Chương 199: Em có kem để ăn
Cơm nước xong xuôi.
Tần Quảng Lâm ngồi đầu giường, một tay cầm sách, tay kia bị Hà Phương nắm lấy, nhẹ nhàng xoa bóp bụng dưới của cô.
Dù đã không còn đau như vậy nữa, nhưng mỗi khi đến kì vẫn thấy khó chịu, được xoa bóp sẽ dễ chịu hơn nhiều.
“Em thích nhất đoạn anh ấy và chú cáo này.” Hà Phương lười biếng tựa vào gối, cùng Tần Quảng Lâm nhìn cuốn "Hoàng Tử Bé" đặt trên đầu gối anh, đây là một câu chuyện cổ tích người lớn viết cho người lớn, trong sáng giản dị nhưng chạm đến tâm hồn.
Từ những cuốn sách cô ấy đã đọc mà hiểu thêm về cô ấy, nghĩ về việc lúc ấy cô ấy đã nghĩ gì khi đọc đến đây, chăm chú đọc những đoạn cô ấy đã gạch chân, cứ như thể cùng cô ấy trải qua những tháng năm cũ, có cảm giác như đang từng chút một lột mở nội tâm của Hà Phương.
“Cuốn sách này cũng có tuổi rồi.”
“Vâng, đây là quà anh trai em tặng khi em học cấp ba.”
“À, thì ra là anh vợ tương lai của anh tặng.”
Hà Phương mím môi cười khẽ, “Chỉ được cái khéo mồm.”
“Mấy cuốn sách trên bàn em, đợi anh rảnh sẽ từ từ đọc hết,”
Tần Quảng Lâm không muốn Hà Phương hỏi anh rằng ‘Anh đã đọc xx chưa’ mà anh chỉ có thể lắc đầu nói chưa, hai người cùng hiểu biết lẫn nhau mới là trạng thái lý tưởng nhất.
“Đối với tôi, bạn chỉ là một cậu bé, giống như hàng ngàn hàng vạn cậu bé khác không có gì khác biệt. Tôi không cần bạn. Bạn cũng không cần tôi. Đối với bạn, tôi cũng chỉ là một chú cáo, không khác gì hàng ngàn hàng vạn chú cáo khác. Nhưng, nếu bạn thuần hóa tôi, chúng ta sẽ cần nhau. Đối với tôi, bạn sẽ là độc nhất vô nhị trong thế giới của tôi, và tôi đối với bạn cũng sẽ là duy nhất trong thế giới của bạn.
Em thích đoạn này.”
Anh từ từ đọc những lời trong sách ra, nghiêng đầu nhìn Hà Phương, ánh mắt mỉm cười của cô đối diện anh một lúc, Hà Phương mở miệng hỏi: “Tại sao lại thích đoạn này?”
“Bởi vì chúng ta cũng vậy.”
Tần Quảng Lâm dùng tay giữ cuốn sách trên đầu gối để nó không rơi xuống, nghiêng người cúi xuống, khẽ hôn lên trán cô một cái, sau khi ngồi thẳng lại thì nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô và nói.
“Hai chúng ta vốn dĩ không quen biết, đều là hai hạt bụi trong biển người mênh mông, anh không quen em, em không quen anh, đối với anh mà nói, em không khác gì mọi người qua đường khác, có lẽ một ngày nào đó chúng ta sẽ tình cờ gặp nhau ở trung tâm thương mại hoặc trên xe buýt, rồi lướt qua nhau, thậm chí không để lại chút ấn tượng nào
Nhưng bây giờ, em đã tìm thấy anh, anh đã gặp em, chúng ta trở nên cần nhau, em trở thành Hà lão sư độc nhất vô nhị trong thế giới của anh, chúng ta có mối liên kết chặt chẽ nhất, vận mệnh của chúng ta từ nay đã gắn liền.”
Anh chậm rãi nói, bàn tay đang xoa bóp bụng dưới của Hà Phương khẽ nắm lại, siết chặt tay cô, “Cảm ơn em đã tìm thấy anh, để anh biết thế nào là điều tốt đẹp.”
Hà Phương lặng lẽ lắng nghe, mắt cười híp lại, “Tuyệt vời đến mức nào?”
“Ừm…” Tần Quảng Lâm nghĩ nghĩ, “Tuyệt vời đến mức khiến anh hối hận, không phải hối hận vì gặp em quá muộn, mà là quá sớm, khi anh không có gì cả lại gặp được em tốt đẹp nhất, sẽ hối hận vì sao trước đây không nỗ lực để trở nên ưu tú hơn, hối hận những năm tháng vô công rồi nghề sau khi tốt nghiệp nếu sớm biết có một người tốt như vậy đang đợi anh ở tương lai, cảnh tượng hiện giờ nhất định đã khác rồi.”
“Bây giờ anh đã rất tốt rồi.” Hà Phương cầm tay anh cọ cọ lên má mình, “Tiếp đi.”
“Vẫn muốn nghe à?”
“Muốn.”
Tần Quảng Lâm ngồi đó, nghiêng đầu nhìn cô dừng một lát, đưa tay tiếp tục xoa bóp bụng dưới của cô, sau một hồi lâu im lặng thì mím môi, bất lực nói: “Hết lời rồi.”
“Nói thêm vài câu nữa đi.” Hà Phương lắc lắc cánh tay anh, “Nghe anh nói em thấy bụng không còn khó chịu nữa rồi, mau tiếp tục đi, em xem hôm nay miệng anh ngọt đến mức nào.”
Nghe những lời ấm áp đó, sự phiền muộn chất chứa trong lòng khi đến kì đều tan biến không dấu vết, đây là liều thuốc tốt nhất.
“...Em đợi anh nghĩ xem.”
Anh ngẩng đầu nhìn trần nhà trầm tư một lát, rồi lại cúi đầu xuống, chỉ vào môi mình, “Hôn một cái mới nghĩ ra được gì để nói.”
Hà Phương kéo anh lại, ôm lấy mặt anh và hôn mạnh một cái, “Được chưa?”
“Anh yêu em.”
“...Em cũng yêu anh.”
Ba chữ đơn giản, là lời tỏ tình đẹp nhất.
…
Khoảng thời gian này Tần Quảng Lâm luôn cảm thấy Hà Phương đang bí mật chuẩn bị điều gì đó, nhưng lại không tìm ra manh mối, chỉ cảm thấy thái độ cô ấy thường ngày có chút bất thường, còn thỉnh thoảng lại nhìn mình cười một cách khó hiểu.
Đặc biệt là sau cái đêm nói một đống lời ngọt ngào đó, càng trở nên rõ ràng hơn.
Mê Đồ Đãi Quy: 「Ảnh.jpg 」
Mê Đồ Đãi Quy: 「Hôm nay em có kem để ăn」
Tần Quảng Lâm đang làm việc cầm điện thoại lên xem một chút, trên mặt hiện lên một nụ cười.
Ăn kem có gì đáng khoe chứ?
Lâm Mộc Sâm Sâm: 「Nếu thích ăn thì anh sẽ mua một thùng để tủ lạnh, em đừng ăn quá nhiều là được rồi」
Nhấn gửi, anh bỗng nhớ ra chuyện Hà Phương đến kì không thể ăn đồ lạnh, vừa định dặn dò thêm, nhưng nghĩ lại cô ấy chắc cũng đã tự chú ý rồi, đã ăn thì chắc là không sao, nên đành bỏ qua việc dài dòng.
Đàn ông không thể lằng nhằng mãi được.
Mê Đồ Đãi Quy: 「/Mặt cười」
Mê Đồ Đãi Quy: 「Làm việc tốt nhé, hôm nay em tan làm sớm sẽ qua tìm anh」
Lâm Mộc Sâm Sâm: 「Được, anh đã chuẩn bị sẵn tâm trạng rồi」
Tần Quảng Lâm cất điện thoại vươn vai, tràn đầy động lực tiếp tục công việc, hiệu suất được nâng cao đáng kể.
“Tối nay đi uống rượu đi, thằng Tiêu Vũ khi đi câu cá nhặt được một lọ tiền bạc trong khe núi, bán được mấy ngàn tệ, nói là muốn mời hai anh em mình ăn cơm đó.”
Đến giờ tan làm, Tôn Văn xách túi chạy đến gọi anh đi cùng, “Đi ăn một bữa thật đã của nó.”
“Không đi, phải đi với bạn gái.”
“Ăn xong rồi đi với cô ấy cũng không muộn.”
“Đã đợi anh ở dưới lầu rồi.” Tần Quảng Lâm hì hì cười, đứng dậy đi ra ngoài, “Hẹn gặp lại ngày mai, anh đi trước đây.”
Nếu Hà lão sư không đến thì còn có thể cân nhắc một chút, bây giờ cô ấy đang đợi ở dưới lầu, đương nhiên không thể để cô ấy thất vọng.
“Chậc…”
Tôn Văn tặc lưỡi, có cảm giác ghen tị.
Bạn gái anh ấy chưa bao giờ đợi anh ấy, ngược lại, trước đây anh ấy thường xuyên đợi Nguyệt Nguyệt tan làm.
Người so với người tức chết người ta.
Vừa xuống lầu, Tần Quảng Lâm đã thấy Hà Phương xinh đẹp đứng đó, vừa ra khỏi cửa, cô ấy cũng đã thấy anh, giơ tay vẫy vẫy, nhanh chân đi vài bước tới đón.
Nhận lấy túi Hà Phương đưa cho rồi đeo lên vai, Tần Quảng Lâm nắm tay cô đi về phía trạm xe buýt.
“Tối nay muốn ăn gì?” Tần Quảng Lâm hỏi.
“Ra ngoài ăn… Có chỗ nào ngon không? Nếu không thì đi quán cá nướng lần trước mình đi vậy.”
Đi được một đoạn, Hà Phương không hài lòng khi chỉ được anh nắm tay, liền khoác tay anh dựa vào người anh, chầm chậm vừa đi vừa đung đưa.
“Để anh nghĩ xem có chỗ nào hay ho khác không.” Tần Quảng Lâm cũng khá thích quán đó, nhưng vẫn muốn thử trải nghiệm những nơi khác chưa từng đến, “Sao tự nhiên lại muốn ra ngoài ăn?”
“Lâu rồi không hẹn hò, ra ngoài dạo chơi chút.” Hà Phương ngẩng mặt cười với anh, “Ăn xong rồi xem phim nữa.”
Tần Quảng Lâm bỗng cảm thấy một chút bất thường, hình như có chuyện gì đó sắp xảy ra, nghĩ mãi mà không ra, bèn gật đầu nói:
“Được thôi.”