậy?”

“Câu hỏi vừa rồi, cộng với cái nụ cười Anya chị đang làm, đủ bằng chứng rồi.”

“Ôi, quá khen.”

“Xin lỗi, ví dụ đó dễ thương quá. Chị đang cười cái kiểu Takuo Shibuimaru thì đúng hơn.”

“TakuShibu có thể là husbando của chị, nhưng mà cái mặt đó thì dơ thiệt...”

Tất cả những điều đó là vậy, nhưng càng nói chuyện, tôi càng thấy cô ấy giống hệt Ehrai-chan. Hai người cùng một gu mỉa mai.

“Chị hiểu rồi. Giờ em là cặp đôi hài với Chami-chan, nhưng hai người đúng kiểu đối cực nhau luôn ấy. Cơ mà, nếu hai người đổi avatar cho nhau thì hợp lý phết.”

“Cặp đôi cái khỉ gì chứ?! Với lại, Chami-senpai không phải đồng nghiệp cùng thế hệ với chị à? Ít nhất chị cũng nên bảo chị ta dừng lại đi chứ.”

“Khoan, chị ta vẫn còn nhắn cả đống tin mỗi ngày hả?”

“Không, hết rồi, nhưng giờ thì ngày nào chị ta cũng gửi ảnh cosplay động vật của mình cho em.”

“Nghe cũng dễ thương mà.”

“Dễ thương thì có, nhưng nhìn lại thấy hơi trống rỗng ấy. Như, sao lại là chị ta chứ?”

“Tại em đẹp trai quá nên mới khổ đó.”

“Em còn chẳng hiểu chị đang nói gì nữa.”

Này, ngay cả tôi cũng từng nghĩ đến chuyện cầu hôn cô ấy không lâu trước đây cơ.

Trong lúc hai đứa đang nói chuyện, cửa phòng bật mở, vài nhân viên bưng vào đống hàng hóa cần ký tên.

Rồi, mình nghĩ, đến lúc làm việc rồi.

Cả hai bọn tôi ký tên như máy. Công việc cuối cùng cũng xong, nhưng lúc rời đi, Suzuki-san còn có chuyện muốn nói với tôi.

“Danh sách khách mời cho buổi tốt nghiệp của Mana-chan đã chốt rồi nhé!”

Đúng rồi, cái chuyện mà mình đã cố né không nghĩ tới để giữ thần kinh, vậy mà ngày đó giờ đã sát bên rồi...

Gia Đình Quái Dị Thân Yêu

Ngày ấy cuối cùng cũng đến—hôm nay là lễ tốt nghiệp của Mana Hoshino-chan.

Buổi stream tốt nghiệp đã bắt đầu. Khi nào đến lượt tôi thì sẽ có người gọi, nên hiện tại tôi đang đứng ngồi không yên ở nhà vừa xem stream vừa chờ.

Hoặc, đúng hơn là cố xem... nhưng tôi chẳng tập trung nổi. Hồi hộp và hoang mang đến mức não chẳng vận hành đàng hoàng. Thực sự thì mọi thứ diễn ra trên stream lọt tai này ra tai kia hết.

Ừ thì, tất nhiên mình buồn vì lễ tốt nghiệp, nhưng khi nghĩ đến chuyện sắp xuất hiện trên stream này, một cảm xúc chưa từng trải qua ập đến nuốt chửng tôi. Thật khó tả... có lẽ gần giống cái cảm giác buổi sáng trước khi có kết quả thi đầu vào vậy. Tóm lại, tôi hoàn toàn không thể thảnh thơi được.

“Ừ, đúng vậy. Nhớ ghê, hồi đầu mới collab còn chưa biết phải thoải mái mức nào với nhau...”

Hiện tại, stream đang đến tiết mục “Những Người Muốn Gặp Lần Cuối,” chính là phần có tôi xuất hiện. Thực ra thì ngay kế tiếp luôn.

Mana-chan lúc này đang trò chuyện với một trong những huyền thoại lớn nhất làng VTuber. Hai người là bạn, nên câu chuyện chan chứa tình cảm, hoài niệm về quá khứ.

Khán giả thì không được thông báo trước khách mời là ai. Tức là, tôi có thể hình dung ra cảnh họ sẽ coi sự xuất hiện của tôi như một cú bẻ lái gắt.

Vì Mana-chan và tôi chưa từng gặp nhau, dĩ nhiên là chẳng có gì để cùng ôn kỷ niệm. Thậm chí tôi còn không biết vì sao mình được gọi tới hay cô ấy muốn nói gì. Vậy thì tôi phải đóng vai gì đây?

“Ừ, cảm ơn nhé! Thôi, bye bye!”

Kh-Không xong rồi, thời gian của khách mời hiện tại sắp hết! Đến lượt tôi rồi! Tôi có nhớ nhầm lịch không vậy?

“Rồi, giờ mình sẽ gọi khách mời tiếp theo! Heh heh heh~, cá là không ai ngờ được người mà mình đã sắp xếp đâu!!!”

: Buồn quá đi...

: Trời mưa rồi...

: Oooh!

: Chắc là khách bự đây!

: Khách mời bất ngờ kìa!

A, chính là mình! Đến lượt rồi! Bình tĩnh nào, bình tĩnh... Ít nhất thì mình cũng được dặn là hãy bắt đầu bằng màn giới thiệu bản thân, tuyệt đối không được líu lưỡi!

Âm thanh gọi thoại vang lên!

“Và đây là khách mời tiếp theo! Xin mời!!!”

“Chào buổi tối mọi người. Mana-san, xin chân thành cảm ơn vì đã mời tôi đến một dịp trọng đại thế này. Tôi là Awayuki Kokorone, thế hệ ba của Live-On.”

T-Tốt rồi! Màn chào hỏi thành công! Phù... Phù...

: ?!

: Gìiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii?!

: Khôngggg! Là Live-Ooooooon!

: Hả? Thật hả?! Chính chủ?! Cô ấy thật sự gọi CÔ ẤY á?!

: Mana-chan, chạy mau đi còn kịp!

: tui sặc nước uống rồi

: Từ trên trời rơi xuống... Cô ta đến để ngăn lễ tốt nghiệp hả?!

: Awayuki-chan cuối cùng cũng collab ngoài Live-On?!

: Cô ấy thoát chuồng rồi! Quản lý làm gì thế này?!

: unlimited kusa works

: lmao @ phản ứng đầu tiên của chat là hét lên vì sợ

: Chuẩn Live-On, endgame tận cùng của thế giới VTuber.

: E-Endgame tận cùng?! Này, họ cũng nổi tiếng đấy chứ!

: Huyền thoại khai mở vs. endgame tận cùng

: Thực ra nói quá chút thôi, nhưng cơ bản là vậy... Xin lỗi mấy khoảnh khắc lấy nước mắt nhé...

: nghe như tiêu đề tập cuối anime luôn...

C-Cả chat rõ ràng bị sốc. Đây là lần đầu tiên mình thấy rõ cách người ngoài cộng đồng Live-On nhìn bọn mình...

“Yeah! Mọi người ơi, mình đã mời được chính Awayuki-chan của Live-On tới đây! FOOOOO!!! Truyền thuyết VTuber ngay tại đây!!!”

“G-Gì chứ, em đâu phải huyền thoại!!! Nếu có thì phải là Mana-cha—à, Ma, Mana-san, chị mới là huyền thoại...”

“Heeeey! Em vừa định gọi tôi là Mana-chan đúng không? Gọi đi, gọi đi!”

“H-Hả?! Thật sự được hả?!”

“Được chứ! Mau nào!”

“M-Mana-chan...”

: Sao lại ra thế này...

: Mana-chan, tôi biết đây là lễ tốt nghiệp, nhưng tốt nghiệp với cô ấy nghĩa là tốt nghiệp luôn làm người đó.

: Mana-chan trông phấn khích dữ...

: H-Hả? Mana-chan thích chuyện này à?!

: Quá nhiều thông tin rồi...

M-Mình không thể tin nổi... Mình đang thật sự nói chuyện với Mana-chan! Với lại, hình như Mana-chan còn cực kỳ vui mừng vì có mình ở đây nữa, nhưng tại sao?! Cô ấy biết đây là lễ tốt nghiệp đúng không?! Nước mắt đâu rồi?! Như chat nói đó, mình chỉ càng thêm rối trí...

“Hả? Hôm nay em không uống StroZero à?”

“T-Tất nhiên là không! Nhưng cơ thể em đang tự sản xuất nó bên trong rồi!”

“Oooooh! Cách nói khó hiểu này đúng chuẩn Live-On! Chị cảm động đến phát khóc!!! Nhưng mà em đừng căng thẳng thế. Người gọi em là chị mà, nên cứ thoải mái đi.”

“R-Rồi... Xin lỗi nhé.”

Suýt chút nữa mình lại buột miệng mấy câu khó hiểu chính mình cũng chẳng biết nghĩa là gì, nhưng giọng nói dịu dàng của Mana-chan đã kéo mình về lại phần nào.

Được rồi, cả Live-On đang đặt niềm tin vào mình, phải cho thấy bản lĩnh thôi. Không thể làm họ mất mặt.

Sau khi chắc chắn là mình đã bình tĩnh, Mana-chan bắt đầu giải thích lý do gọi mình tới.

“Xin lỗi vì lần đầu gặp nhau lại đột ngột ngay trên buổi tốt nghiệp nhé. Thực ra chị đã năn nỉ mãi để được gặp em, nhưng quản lý thì cứng nhắc lắm, biết mà? Cuối cùng chỉ vì đây là stream cuối cùng, họ mới chịu chiều ý chị thôi.”

“C-Chị muốn gặp em á?! Em?!”

“Ừ, chính xác! Chị là fan bự đấy! Fan của cả Live-On luôn. Ngày nào chị cũng xem các em hết!”

“N-Nhưng mà hình tượng của chị...”

“Xí! Awayuki-chan, em nói hệt quản lý chị luôn!!!”

Đôi mắt mình mở to hết cỡ trước sự thật chấn động ấy. Dù Mana-chan than phiền rõ rành rành, nhưng chuyện này vẫn vượt xa hình tượng vốn có của cô ấy...

: wwwwww

: Bi kịch: Manahoshi tự nguyền rủa buổi tốt nghiệp của mình.

: Live-On, công ty mà chỉ cần làm fan thôi cũng đủ để dính lời nguyền.

: Mình mới vào nên không biết gì, nhưng mà wow, Awayuki-chan này chắc ghê gớm lắm!

: Ờ thì... ghê gớm. Theo nhiều nghĩa.

: VTuber duy nhất bạn không bao giờ nên tra cứu.

“Ơ ơ, sao làm quá vậy? Live-On vui mà! Đúng không, Awayuki-chan?”

“C-Cũng có thể nói thế... nhưng em nghĩ một số nội dung của bọn em... cần một cái nhìn khá... cởi mở.”

“‘Mana-chaaaan đã đêêên! Wooooo!’”

“Á, ugh...” Nghe Mana-chan nhại lại tôi bằng cái giọng sôi nổi đặc trưng khiến tôi hoang mang tột độ. Cứ như đang vắt máu từ đá vậy, nhưng cuối cùng tôi cũng dồn hết ý chí để hỏi ra điều làm tôi băn khoăn nhất: “Vậy... Tại sao chị lại trở thành fan của em?”

“Hmm, chắc là vì phong cách làm việc của chị chăng. Kiểu, chị cũng biết em hay collab với nhiều người khác, nhưng vì là VTuber duy nhất của công ty nên thực chất chị chỉ là một cá nhân solo thôi.”

Nghe cũng hợp lý. Công ty của Mana-chan dồn toàn bộ nguồn lực vào cô ấy thay vì mở rộng đội ngũ VTuber.

“Vậy nên chị lúc nào cũng có chút mơ được ở trong một công ty có nhiều người. Mấy quản lý hiện giờ cũng ủng hộ chị rất nhiều, nên không phải là chị có phàn nàn gì, nhưng chắc là kiểu bên kia đồng cỏ lúc nào cũng xanh hơn ấy. Chị chỉ thấy nó... hay hay.”

“Ra vậy, em đâu có biết.”

“Ừ, nên việc gọi em tới đây là thứ chị phải năn nỉ suốt. Kiểu, đây là buổi stream cuối cùng rồi, nên có thể bỏ qua chuyện hình ảnh của chị một lần thôi, cho chị gặp oshi của mình được chứ?”

Bí ẩn tại sao Mana-chan gọi tôi đến một nơi rõ ràng không thuộc về tôi cuối cùng cũng bắt đầu hé lộ. Nhưng... tôi vẫn có cảm giác còn câu hỏi chưa có lời giải.

“Ờm, vậy chẳng phải chị có thể chọn ai khác trong Live-On sao? Dù sao bây giờ bọn em cũng có nhiều VTuber đang hoạt động, và nếu buộc phải chọn một người, em đoán Hareru-senpai sẽ là lựa chọn hợp lý...”

“À... Hmm, hơi khó diễn đạt, nhưng khi nghĩ đến công ty VTuber, trong đầu chị hiện lên Live-On đầu tiên. Giống như... chị cảm nhận được một sự ấm áp từ nơi đó.”

“Ấm áp... ý chị là?”

“Ừ ừ. Đó là cái vibe chị thấy khi xem các buổi stream của Live-On, đặc biệt là các collab. Vừa giải trí, lại vừa có cái gì đó ấm áp, sự kết nối mà chị cảm nhận rất rõ ràng từ mọi người. Và đúng là Hareru-chan là khởi đầu của tất cả, nhưng khi nghĩ về trung tâm của sự ấm áp đó, chị lại nghĩ ngay đến em, Awayuki-chan.”

“Hảwha?” Tôi không chắc chị ấy vừa nói ra điều gì có cơ sở hay không... Thật sự bọn tôi có truyền cho người xem cái cảm giác đó sao?

Mana-chan ngẫm nghĩ một lúc, rồi bỗng “À!” một tiếng, như thể vừa nảy ra ý tưởng.

“Chị biết rồi! Các em trông giống như một gia đình vậy đó!”

“Gia đình—”

Đó... là thứ mà tôi từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ thuộc về mình.

Quá khứ mà tôi tưởng mình đã đoạn tuyệt giờ lại trỗi dậy ám ảnh.

Không, không hẳn. Tôi chỉ giả vờ như đã thoát khỏi nó thôi. Dù có cố xé bỏ những dây gai nhọn quấn quanh da thịt, thì cái gốc nơi chúng mọc lên vẫn chính là tôi. Tôi có thể sống qua ngày như bình thường, nhưng chỉ cần chút dưỡng chất, chúng lại trỗi dậy từ giấc ngủ, tràn ra và quấn chặt lấy tôi lần nữa. Chính vì vậy mà tôi sẽ chẳng bao giờ thật sự tự do được; cho dù muốn chối bỏ đến thế nào, đó vẫn là sự thật.

Màn đêm nuốt chửng thế giới của tôi.

“Ừ ừ, chính là vậy đó! Live-On là một nhóm điên khùng, nhưng họ có sự gắn kết. Kiểu, ai cũng chia sẻ bản thân thật sự với nhau, nên mới hiểu nhau sâu sắc đến vậy! Và nè! Nghe chẳng giống gia đình lắm sao?”

Mana-chan vẫn thao thao bất tuyệt, như thể vừa tìm ra chân lý lớn lao.

Còn tôi... Tôi chỉ thấy hoang mang. Lập luận của chị ấy chẳng thể nào chạm đến một người không biết gia đình là gì.

Không có gì cô đơn hơn việc không hiểu một điều mà người khác coi là hiển nhiên. Không có gì đáng thương hơn thế. Chế giễu, thương hại—tất cả đều vang lên trống rỗng. Nhưng trên hết, tôi không thể tha thứ cho bản thân mình vì đã không thể phủi sạch quá khứ, cho dù hối hận đến mức nào. Dù có thể nó mãi mãi nằm ngoài tầm với, nhưng khi nhìn thấy người khác có được nó... tôi thề, tất cả những gì tôi từng làm chỉ là van nài...

Cuối cùng, tất cả những gì tôi có thể nói đáp lại chỉ là một câu hỏi kỳ lạ.

“Mana-chan, với chị thì ‘gia đình’ là gì?”

Giọng tôi có lẽ đã run lên đôi chút. Không phải vì bối rối, mà là vì bất an. Hoặc có lẽ—vì hy vọng.

Dù câu hỏi của tôi có kỳ quặc đến đâu, Mana-chan cũng không cười. Cô ấy suy nghĩ rất nghiêm túc.

“Hmm, gia đình... Hình ảnh điển hình thì là những người có quan hệ máu mủ, nhưng trẻ được nhận nuôi cũng có thể là gia đình, nên không thể nói chỉ giới hạn như vậy. Hmm... Chị nghĩ nó giống như những người mà khi ở cạnh, em coi là đương nhiên, nhưng khi nhìn lại thì mới nhận ra họ quý giá đến nhường nào.”

“...”

“Em thấy đấy, hồi chị còn sống cùng gia đình, đã có lúc chị nghĩ họ thật phiền phức hoặc chị chỉ muốn được tự do, nhưng khi cuối cùng có được sự độc lập, chị lại nhớ nhà đến mức không chịu nổi. Và chị nghĩ chính khi đó chị mới thật sự hiểu mình nghĩ gì về gia đình. Có lẽ bởi vì những mối dây gắn kết ấy vốn luôn ở đó, nên chị chẳng nhận ra chúng quý giá đến mức nào, cho đến khi phải xa nhau mới biết. Đại loại thế.”

Trong khi đó... ánh mắt tôi bị hút chặt vào khung chat.

Mọi người đều ở đó.

<Hareru Asagiri>: Yahoーー! Chúng ta đều là một gia đình lớn! Và chị là đại papa của mọi người đây!

: Harerun?!

: Awayuki-chan đâu phải người duy nhất đến đây?

<Sei Utsuki>: Gia đình, nghe hay đấy. Được rồi, Shion, kết hôn thôi. Tớ sẽ làm papa.

<Shion Kaminari>: Vâng, cưới ngay!!!!!!!!!!!!!! Tớ làm mama!

<Nekoma Hirune>: Này, đừng có cầu hôn giữa stream của người khác chứ! Với cả, Nekoma cuối cùng cũng từ mèo hoang thành mèo nhà rồi!

<Sei Utsuki>: Hm? Nekoma-kun, cậu là mèo hoang từ khi nào thế?

<Nekoma Hirune>: Chủ nhiều quá nên thành ra tôi là mèo hoang đó.

<Shion Kaminari>: Tôi vừa tìm được một mái ấm tuyệt vời rồi đây!

: Cả thế hệ hai cũng có mặt?!

<Hikari Matsuriya>: Tớ sẽ làm chị cả! Chị cả to bự nhất!

<Mashiro Irodori>: Hả? Hikari-chan, cậu giống em gái hơn đó.

<Hikari Matsuriya>: Hả, vậy sao?

<Mashiro Irodori>: Ừ, chị cả thì hợp với Chami-chan hơn.

<Chami Yanagase>: Mashiro-chan! Tớ biết cậu sẽ hiểu tớ mà!

<Mashiro Irodori>: Tớ thích kiểu chị cả hơi ngốc nghếch.

<Chami Yanagase>: Không phải thế này đâu...

<Hikari Matsuriya>: Hmm, nếu tớ là em gái của Awayuki-chan thì cũng ổn. Khoan... Vậy Mashiro-chan là gì?

<Mashiro Irodori>: Ahh, tớ cũng tò mò ghê.

<Chami Yanagase>: Có khi là vợ?

<Mashiro Irodori>: Ừ, sao không nhỉ.

<Hikari Matsuriya>: Ooh! Tự tin của người mạnh mẽ!

: HNNNG TEETEE QUÁ

<Kaeru Yamatani>: Và Kaeru đương nhiên là em bé rồi.

<Ehrai Sonokaze>: Ồ, còn tôi sẽ là gì đây~? Quả thật đáng để suy ngẫm~

<Alice Soma>: Sau khi cân nhắc thấu đáo cho quyết định trọng đại này, tôi xin nhận vai trò... chú chó!

<Ehrai Sonokaze>: Đúng là một kết luận hiếm ai nghĩ đến~

: Ôi trời, cả hội tụ tập hết rồi.

: Chuẩn, đây đúng là một gia đình.

: Tôi nghĩ tôi hiểu ý Mana-chan nói rồi.

: teetee

: Một gia đình bất thường thì đúng hơn...

: Họ chẳng khác nào Kardashians phiên bản VTuber.

: Nghĩ lại thì Awayuki-chan đúng là có kết nối với tất cả mọi người.

: Chuẩn, chỉ đừng hỏi bằng cách nào.

Thế hệ một, hai, ba, bốn... Không thiếu một ai cả...

Tôi thử làm theo lời Mana, hồi tưởng lại những ngày tháng đã trải qua cùng mọi người. Mỗi ký ức hiện lên trong đầu đều kỳ quặc, hỗn loạn, ngớ ngẩn—mà quý giá, rộn ràng—và rực rỡ. Thế giới sáng bừng; bám quanh thân thể tôi không chỉ là những dây leo đầy gai, mà còn cả những đóa hoa nở rộ dưới ánh mặt trời.

Ừ... cuối cùng tôi cũng hiểu. Nếu cuộc trò chuyện này khiến những ký ức của tôi nở hoa, thì quá khứ chính là khu vườn hồng của riêng tôi. Gai có thể làm tôi đau nhói đôi lúc, nhưng nếu được ánh nắng nuôi dưỡng, chúng sẽ trổ bông.

Nghĩ thôi... mà chúng có thể nở thành những bông hoa đẹp đến thế...

Mọi người đều ở đây. Và từng người một... đều là kho báu mà tôi sẽ rơi lệ nếu phải chia xa.

“Đó là lý do, nói với tư cách chỉ là một fan, Live-On đối với chị giống như một gia đình... Hm? Chị sai à?”

“Không, Mana-chan, chị hoàn toàn đúng. Chỉ là em chưa từng nhận ra điều đó cho đến khi nghe từ chị. Mọi người thực sự... chính là gia đình thân thương của em.”

Ừ, những cô gái mà tôi đã gặp khi đặt cược cả sinh mệnh vào con đường VTuber—họ chính là gia đình điên rồ mà tôi yêu thương nhất.

Người ta có thể chế giễu tôi—rằng chúng tôi chẳng là gì, rằng chúng tôi chỉ là lũ ngốc, rằng tất cả chỉ là ảo tưởng. Nhưng đến giờ, tôi chẳng bận tâm nữa. Tôi gọi họ là gia đình, và họ đã đáp lại tôi bằng vòng tay rộng mở.

Điều đó thôi cũng khiến tôi thấy như được giải thoát, như thể cả đời lỗi lầm của mình đã được tha thứ.

Quá khứ thì không thể chối bỏ, quay mặt đi cũng chẳng làm nó biến mất; điều quan trọng là học cách chấp nhận nó.

Live concert, rắc rối tiền bạc, chấn thương cổ họng... ai cũng đã có một bước ngoặt nào đó buộc họ phải đối diện với chính mình. Còn tôi thì mãi đến tận bây giờ mới chạm tới—muộn nhất, nhưng đúng là kiểu của tôi thật.

Sự chấp nhận—nghe qua thì tưởng dễ, nhưng thật ra chẳng khác nào tha thứ. Và nó càng trở nên khó khăn hơn khi ký ức mang nặng sức nặng.

Dù vậy—cảm ơn mọi người. Tôi ngốc nghếch, nên phải mất quá lâu mới nhận ra—nhưng nhờ có các bạn, cuối cùng tôi đã có thể tha thứ cho chính mình. Sống cùng nhau đã dần khiến tôi nhìn rõ bản thân, đến mức khi đối diện với vết thương lớn nhất đời mình, tôi vẫn có thể mỉm cười với niềm hạnh phúc thuần khiết.

Chính quá khứ đó đã dẫn tôi đến với mọi người. Nhờ có các bạn mà tôi có thể tự hào nói rằng từng phần trong cuộc đời, cho đến khoảnh khắc này, đã làm nên con người tôi hôm nay.

Bất chợt, tôi nhớ lại từ lâu lắm rồi, chat từng kể cho tôi nghe về một cái “cây gia phả Live-On” mà ai đó dựng lên, lấy tôi làm trung tâm. Rốt cuộc, từ khi nào mọi chuyện bắt đầu rẽ sang hướng này...? Không, chắc hẳn là từ ngay thuở ban đầu. Khi tôi vô tình đặt bước chân lên con đường trở thành chính con người của mình hôm nay.

“Cảm ơn rất nhiều.”

“Hả? Không, không, phải là chị mới đúng, cảm ơn vì em đã đến! Nhưng... cũng đến lúc rồi. Được rồi, chị sẽ dành cho em một lời cổ vũ cuối cùng, không phải với tư cách fan, mà là tiền bối VTuber! Muốn nghe chứ?”

“Vâng, tất nhiên rồi!”

“Chị có thể rời khỏi thế giới VTuber thật sự... nhưng chị không hối tiếc gì cả, vì biết rằng phía sau còn có những VTuber tuyệt vời tiếp bước. Hãy tiếp tục cố gắng nhé—chị sẽ mãi ủng hộ em!”

“Em sẽ làm được... Mana-chan, thật sự, cảm ơn chị vì tất cả! Đừng lo, huyền thoại đã bắt đầu thì đâu có kết thúc! Em sẽ tiếp tục tỏa sáng cùng với Live-On!”

Và thế là, thời gian của tôi trong chương trình khép lại. Buổi stream vẫn tiếp diễn như chưa từng dừng lại, và cuối cùng, Mana-chan có màn tốt nghiệp đầy cảm xúc—rồi chị ấy rời đi.

Dù là lần đầu tiên gặp gỡ, chị ấy vẫn dạy tôi một điều vô cùng quý giá. Đúng vậy, thế giới ảo này được các bậc tiền bối tạo dựng nên không chỉ bằng những lần tiếp xúc trực tiếp, mà còn qua cả những ảnh hưởng gián tiếp, và chính trên nền tảng ấy chúng tôi mới có thể đứng được ở đây.

Có những người đã tốt nghiệp như Mana-chan, có người vẫn đang hoạt động sôi nổi. Có người lựa chọn chạy cùng với thế hệ hiện tại. Rồi chắc chắn sau chúng tôi cũng sẽ còn nhiều tân binh debut; chính việc mọi người đều có mặt đã khiến VTuber trở nên sống động.

Tôi cầu mong rằng tất cả họ đều tìm được hạnh phúc cho riêng mình.

Giữa cơn bão cảm xúc đang cuộn xoáy trong tim, tôi cố gắng gom tất cả lại thành một câu duy nhất. Và rồi tôi tìm được một điều đơn giản thôi, nhưng vẫn luôn đúng từ lần đầu tôi gặp VTuber cho đến tận bây giờ.

Đó là: Tôi yêu VTuber.