trans: dangkhongbeo
Trời nóng quá dịch không nổi luôn.
***********
“Vậy ra đây là nhà của Kiyokawa…” (Kazuto)
Mồ hôi trên trán tôi nhỏ giọt dù mới chỉ đi từ trường đến đây. Nắng hôm nay đúng là gắt thật…
Hôm nay tôi không về nhà trước mà đi thẳng qua nhà Kiyokawa.
Dù có dừng lại ở một máy bán hàng tự động trên đường đến nhưng vẫn chỉ tốn có 10 phút đi bộ để đến đây thôi.
Nhà Kiyokawa nằm trong một căn hộ 2 tầng bằng gỗ. Và bề ngang của nó có vẻ khá dài. Bức tường thì bị ố đen và có một vẻ ngoài khá tồi tàn.
“….Đây không phải nơi mà một cô gái gọn gàng ngăn nắp sẽ sống đâu.” (Kazuto)
Nếu fan của em ấy tìm ra ngôi nhà này, chắc chắn hình ảnh ẻm gầy dựng bấy lâu nay sẽ bị hủy hoại.
Không, chắc là ngược lại, tôi sẽ cược rằng sự nổi tiếng của em ấy sẽ vút lên vì khoảng cách giữa nơi ở và ẻm.
Trong lúc nghĩ về chuyện đó, tôi đi bộ lên cầu thang và đặt chân lên tầng 2.
Dựa vào số phòng mà Kiyokawa đưa cho, tôi men theo số thứ tự và dừng lại tại căn phòng cuối cùng. Họ Kiyokawa được viết trên cánh cửa. Có vẻ là chỗ này rồi.
Tình cờ thay, mẹ của Kiyokawa đang đi công tác. Nên cô ấy là người duy nhất ở nhà. Thế thì, sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Tôi và Kiyokawa là bạn. Mọi thứ sẽ không trở nên tồi tệ được.
Tôi nghĩ là Rinka và Kiyokawa tin tưởng tôi và cho phép tôi đến nhà em ấy.
Nghĩ xong, tôi hít thở sâu và rồi bấm chuống.
Sau khi chuông cửa vang lên, một vài giây sau, tôi nghe được tiếng “Vâng” của Kiyokawa vọng ra.
“Umm, là anh, Ayanokouji.” (Kazuto)
“Vâng. Em đến ngay đây.” (Ayane)
Ngay lập tức, cánh cửa mở ra với một tiếng ‘bang’.
Hiển nhiên, người đứng trong nhà là Kiyokawa. Em ấy cởi tóc giả ra và giờ ẻm đang chào đón tôi với mái tóc xoăn tự nhiên của mình.
Và vì lí do gì đó, em ấy đang mặc đồ tập.
“Chào buổi sáng, Ayanokouji-senpai.” (Ayane)
“Chào buổi sáng…., mà sao em lại mặc đồ tập thế?” (Kazuto)
“Đây là đồ ở nhà của em.” (Ayane)
“Xin lỗi, gì cơ?” (Kazuto)
“Đây là đồ ở nhà của em.” (Ayane)
Những từ đó được lặp lại y đúc một cách tẻ nhạt. Và em ấy thì nhìn tôi như thể điều đó là hiển nhiên.
“Có vấn đề gì với quần áo của em sao?” (Ayane)
“Không, không có gì đâu.” (Kazuto)
Ít nhất tôi sẽ đưa ra câu trả lời đó bây giờ.
Còn trong thâm tâm tôi vẫn thắc mắc, bộ con gái mặc đồ tập ở nhà là bình thường à?
Tôi cũng không biết nữa. Nhưng dù sao thì, tôi còn chưa bao giờ nói chuyện với một cô gái bình thường trước đây mà!
“Thật sao? Nếu anh có gì muốn nói thì cứ nói rõ ra đi.” (Ayane)
“Em giờ nhìn chẳng giống một cô gái gọn gàng găng nắp chút nào cả.” (Kazuto)
“Anh thật sự đã nói rất rõ ràng… Và đúng vậy, em cũng nhận thức được việc đó.” (Ayane)
“Kiểu như, à, ờm. Em đã trở thành một cô gái xinh xắn mà có thể tìm thấy ở bất cứ đâu ấy.” (Kazuto)
“Ê- Ể, cái gì cơ? Anh đang khen hay là chê em vậy….?” (Ayane)
Kiyokawa nghiêng đầu tò mò. Đó chỉ là một cử chỉ đáng yêu bình thường như bao cô gái khác.
Có vẻ em ấy đã ngừng việc hành động như một cô gái gọn gàng ngăn nắp.
Mà bây giờ, em ấy là chính bản thân mình.
“Mà, không sao đâu. Mời anh vào.” (Ayane)
Theo lời giục của Kiyokawa, tôi bước vào nhà.
Và việc đó có nghĩa là, tôi không chỉ đến thăm nhà một cô idol cool ngầu, mà cả nhà của một idol gọn gàng ngăn nắp.
Nếu fan họ mà biết được, không nghi ngờ gì nữa, tôi chắc chắn sẽ bị đóng cọc như phù thủy thời phục hưng.
☆
“Đây là phòng em. Anh cứ tự nhiên như ở nhà nhé.” (Ayane)
Căn phòng này rộng khoảng 4 đến năm miếng chiếu tatami.
Có một chiếc giường đơn màu hồng nhạt được đặt sát tường, một cái laptop nằm trên một chiếc bàn nhỏ. Tôi thắc mắc liệu cô ấy có đang chơi Black Plains không.
Và còn có mấy món đạo cụ nhảy dễ thương nằm trên ngăn tủ kéo và vài còn thú nhồi bông của các thành viên Star ☆ Mines bị biến dạng nằm cạnh mấy cái gối trên giường.
Không biết nữa, nhưng mà chắc đây là phòng của một nữ sinh trung học điển hình.
Nó mang lại cảm giác hiện đại và nữ tính hơn phòng căn phòng mang sắc trầm của Rinka.
“Đừng có nhìn chằm chằm phòng em như vậy. Không là em nhéo tay anh đấy.” (Ayane)
“Xin lỗi. Anh chỉ tò mò về căn phòng của một cô gái gọn gàng và ngăn nắp sẽ trông như thế nào.” (Kazuto)
“Đó chỉ là diễn thôi.” (Ayane)
“Vậy thì em là một cô nữ sinh trung học sống khép kín sao.”
“Không phải! Em chỉ là một nữ sinh bình thường thôi!” (Ayane)
Em ấy kiên quyết phủ nhận điều đó.
Và nhéo tay tôi ở mức đủ để tôi không bị thương.
“Anh cứ ngồi ở đâu mình muốn.” (Ayane)
“Ừm.” (Kazuto)
Thế là tôi ngồi xuống gần cái bàn nhỏ. Và cảm nhận được sự đàn hồi và thoải mái của thấm thảm dưới mông mình.
“Umm, đây là cuốn tiểu thuyết em viết. Em sẽ đưa anh phần 1. Chắc 10 phút là đủ để anh đọc xong nó rồi.” (Ayane)
“OK.” (Kazuto)
Tôi nhận lấy một xấp bản thảo từ Kiyokawa, cái mà cô ấy vừa lấy ra từ tủ kéo. Và nó thực sự được viết toàn bộ bằng tay.
“Để coi, tựa đề là…, ‘Gửi Người Nơi Ngã Rẽ’. Nghe như đây là câu truyện về một cặp nam nữ tông nhau ở một ngã rẽ nào đó ấy.” (Kazuto)
“Vâng. Đúng vậy.” (Ayane)
“À, vậy sao, hể. Cái, người phụ nữ đang ngặm một ổ bánh mì trong miệng sao?” (Kazuto)
“Vâng. Đúng là thế, sao vậy?” (Ayane)
“…….” (Kazuto)
Với cuộc trò truyện này thì tôi có thể đoán trước được phần nào nội dung của câu chuyện này rồi.
Có lẽ đây chỉ là một câu chuyện đi theo một mô-típ cứng nhắc.
Mà dù sao thì, tôi thích cả truyện theo và không theo một khuôn mẫu có sẵn, nên với tôi mọi thứ đều sẽ ổn thôi.
Phần giới thiệu của câu chuyện khá là quen thuộc. Nó bắt đầu với cảnh một nữ sinh cấp 3… Miyuki (Nhân vật chính), đang trễ học và chạy trong thành phố với một ổ bánh mì trên miệng.
Và chẳng bao lâu sau, một khúc cua xuất hiện.
Lúc Miyuki chuẩn bị tới chỗ ngã rẽ đó, cô ấy đụng phải một anh chàng đẹp trai cũng là học sinh cấp 3 bỗng dưng xuất hiện, và rồi Miyuki bị thổi bay như một viên đạn rồi bị tông bởi xe tải và tử vong------!!!
“Chờ đã! Nhân vật chính chết á!? Quan trọng hơn, cái lực đẩy đ*o gì đây? Cô ấy chỉ đụng trúng một người thôi mà!” (Kazuto)
“Vâng, cô ấy chết rồi.” (Ayane)
“Không được, chết thì có hơi….ể? Cái gì cơ? Em đang đùa anh à? Đó là những gì em muốn nói á?” (Kazuto)
“Ổn mà. Anh cứ đọc tiếp đi.” (Ayane)
“Ổn cái đ*o gì! Nhân vật chính vừa mới chết đấy…..” (Kazuto)
Nhưng Kiyokawa vẫn đơ mặt ra mà hối tôi đọc tiếp.
Khi Miyuki chết, cô ấy phát hiện rằng mình đã trở thành một đứa bé, và từ khung xung quanh, cổ biết được mình đã chuyển sinh thành con gái một gia đình quý tộc độc ác--------
“Trời ạ, nó là mô-típ chuyển sinh à! Và còn là loại nữ phản diện nữa! Anh cứ nghĩ nó là tiểu thuyết lãng mạng đời thường chứ!?” (Kazuto)
“Ai bảo nó là tiểu thuyết lãng mời đời thường? Em không hề nói gì về nói cả, đúng không?” (Ayane)
“Em chắc chắn là chưa! Nhưng tựa đề của nó thì có!” (Kazuto)
“Vậy thì đó là chỉ giả định của Ayanokouji-senpai thôi. Đừng có đổ lỗi cho em.” (Ayane)
Em ấy nói với tôi những lời đó một cách rõ ràng. Cơ mà tôi không thấy phiền về chuyện đó.
Chỉ là có cảm giác như tôi mới bị mắc một cái bẫy tiêu đề thôi.
Và nó không phải một câu chuyện đi theo lối mòn nữa, mà là một con quái vật chuyên phản bội mong đợi của độc giả.
“Ayanokouji-senpai. Anh có đang đọc không vậy?” (Ayane)
“C- Có chứ.” (Kazuto)
Dù sao thì, đọc hết phần một mà Kiyokawa bảo tôi trước đã.
Không thể phán xét rằng một tác phẩm là hay hay dở chỉ qua vài trang đầu được.
Miyuki hiểu được rằng mình là một nữ phản diện và bắt đầu cố gắng hòa hợp cùng những người xung quanh mình để tránh cái kết cục tồi tệ mà đáng lẽ sẽ xảy đến với cô. Khung cảnh đó tiếp tục đến cuối phần 1, lúc mà Miyuki đang đi bộ trong thành phố, và một lần nữa tông phải một chàng trai, bị thổi bay, rồi bị một chiếc xe chạy ngang cán qua--- và, đó là kết thúc của phần 1.
“……..” (Kazuto)
“Anh thấy nó thế nào, Ayanokouji-senpai? Anh đã đọc hết chưa?” (Ayane)
“Anh đọc hết rồi. Và cảm xúc về nó khá lẫn lộn, cơ mà anh nóng lóng muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra sau cùng! Miyuki sẽ chết vì tông phải một chàng trai ở ngã rẽ bao nhiêu lần nữa?” (Kazuto)
“Không, đây đâu phải là thể loại truyện đó. Tiểu thuyết của em là một câu chuyện tình yêu đích thực về một nữ phản diện.” (Ayane)
“Đích thực? Em để cái phần đích thực đó ở chỗ đ*o nào vậy? Miyuki-chan, khi cô ấy bị giết ở mấy khúc cua thì nó đã không còn chút lãng mạn nào nữa rồi.” (Kazuto)
“Đó là yếu tố gặp gỡ gây sốc.” (Ayane)
“Cái yếu tố gặp gỡ đó đã tác động vật lí và giết cô ấy đấy.” (Kazuto)
Chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều, nhưng tôi chưa từng đọc thể loại nữ phản diện này bao giờ.
Có khi đây là một kiểu xây dựng cốt truyện cũng nên?
“Đó chỉ là đoạn mở đầu thôi. Về sau, cốt truyện sẽ là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào thuần khiết.” (Ayane)
“Anh không thể tưởng tượng được nó sẽ xảy ra thế nào luôn….” (Kazuto)
“Thế anh muốn đọc hết luôn không?” (Ayane)
“Được vậy thì tốt.” (Kazuto)
“Hiểu rồi. Vậy thì---------a.” (Ayane)
Khi Kiyokawa lấy tiếp một xấp bản thảo từ ngăn bàn. Một tờ giấy kẹp ở dưới cùng bay vào tay tôi.
“Hmmm?” (Kazuto)
Tôi tình cờ nhặt lên và đọc qua.
Tiêu đề là “Bạn Trong Game Của Tôi Là Bạn Trai Tôi.”
“Không, đừng có làm vậy! Xin anh đừng đọc nó mà!” (Ayane)
“Sao không?” (Kazuto)
“Không là không!” (Ayane)
Cảm thấy mất kiên nhẫn, Kiyokawa nhanh chóng giật lấy bản thảo trên tay tôi.
Rồi để nó vào lại ngăn tủ, cẩn thẩn để không làm rách nó.
Theo cách cô ấy nhìn tờ bản thảo đó, ai nhìn vào cũng thấy đấy là một tiểu thuyết mà cô ấy trân trọng hơn ‘Gửi Người Nơi Ngã Rẽ’ nhiều.
“Anh sẽ muốn đọc tiểu thuyết đó hơn đấy.” (Kazuto)
“Không, anh không thể. Bởi vì, cái này…. được viết hoàn toàn bằng những ảo tưởng của em….” (Ayane)
“Không phải tiểu thuyết nào cũng là ảo tưởng của tác giả sao?” (Kazuto)
“Không, lần này khác. Vùng não để viết ra những câu chuyện thú vị hoàn toàn khác với cái để tạo ra ảo tưởng.” (Ayane)
“Hể, vậy sao.” (Kazuto)
Tôi chưa từng viết tiểu thuyết nên cũng không biết nhiều về chuyện này, nhưng có vẻ hai thứ đó là khác nhau.
Tôi không tìm được một phép so sánh nào dễ hiểu, cơ mà cái này chắc giống một tanker và healer đang cố thấu hiểu cảm xúc của nhau.
“Anh muốn đọc những ảo tưởng của em, Kiyokawa-san.” (Kazuto)
“Không! Xấu hổ lắm!” (Ayane)
Em ấy lên giọng và nghiêm túc từ chối tôi.
Và dù tôi còn chưa động đậy gì, cơ mà một Kiyokawa với khuôn mặt đỏ chót đang rất cố gắng bảo vệ ngăn kéo.
“Vậy thì em kể cho anh về nó được không?” (Kazuto)
“Như vậy xấu hổ lắm.” (Ayane)
“Thôi mà, chỉ một chút thôi.” (Kazuto)
“Không. Em sẽ không bao giờ cho phép ai đọc nó đâu, nên em sẽ không… Từ đầu lúc viết nó em chưa từng nghĩ mình sẽ cho ai đọc hết.” (Ayane)
“Nếu em không muốn thì anh không ép. Nhưng từ cái tiêu đề…, anh đoán nó kể về việc em tán tỉnh người bạn online của mình đúng không?” (Kazuto)
“Ughh…. Em có nên đập anh bằng cái gì đó để xóa mảnh kí ức đó không?” (Ayane)
“Làm ơn đừng có làm vậy, những gì em nói nghe nghiêm trọng lắm đấy.” (Kazuto)
Khi thấy Kiyokawa nghiêm túc về chuyện đó, tôi bắt đầu thấy sợ. Em ấy sẽ giết tôi thật đấy.
“Umm, liệu anh có thể giữ bí mật cuốn tiểu thuyết này với các tiền bối của em không?” (Ayane)
“Được thôi, mà anh không nghĩ đó là thứ mà em nên thấy xấu hổ về đâu. Nghe nó giống một câu chuyện lãng mạng hơn ‘Gửi Người nơi Ngã Rẽ’ nhiều .” (Kazuto)
“Không, không thể được. Đây không phải là… một cuốn tiểu thuyết để người khác đọc…” (Ayane)
Tôi tự hỏi không biết em ấy đang nghĩ gì. Với một nụ cười yêu ớt trên môi, Kiyokawa nhẹ nhàng vuốt ve cái ngăn kéo mà em ấy cất tờ bản thảo.
Kiyokawa nghĩ về người mà có lẽ em ấy sẽ không bao giờ có thể gặp mặt, và thể hiện nó bằng từ ngữ qua cuốn tiểu thuyết của mình.
Dù không biết liệu có thể gọi nó là ảo tưởng không, tôi nghĩ động lực khiến em ấy viết nên nó là những suy nghĩ ngây thơ và thuần khiết.
“…..Em đúng là rất thích người bạn đó nhỉ, Kiyokawa-san?” (Kazuto)
“Vâng, đúng vậy, thế thì có sao không?” (Ayane)
“Không có vấn đề gì với chuyện đó cả. Nhưng chỉ là, em không biết mặt… người đó, đúng không?” (Kazuto)
“Vâng. Nhưng thế thì có sao. Em không thích một người qua khuôn mặt họ, em thích khuôn mặt của người mà em thích.” (Ayane)
“…….”(Kazuto)
Tôi không thể làm gì ngoài chìm vào thinh lặng.
Em ấy quá ngây thơ và trong sáng.
“Em thích khuôn mặt của người mà em thích”…. Đó thật sự là một câu nói sâu sắc, của Kiyokawa.
“Sao vậy…? Có gì dính trên mặt em à?” (Ayane)
“Không, chỉ là anh tự hỏi ai lại có thể nhận được nhiều sự ưu ái đến vậy từ Kiyokawa-san. Em có thể nói anh biết tên của người bạn đó được không?” (Kazuto)
“Không muốn” (Ayane)
“S- Sao lại không?” (Kazuto)
“Nếu em nói cho anh biết, kiểu gì anh cũng sẽ tìm cho ra cậu ấy.” (Ayane)
“Thì, có lẽ anh sẽ làm vậy thật.” (Kazuto)
“Đó là lí do em sẽ không nói anh biết. Nana-senpai và những người khác cũng hỏi em vài lần rồi, nhưng em vẫn chưa nói với họ.” (Ayane)
Kể cả Kurumizaka-san và Rinka cũng không luôn? Vậy thì chắc chắn em ấy sẽ không bao giờ nói với tôi.
Thôi thì bỏ cuộc vậy.
“Vậy thì nói cho anh biết tên trong game của em đi, Kiyokawa-san.” (Kazuto)
“Không muốn.” (Kazuto)
“Sao lại không? Mà không quan trọng, cứ nói đi! Kiểu gì cả bốn chúng ta cũng chơi với nhau sớm thôi mà!" (Kazuto)
“Kể cả vậy cũng không. Đây là cách em trả đũa Ayanokouji-senpai vì đã bắt nạt em.” (Ayane)
Kiyokawa bĩu môi quay đi.
Đây chắc chắn không phải hành động mà một cô idol gọn gàng ngăn nắp sẽ làm, mà là của một cô gái dễ thương.
“Anh đã làm gì sai với em à?” (Kazuto)
“Eee, nhiều lắm. Ví dụ như gọi em là một người khép kín nè.” (Ayane)
“Ch*t ~ tiệt… Vậy ra đây là cái giá của việc trêu chọc em sao…!” (Kazuto)
Mà dù sao thì. Kiểu gì tôi cũng tìm ra thôi, không sớm thì muộn.
Tôi đang rất mong chờ cái ngày mà cả bốn cùng nhau chơi game.
“Thế em hỏi anh câu này nhé, tên anh là gì, Ayanokouji-senapi?” (Ayane)
“Kazuto.” (Kazuto)
“Không, ý em không phải vậy! Tên trong game của anh ấy!” (Ayane)
“Anh không nói đâu.” (Kazuto)
“….Anh đang cố trả đũa em à?” (Ayane)
“Chuẩn.” (Kazuto)
“Anh là trẻ con hay gì.” (Ayane)
“Trước khi nói anh thì tự coi lại mình đi.” (Kazuto)
Tôi không biết ai là người đang khó chịu hơn.
Cơ mà bầu không khí này cũng không tệ.
Cảm giác như bọn tôi có thể nói chuyện với nhau mà không cần phải giữ kẽ chút nào.
Một người khác giới, nhưng lại không khiến tôi nhìn nhận em ấy theo một cách kì lạ.
Và Kiyokawa cũng có vẻ cảm thấy giống tôi, bằng chứng là khi em ấy thể hiện những cảm xúc thật lòng của mình ra, tôi không nhận thấy một chút gắt gỏng nào trong đấy. Tôi đoán đây là thứ được gọi là ‘bạn’ nhỉ.
Chắc vậy.
*chíp* *chíp*!
Một tiếng chim non hót lên từ chiếc điện thoại đang nằm trên bàn của Kiyokawa. Có vẻ đó là chuông báo thức.
Và ngay sau, Kiyokawa cầm điện thoại của mình lên và tắt tiếng báo thức ấy.
“Em xin lỗi. Đến giờ em phải đi học rồi.” (Ayane)
“Không sao, vậy thì anh về đây. Cảm ơn vì quyển tiểu thuyết nhé.” (Kazuto)
“Nếu không phiền thì, anh muốn mang nó về nhà không?” (Ayane)
“Ể, được sao? Thế thì anh muốn lấy cuốn ‘Bạn Trong Game Của Tôi Là Bạn Trai Tôi’ .“ (Kazuto)
“Không phải cái đó, ‘Gửi Người Nơi Ngã Rẽ’ cơ.” (Ayane)
“Không được sao. Tiếc quá.” (Kazuto)
“…. Anh muốn đọc nó đến vậy sao? ‘Bạn Trong Game Của Tôi Là Bạn Trai Tôi’ ấy…?.” (Ayane)
Em ấy nắm chặt xấp bản thảo trên tay và khẽ hỏi tôi.
Đương nhiên là tôi đáp lại bằng một cái gật đầu.
Tôi thực sự tò mò về nó, nhưng hơn cả, tôi muốn đọc quyển tiểu thuyết mà Kiyokawa đã đặt cả trái tim mình vào.
“À mà nói cho anh biết, tên của nhân vật đều là em đặt. Nên anh sẽ không thể nhận ra tên người bạn của em đâu.” (Ayane)
“M* kiếp, anh đã nghĩ mình có thể biết được người Kiyokawa thích là ai, vậy mà lại……!” (Kazuto)
Tôi chưa từng nghĩ về việc đó, nhưng mà cũng có hơi thất vọng.
Khi Kiyokawa nhìn tôi, em ấy lấy xấp bản thảo của ‘Bạn Trong Game Của Tôi Là Bạn Trai Tôi’ từ ngăn kéo tủ và nói “Trời ạ, hết cách rồi…”.
“Đ- Đừng có cười đấy nhé.” (Ayane)
“Được thôi. Anh sẽ tận hưởng nó một cách trọn vẹn nhất.” (Kazuto)
“Đừng có đặt áp lực lên em luôn.” (Ayane)
Dù nhìn có chút không hài lòng, Kiyokawa vẫn đưa tôi xấp bản thảo cho tôi. Nhận lấy nó, tôi lật trang cuối để xem nó có bao nhiêu trang. Và con số nằm ở góc giấy nói tôi biết quyển tiểu thuyết này có 508 trang. Dài hơn tôi nghĩ.
“Nói cho anh biết, chỉ bởi vì Ayanokouji-senpai là người mà em đã chấp nhận làm bạn nên anh mới được phép đọc. Đừng có nói với ai khác đó, các tiền bối của em cũng vậy.” (Ayane)
“Đừng lo. Theo tính toán của anh, tỉ lệ mà anh giữ được bí mật này là 2000%!” (Kazuto)
“Em nghe được mùi dối trá trong đó! Đúng như em nghĩ, trả nó đây!” (Ayane)
“Anh đùa thôi mà. Chắc chắn anh sẽ không cho ai khác xem nó đâu.” (Kazuto)
“….Nếu anh mà cho ai khác xem thì xem sẽ rất giận đấy, hiểu chưa?” (Ayane)
Kiyokawa, người có vẻ đang cố tỏ ra mạnh mẽ, méo mặt thành một cái bĩu môi và dùng hết sức trừng mắt nhìn tôi.
Hành động đó dễ thương đến mức tôi cảm thấy mình đang gặp rắc rối.
“Haa~…, đủ rồi. Ayanokouji-senpai, cảm ơn anh vì ngày hôm nay.” (Ayane)
“Anh cũng vậy. Hôm nay vui thật nhỉ.” (Kazuto)
“… Thật sao?” (Ayane)
“Ừm.” (Kazuto)
Tôi gật đầu, và Kiyokawa, người đang bồn chồn chọc những ngón tay của mình vào nhau, nhìn lo lắng tôi.
“Thế thì, umm…., anh có muốn lúc nào đó đến nhà em chơi tiếp không?” (Ayane)
“Ừm, chắc chắn.” (Kazuto)
“Cảm ơn anh nhiều. Anh không cần bận tâm về bạn bè của mình đâu, Ayanokouji-senpai, như vậy thì chúng ta sẽ dễ đi chơi với nhau hơn.” (Ayane)
“…Em quên rằng anh là tiền bối của em rồi à?” (Kazuto)
“Fufu, tất nhiên là em không rồi. Em thoải mái với anh vì anh là tiền bối của em.” (Ayane)
Kiyokawa nở một nụ cười tinh nghịch, không giống một cô gái gọn gàng ngăng nắp nữa.
Đúng là một hậu bối xấc xược mà!
Mà dù nghĩ vậy, thật lạ tôi không cảm thấy bất mãn gì với chuyện đó.
1 tấm khoảng 1,6m2 (0.91m * 1.82m) wiki: Tôi không hiểu đoạn này nên dịch như máy, xin lỗi mọi người