Chương 91: Dậy sớm một chút là không sao cả
Nghĩ kỹ lại thì, bạn gái ngủ lại nhà, chuyện này có vẻ khá bình thường.
Nhưng một cô gái sống ở nhà đàn ông, lại thấy không hay lắm, chuyện lộ ra ngoài thì danh tiếng còn ra gì nữa?
Tần Quảng Lâm hơi băn khoăn, không biết có nên khuyên cô ấy về không, mấy lần muốn nói rồi lại thôi, trong lòng vẫn muốn cô ấy ở lại.
À đúng rồi, đến lúc anh ấy với Hà Phương về nhà chắc chắn cũng phải ở nhà cô ấy thôi… Nghĩ vậy anh ấy lại thấy nhẹ nhõm, hai người đều đã định kết hôn rồi mà, ngủ một đêm thì sợ gì.
Hà Phương nằm yên tĩnh một lát, lên tiếng nói: “Lát nữa hơn mười giờ, nếu mẹ anh với mấy người kia chưa ngủ, anh ra ngoài nói với bà ấy là ký túc xá trường học đóng cửa rồi, em cũng phải ở nhờ một đêm.”
“Ơ… nếu mà họ ngủ rồi thì sao?”
“Ngủ rồi thì khỏi nói.”
“…”
Tần Quảng Lâm nghĩ kỹ lại thì thấy lý do này hay thật, ký túc xá đóng cửa không có chỗ đi, chứng minh thư cũng không mang theo, chẳng lẽ để cô ấy ngủ ngoài đường được, thế nên cứ để cô ấy ngủ lại trong phòng ngủ của anh, còn anh thì ngủ sofa ở phòng khách.
Có lý có cứ, khiến người ta tin phục.
“Bạn gái anh thông minh quá.” Tần Quảng Lâm sung sướng thơm cô ấy một cái.
Hai người càng ngày càng thân mật, thật tốt quá.
“Vốn dĩ là thông minh hơn anh rồi.”
Hà Phương lật mình ngồi dậy, xoay xoay người dịch đến mép giường, cởi giày trên chân ra, để lộ bàn chân nhỏ xoa xoa, hai hôm trước leo núi mệt mỏi vẫn chưa hồi phục hết, toàn thân vẫn đau nhức, “Mệt quá, em nằm nghỉ một lát đã.”
Tần Quảng Lâm xích lại gần nằm phía sau cô ấy rồi vòng tay ôm lấy eo cô ấy, “Thế để anh xoa bóp giúp em nhé?”
Cô ấy nhìn cửa phòng chần chừ một chút, vừa rồi vô thức muốn đi tắm rồi nằm thoải mái, giờ mới nhớ ra ra ngoài tắm sớm như vậy thì hơi ngại.
“Không cần đâu, em nghỉ một lát là được.” Hà Phương dứt khoát vòng qua anh ta, trèo vào trong giường nằm xuống, tắm rửa gì đó không vội, dù sao cái giường nát này của anh ta cũng chẳng cầu kỳ gì, không tắm mà trèo thẳng lên cũng không sao.
Tần Quảng Lâm càng không để tâm, sau khi đá văng giày ra, lại trèo qua ôm lấy cô ấy, rất tự nhiên đặt tay lên bụng dưới của cô ấy nhẹ nhàng vuốt ve.
Hà Phương nhắm mắt khẽ thở phào một hơi, mới nói: “Mẹ anh mà nhìn thấy anh như này chắc chắn sẽ đánh anh đấy.”
Vị trí bụng dưới này đối với đa số mọi người mà nói thì không quá nhạy cảm, nhưng lại vô cùng quan trọng, dù là lên trên hay xuống dưới, đều sẽ thay đổi cảm giác, chỉ có chỗ này là vừa vặn nhất, được người mình thích chạm vào đây dễ cảm nhận được sự an tâm và ấm áp nhất, có một cảm giác được nuông chiều, rất thoải mái.
“Sẽ không nhìn thấy đâu.” Tần Quảng Lâm biết Mẹ Tần sẽ không tùy tiện đẩy cửa, một chút cũng không lo lắng.
Nghĩ lại thì, cô út cũng đang ở đây, anh ấy chợt thấy hơi lo, chần chừ một chút rồi bò dậy khóa cửa lại, mới yên tâm nằm xuống lại, “Thế này thì ai cũng không vào được nữa.”
“Trốn trong phòng làm trò lưu manh, anh thật là không biết xấu hổ.” Hà Phương trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Khi ở ngoài thì chắc chắn phải ngăn cản anh ta, nhưng ở nhà anh ta thì không cần thiết nữa, có thể yên tâm âu yếm với anh ta một chút, dù sao người nhà đều ở bên ngoài, cũng không cần lo lắng anh ta làm ra chuyện gì quá đáng.
Cảm giác quen thuộc này thật sự khiến người ta cảm thấy rất an tâm.
Tần Quảng Lâm không lên tiếng, dù sao cô ấy cũng chỉ nói thế thôi, một chút cũng không có ý từ chối, ngược lại còn tựa sát vào phía sau để hai người gần gũi hơn.
Trong không gian quen thuộc ôm người mình thích, chẳng mấy chốc đã mơ mơ màng màng muốn ngủ, Hà Phương nửa tỉnh nửa mê cảm thấy người phía sau không còn cử động nữa, cố gắng lấy lại tinh thần quay đầu nhìn, người đàn ông kia đã nhắm mắt ngủ say rồi.
“Dậy đi, anh không thể ngủ ở đây được.” Cô ấy dùng vai huých Tần Quảng Lâm hai cái, “Đến lúc ra ngoài rồi.”
“Ồ…” Tần Quảng Lâm mơ màng mở mắt, nâng tay nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rồi, lập tức giật mình ngồi bật dậy, “Không biết họ ngủ chưa, anh đi xem thử.”
Nếu trước khi ngủ họ vẫn chưa thấy Hà Phương ra ngoài, sáng mai lại phát hiện Hà Phương vẫn chưa đi, chắc chắn sẽ xảy ra hiểu lầm gì đó.
Mở cửa phòng ngủ ra, trong phòng khách tối om, cô út và Mẹ Tần đều đã về phòng của mình, Tần Quảng Lâm thở dài thầm một tiếng, chỉ đành sáng mai giải thích vậy.
“Em đi tắm đây, tìm một bộ quần áo cho em mặc.” Hà Phương cũng từ trên giường bò dậy, chuẩn bị đi tắm.
“Em muốn mặc gì?” Anh ấy quay người mở tủ quần áo hỏi.
“Kiếm bừa cái áo phông là được rồi, dù sao quần áo của anh cũng rộng cả.”
Hà Phương nhìn vào trong tủ quần áo, vươn tay chỉ, “Lấy cái màu xanh lam kia đi.”
“Đây.”
Tần Quảng Lâm đưa quần áo cho cô ấy, “Ừm… khăn tắm dùng của anh nhé, cái màu trắng đó đấy.”
“Biết rồi.” Hà Phương mang dép lê lẹt quẹt bước ra khỏi phòng ngủ đi vào nhà vệ sinh, lát sau tiếng nước vòi hoa sen chảy ào ào vang lên.
Ngửa đầu nằm xuống giường, Tần Quảng Lâm cũng vô cớ có cảm giác không thật.
Thế là cô ấy ngủ lại nhà anh rồi sao?
Hy vọng sáng mai Mẹ Tần nhìn thấy cô ấy sẽ không bị giật mình.
Thời gian không còn sớm nữa, Hà Phương không gội đầu, chỉ xả qua loa rồi ôm quần áo của mình ra ngoài, toàn bộ mái tóc đẹp được khăn quấn lại để tránh bị ướt, để lộ toàn bộ chiếc cổ dài thon thả, chiếc áo phông rộng thùng thình chỉ che đến… Thôi, tự mà nghĩ đi.
“Anh đi đi.” Hà Phương mang theo hơi nước đi ra sau đó tùy ý vứt quần áo đã thay ra một bên, nằm sấp xuống giường, kéo chăn đắp kín người, “Giúp em tắt đèn đóng cửa, cảm ơn anh.”
“Thơm một cái đã rồi đi.” Tần Quảng Lâm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy không nhịn được mà trèo qua, thơm chụt một cái rồi mới từ trong tủ quần áo tìm ra đồ ngủ, giúp cô ấy đóng chặt đèn và cửa rồi đi ra ngoài.
Phòng ngủ trở nên tối đen như mực, chỉ có những đốm sáng lấp lánh từ rèm cửa sổ lọt vào, Hà Phương trong bóng tối mở to mắt nhìn trần nhà, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ở phòng khách, nghe thấy tiếng cửa nhà vệ sinh vang lên thì không nhịn được lộ ra một nụ cười, cuộn tròn trong chăn lăn qua lăn lại trên giường.
Cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.
Đầy ắp cảm giác về nhà.
Tần Quảng Lâm tắm xong nằm trên sofa không một chút buồn ngủ, nghiêng người nhìn cửa phòng ngủ của mình, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Cũng không biết người bên trong đã ngủ chưa.
Két một tiếng cửa vang lên, sau đó đèn phòng khách được bật sáng, Mẹ Tần cầm cốc nước đi đến cửa bếp tìm ấm nước nóng để rót nước.
“Mẹ.”
“Ai đó?!” Mẹ Tần giật mình thon thót, quay đầu thấy Tần Quảng Lâm đang từ sofa ngồi dậy, “Thằng ranh này nửa đêm không ngủ ở đây làm gì?!”
“Ờ…”
Tần Quảng Lâm sắp xếp lại lời nói, chậm rãi mở miệng nói: “Cái đó… ký túc xá của Hà Phương và các bạn ấy đóng cửa rồi, không có chỗ đi, cho nên…” Anh ấy chỉ tay vào phòng mình, “Con tối nay ngủ sofa ở phòng khách.”
“Hả?” Mẹ Tần đờ người ra, quay đầu nhìn cửa phòng ngủ của Tần Quảng Lâm, lại nhìn Tần Quảng Lâm, không nhịn được hạ giọng hỏi: “Hà Phương vẫn còn trong phòng con sao?”
“Ừm, ở đây ngủ một đêm.” Tần Quảng Lâm giải thích, “Không thì không có chỗ đi, chẳng lẽ lại ra ngoài ở khách sạn, huống hồ cô ấy cũng không mang theo chứng minh thư.”
“Ồ.”
Mẹ Tần phản ứng lại, cảm thấy chuyện này cũng không phải chuyện gì to tát, rót cốc nước uống xong liền định về phòng, “Con chú ý một chút đừng để bị cảm lạnh.”
“Ừm, không sao đâu mẹ.”
Tần Quảng Lâm thở phào nhẹ nhõm, thế này giải thích rõ ràng rồi thì không cần lo lắng họ hiểu lầm gì nữa.
Đèn phòng khách bị Mẹ Tần tắt đi, lại một lần nữa chìm vào bóng tối, không lâu sau lại là tiếng cửa két một tiếng vang lên, lần này lại là cửa phòng của Tần Quảng Lâm.
Tần Quảng Lâm vốn nghĩ Hà Phương ra ngoài đi vệ sinh, không ngờ đôi chân trắng nõn kia lại lắc lư mấy cái đi về phía anh, đến gần thì nghe thấy cô ấy hỏi khẽ: “Ngủ chưa?”
Trong lòng Tần Quảng Lâm chợt thắt lại, ở nhà, ngay cả sofa phòng khách mà em cũng muốn nửa đêm chui sang đây sao?
Thế này thì không thể giả vờ ngủ được rồi, anh ấy cũng hạ giọng nói: “Chưa ngủ, có chuyện gì vậy?”
“Em hơi không ngủ được.” Hà Phương cúi người nhìn anh, trong bóng tối, đôi mắt cô ấy sáng lấp lánh, “Hay là anh vào đây đi?”
Mùi hương sữa tắm xộc vào mũi Tần Quảng Lâm, khiến anh ấy có chút dao động trong chốc lát, ngay lập tức lại bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói: “Thế này không hay lắm đâu nhỉ?”
“Không sao đâu.” Hà Phương cầm lấy tấm chăn mỏng trên người anh, “Đợi sáng sớm dậy sớm một chút, anh lại ra ngoài.”
“…”