Chương 95: Hai lần rồi
Thứ Bảy, Kim Quỹ trực nhật, Hoàng Đạo cát nhật, lợi cho việc xuất hành.
Từ chối kế hoạch Hà Phương muốn đến nhà, Tần Quảng Lâm ra ngoài bắt xe đến Đại học Lạc Thành tìm cô.
Cô út còn chưa đi, anh không muốn Hà Phương có bất kỳ tiếp xúc nào với cô ấy.
Ai tiếp xúc với cô ấy cũng thấy ghê tởm, miệng mồm lanh chanh thế mà còn không tự biết, hoàn toàn chưa học được cách suy nghĩ cho cảm nhận của người khác, tuổi tác lớn rồi mà người ghét chó chê, chú út không biết đã xin lỗi thay cô ấy bao nhiêu lần, vậy mà cô ấy vẫn chưa biết kiềm chế.
Sớm biến đi thì tốt, đến lúc đó nhất định phải kéo cô Hà đi ăn mừng một chút.
Ừm, tuyệt đối không phải tìm cớ để đi chơi với cô Hà đâu, chỉ là ăn mừng đơn thuần thôi.
“Bên này.”
Tần Quảng Lâm từ rất xa đã nhìn thấy Hà Phương mặc chiếc váy hoa nhí màu trắng, đúng là chiếc váy anh mua hôm đó, cô ấy đang lướt bước đi về phía này, cả người toát ra một khí chất thanh lịch.
Bộ đồ rất hợp, quả nhiên không mua nhầm.
Anh vẫy tay đón cô đến gần, Hà Phương lại không nói gì, gương mặt nhỏ nhắn ghé sát vào, nhìn chằm chằm môi anh.
“Nhìn gì đấy?” Tần Quảng Lâm hơi khó chịu, mím môi lại không cho cô nhìn.
“Đúng là sưng thật đấy!” Hà Phương kinh ngạc thốt lên, hôm qua nghe anh ấy nói sưng mà chưa biết thế nào, bây giờ nhìn kỹ thì quả thực có thể nhận ra.
“Còn không phải tại em làm!”
Tần Quảng Lâm hơi bực mình, kéo tay cô rồi quay mặt đi chỗ khác, “Ai bảo em dùng sức thế.”
“Nhưng lúc đó anh thích lắm mà.” Hà Phương cười đắc ý, trong lòng dâng lên cảm giác thành tựu đầy tràn.
Hôn bạn trai sưng môi (1/1) đã hoàn thành.
Mối thù lớn đã được báo.
“Ờ…” Tần Quảng Lâm cứng họng, bất giác liếm môi, đành phải thừa nhận, anh quả thực rất thích.
Chuyện này, cả hai người cùng nhập tâm mới là tốt nhất.
Hà Phương thấy anh không nói gì, nụ cười trên mặt càng trở nên rạng rỡ, khóe mắt cũng cong cong, “Có muốn làm thêm lần nữa không?”
“Thêm lần nữa?”
Vẻ mặt Tần Quảng Lâm rối rắm, đôi môi hiện tại nếu không chú ý nhìn thì vẫn chưa thấy rõ, nếu thêm lần nữa biến thành môi xúc xích thì sao đây?
Nhưng vì sợ cái này mà từ chối, lại thấy có chút thiệt thòi.
“Không muốn thì thôi.” Hà Phương đi lên trước kéo anh về phía quảng trường, “Lần trước anh còn nói muốn đi dạo phố, hôm nay em chiều anh, đi dạo xong ở đây rồi lại đến Quảng trường Thịnh Thiên đi tiếp, thế nào?”
Hôm nay anh không mặc cái áo sơ mi kẻ caro muôn thuở ra ngoài, thay vào đó là một chiếc áo thun kẻ sọc, có thể thấy anh đã ăn diện rất có tâm, thế nhưng chẳng khác gì so với trước đây.
Thẩm mỹ này thật sự hết cứu, vẫn phải để cô ấy giúp chọn vài bộ đồ phù hợp.
“Khoan đã.” Tần Quảng Lâm kéo cô lại hôn nhẹ một cái, hoàn thành nhiệm vụ hôm nay xong mới tiếp tục đi theo cô.
Đột nhiên có cảm giác đang yêu nồng nhiệt.
“Cứ tưởng anh quên rồi chứ.”
Hà Phương động vài ngón tay rồi đan chặt mười ngón tay với anh, đung đưa cánh tay ra trước ra sau thể hiện tâm trạng vui vẻ của mình, “Yêu anh.”
Tần Quảng Lâm lòng nở hoa, tinh thần lập tức lại nâng cao mấy tầng, “Nói lại lần nữa đi.”
“Yêu anh.”
“Miệng ngọt thật đấy.” Anh sờ túi lấy ra một viên kẹo trái cây, “Thưởng cho em này!”
Đây là thứ anh cố ý nắm một nắm bỏ vào túi trước khi ra ngoài, chuẩn bị sẵn để cô ấy muốn ăn lúc nào thì ăn.
“Anh còn mang cái này à?” Hà Phương hơi bất ngờ nhận lấy.
Cô ấy mặc váy bất tiện mang theo, bỏ vào túi xách lại còn lộn xộn, lúc ra ngoài còn phân vân một chút có nên mang hai viên hay không.
“Ngon không?” Tần Quảng Lâm thấy cô ấy bỏ kẹo vào miệng, đưa tay lấy lại vỏ kẹo, “Nếu em thích anh sẽ mang theo mỗi ngày.”
Hà Phương dừng bước, quay đầu nhìn anh không nói gì.
“Sao thế?” Anh hơi nghi hoặc.
“Bây giờ em muốn hôn anh thì làm sao?”
“Như hôm qua sao?”
“Như hôm qua.”
Tần Quảng Lâm nhìn ngang nhìn dọc, “Giữa chốn đông người… không hay lắm đâu nhỉ?”
Hai người đang đi trên vỉa hè, phía trước không xa là đèn giao thông, cuối tuần người đi lại khá đông, anh dù mặt dày đến mấy cũng không thể làm được.
Hà Phương mím môi, kiễng chân hôn lên má anh một cái, “Vậy anh cứ nợ đi.”
“…Được rồi.”
Tần Quảng Lâm thấy câu này lạ lạ, cái gì mà anh nợ trước? Chẳng lẽ không phải cô ấy nợ sao?
Chuyện này rốt cuộc ai mới là người chiếm tiện nghi?
“Ngọt thật đó, mua ở đâu vậy anh?”
“Trên mạng, lần sau vẫn mua loại này.”
Hai người chầm chậm bước trên vỉa hè, nắng ngày càng gay gắt, anh buông tay Hà Phương, thò tay vào ba lô lấy ra một chiếc ô, lại bắt đầu thực hiện chức trách của vệ sĩ che ô.
Tuyệt đối không thể để cô người yêu trắng nõn nà bị cháy nắng thành cô bé đen nhẻm.
Mọi công tác chuẩn bị cho việc dạo phố đều đã chuẩn bị sẵn từ trước, chu đáo thế này, không tin không lừa được cô ấy… Phui, sao cứ nói sai mãi thế, không tin không thể cưới cô ấy về tay một cách thuận lợi.
Tần Quảng Lâm đã lên kế hoạch từ tối hôm qua, thậm chí còn mở Baidu tìm kiếm cẩm nang mua sắm. Lời của lão già lúc đi chơi vẫn còn vướng bận trong lòng anh, ba năm sau mới có thể danh chính ngôn thuận cùng nhau thức dậy, ai mà chịu nổi chứ?
Phải cố gắng hết sức.
Hà Phương không biết những tính toán thầm kín trong lòng anh, chỉ cảm thấy thật kỳ diệu, cái đầu gỗ của bạn trai này rốt cuộc đã khôn ra từ lúc nào vậy?
Kế hoạch điều giáo còn chưa thực hiện được một nửa, vậy mà anh đã tự mình khai sáng rồi sao?
Hà Phương vươn tay khoác lấy cánh tay Tần Quảng Lâm, mút một viên kẹo, nhìn anh nói: “Hai lần rồi.”
“Hai lần gì cơ?” Tần Quảng Lâm ngây người ra, chưa kịp phản ứng.
Hà Phương híp mắt cười, ghé sát vào tai anh hạ giọng, “Em muốn hôn anh thật mạnh hai lần.”
“…”
Tần Quảng Lâm lòng chợt thót lại, “Không cần mạnh đến thế đâu nhỉ?”
Anh hơi sợ rồi.
Chịu được hay không tính sau, lại sưng lên không gặp được ai mới là vấn đề.
Cô Hà sáng hôm qua… thật sự hơi hung dữ.
“Cứ phải thật mạnh cơ.” Cô Hà ác ý thổi một hơi vào tai anh, “Sợ không?”
“Sợ.” Tần Quảng Lâm bị cô ấy làm cho hơi căng thẳng, tự dưng có cảm giác như lần đầu đi xem phim, “Em đừng nghịch nữa.”
Bốn mắt nhìn nhau, tim Tần Quảng Lâm lại thắt lại, ánh mắt này của cô ấy hình như… gọi là quyến rũ thì phải?
Chắc chắn rồi!
Anh không khỏi nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của Hà Phương, lén lút nuốt khan một cái.
Người phụ nữ này hình như lại chuẩn bị giở trò rồi.
Hà Phương thấy vẻ mặt căng thẳng của anh, không nhịn được cười, “Thôi được rồi, đi nhanh đi.”
Non nớt vẫn cứ là non nớt.
Nói thật, cũng khá thú vị.
“Đi dạo bên nào trước?” Tần Quảng Lâm thấy cô ấy trở lại bình thường thì thở phào nhẹ nhõm, thật sự sợ cô ấy làm ra chuyện không hay giữa phố xá đông người.
“Bên kia, trước tiên giúp anh mua hai bộ quần áo.”
“Anh có nhiều quần áo lắm rồi, không cần mua đâu.” Anh là một người theo chủ nghĩa thực dụng, quần áo đủ mặc là được, nhiều hơn cũng chỉ để đó, “Mua đồ của em đi.”
Chủ nghĩa thực dụng không có tác dụng với cô Hà, thay một bộ quần áo là thay một cảm giác, đương nhiên mua càng nhiều càng tốt.
“Mấy cái quần áo cũ rách của anh nên vứt thì vứt đi.” Hà Phương có chút ghét bỏ kéo vạt áo của anh, “Cái áo này là của năm ngoái phải không?”
“Có vẻ vậy, đằng nào thì năm nay anh cũng chưa mua quần áo mà.” Tần Quảng Lâm không để bụng, “Mặc được là được rồi, đâu có rách đâu có bẩn đâu.”
“Bây giờ anh có bạn gái rồi đấy, mặc cái đồ tồi tàn này làm giảm phong cách của em.” Hà Phương liếc xéo anh một cái, “Anh xem hai đứa mình đứng cạnh nhau có hợp không?”
“Không hợp à?” Tần Quảng Lâm tự tin, cúi đầu nhìn mình rồi lại nhìn Hà Phương, “Cũng hợp mà.”
“Có nghe lời không?”
“Nghe ạ.”