Chương 196: Rất bình thường
Chẳng ngán đâu.
Tự nhiên đến thế, trơn tru đến thế.
Cũng phải thôi, sao có thể ngán được, anh ta chỉ muốn kiếp sau được lặp lại y nguyên như vậy nữa.
Tần Quảng Lâm dùng chân khẽ nghịch nước, nhẹ nhàng cọ vào cổ chân cô, lặng lẽ cúi đầu chơi đùa một lúc, rồi ngẩng lên nói: "Vậy em phải sống lâu hơn anh hai tuổi."
"Anh sống trăm tuổi, em sống chín mươi tám."
"Được, thế là chuẩn." Anh bật cười, dù chỉ là nói cho vui, sống được bao lâu đâu phải do họ quyết định, nhưng có sao đâu?
Điều đó không quan trọng, quan trọng là tấm lòng của hai người.
Anh hơn em hai tuổi, nên em sẽ sống ít hơn hai tuổi.
Đó là tình yêu.
Khác với kiểu tình yêu 'anh chết đi, em sẽ sống thay phần đời của anh' trong Titanic, nhưng cũng chân thành không kém.
Phòng ngủ chìm vào yên lặng, Hà Phương không lên tiếng nữa, đôi mắt lim dim không biết từ lúc nào đã nhắm lại, cô ôm gối nằm im trên giường. Tần Quảng Lâm thả lỏng người tựa vào lưng ghế, tận hưởng đêm yên bình ấm áp này.
Một lúc lâu sau, nước nguội dần, xem đồng hồ đã qua hai mươi phút, Tần Quảng Lâm lấy khăn lau qua loa cho mình, xỏ dép ngồi xổm bên cạnh, vớt bàn chân nhỏ của Hà Phương lên lau khô.
Anh nắm bàn chân nhỏ thấy Hà Phương không cựa quậy, liền ngẩng nửa người lên nhìn, "Ngủ rồi à?"
Hà Phương khẽ lắc đầu, lười đáp.
"Chút xíu đã ngủ được rồi..." Tần Quảng Lâm không để ý đến động tác nhỏ của cô, cảm thán rồi dùng khăn bọc bàn chân nhỏ của cô lại xoa nhẹ, trong lòng hơi xót xa.
Hay là do đi tập huấn mệt quá?
Anh không hiểu giáo viên mới vào nghề phải tập huấn những gì, nhưng chắc cũng chỉ là ngồi nghe giảng, làm bài kiểm tra... Dạy học làm người, chắc chắn phải nghiêm khắc lắm.
Vừa suy nghĩ lung tung vừa giúp cô lau sạch sẽ, Tần Quảng Lâm nâng bàn chân trắng nõn định bế cô lên giường, đột nhiên dừng lại, liếc trộm Hà Phương một cái, đưa tay vuốt nhẹ trên mu bàn chân cô.
Í... thú vị.
Hà Phương phản xạ muốn ngồi dậy, nhưng nghĩ lại rồi nhắm mắt, để anh toại nguyện một lần, không thì suốt ngày cứ nhìn chằm chằm.
Cảm nhận bàn tay ấm áp của Tần Quảng Lâm ôm trọn bàn chân mình, cô khẽ cắn môi, kìm nén ý định đá anh một cái.
Tần Quảng Lâm hoàn toàn không nhận ra, nắm bàn chân nhỏ trong tay ấn nhẹ vài cái, cảm giác mềm mại trơn tru khiến mắt anh hơi nheo lại, khóe miệng nhếch lên, thỏa mãn như vừa đạt được điều mong ước.
Càng cấm lại càng muốn đụng vào, vốn dĩ bình thường lành mạnh mà giờ lại hình thành sở thích kỳ quặc.
Hà Phương bấu chặt gối, nhịn một lúc, đang nhíu mày định lên tiếng ngăn anh thì cảm nhận bàn tay to kia đã dừng lại, cô hé mắt liếc trộm Tần Quảng Lâm, thấy anh đứng hình do dự giây lát, lại ngẩng lên nhìn mình, rồi cúi đầu xuống như kẻ trộm.
Mu bàn chân bị chạm nhẹ,
"Ừm..."
Hà Phương khẽ thở ra từ mũi, theo phản xạ ngồi bật dậy, mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm Tần Quảng Lâm.
"..."
"..."
"Em tỉnh rồi à?" Tần Quảng Lâm không tự nhiên quay đầu tránh ánh mắt cô, đứng im giây lát rồi cúi xuống nhấc xô nước, "Anh đi đổ nước."
"Anh vừa lén hôn chân em." Hà Phương nói nhỏ.
Tần Quảng Lâm đơ người, lập tức phủ nhận, "Anh không có!"
"Em thấy rồi mà."
"..."
"Nếu anh thích thì có thể hôn thêm lần nữa."
"Anh đâu có thích!" Tần Quảng Lâm như bị dẫm phải đuôi, suýt nhảy dựng lên, "Em nhìn lộn rồi!"
"Em có bảo anh biến thái đâu..."
"Anh đâu phải loại biến thái, sao lại làm chuyện như thế... ừm, chỉ là lỡ chạm vào thôi." Anh giận dỗi ngắt lời Hà Phương, bực bội xách xô nước đi đổ.
Thật quỷ quái, sao lại thành ra thế này?
Hà Phương nhìn anh đổ nước xong rồi ngồi trên giường vẻ khó xử, không nhịn được cười thầm, "Thực ra... có một số sở thích kỳ lạ cũng có thể hiểu được, nhiều người đều có đủ loại sở thích, ví dụ thích... ừm... nói chung là rất bình thường... Ơ, anh đi đâu?"
"Về phòng ngủ."
"Không ở lại à?"
"..."
Tần Quảng Lâm đứng trước cửa phân vân, ở hay về?
"Vào đây nằm đi, tắt đèn ngủ thôi." Hà Phương lăn người vào phía trong giường rồi vỗ nhẹ tấm đệm.
Trước đây chỉ có con gái nhỏ mới được hưởng đãi ngộ này, giờ cô cũng được trải nghiệm.
Đúng là anh đang nuôi cô như con gái vậy... Hà Phương vừa ngọt ngào vừa buồn cười nghĩ thầm.
"Em làm gì thế?" Tần Quảng Lâm vẫn đang nghi ngờ bản thân có phải biến thái không, tránh sang một bên.
"Giờ anh đã biết tránh em rồi hả?" Hà Phương thấy động tác của anh liền hừ một tiếng, dịch người lại chen vào lòng anh, "Ôm chặt đi."
"..."
Ôm nhau chặt trong im lặng một lúc, Tần Quảng Lâm lên tiếng giải thích: "Cái... hôn một cái... là anh đang nhìn rồi tự nhiên... cũng bình thường mà nhỉ?"
"Rất bình thường mà."
Hà Phương gật đầu nghiêm túc, rồi bò dậy chụt một cái vào môi anh, "Siêu bình thường, anh là bạn trai em mà."
"Ừ, rất bình thường." Tần Quảng Lâm véo nhẹ da thịt mềm mại, thấy lòng nhẹ nhõm, "Tắt đèn chứ?"
"Không có việc gì thì tắt đi."
"Em có dùng điện thoại nữa không? Tắt đèn dùng điện thoại hại mắt, nếu dùng thì lát nữa tắt."
"Không dùng nữa." Hà Phương nhoẻn miệng cười ranh mãnh, "Em muốn chơi với anh."
"... Em lại định làm gì?"
"..."
"Em thế này sẽ gây rắc rối đấy, anh cảnh cáo trước." Tần Quảng Lâm phát tín hiệu cảnh báo sớm.
"Em đang có 'đèn đỏ' này, gây rắc rối gì được?" Hà Phương híp mắt đắc ý, hoàn toàn không lo anh sẽ làm gì.
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của anh là muốn trêu cho kỳ được.
"Hay em dùng điện thoại đi, hai hôm trước anh dùng tài khoản của mình thắng hai vạn hạt đậu cho em rồi, nếu may mắn thì đủ cho em thua trong một tiếng."
Tần Quảng Lâm thấy khó chịu, nhìn thấy sờ được mà không ăn được, thật là bực bội, đáng ghét là Hà Phương còn cố tình trêu chọc anh.
"Không, để dành ngày mai thua tiếp." Hà Phương chống cằm cười tít mắt nhìn anh, thích nhất là được ngắm vẻ gắng chịu đựng này của anh.
"..."
"..."
"Đừng cựa quậy nữa, ngủ đi."
"Em chơi với bạn trai em, liên quan gì đến anh?"
Hà Phương nhìn bóng lưng anh cười thầm, gà con còn đòi đấu với cô ư?
Ngây thơ.
Tần Quảng Lâm chạy vội vào nhà tắm xối nước lạnh cho nguội lòng, lúc quay lại thấy Hà Phương nằm trên giường cười tình tứ nhìn mình, lập tức đứng hình.
"Đừng nghịch nữa, không ngủ được đâu."
"Ừm, không nghịch nữa." Hà Phương vén chăn vẫy tay, "Vào đây ngủ đi."
Tần Quảng Lâm cảnh giác lại gần từ từ nằm xuống, Hà Phương ôm anh nằm yên không cựa quậy, anh mới yên tâm, "Đồng chí Hà Phương, đàn ông đôi khi không kiểm soát được bản thân, anh hy vọng em hiểu chuyện này và đừng trêu anh nữa."
"Không đâu, nó nằm trong tầm kiểm soát của em mà."
"..."
...
...
Giới thiệu sách: "Cuộc Sống Vì Em Mà Rực Rỡ" - giải trí Hoa ngữ, văn đời thường, nữ chính duy nhất, văn phong tinh tế, cực hay.
Không hệ thống, nhiều chi tiết ẩn, mau đi xem.
Cuốn này với mình rất có duyên, cùng là đô thị bị từ chối, quanh quẩn rồi ký hợp đồng với tiểu thuyết nhẹ, phải giúp một tay.