Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoãn nhé

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

252 4530

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

(Đang ra)

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

Ryuto

Câu chuyện kể về một người đàn ông 29 tuổi, độc thân, được chuyển đến thế giới khác và cố gắng sống một cuộc đời tự do tự tại. Tuy nhiên, kế hoạch của anh nhanh chóng đổ bể khi ngay ngày đầu tiên đã b

28 115

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

292 1320

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

18 43

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

543 1437

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

Kubou Tadashi

Vì là một Thủy Ma Đạo Sĩ, nên câu chuyện sẽ bắt đầu với "Liên kết hydro"!

86 323

[101-200] - Chương 197: Anh giống một tên tra nam

Chương 197: Anh giống một tên tra nam

Lúc nửa đêm.

Nước mưa gõ lên cửa sổ, vang lên tiếng rì rào khe khẽ.

Cảm thấy hơi lạnh, Tần Quảng Lâm mơ màng lật người, rút tay khỏi lòng Hà Phương, mò mẫm một lát bên cạnh, cuối cùng cũng chạm được góc chăn bị cô đạp sang một bên, kéo lại đắp cho cả hai, rồi ôm chặt cô lần nữa, cảm nhận hơi ấm từ chăn trên người và cơ thể trong lòng, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Mưa phùn lất phất kéo dài đến sáng, mặt đất ẩm ướt, thỉnh thoảng còn có vài vũng nước nhỏ, không khí tràn ngập sự trong lành đặc trưng sau mưa.

Hai người cùng ăn sáng, rồi đến trạm xe buýt chia tay, mỗi người tự đi xe đến công ty, bắt đầu một ngày bận rộn.

“Anh nói xem, ý nghĩa của việc đi làm là gì?”

Lúc ăn trưa, Tôn Văn lại cầm lon Coca bắt đầu suy ngẫm nhân sinh.

Tần Quảng Lâm sớm đã quen với những suy nghĩ kỳ quặc của cậu ta, có lẽ là sự bối rối của tuổi trẻ, suy nghĩ một lát rồi xòe tay nói: “Ý nghĩa của việc đi làm là chờ tan ca.”

“Không phải là kiếm tiền sao?”

“Vậy những người nhiều tiền tại sao vẫn phải đi làm?”

“Ai mà chê tiền nhiều chứ, chắc chắn là mãi mãi không kiếm đủ rồi.”

“Chắc chắn là có... Ông chủ của chúng ta hiện tại không phải sao?” Tần Quảng Lâm cười chỉ ra ngoài, “Khi tiền đủ dùng rồi, công việc chính là thứ dùng để tạo ra và hiện thực hóa giá trị bản thân, đợi đến khi anh có đủ tiền thì sẽ hiểu.”

“Nói cứ như anh đủ dùng, anh hiểu biết lắm vậy.” Tôn Văn lườm một cái, “Hai... ba thằng nghèo rớt mồng tơi mà cứ suy nghĩ về người giàu, đúng là rảnh rỗi quá mà.”

“Không phải anh là người nhắc đến trước sao?” Dư Lạc cảm thấy khá oan ức, sao cứ bị vạ lây mãi thế?

Mấy thằng nghèo rớt mồng tơi gây sự với ai chứ...

“Hiện tại thì tôi đúng là đủ dùng.” Tần Quảng Lâm nghĩ một lát, ngoài việc lên kế hoạch mua xe cuối năm cần tiền, những thứ khác đều không có gì cần chi tiêu, “Còn anh thì sao, bạn gái anh thế nào rồi?”

“Cứ thế thôi, tạm ổn.”

Tôn Văn gật đầu, dừng một lát rồi dựa vào lưng ghế thở dài, “Tôi đã hiểu ra rồi, đúng là phải có khoảng cách mới tạo ra vẻ đẹp.”

“Nói thế nào?”

“Trước đây ở chung, ngày nào cũng đối mặt nhau thì sẽ chán, thỉnh thoảng nảy sinh bất mãn cũng là chuyện bình thường, những chuyện vặt vãnh đó đúng là phiền phức, chỉ cần không gặp nhau hàng ngày, đợi đến lúc gặp thì khoảng thời gian đó sẽ trở nên quý giá, tự nhiên sẽ không cãi nhau mỗi ngày.”

“Ờ... hai người không ở chung nữa à?”

“Không, cô ấy ở ký túc xá công ty, tình cảm này đúng là tốt hơn rồi, hai đứa tôi bây giờ ít cãi nhau lắm.”

Tần Quảng Lâm mỉm cười, không để tâm đến cái gọi là khoảng cách tạo ra vẻ đẹp mà Tôn Văn nói, cũng không phản bác, dù sao tình cảm tốt là được.

“Không cãi nhau là tốt rồi... Anh đã đến nhà cô ấy chưa?”

“Đã đi rồi... cũng không hẳn, nhà cô ấy ở ngoại ô, tôi từng đưa cô ấy về nhà, nhưng không vào trong, chỉ dừng ở cửa thôi, sao thế?”

“Không có gì.” Tần Quảng Lâm lắc đầu, dừng một lát rồi hỏi tiếp: “Đã gặp bố mẹ cô ấy chưa?”

“Chưa, tôi mới đến đâu mà...” Tôn Văn xua tay, “Cái đó phải đến lúc bàn chuyện cưới hỏi mới tính đến chuyện gặp mặt...”

“Hai người không phải đã sống chung hai năm rồi sao? Vẫn chưa bàn chuyện cưới hỏi à?” Tần Quảng Lâm hỏi.

“...”

Tôn Văn im lặng một lát, chép miệng tặc lưỡi, thở dài nói: “Cô ấy bảo không vội, bây giờ vẫn còn quá sớm.”

“Không sớm đâu nhỉ? Yêu nhau lâu thế rồi.”

“Nhưng bây giờ tôi chẳng có gì cả, một thằng nghèo rớt mồng tơi.”

“...”

...

Lúc hoàng hôn.

Tần Quảng Lâm vừa ra khỏi tòa nhà công ty, liền nhìn thấy Hà Phương đang đứng cách đó không xa.

Chiếc áo khoác trắng mặc lúc sáng ra ngoài được cô tùy ý vắt lên tay, trên người cô là áo phông trắng tinh, kết hợp với quần jeans, dưới chân là đôi giày bệt màu trắng, trông gọn gàng, cô đứng đó đang khẽ vẫy tay về phía anh.

“Hôm nay sao sớm thế?”

“Vâng, hôm nay chỉ kiểm tra một chút thôi, kết thúc sớm lắm.”

Hà Phương mỉm cười nắm tay anh lắc nhẹ hai cái, ngẩng mặt lên hỏi: “Vừa tan làm đã thấy em, anh có cảm giác gì?”

“Bất ngờ.”

“Còn nữa?”

“Vui vẻ.”

“Haha, thơm một cái.”

“Ban ngày ban mặt ban trưa... đi xa một chút, để đồng nghiệp thấy thì ngại chết.”

Hoàng hôn buông xuống khắp phố, hai người giẫm chân trên ánh tà dương, vừa cười vừa nói đi về phía trạm xe buýt, khi về đến nhà mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, mua xong thức ăn ở chợ, Hà Phương khoác tay Tần Quảng Lâm, Tần Quảng Lâm xách đồ ăn, cùng nhau chầm chậm đi lên lầu.

Đi làm, tan ca, mua thức ăn, nấu cơm, những việc vốn không nên xuất hiện trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, nhưng lại hòa quyện tự nhiên vào cuộc sống.

Hà Phương ngồi khoanh chân trên ghế sofa, dùng điện thoại của Tần Quảng Lâm chơi vài ván “đấu địa chủ”, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tần Quảng Lâm trong bếp, cảm thấy hôm nay anh quá yên lặng, nghi hoặc nói: “Em thấy anh hình như có chuyện gì đó.”

“Chuyện gì?” Tần Quảng Lâm quay đầu mỉm cười, “Em cũng cảm nhận được sao?”

“Giác quan thứ sáu của phụ nữ.”

“...”

“Quả nhiên là có chuyện.” Hà Phương khẳng định nói: “Thông thường anh chắc chắn sẽ nói đây là tâm linh tương thông.”

“Không phải em vẫn luôn biết đọc suy nghĩ sao? Đoán xem.” Tần Quảng Lâm nói một cách tự nhiên, dùng dao đập hai phát vào tép tỏi, không nghe thấy Hà Phương đáp lời, quay đầu nhìn lại, cô đang dùng ngón tay chấm vào cằm, đôi mắt dán chặt vào anh.

“Được rồi, chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi.” Anh dừng lại, ngập ngừng nói: “Anh đột nhiên cảm thấy... bây giờ đi gặp bố mẹ em có hơi sớm quá không?”

Hà Phương nghe lời anh nói liền cau mày, “Anh không phải vẫn luôn vội vàng sao?”

“Đúng, anh có vội thật.”

Tần Quảng Lâm vừa dọn rau vừa rối rắm nói: “Nhưng em không vội sao? Trước đây anh nghĩ đơn giản quá, cứ tưởng gặp mặt bố mẹ xong rồi thuận lợi cầu hôn, đính hôn, kết hôn... đâu có dễ dàng như vậy, còn rất nhiều thứ phải cân nhắc.”

“Còn rất nhiều thứ gì, nói em nghe xem.” Cô hỏi đầy thích thú.

“Bây giờ anh chẳng có gì cả.”

“Cái gì mà chẳng có gì cả?” Hà Phương ngạc nhiên, không hiểu được suy nghĩ của anh.

“Không xe, không nhà, không tiết kiệm... có một chút tiền tiết kiệm, nhưng có ích gì đâu? Ngoài việc biết vẽ mấy cái tranh vớ vẩn ra, thì chẳng có gì cả.” Tần Quảng Lâm dừng động tác trong tay, quay đầu nhìn cô, “Cái này không đáng tin...”

“Nếu anh có hết thì mới không bình thường ấy, anh tưởng anh là phú nhị đại chắc?” Hà Phương lườm một cái.

“...Em đừng nói đã, anh biết sau này sẽ có, nhưng bây giờ chúng ta chẳng có gì cả, em có yên tâm không? Ồ... em chắc chắn sẽ nói yên tâm, nhưng bố vợ anh có yên tâm không?”

Anh lắc đầu nói: “Sớm quá rồi, em mới vừa tốt nghiệp, anh dù đã đi làm, nhưng hiện tại cũng chỉ là đi làm mà thôi...”

Chưa kể nhà cửa là thứ xa vời như vậy, chỉ riêng công việc ổn định hiện tại anh cũng không có, cho dù là trốn trong nhà vẽ tranh hay ở công ty hiện tại, đều không tính là ổn định.

“Phụt...” Hà Phương không nhịn được bị anh chọc cười, “Nếu như anh nói cái gì cũng có rồi mới được gặp bố vợ, vậy thì công việc của cục dân chính phải giảm đi tám mươi phần trăm, người trẻ tuổi khỏi cần kết hôn luôn, cứ đợi đến ba mươi mấy tuổi đi.”

“Không phải, cái này không giống.”

“Chỗ nào không giống?”

“Chúng ta lại không phải vì kết hôn mà kết hôn, anh là vì yêu em, nên mới muốn cưới em.” Tần Quảng Lâm vẻ mặt nghiêm túc, “Anh yêu em, không muốn em cảm thấy không ổn định, anh muốn cho em những gì tốt nhất, đợi sau khi mọi thứ đều có rồi, anh gặp bố vợ cũng có tự tin, bố vợ và anh vợ cũng yên tâm, mọi người đều hài lòng, đến lúc đó mới vui vẻ cưới em về, như vậy không phải tốt hơn sao?”

Anh dừng lại một chút, thấy Hà Phương nhìn mình không nói gì, tiếp tục nói: “Bây giờ anh không thể cho em những gì tốt nhất, cho nên đối với chuyện gặp bố vợ này luôn cảm thấy hơi hoang mang, nếu chẳng có gì mà cưới em về thì cũng sẽ làm em thiệt thòi, cho nên... hay là cứ đợi thêm đi, em thấy sao?”

“Em thấy ư...”

Hà Phương khóe mày cong cong, cố nén cười nói: “Bây giờ anh trông rất giống một tên tra nam tránh né hôn nhân.”

“...”