Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoãn nhé

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

252 4530

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

(Đang ra)

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

Ryuto

Câu chuyện kể về một người đàn ông 29 tuổi, độc thân, được chuyển đến thế giới khác và cố gắng sống một cuộc đời tự do tự tại. Tuy nhiên, kế hoạch của anh nhanh chóng đổ bể khi ngay ngày đầu tiên đã b

28 115

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

292 1320

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

18 42

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

543 1437

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

Kubou Tadashi

Vì là một Thủy Ma Đạo Sĩ, nên câu chuyện sẽ bắt đầu với "Liên kết hydro"!

86 322

[201-300] - Chương 201: Chồng Vợ

Chương 201: Chồng Vợ

Đêm.

Phòng ngủ.

Đèn ngủ nhỏ tĩnh lặng tỏa sáng.

Tần Quảng Lâm sau khi thăng hoa đã lâu không thể ngủ được, mở mắt nhìn trần nhà, tâm trạng phức tạp mà kỳ diệu.

Từ cô gái thành phụ nữ, từ chàng trai thành đàn ông, hai người cùng nhau bước vào một giai đoạn mới.

Quan trọng nhất, họ thực sự đã có mối quan hệ thân mật nhất, cả hai đều là người quan trọng nhất của nhau.

Cấm kỵ vừa nếm, liền không còn đường lui.

Giúp đỡ nhau hoàn thành sự lột xác, trong đời chỉ có một lần này.

Tần Quảng Lâm dùng cánh tay chống người dậy, nghiêng mình nhìn Hà Phương, nàng đã mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, trong mơ còn khẽ nhíu mày.

Dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua hàng lông mày của Hà Phương, trên mặt hắn hiện lên một tia dịu dàng, cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng.

“Chồng à, đừng quấy… Em mệt lắm rồi…” Hà Phương đưa tay đẩy hờ một cái, chóp chép miệng rồi trở mình, để lại cho Tần Quảng Lâm cái gáy.

“…” Tần Quảng Lâm sững sờ, tim đập đột nhiên dồn dập, mím môi cẩn thận bò lại gần, khẽ hỏi: “Vừa nãy em gọi anh là gì?”

Không có tiếng trả lời.

“Gọi gì cơ?” Hắn lại hôn lên má Hà Phương một cái.

“Đừng quấy…”

“…”

Tần Quảng Lâm không còn làm phiền Hà Phương nghỉ ngơi nữa, đưa tay kéo chăn giúp nàng đắp lại, sau đó cách lớp chăn ôm chặt người trong lòng.

Áo ngủ vương vãi trên nền nhà, khăn tắm trên lưng ghế dính lấm tấm hồng mai, hai người trên giường ôm nhau, trong đêm tĩnh mịch chờ đợi bình minh.

Hà Phương tỉnh dậy đã hơn mười giờ sáng, mở mắt ra liền thấy Tần Quảng Lâm ngốc nghếch bưng đĩa đứng trước giường nhìn nàng cười.

“Anh chiên cho em hai quả trứng, với sữa nóng rồi, mau uống khi còn nóng.”

“…”

“Ngẩn ra làm gì, lại đây, anh đút cho em.” Tần Quảng Lâm hớn hở ngồi lên giường cầm nĩa xiên trứng chiên lên, “Há miệng ra, a~”

“A cái quái gì, em… hít~” Hà Phương bò dậy muốn xuống giường, chạm vào vết thương không khỏi hít một hơi lạnh, “…Quần áo của em đâu?”

“Ăn xong rồi mặc.”

Tần Quảng Lâm bưng đĩa lắc lư qua lại trước mặt nàng, “Mau há miệng, anh mất nửa ngày mới chiên xong đó, a~”

“…”

Được Tần Quảng Lâm hầu hạ ăn xong hai quả trứng chiên, lại hút cạn hộp sữa kêu rột rột, Hà Phương nằm xuống lại, không có ý định dậy, cũng không tiếp tục tìm quần áo, dùng chăn quấn chặt lấy mình, chỉ để lộ cái đầu nhỏ nhìn Tần Quảng Lâm.

“Cuối cùng anh cũng ‘củng’ được em rồi, vui không?”

“…Rõ ràng là em ‘củng’ anh mà.” Tần Quảng Lâm dọn dẹp đĩa và nĩa đặt sang một bên, ngồi xuống mép giường đưa tay thò vào trong chăn.

“Anh làm gì đó, tránh ra.” Hà Phương co người lại trốn vào trong, “Đồ vô liêm sỉ, tránh xa em ra.”

“Ai ‘củng’ ai?”

“Em ‘củng’ anh… Á ha ha ha đừng quấy, anh ‘củng’ em, anh đã ‘củng’ em rồi.”

“Thế thì mới được chứ.” Tần Quảng Lâm rụt tay lại, ghé đầu sát mặt nàng, “Hôn một cái đi.”

“Moa.”

“Được rồi, anh đi giặt quần áo một chút, em cứ nằm yên đừng cử động lung tung, trưa anh lại nấu cơm.” Hắn quay người xách bộ đồ ngủ đặt trên ghế lên, lại cầm chiếc khăn tắm giơ lên về phía Hà Phương, “Cái này thì sao?”

“Còn làm sao được nữa, vứt đi chứ sao.”

“Hình như có giá trị kỷ niệm ấy chứ…”

“Anh có ghê tởm không chứ.” Hà Phương cau mày ghét bỏ, “Cái này có gì đáng kỷ niệm chứ?”

“…”

Tần Quảng Lâm nhìn những vết tích lấm tấm trên đó, thấy vứt đi thật đáng tiếc, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ví dụ như… có thể làm một thanh Thượng Phương Bảo Kiếm, sau này nếu anh mà trở thành thằng khốn thì em cứ lấy nó ra cho anh xem, rồi anh sẽ…” Hắn nhún vai, “Mặc dù không có khả năng lắm, nhưng giữ lại dù sao cũng có lợi.”

“Nếu anh mà trở thành thằng khốn… thứ này có tác dụng gì với thằng khốn không chứ?” Hà Phương lườm nguýt hắn, “Vứt đi, vứt đi.”

“Ừm… được rồi.”

Tần Quảng Lâm cầm quần áo ra khỏi phòng ngủ, bỏ đồ ngủ vào máy giặt, khăn tắm vừa định vứt vào thùng rác thì nghĩ lại liền dừng lại, chạy vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước nóng ngâm nó vào, nhìn làn khói đỏ từ từ tan ra một lúc, rồi xắn tay áo cho vào chà xát.

Sau khi thay nước vài lần, vết bẩn trên đó đã nhạt đi rất nhiều, hắn mới vớt ra vắt thật mạnh, rồi vứt vào thùng rác.

Vứt thẳng đi khó tránh khỏi bị người khác nhìn thấy, dù chỉ là một vết máu, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy kỳ lạ, giờ thế này thì thoải mái hơn nhiều.

“Đêm qua em gọi anh là gì ấy nhỉ?”

Xử lý xong xuôi mọi thứ, Tần Quảng Lâm lau tay đi vào, ngồi bên giường hỏi Hà Phương đang chơi điện thoại.

“Gọi gì cơ?” Hà Phương nghi hoặc.

“Gọi gì cơ?”

“Gọi gì cơ?”

“Còn giả vờ, muốn gọi thì cứ gọi đi chứ.” Tần Quảng Lâm liếc nàng một cái, đứng dậy rót một cốc nước ấm ực ực uống.

Hừ, phụ nữ.

Y hệt như hồi trốn chui vào chăn của hắn, làm rồi mà còn không dám nhận.

“Vô duyên vô cớ.” Hà Phương lật lật mí mắt, lười biếng không thèm để ý đến hắn, quay lưng lại tiếp tục chơi điện thoại.

“Vợ ơi?”

Hà Phương trong lòng khẽ giật mình, quay đầu nhìn Tần Quảng Lâm, “Gọi bậy bạ gì đó?”

“Gọi bậy bạ sao?”

“Anh còn chưa cưới em.”

“Không phải sớm muộn gì cũng thế sao.” Tần Quảng Lâm uống cạn nước trong cốc, lại cầm ấm nước đổ đầy, đưa về phía nàng, “Có muốn uống nước không?”

“Không uống.” Hà Phương từ chối.

“Không uống thì thôi, em cũng gọi đi.”

“Gọi gì cơ?”

“Em nói xem?” Tần Quảng Lâm đặt cốc nước xuống, bò lên giường nhìn chằm chằm nàng, “Anh đặc biệt thích nghe, mau lên.”

“Cưới em rồi nói sau.”

Hà Phương kéo chặt chăn, lại quay lưng lại để lại cho hắn cái gáy, “Anh thích gọi thì cứ gọi đi, dù sao em cũng không gọi,

bây giờ còn chưa kết hôn mà đã vợ vợ chồng chồng…”

“Ê!”

Tần Quảng Lâm lớn tiếng đáp lại một câu, dọa Hà Phương giật mình quay phắt lại, “Anh làm gì đó?”

“Anh đáp lời em đó chứ.” Tần Quảng Lâm mặt mũi vô tội.

“…”

Hà Phương tức giận lườm hắn một cái, “Anh có biết xấu hổ không chứ, chúng ta mới là người yêu, anh còn chưa về nhà em lần nào…”

“Còn chục ngày nữa là về rồi mà, mấy đứa nhóc con yêu nhau còn gọi vợ chồng, cưng ơi, bé ơi này nọ… Ui~ Anh gọi em một tiếng vợ thì có gì to tát.”

Tần Quảng Lâm cách lớp chăn nhẹ nhàng xoa eo nàng, “Dù sao anh cũng sẽ cưới em mà, em nói xem, bây giờ hai chúng ta, ngoài một tờ giấy chứng nhận được nhà nước công nhận ra, còn thiếu gì nữa?

Không thiếu gì cả… Ồ, còn tiệc cưới nữa, nhưng đó đều là hình thức cả thôi, bỏ đi những hình thức đó, về bản chất chúng ta đã là vợ chồng rồi, đúng không?”

Hà Phương quay lưng lại không lên tiếng, hắn thò đầu qua nhìn trộm, tiện thể “chụt” một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, tiếp tục khuyên nhủ: “Hai chúng ta ở bên nhau chính là trời sinh một cặp, trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa, trời định, trai đẹp gái xinh…”

“Phì, anh biết nhục một chút đi chứ.” Hà Phương bị hắn chọc cười, gạt tay hắn ra đặt sang một bên, xê xê gối rồi lại dịch vào trong một chút, “Em muốn ngủ thêm một lát nữa, đừng làm phiền em.”

“Gọi một tiếng đi, không thì anh làm phiền chết em luôn.” Tần Quảng Lâm nằm sấp trên giường dùng đầu tựa vào lưng nàng lay lay, “Mau gọi mau gọi mau gọi, cho anh sướng cái tai đi…”

Hà Phương ‘chậc’ một tiếng, bực bội quay người lại, nhìn thấy hắn cười hì hì thì lại có chút bất lực, “Chồ…” Nàng há miệng, thấy Tần Quảng Lâm dừng lại ở đó nhìn nàng, chữ còn lại nghẹn trong cổ họng không nói ra được.

Đây là mục tiêu mà nàng vẫn luôn theo đuổi, hoàn thành sớm hơn ba năm, lẽ ra phải vui mừng, nhưng không hiểu sao, lời nói lại nghẹn trong cổ họng không thể thốt ra.

Lẽ ra phải vui mới đúng.

“Chồ gì cơ?” Tần Quảng Lâm nằm sấp trên giường đối mặt với nàng, trong ánh mắt tràn đầy mong đợi.

“Chồ… ng?”

Nàng chợt ngẩng đầu lên, mạnh mẽ chớp chớp mắt, khóe mắt không biết vì sao lại ướt át.

“Chồng ơi, em có thể ngủ tiếp được không?”

“Ôi, thật tuyệt, ngủ đi em.”

Hà Phương nghiêng đầu tránh ánh mắt Tần Quảng Lâm từ từ nằm xuống, mặt hướng về phía tường, đưa tay lên mặt vuốt một cái, “Ôm em.”

“Anh còn muốn…”

“Ôm em.”

“Ồ.”