Chương 87: Chuyện nấu ăn là phải luyện tập nhiều
Trong bếp vang lên tiếng xèo xèo lộn xộn, Tần Quảng Lâm làm theo cách Mẹ Tần đã dạy hai lần trước, tay cầm xẻng đảo tới đảo lui trong nồi, thoạt nhìn đúng là có dáng dấp đầu bếp thật―― nếu như vẻ mặt anh ta không căng thẳng đến thế, thì sẽ giống hơn nữa.
“Mẹ ơi, củ cải trắng này cho bao nhiêu muối ấy nhỉ?” Anh ta hét lớn trong bếp.
“Không phải mẹ đã dạy con rồi sao?”
Mẹ Tần ném vỏ hạt dưa trong tay vào thùng rác, đứng dậy đi về phía bếp.
“……”
Cô ngơ ngẩn nhìn vào bếp, đây mà gọi là học nhanh à?
Có Mẹ Tần ở bên cạnh chỉ dẫn, Tần Quảng Lâm thoăn thoắt xào xong bốn món, bưng nóng hổi lên bàn, lùi lại hai bước cẩn thận đánh giá.
Cũng được, lần sau tốt hơn lần trước, ít nhất là không còn đen sì nữa.
“Cô cháu, mau lại ăn cơm đi.” Mẹ Tần gọi một tiếng, đi đầu tự mình xới nửa bát cơm.
“Ồ.”
Cô đã đến bên bàn, nhìn các món ăn trên bàn có chút do dự, cũng bắt chước Mẹ Tần xới một bát cơm nhỏ, không dám xới nhiều.
Tần Quảng Lâm ăn một miếng có chút vui mừng, quay đầu nhìn Mẹ Tần: “Thấy cũng không tệ, có phải tiến bộ nhiều không ạ?”
“Tàm tạm thôi.” Mẹ Tần có chút chê bai, chưa nói gì đến so với Hà Phương, ngay cả so với chính bà cũng còn kém xa.
Nhưng quả thực tốt hơn lần trước, chắc làm vài ngày là có thể giao bữa tối cho nó làm rồi, rau xanh mà, vốn dĩ dễ xào, chỉ cần không cháy khét, thì dù có dở đến mấy cũng không đến mức khó nuốt.
Phải ủng hộ nó học và luyện tập nhiều, nấu ăn là phải thực hành nhiều mới tiến bộ được, đến lúc nó nấu ngon thì bà cũng sẽ đỡ vất vả hơn nhiều.
Cô gắp chọn một cọng rau nếm thử, lập tức nhăn mặt: “Tiến bộ gì chứ, anh đừng làm nữa thì hơn.”
“Vậy cô làm đi?” Tần Quảng Lâm hỏi.
“……”
Cô không đáp lời anh ta, lại tiếp tục đưa đũa gắp chọn trên bàn.
Đứa cháu này thật đáng ghét!
“Sao mày lại nói chuyện với cô mày thế, không biết lớn nhỏ gì cả.” Mẹ Tần quát anh ta một tiếng.
“Con thấy khá ngon mà.” Tần Quảng Lâm lại gắp một miếng lớn rau vào bát.
Ăn món do chính mình xào nấu cũng khá có cảm giác thành tựu, đến lúc học giỏi rồi sau này đến nhà nhạc phụ trổ tài một bữa... Chậc chậc.
Nghĩ đến đây anh ta có chút phấn khích, nhanh chóng húp hết cơm trong bát, rồi lại chạy đi xới thêm một bát lớn nữa tiếp tục ăn.
“Cô cháu ăn nhiều vào.” Mẹ Tần ăn hết nửa bát cơm của mình rồi gọi một tiếng, sau đó đứng dậy rời khỏi bàn ăn, không muốn nhìn cô ấy dùng đũa chọc tới chọc lui.
“Cháu cũng ăn no rồi.” Cô đặt bát đũa xuống đứng dậy, đi đến một bên lấy cốc nước uống.
“Còn lại nhiều món thế này, mai lại có thể ăn thêm một bữa nữa.” Tần Quảng Lâm vừa húp cơm vừa nói.
Động tác uống nước của cô khựng lại một chút: “Quảng Lâm cháu ăn nhiều vào.”
Ban đầu là đến thành phố khám bệnh, tiện thể hưởng thụ mấy ngày sung sướng, giờ thì tình hình có vẻ hơi khác với những gì cô ấy tưởng tượng.
Tần Quảng Lâm một mình im lặng ăn xong cơm, dọn dẹp bàn rồi lại về phòng mình, mắt không thấy thì lòng không bực.
Họ hàng là thứ thật sự khiến người ta bất lực, nó là do trời định, chứ không phải tự mình chọn như bạn bè, gặp được họ hàng bình thường coi như may mắn, giúp đỡ lẫn nhau như bạn bè, còn khi gặp phải họ hàng kỳ quặc thì đúng là xui xẻo lớn.
Muốn không qua lại ư, dù sao cũng còn mối quan hệ huyết thống này, đành phải bịt mũi mà qua lại ư, thì lại có thể tức đến phát bệnh.
May mà chỉ có một mình cô ấy, không dẫn theo đứa trẻ rắc rối kia, điều này khiến tâm trạng Tần Quảng Lâm khá hơn một chút.
Con cái giống cha mẹ, câu nói này tuy có phần tuyệt đối, nhưng cũng không phải là vô lý, đứa trẻ rắc rối nhà cô ấy, Tần Quảng Lâm chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy đau đầu, hận không thể đá cho nó một phát xuống sông Lạc bơi vài chục vòng, mệt đến nửa chết nửa sống thì sẽ ngoan ngoãn.
Cắm điện thoại vào máy tính sắp xếp lại ảnh chụp mấy ngày nay, Tần Quảng Lâm chọn ra một tấm ưng ý làm hình nền máy tính, rồi xem thêm một lúc mới leo về giường nghỉ ngơi.
Ngủ ở ngoài mấy ngày, trở về chiếc giường quen thuộc đúng là thoải mái, chỉ là hình như thiếu thiếu gì đó... Tần Quảng Lâm khẽ vươn tay ra, hồi tưởng lại cảm giác ôm cô Hà một lát, rồi mới mang theo chút hụt hẫng nhẹ mà chìm vào giấc ngủ.
Ngày đầu tiên không có cô Hà ôm, nhớ cô ấy.
……
Đến sáng thức dậy thì Mẹ Tần đã ra ngoài đi dạo, trên bàn như thường lệ đặt hai cái bánh bao, Tần Quảng Lâm cầm lên vừa ăn vừa ra khỏi nhà.
Vẫn là một ngày nắng đẹp, anh ta tràn đầy tinh thần đến công ty làm việc, Tôn Văn đã ngồi ở bàn làm việc đang ăn sáng, chiếc bánh trứng đúc trong tay anh ta giống như một cuốn chả giò nhỏ, mỗi miếng cắn xuống là lại vơi đi một đoạn lớn.
“Cuối cùng cậu cũng chịu đi làm rồi.” Tôn Văn thấy anh ta lập tức chào hỏi.
“Chẳng qua là xin nghỉ ba ngày thôi mà, nói cứ như lâu lắm rồi ấy.”
“Đúng là không phải ba ngày, tính cả hai ngày cuối tuần thì cũng gần một tuần rồi.”
“Không phải nói có tin tốt sao?” Tần Quảng Lâm ngồi xuống chỗ của mình dọn dẹp bàn làm việc: “Chuyện gì tốt? Cậu được thăng chức à?”
“Thăng cái khỉ gì.” Tôn Văn bĩu môi: “Cái bức tranh xấu xí của cậu hình như rất nổi tiếng, làm thử thêm hai tập nữa, nếu vẫn giữ được độ nổi tiếng này thì có thể làm thành một series riêng.”
“Cái đó à?” Tần Quảng Lâm chợt hiểu ra: “Giao cho cái người kia làm rồi, không liên quan gì đến tôi.”
Đi chơi mấy ngày đến cả tên trợ lý cũng quên mất, anh ta thầm tự kiểm điểm, thái độ làm việc này không được.
“Cô ấy chỉ giúp vẽ một chút thôi, vẫn là tác phẩm của cậu.” Tôn Văn thờ ơ nói: “Nếu có thể làm thành series, cậu cũng có thể được chuyển chính thức sớm, không cần cả ngày vô công rồi nghề nữa.”
Theo anh ta thấy thì Tần Quảng Lâm đi làm chẳng qua là vô công rồi nghề, mặc dù đã vẽ ra nhiều tranh bốn ô, sáu ô như vậy, nhưng đó đều là việc vặt, hai trợ lý bỏ chút thời gian cũng có thể làm ra được.
“Tôi chỉ mới bắt đầu thôi mà, tính là tác phẩm gì chứ.”
Tần Quảng Lâm không mấy vội vàng về chuyện chuyển chính thức này, mấu chốt là nếu dựa vào chuyện này mà được chuyển chính thức, anh ta chắc chắn sẽ phải phụ trách series xấu xí đáng yêu kia, điều này có chút khác biệt với kế hoạch của anh ta, anh ta còn đang muốn sáng tác những câu chuyện tình yêu ấm áp, đáng yêu cơ mà.
“Đại ca anh đến rồi ạ.” Giang Linh Linh vừa vào công ty đã gọi một tiếng, sau đó mới quay đầu chào Tôn Văn: “Văn ca buổi sáng.”
“Sáng nhé.”
“Chào.”
Hai người đáp lại một tiếng, Tôn Văn cũng không nói nhiều với Tần Quảng Lâm nữa, nhét miếng bánh trứng đúc cuối cùng vào miệng rồi trở về chỗ ngồi của mình, đằng nào lát nữa Giang Linh Linh cũng sẽ nói.
“Đại ca mấy ngày nay anh đi chơi đâu vậy?” Giang Linh Linh vừa mở gói đồ ăn sáng của mình vừa bắt chuyện với Tần Quảng Lâm.
“Thì đi ra ngoài dạo chơi thôi.” Tần Quảng Lâm tùy tiện đáp một câu, trên bàn mình tìm lại câu chuyện lần trước xem dở.
Năm ngày không đi làm, vừa đến lại có chút không quen, cũng không biết nên làm gì cho tốt.
“Ghen tị ghê, bọn em đi Lạc Bắc chơi một ngày, còn thắc mắc sao anh không đi, kết quả đi làm rồi cũng không thấy anh, hỏi Văn ca mới biết anh xin nghỉ phép đi chơi.”
Giang Linh Linh có chút tính cách nói nhiều, vừa ăn vừa nói không ngừng: “Anh biết không? Bộ truyện tranh xấu xí kia được đăng lên nền tảng thử vào thứ Sáu, đến thứ Hai đi làm thì lượt đọc đã mấy vạn rồi, bây giờ là hơn mười vạn...”
“Tôi biết rồi.” Tần Quảng Lâm ngắt lời cô ấy: “Hình như là muốn làm thành một series đúng không?”
“Vâng, đại ca đúng là giỏi thật, nhưng không phải bây giờ, phải làm thêm hai tập nữa xem tình hình thế nào công ty mới quyết định có làm series không, xét tình hình hiện tại thì chắc không có vấn đề gì.” Giang Linh Linh nói rồi lại rút một tờ giấy từ trên bàn ra: “Đây là hôm qua em...”
“Cô đợi đã.”
Tần Quảng Lâm bị cái miệng líu lo không ngừng của cô ấy làm cho hơi choáng: “Tóm lại là có thể sẽ làm thành series, đúng không?”
“Vâng.” Giang Linh Linh gật đầu.
“Cái này tôi chỉ mới bắt đầu thôi, sau đó đều do cô làm, cho nên phần tiếp theo vẫn là cô làm, tôi không tham gia.”
“À? Cái này...”
“Trừ khi công ty giao nó cho tôi.” Tần Quảng Lâm xua tay: “Nếu không thì đó là tác phẩm của cô, không liên quan gì đến tôi, được không?”
Anh ta chỉ là người khởi đầu, phần lớn tiếp theo đều do cô trợ lý này hoàn thành, nếu bây giờ giành lấy thì có cảm giác như hái quả của người khác, điều này không tốt.
Hơn nữa, phong cách vẽ đó chỉ kỳ lạ một chút, người khác muốn bắt chước cũng không có chút khó khăn nào, cho dù có hot thì cũng chẳng hot đến đâu, anh ta đến đây không phải để vẽ cái thứ đó, chẳng có chút tiến bộ nào cho bản thân, hoàn toàn là lãng phí thời gian.
Giang Linh Linh có chút ngây người: “Đại ca anh thật sự để em tiếp tục vẽ ạ? Cái này rất có thể sẽ làm thành một series đấy.”