Trans: dangkhongbeo
******
Ngày hôm sau, Kiyokawa không đi học. Vì em ấy bị sốt.
Có thể chỉ là trùng hợp thôi, cơ mà vì những chuyện đã xảy ra, không thể phủ định khả năng chuyện đó có liên quan đến tôi được.
Nếu việc em ấy suy nghĩ quá nhiều là một phần nguyên nhân của cơn sốt này, có lẽ tốt nhất tôi nên giữ khoảng cách với ẻm.
Trong khi đang trao đổi với Kurumizaka-san và Rinka qua điện thoại trong giờ giải lao, tôi nhận được một tin nhắn từ Kiyokawa.
“Sau giờ học hôm nay anh đến nhà em được không? Em muốn nói chuyện với anh, một mình.” (Ayane)
Kiyokawa có vẻ đã quyết định chuyện gì đó.
Đương nhiên là tôi trả lời lại “Hiểu rồi”.
Sau đó, tôi dành toàn bộ giờ học và giải lao để nghĩ về chuyện đó, và rồi trước khi kịp nhận ra, buổi học đã kết thúc.
Tôi đến cửa hàng tiện lợi mua một lon đồ uống thể thao như một món quà cho Kiyokawa, rồi phi thẳng sang nhà em ấy.
“………”
Lần nữa, tôi để những suy nghĩ cứ không ngừng tuôn ra trong đầu mình tiếp quản tâm trí và bước đi. Và rồi khi tôi lấy lại được ý thức thì đã đến trước cửa nhà Kiyokawa.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi bấm chuông.
Sau một khắc, giọng nói căng thẳng của Kiyokawa vọng ra đáp lại “Vâng……….”.
“Là anh, Ayanokouji.” (Kazuto)
“E- Em tới ngay đây!” (Ayane)
Sau một phản ứng dù có hơi lạ nhưng vẫn đáng yêu của em ấy, cánh cửa mở ra.
Và hé lộ một Kiyokawa đang mặc đồ ngủ màu hồng và miếng băng hạ sốt trên trán.
Đương nhiên là em ấy không đội tóc giả, vì vậy trên đầu ẻm là mái tóc xoăn bồng bềnh của mình.
Có lẽ là do cơn sốt nên má em ấy đang có một màu đỏ hồng, còn khóe mắt thì đang sưng lên. Và bầu không khí mà em ấy toát ra cũng có phần thiếu sức sống.
“Em ổn không?” (Kazuto)
“C- Có ạ! Em không sốt cao lắm đâu. Umm, mời anh vào.” (Ayane)
“Ư- Ừm.” (Kazuto)
Nghe theo lời em ấy, tôi bước vào nhà.
Nhưng tôi thấy Kiyokawa có gì đó hơi sai sai. Em ấy trông có chút bối rối.
Và ẻm cũng nói thêm là mẹ mình cũng đang đi làm xa.
Tôi lên phòng Kiyokawa và ngồi xuống cạnh chiếc bàn con. Còn đối với Kiyokawa, em ấy ngồi đối diện tôi.
“Nếu chuyện này là hơi quá với em thì em có thể lên giường ngủ đấy. Hoặc có lẽ anh tốt nhất là nên về nhà.” (Kazuto)
“Không, đúng là em đang sốt, nhưng không có gì nghiêm trọng đâu, thế nên ổn cả.” (Ayane)
“Hiểu rồi.” (Kazuto)
Kiyokawa hẳn là đã quyết định rằng chúng tôi cần nói chuyện nên đã mời tôi đến nhà.
Nhưng tôi chẳng biết bắt đầu từ đâu nên chỉ ngồi gục đầu xuống.
Để bắt đầu cuộc trò truyện, tôi lấy ra lon đồ uống thể thao từ túi của cửa hàng tiện lợi và đưa cho em ấy.
“Đây Kiyokawa-san.” (Kazuto)
“Cảm ơn anh, và xin lỗi vì đã làm phiền.” (Ayane)
Tôi chuyền tay em ấy lon nước.
Rồi khi đang đưa và nhận, đầu ngón tay của Kiyokawa và tôi chạm nhẹ.
“-----!”
Ngay lập tức đỏ mặt, Kiyokawa rút tay lại với một tốc độ kinh khủng.
Lon nước vì chưa kịp đến tay Kiyokawa nên đã rơi ngay xuống chiếc bàn con.
“Ki- Kiyokawa-san? Ummmm.” (Kazuto)
“A- Anh định làm em… có thai bằng cách chạm tay hay gì?” (Ayane)
“H- Hửmm?” (Kazuto)
Em ấy tự ôm lấy cơ thể mình như đang cố bảo vệ bản thân, và hét lên thứ gì đó rất kinh khủng.
“Không thể tin được! Anh còn dám nhắm vào một cô gái chân yếu tay mềm như em!” (Ayane)
“Em đang nói cái quái gì vậy? Anh chỉ tặng em một món quà bình thường xuất phát từ sự đồng cảm thôi mà!” (Kazuto)
“Anh vừa mới chạm vào tay em mà, đúng không?” (Ayane)
“Chỉ là chạm đầu ngón tay thôi!” (Kazuto)
“Đ- Đừng có làm em lo lắng nữa!” (Ayane)
“Kể cả khi em nói vậy!” (Kazuto)
“Thật đáng buồn làm sao! Đó là lí do tại sao senpai lại Ayanokouji đến vậy!” (Ayane)
“Ý em là sao? Đừng có nói như thể họ của anh là một câu chửi thề chứ!” (Kazuto)
“……”
“…….”
Sau một chút ồn ào, tĩnh lặng lại lần nữa bao trùm lấy căn phòng.
Một Kiyokawa với khuôn mặt đỏ thẫm đang quay đi và chọc hai đầu ngón tay vào nhau trong khi rên rỉ “Uuuuu…..”
Nếu nhìn kĩ thì tôi còn có thể thấy vài giọt lệ trong đôi mắt em ấy….. Là lỗi của tôi à?
Sau một lúc tôi im lặng vì không biết nên làm gì hay nói gì, Kiyokawa bắt đầu lảm nhảm.
“Anh đúng là thể cười nhạo mọi người nhỉ?” (Ayane)
“…Về cái gì cơ?” (Kazuto)
“Kazu…. Ayanokouji-senpai đã nói với em rằng. Khi trái tim anh tan vỡ, cả một ngày sau đó anh đã sốt và nằm liệt giường.” (Ayane)
“À, đó là lúc anh 5 tuổi.” (Kazuto)
“Đúng vậy. Thực ra thì lúc đó, em đã cười anh. Em đã nghĩ “Làm sao một người lại có thể bị sốt chỉ vì bị từ chối cơ chứ?” .”(Ayane)
“Lúc đó anh mới 5 tuổi thôi nên không thể khác được, nhỉ?” (Kazuto)
“Fufu, em đoán vậy.” (Ayane)
Kiyokawa nở một nụ cười có phần khó tin.
Từ những gì em ấy nói. Tôi biết được rằng ẻm đã phải chịu đựng mọi thứ.
Và nó thực sự rất tệ, không, phải là tệ nhất mới đúng.
“A, em xin lỗi. Em quên mời nước Ayanokouji-senpai rồi.” (Ayane)
“Không sao. Đừng có ép bản thân mình quá.” (Kazuto)
Kiyokawa chống tay lên bàn đứng dậy.
Và khi em ấy bước về phía cửa phòng.
“Uh------“(Ayane)
Vì cơn sốt mà em ấy không thể đứng vững được, rồi ngã sang một bên.
Cố gắng đứng dậy nhanh nhất có thể, bất kể tôi có kịp đỡ Kiyokawa hay không, và may mắn thay tôi đã làm được.
“…Ayanokouji, senpai?” (Ayane)
“Đúng như anh nghĩ, em đang bắt ép bản thân mình.” (Kazuto)
Kiyokawa, người đang bám vào ngực tôi, nhìn lên với đôi mắt chỉ tỏa ra chút ánh sáng yếu ớt.
Hơi thở của em ấy ấm và không đều. Rõ ràng việc đó thể hiện sự không ổn của em ấy.
“Em xin lỗi, rất nhiều. Chỉ là em đang hơi yếu ớt một chút.” (Ayane)
“Ừ, vì vậy em nên đi ngủ một chút. Còn anh sẽ về nhà và dời việc này qua ngày khác.” (Kazuto)
Dù nghe tôi nói vậy, nhưng vì lí do gì đó, Kiyokawa không muốn để tôi đi.
Em ấy nắm chặt phần ngực áo đồng phục của tôi bằng cả hai tay và ấn trán mình vào nó.
“Em đã… đúng.” (Ayane)
“Sao cơ?” (Kazuto)
“Em đã nói với anh rồi mà, phải không!? Em đã nói rằng Ayanokouji-senpai rất giống người bạn của em… nên em nhận thức được việc anh là Kazu mà không cần bất kì thông tin thật sự nào xác nhận.” (Ayane)
“Ban đầu em nói bọn anh là hai người hoàn toàn đối lập nhau mà. Em còn đối xử với anh như một kẻ lăng nhăng nữa.” (Kazuto)
“Đó chỉ là… định kiến của em thôi. Bất cứ ai cũng sẽ hiểu lầm nếu nhìn anh mang cả hai cô gái đi xung quanh cùng một lúc…” (Ayane)
Tôi không mang họ đi xung quanh. Nếu có thì tôi là người bị mang theo mới đúng.
“Anh đã đọc…, Bạn Trong Game Của Tôi Là Bạn Trai Tôi chưa?” (Ayane)
“Rồi…” (Kazuto)
Chán thật, tôi chỉ nhìn thấy đầu của Kiyokawa mà chẳng nhìn được biểu cảm của em ấy.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được lượng nhiệt mà cơ thể em ấy tỏa ra không khí và lên da tôi.
Một lúc sau, dù vẫn còn hơi lúng túng, bầu không khí giờ có thêm chút vui vẻ.
Nhưng lần này hoàn toàn khác.
Không nghi ngờ gì nữa, Kiyokawa sắp vào vấn đề chính.
“Em thích anh.” (Ayane)
“-----------!” (Kazuto)
Lời thì thầm đó chỉ là khởi đầu.
Kiyokawa ngẩng đầu lên và hướng đôi mắt xinh đẹp và hơi ướt lệ về phía tôi.
“Em thích, em thích anh, em không thể ngừng việc thích Kazu.” (Ayane)
Dù không lên giọng chút nào, nhưng đó đơn giản là cảm xúc thật sự của em ấy.
“Nhưng em thực sự đã bỏ cuộc rồi anh biết không? Kazu có Rin, và cả một cô bạn gái ngoài đời…. Nhưng em không biết chút gì về Kazu thật, nên em có thể chia cắt họ. Vì Kazu ở trong một thế giới nằm ngoài tầm với của em…”
Đôi tay đang nắm lấy áo tôi của Kiyokawa dần siết chặt hơn.
“Nhưng khi…. Anh xuất hiện ngay trước mặt, em không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa. Khi đó em đã hiểu hoàn toàn những gì Rinka-senpai đã nói. Sau khi biết được danh tính thật sự của Kazu, cảm xúc ấy làm em phải bất ngờ. Nhưng rồi em nhận ra. AAAH, em biết mình không thể có được Kazu.” (Ayane)
“…”
“Em nhận thức được việc đó. Việc Ayanokouji-senpai sẽ không hứng thú với bất cứ cô gái nào ngoài Rinka-senpai.” (Ayane)
Chắc chắn.
Đó là lí do mà tôi có thể coi Kiyokawa như một người bạn với những cảm xúc chân thành của mình.
“Ayanokouji-senpai.” (Ayane)
“…Sao thế?” (Kazuto)
“Em thích anh.” (Ayane)
Đó là một lời tỏ tình ngắn gọn và trực tiếp.
Cùng với những lời đó, đôi mắt của em ấy nhìn thẳng vào đôi mắt tôi.
Vì vậy tôi cũng trả lại một ánh nhìn và đưa ra câu trả lời.
“Anh không thể đáp lại… cảm xúc của em được, Kiyokawa-san.” (Kazuto)
Tôi nói rồi. Tôi thật sự đã nói ra điều đó.
Có lẽ… chấp nhận lời tỏ tình của Kiyokawa cũng là một lựa chọn. Bởi vì Rinka đã cho phép việc đó, chắc chắn nó có thể xảy ra. Và có lẽ, một tương lai nơi tôi có thể làm cả Rinka và Kiyokawa hạnh phúc có tồn tại.
Nhưng kể cả vậy, tôi vẫn sẽ chỉ chọn Rinka.
Chắc chắn câu trả lời của tôi là KHÔNG.
Tôi chỉ có một mình Rinka thôi.
Nếu nhìn theo hướng khác, nó có thể gọi là sự đồng phụ thuộc.
Nếu Rinka chỉ yêu mình tôi, tôi cũng sẽ chỉ yêu Rinka.
Kể từ bây giờ… KHÔNG, tôi muốn đi cùng Rinka đến cái ngày mà mình chết.
Tôi mang hết toàn bộ suy nghĩ dâng trào từ bề mặt đến tận đáy trái tim mình ra và đưa nó vào cái nhìn đang hướng trực diện vào đôi mắt ẩm ướt của em ấy.
Và rồi đôi môi của Kiyokawa mấp máy hơi chút run rẩy, để cất lên lời thì thầm “E- Em biết mà, nhỉ….”
Em ấy lần nữa nhìn tôi, như thể không vẫn chưa chịu từ bỏ.
“Em hỏi anh một câu được không?” (Ayane)
“Được.” (Kazuto)
“Nếu em biết được danh tính thực sự của em trước Rinka-senpai… liệu anh có hẹn hò với em không?” (Ayane)
Câu hỏi ấy, rõ ràng chứa đầy niềm mong đợi.
Kể cả tôi, một tên con trai đần độn, cũng hiểu được những gì em ấy đang trông chờ tôi đáp lại.
Tuy nhiên.
Tôi cần phải nói em ấy biết.
“Có lẽ… không, anh sẽ không làm vậy.” (Kazuto)
“……….!” (Ayane)
Kiyokawa mở to đôi mắt và cuối cùng cũng ngừng phồng má.
Giả sử tôi đã gặp Kiyokawa trước Rinka.
Và giả sử em ấy cũng thú nhận những cảm xúc của mình với tôi.
Tôi chắc chắn mình sẽ quá lo lắng về Rin để có thể gật đầu.
Nhưng tất nhiên, cũng không thể phủ nhận sẽ có khả năng tôi sẽ phát triển một cảm xúc “thích” Kiyokawa sau khi tiếp xúc với em ấy.
Nhưng tôi vẫn sẽ kiên định với cảm xúc của mình, dù hiểu rằng điều đó sẽ làm tổn thương Kiyokawa.
“… Ayanokouji-senpai có vẻ thẳng thắn hơn vẻ bề ngoài đấy, nhỉ?” (Ayane)
“Em đang chê bai ngoại hình anh đấy à?” (Kazuto)
“Ý em không phải thế. Chỉ là… mặt anh nhìn có vẻ rất dễ bị cảm xúc lay động.” (Ayane)
“Cái quái gì vậy?” (Kazuto)
Khi tôi nói những lời ấy với một vẻ cam chịu, Kiyokawa nở một nụ cười lơ đễnh.
Rồi rời khỏi người tôi.
Sau đó, trên đôi môi ấy nở một nụ cười nhẹ nhàng và duyên dáng, nụ cười mà công chúng đã quen nhìn thấy ở một cô gái gọn gàng ngăn nắp.
“Cảm ơn anh vì hôm nay. Em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, vì đã nói được ra hết cảm xúc của mình.” (Ayane)
“……Ừm” (Kazuto)
Như thể bầu không khí mỏng manh vừa nảy chỉ là giả vờ, Kiyokawa bây giờ đang rất bình tĩnh.
“Giờ em ổn rồi, nên anh về nhà đi, làm ơn. À em cũng nhận lon nước rồi nhé…” (Ayane)
“…..Kiyokawa-san.” (Kazuto)
“Em thật sự đang rất ổn, nên anh làm ơn về đi. Nếu không, em sẽ….!” (Ayane)
Chỉ trong một cái chớp mắt, nụ cười trên khuôn mặt em ấy vụn vỡ.
Tôi ngay lập tức quay lưng lại. Theo bản năng, tôi quyết định mình sẽ không nhìn.
“Ayanokouji-senpai.” (Ayane)
“……” (Kazuto)
“Cảm ơn vì những suy nghĩ tuyệt vời của anh… Anh chắc chắn phải trân trọng Rin… Ý em là Rinka-senpai đấy nhé.” (Ayane)
“Ừm.” (Kazuto)
Tôi trả lời mà không quay mặt lại.
Giọng nói của em ấy run rẩy vì cơn nức nở.
Chắc chắn Kiyokawa không muốn tôi nhìn đâu.
Việc tôi cần làm bây giờ chỉ có cất bước đi thôi.
Chỉ cần tiếp tục bước đi.
Tới khi tôi không thể nghe thấy giọng nói đã ướt đẫm vì những giọt nước mắt của em ấy-----------.
☆
Sau khi rời khỏi nhà Kiyokawa, tôi bước xuống hành lang của tòa nhà và hướng thẳng đến cầu thang dẫn xuống tầng 1.
Bất chấp sự thật rằng mọi chuyện đã kết thúc, tôi vẫn đang vật lộn với lời tuyên bố của mình vừa nảy.
Cảm giác như lời từ chối của tôi đã quá thẳng thắn.
Không lẽ không có cách nào khác, một cách vòng vo hơn…, hay nói cách khác, nhẹ nhàng hơn để nói ra sao?
Không lẽ chỉ có cách làm tổn thương Kiyokawa?
Em ấy bảo rằng mình đã cảm thấy khá hơn, nhưng tôi vẫn nghĩ là ẻm đang gắng gượng vì còn tôi ở trước mặt?
Những thứ ấy làm tôi lo đến nỗi tôi không thể giữ được tỉnh táo.
Làm sao mà một đứa game thủ như tôi có thể giải quyết chuyện này cơ chứ?
Chưa ngày nào tôi cảm thấy thất vọng vì sự yếu kém của bản thân như hôm nay.
Lê những bước chân nặng trĩu xuống lầu, với một cảm xúc gì đó giống như hối hận.
“……. Kazuto-kun.” (Rinka)
Ngay dưới cầu thang là nơi Rinka đang đứng. Cô ấy có vẻ từ trường đến thẳng đây, bằng chứng là bộ đồng phục chưa thay.
Tôi nhìn xung quanh để xác nhận rằng không có ai.
“Rinka, sao cậu lại ở đây?” (Kazuto)
“Vì tớ đã đến đây.” (Rinka)
Rinka dẫn tôi đến góc khuất của tòa nhà.
Vì nơi này được bao quanh bởi những bức tường nên sẽ không cần phải lo bị ai nhìn thấy.
“Có… chuyện gì đã xảy ra, ở đó vậy?” (Rinka)
Rinka hơi chút ngập ngừng đưa ra câu hỏi.
Cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi cô ấy lại lo lắng về chuyện đó.
“Bạn gái tớ… Người vợ đáng yêu của tớ chỉ có một mình Rinka.” (Kazuto)
Tôi đã đánh liều chuyển từ bạn gái thành vợ.
Rồi Rinka nở một nụ cười nhẹ nhàng, như thể đã được lời tuyên bố của tôi làm cho nhẹ nhõm.
Nhưng chỉ được một lúc. Ngay sau đó, biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy tối sầm đi.
“Rinka?” (Kazuto)
“… Tớ đúng là một người phụ nữ tệ hại. Đã thở phào trên việc người đàn em của mình bị từ chối.” (Rinka)
“Không đúng. Bởi vì dù gì tớ cũng là bạn trai của Rinka.” (Kazuto)
“….. Chồng.” (Rinka)
“… Vâng.” (Kazuto)
Kể cả trong tình huống này, Rinka vẫn muốn bắt lỗi tôi.
Chỉ trong một khoảnh khắc đó, tôi thật sự thả lỏng.
“Tớ đã đoán Kazuto-kun sẽ chỉ chọn một mình tớ bởi cậu là một người rất chân thành. Nhưng tớ cũng muốn Ayane hạnh phúc nữa.” (Rinka)
“Tớ biết. Nhưng người duy nhất tớ yêu là Rinka……” (Kazuto)
“Kazuto-kun……” (Rinka)
Trong bầu không khí ảm đạm này, Rinka có vẻ đang cảm thấy tội lỗi.
Tôi cũng thế.
Không quan trọng tôi có làm gì, sự thật rằng tôi đã từ chối cảm xúc của Kiyokawa vẫn không thay đổi.
“Cậu đang lo lắng cho Ayane, đúng không?” (Rinka)
Rinka có vẻ đã cảm nhận được nó qua biểu cảm của tôi. Cô ấy bước gần lại và cất lên một giọng nói nhẹ nhàng.
“Đúng vậy. Nhưng tớ không nghĩ mình đủ tư cách để làm vậy.” (Kazuto)
“Tớ cũng không nghĩ mình đủ tư cách để nói điều này, nhưng chắc chắn Ayane sẽ ổn thôi.” (Kazuto)
Như một lời động viên, Rinka nắm lấy tay tôi.
Tôi nhớ lại những lời cuối cùng Kiyokawa nói.
[Cảm ơn vì những suy nghĩ tuyệt vời của anh… Anh chắc chắn phải trân trọng Rin… Ý em là Rinka-senpai đấy nhé.]
Em ấy thật sự là một con người tuyệt vời khi có thể chúc cho hạnh phúc của người khác ngay sau khi bị từ chối.
Nếu đặt mình vào vị trí của Kiyokawa, tôi không biết liệu mình có thể nói những điều tương tự không.
“………”
Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Rinka.
Nghĩa vụ của tôi là phải giữ lấy đôi bàn tay này.
Phải làm cô ấy hạnh phúc bên cạnh mình đến ngày tôi chết.
Đó là sứ mệnh quan trọng và rõ ràng nhất của cuộc đời tôi.
Và cũng là thứ mà Kiyokawa muốn.
☆
Sau giờ học ngày hôm sau. Tôi được gọi đến phòng học ở cơ sở cũ.
Và đúng vậy, là Kiyokawa.
Hôm qua Kiyokawa không đi học vì cơn sốt, nhưng hôm nay thì có.
Em ấy thật sự khỏe lại chỉ sau một đêm sao?
Tôi nghe nói rằng việc vá lại một trái tim tan vỡ sẽ khác nhau tùy từng người, nhưng tôi nghĩ một đêm là rất nhanh.
Hơn nữa, tôi còn giả vờ như thể mình là một kẻ không có trái tim.
Cũng không ngạc nhiên lắm khi em ấy giận tôi… nhỉ?
Dù điều này khó mà xảy được, nhưng có thể nào Kiyokawa đang cố trả thù tôi bằng cách gọi tôi đến một nơi vắng vẻ? Không, tôi đang nghĩ nhiều quá rồi.
“…em ấy vẫn chưa tới nữa.” (Kazuto)
Tôi nghiêng người dựa vào khung cửa sổ và nhìn vào khoảng trống nơi lối vào lớp học.
Và đó là khi mọi thứ bắt đầu.
Tôi nghe được một tiếng động từ một cái tủ khóa trong góc lớp.
Vì vậy tôi bước đến gần và gõ nó.
“Em ở trong này.”
Giọng nói đáng yêu của một cô gái phát ra từ trong tủ. Nhưng… nghiêm túc à?
Do dự không biết nó nên mở nó ra không, nhưng cuối cùng, tôi vẫn quyết định mở tủ.
Bên trong là một cô idol gọn gàng ngăn nắp, với chút mồ hôi. Vì lí do gì đó, em ấy đang cười rất hạnh phúc.
“….Em đang làm gì trong đây vậy, Kiyokawa-san?” (Kazuto)
“Fufu, anh có bất ngờ không?” (Ayane)
“Có. Bất ngờ đến nổi anh quên mất cách để bất ngờ luôn rồi.” (Kazuto)
“Thật sao? Anh bất ngờ vậy nghĩa là em thành công rồi.” (Ayane)
Kiyokawa nở một nụ cười đáng yêu và bước ra khỏi tủ khóa, tạo nên một âm thanh lạch cạch.
Từ những gì tôi thấy, em ấy không có vẻ gì là đang buồn cả.
Ngược lại, ẻm còn đang có vẻ ngây thơ và hạnh phúc.
Nhưng nếu nhìn kĩ, tôi có thể thấy được đôi mắt ấy có hơi chút đỏ và sưng.
Khi nhận ra điều đó, lồng ngực tôi thắt lại.
“Ayanokouji-senpai? Sao vậy?” (Ayane)
“Không… chỉ là…” (Kazuto)
“A, lẽ nào anh đang lo lắng cho em? Em giờ không sao đâu, đã vượt qua được chuyện đó rồi.” (Ayane)
Kiyokawa giơ ngón tay cái lên và nở một nụ cười tươi tắn nhất có thể.
….. Em ấy nhìn không giống đang tự ép mình làm thế. Nên chắc đó không phải nói dối.
“Nếu có thì Ayanokouji-senpai mới đang là người lôi chuyện đó ra đấy.” (Ayane)
“… Chỉ là, anh hơi lo lắng.” (Kazuto)
“Em hiểu mà. Nhưng anh không cần phải lo đâu.” (Ayane)
“Ể?” (Kazuto)
“Như đã nói, giờ em đã hoàn toàn vượt qua nó. Eee, bất cứ ai cũng chỉ có một lựa chọn là bỏ cuộc thôi, sau khi bị từ chối một cách mạnh mẽ đến thế. Nhưng như vậy khá là thoải mái, đúng không? Kiểu như một con quỷ đã phá tan những giấc mơ và hy vọng của em vậy.”
“…Anh biết mà, em vẫn còn giữ mọi chuyện trong lòng phải không?” (Kazuto)
Tôi không thể giấu được sự bối rối của mình trước giọng nói của em ấy, một giọng nói như thể đang kể lại những kí ức tươi đẹp vậy.
Vì đã nghĩ rằng Kiyokawa sẽ đau buồn về chuyện đó, nên tôi không biết giờ mình nên phản ứng thế nào.
“Sự thật là, Em… đã khóc cả đêm. Đã ghen tị với tất cả cặp đôi trên thế giới và rồi viết một tiểu thuyết về việc phá hủy thế giới với những năng lực gian lận trong một đêm.” (Ayane)
Kiyokawa nở một nụ cười thích thú. Rốt cuộc thì có lẽ em ấy đang chẳng có chút căng thẳng nào.
“….Mm thế, Kiyokawa-san…” (Kazuto)
“Cảm ơn anh, Ayanokouji-senpai.” (Ayane)
“Hả?” (Kazuto)
Tại sao em ấy, lại đang cảm ơn tôi?
Tự đặt ra câu hỏi ấy trong đầu, tôi quay sang nhìn vào mặt em ấy, và thứ hiện ra trước mặt tôi là một Kiyokawa đang cười, nụ cười ấy dịu dàng và như thể muốn nói lên sự chấp nhận của em ấy.
“Nhờ có anh, giờ em có thể bước tiếp mà không còn chút kì vọng quá đáng nào. Và em rất biết ơn điều đó.” (Ayane)
“Cái đó…” (Kazuto)
“Nếu anh mà từ chối em một cách nửa vời và nhẹ nhàng hơn, em chắc rằng nó sẽ chỉ khiến em thêm hoang mang với cảm xúc của mình. Mọi thứ chắc chắn sẽ tốt hơn khi anh từ chối em với tất cả những gì anh có và rồi em sẽ khóc với toàn bộ nước mắt của mình.” (Ayane)
Mọi thứ thật sự như vậy sao?
Tôi chưa từng bị từ chối, nên cũng không thể tưởng tượng được.
Tôi có nghe rằng phụ nữ sẽ dễ vực dậy sau khi bị tổn thương hơn đàn ông.
Vì đàn ông thường có khuynh hướng giữ lấy những tổn thương ấy, còn phụ nữ thì lại bước tiếp, hoặc thứ gì đó đại loại vậy….
Không biết nữa.
Có lẽ Kiyokawa là một trường hợp đặc biệt.
Kinh nghiệm từ việc trở thành idol nổi tiếng có lẽ đã tôi luyện tâm lí của Kiyokawa…?
“À, em muốn làm rõ một điều, không phải là anh không thấy em hấp dẫn đâu đúng không?” (Ayane)
“Tất nhiên là không. Đơn giản là anh chỉ hứng thú với duy nhất Rinka… nhưng nếu là một người đàn ông khác, có lẽ người đó sẽ không hề do dự mà chấp nhận lời tỏ tình của Kiyokawa-san.” (Kazuto)
“Fufu, hẳn rồi. Ayanokouji là một mẫu người đặc biệt mà. Bình thường, kể cả một người đã có bạn gái, ít nhiều gì cũng sẽ phải lòng nếu được một idol tỏ tình.” (Ayane)
Nhưng mà cô bạn gái được nhắc đến cũng là idol mà.
“Ayanokouji-senpai hãy cứ là chính mình đi. Không quan trọng chuyện gì xảy ra, anh buộc phải nghe theo cảm xúc của mình dành cho Rinka-senpai…” (Ayane)
“…Ừm.” (Kazuto)
“Dù sao thì, thể chất hay trí tuệ không định nghĩa một con người. Mà là trái tim họ. Không quan trọng anh lí trí đến cỡ nào, miễn là vẫn đang còn là con người, anh vẫn sẽ luôn đưa ra những lựa chọn bị cảm xúc ảnh hưởng.” (Ayane)
Lời nói đó của Kiyokawa cứ như chứa một sức nặng trong nó. Chắc đó là ý nghĩa của việc trở thành idol nổi tiếng nhỉ.
“Nhiều người bảo rằng. Con người luôn đúng theo cách của họ. Nhưng những người nói mấy lời tốt đẹp đó lại đang làm tổn thương người khác mà chẳng nhận ra. Bởi vì họ tin rằng rằng những gì mình làm là đúng nhất và áp đặt nó lên người khác.” (Ayane)
“…Anh có phải một người như thế không?” (Kazuto)
“Không, hoàn toàn không. Trong trường hợp của Ayanokouji-senpai, anh chấp nhận mọi thứ về người khác. Kể cả mặt giả tạo và chân thành… một cách vô thức.” (Ayane)
“Trước hết, mọi người đều cố để trở thành một người không phải chính họ, tùy thuộc vào hoàn cảnh”, Kiyokawa nói thêm, và rồi lại tiếp tục ba hoa thêm nữa.
“Đó là lí do em cảm nhận được một niềm hạnh phúc không gì sánh bằng khi gặp được một người mà mình có thể để lộ ra con người thật, để lộ ra chính bản thân mình.” (Ayane)
Cái này có lẽ là đang nói về Rinka… và bản thân em ấy.
Cụ thể, idol phải chú ý đến những gì công chúng nghĩ về họ. Nói cách khác, sẽ có rất nhiều lần họ phải trở thành một con người khác, một con người không phải họ.
“Vì vậy, Ayanokouji-senpai, xin anh hãy trân trọng trái tim của bản thân mình. Và đừng để bị bất kì thông tin thừa thải nào từ thế giới thật lừa dối, và chỉ nhìn nhận Rinka-senpai là Rinka-senpai thôi.” (Ayane)
“…….” (Kazuto)
Với tôi, có vẻ em ấy có hàm ý gì đó khi nói ra những điều đó.
Và khi tôi hỏi về điều ấy, Kiyokawa nở một nụ cười tươi tắn.
“Vậy thì, sao chúng ta không trở lại làm bạn?” (Ayane)
“Umm…?” (Kazuto)
“Một mối quan hệ khó xử mà chúng ta có bây giờ là khá tệ đúng không? Nó sẽ khiến Rinka-senpai và Nana-senpai cảm thấy không thoải mái. Hay đúng hơn, em không thích nó. Em quá buồn để có thể nói lời tạm biệt với Ayanokouji-senpai, kể cả khi mình sẽ gặp rắc rối khi làm bạn với anh.” (Ayane)
Kiyokawa nói ra những điều đó với một nụ cười trên môi.
Và tôi gật đầu, không thể nào có chuyện tôi có thể từ chối những lời ấy.
“Cảm ơn anh rất nhiều. Thế nghĩa là chúng ta sẽ trở lại làm bạn mà không cần dè dặt gì nhỉ.” (Ayane)
“Đúng… vậy.” (Kazuto)
“Nghĩ lại thì, thật sự có rất nhiều chuyện đã xảy ra! Mọi thứ bắt đầu trong căn phòng này, nơi em nhắn tin trong game mà không hề biết danh tính của những người khác….” (Ayane)
Nói những lời đó với một vẻ hoài niệm, Kiyokawa bắt đầu nhìn xung quanh phòng học. Rồi tôi cũng nhìn theo.
Đây là nơi những ngày tháng của chúng tôi bắt đầu.
“Anh cũng đã có vài lần nhận ra. Rằng Aaya-san có thể là Kiyokawa-san.” (Kazuto)
“Em cũng vậy nữa. Nhưng em đã nghĩ rằng thực tế việc đó là bất khả thi.” (Ayane)
Tôi cũng vậy. Tôi không thể tưởng tượng được một idol gọn gàng ngăn nắp lại là một người bạn trong game của tôi.
Bởi vì từ đầu, chẳng có vẻ gì một người học cùng trường lại là bạn của tôi.
“Lại có thêm một bước ngoặt nữa trong mối quan hệ của chúng ta rồi nhỉ. Cả hai đã trải qua rất nhiều thứ, nhưng bây giờ lại có thể đơn giản trở thành bạn.” (Ayane)
“Ừm. Anh và Kiyokawa-san là bạn.” (Kazuto)
Có lẽ cuộc trò chuyện này là một nghi thức riêng của Kiyokawa… để có thể vượt qua những gì đã xảy ra.
Không hiểu sao tôi lại thấy như vậy trong khi đang nhìn vào khuôn mặt rạng rỡ dường như thể hài lòng với mọi thứ của em ấy.
“Và anh có thể ngừng gọi tên em như thể chúng ta là người lạ được không? Làm ơn bỏ kính ngữ “-san” đi.” (Ayane)
“Được rồi, Kiyokawa.” (Kazuto)
“Cảm ơn anh. Thế thì từ giờ, em sẽ gọi Ayanokouji-senpai là P*rn-okouji-senpai.” (Ayane)
“Đượ---------- không phải là kì lắm sao? Chắc chắn em đang trêu chọc anh.” (Kazuto)
“Nhưng nó là sự thật mà, đúng không?” (Ayane)
“Đừng có quấy rối anh nữa. Kiyokawa đúng là biến thái, một cô nữ sinh cao trung biến thái sống khép kín.” (Kazuto)
“Em không----- Đúng vậy.” (Ayane)
“Ôi trời, em khẳng định nó luôn. Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?” (Kazuto)
Tôi đã nghĩ em ấy sẽ “Em không có sống khép kín!” như thường lệ, nên giờ tôi cảm thấy khá hụt hẫng.
“Anh sẽ không ghét em bất kể anh biết được mặt nào của em đâu, đúng không Ayanokouji-senpai? Đó là lí do-------- em sẽ gỡ lớp mặt nạ của mình trước mặt anh.” (Ayane)
Đây không phải là khuông mặt của một cô gái gọn gàng ngăn nắp.
Kiyokawa nói những lời ấy với một nụ cười thuần khiết điển hình ở độ tuổi của mình.
Tôi không thể không giật mình khi thấy một vẻ bí ẩn không thể giải thích được trên khuôn mặt em ấy.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười của Kiyokawa lại chuyển dần sang vẻ tinh quái.
“Anh nên biết ơn đi. Bởi nói cách khác, em tin tưởng Ayanokouji-senpai bằng với các thành viên khác của Star☆Mines đấy.” (Ayane)
“Em đang lên mặt với anh đấy à? Lẽ nào em quên rằng anh là tiền bối của em rồi sao?” (Kazuto)
“Fufu. Tất nhiên là không. Em nói điều đó bởi vì hiểu rằng anh là tiền bối của em.” (Ayane)
Nụ cười ấy của Kiyokawa là một nụ cười tinh quái mà một cô gái gọn gàng ngăn nắp điển hình sẽ không trưng ra.
Một biểu cảm khi đã tháo chiếc mặt nạ ra mà một ngày nào đó tôi sẽ nhìn thấy---------
Em ấy đúng là một người tự phụ.
Nhưng lạ lùng thay, tôi lại hoàn toàn không thấy khó chịu chút nào.
Sự đồng phụ thuộc: Codependence (wiki tiếng anh, tôi không tìm thấy tiếng việt, mn có thể search nếu muốn đọc tiếng việt, tôi có thấy vài bài viết nhưng vẫn thích tiếng anh hơn: