Chương 99: Phải luôn mang theo kẹo
Chiều tối.
Tần Quảng Lâm nằm trên giường ôm cô Hà, lúc xem phim, lúc lại nhìn cô ấy.
Cô Hà không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, nép vào lòng anh, trong mơ vẫn mỉm cười, cúi đầu hôn một cái cô ấy còn chóp chép miệng hai cái.
Thật đáng yêu.
Liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã gần sáu giờ, Tần Quảng Lâm khẽ lay cô ấy hai cái, "Đói không? Đến giờ đi ăn tối rồi."
Hà Phương khẽ rên ừ ừ lắc đầu, lại rúc sâu hơn vào lòng anh.
"..."
Ngọc mềm hương ấm trong vòng tay, lòng Tần Quảng Lâm ngứa ngáy, tay anh vuốt ve tấm lưng cô từng chút một, chất liệu vải của chiếc váy chiffon hoa nhí mềm mại như lụa, lại còn mang theo hơi ấm cơ thể cô, khiến anh có chút không muốn rời tay.
Thật sự nơi nào cũng khiến người ta cảm thấy thỏa mãn.
Lại qua hơn nửa tiếng, thấy đã sáu giờ rưỡi, anh đành phải lay cô ấy thêm hai cái, "Đi ăn cơm thôi."
"Không muốn..." Hà Phương thậm chí không mở mắt, ôm chặt anh hơn rồi tiếp tục ngủ.
Tần Quảng Lâm không còn cách nào khác, cẩn thận gỡ tay cô ấy ra để đứng dậy, "Anh đi vào nhà vệ sinh một lát."
Lần này Hà Phương buông tay, trở mình vừa hay chạm vào gối ôm, kéo vào lòng thay thế Tần Quảng Lâm.
Sau khi đứng dậy Tần Quảng Lâm không đi nhà vệ sinh, mà lấy điện thoại trên đầu giường đi đến trước cửa, vừa nãy khi vào cửa anh có chú ý thấy tờ quảng cáo đồ ăn dán ở cửa, định gọi đồ ăn bên ngoài mang đến đây ăn.
Cô bạn gái này hơi ham ngủ... Anh đặt xong đồ ăn quay người lại, tay chạm vào túi phát ra tiếng động nhỏ, sững người một lát rồi lấy ra một viên kẹo trái cây từ trong túi.
Kẹo?
Tần Quảng Lâm khẽ nhíu mày, vừa nãy có một suy nghĩ chợt lóe qua, nhưng anh không nắm bắt được.
Kẹo... ham ngủ... không lẽ là hạ đường huyết sao?
Anh nhìn Hà Phương một cái, thấy rất có khả năng, xem ra sau này thứ kẹo này phải luôn mang theo bên người.
Ừm, đợi về sẽ mua thêm một ít nữa, mỗi lần ra ngoài đều bỏ đầy một nắm vào túi.
"Anh gọi đồ ăn rồi." Anh ghé qua hôn lên má bạn gái một cái, nhỏ giọng nói.
Hà Phương nhắm mắt đưa tay sờ sờ mặt anh, "Ừm, tốt quá."
"Nên dậy rồi chứ?"
"Ừm, em không ngủ, em nằm thêm chút nữa."
"Vậy em mở mắt ra đi."
"Phiền chết đi được." Hà Phương nhíu mày kéo anh một cái, "Ôm em."
Tần Quảng Lâm thở dài rồi nằm xuống lại, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau.
Bạn gái hình như ngày càng lười biếng.
Ôm một lát anh lại chống người dậy, thật sự không thể ngồi yên, lại ghé qua hôn cô một cái, rồi ngồi bên mép giường nhìn cô.
Cặp mày đôi mắt này càng nhìn càng thấy thích, lông mi cũng dài, mũi cũng thanh tú, cái miệng nhỏ đỏ tươi mềm mại ngọt ngào.
Chẳng mấy chốc Hà Phương tỉnh dậy, nhắm mắt đưa tay ôm lấy anh, dịu dàng đáp lại.
"Tỉnh rồi chứ?" Qua một lát, Tần Quảng Lâm có chút đắc ý đứng dậy đi đến bên cạnh rót nước cho cô.
"Chúc mừng anh đã nắm vững cách đánh thức bạn gái đúng đắn." Hà Phương ngồi dậy dụi dụi mắt, nhận lấy ly nước anh đưa rồi uống một ngụm, "Đồ ăn bao giờ đến?"
"Chắc sắp rồi." Tần Quảng Lâm nhìn đồng hồ, đã qua gần hai mươi phút, "Đói không?"
Anh cũng cảm thấy hơi đói rồi, Hà Phương ăn ít hơn anh chắc chắn cũng sẽ đói.
"Một chút thôi." Hà Phương đưa trả ly nước cho anh, quay đầu nhìn đồng hồ, "Ngủ lâu như vậy, sao anh không gọi em sớm hơn."
"Anh đã gọi mấy lần rồi."
Tần Quảng Lâm có chút cạn lời, cô ấy thế mà còn đổ ngược tội cho anh, "Em cứ nói nằm thêm chút nữa, nằm thêm chút nữa, nằm mãi đến bây giờ luôn."
"Ai bảo anh gọi sai cách." Hà Phương khóe miệng cong cong, ôm gối trên giường nhìn anh, "Bây giờ học được rồi chứ?"
"Học được rồi." Tần Quảng Lâm gật đầu, lại bò về phía cô, "Thực hành lại một lần nữa."
"Đi ra, không chơi nữa."
Hà Phương đưa tay đẩy anh nhưng không đẩy nổi, thậm chí còn dùng cả chân để đẩy anh ra ngoài.
"Đừng đá anh."
"Cứ đá anh đấy, đừng đến gần em."
Hai người đùa giỡn một lát, Tần Quảng Lâm đưa tay tóm lấy bàn chân nhỏ của cô không cho cô động đậy lung tung, "Em còn đá nữa không?"
Hà Phương lập tức mất hết sức lực phản kháng, cắn môi giãy giụa mấy cái nhưng không thoát ra được, đành nhỏ giọng nói: "Anh buông em ra đi."
"Không buông, ai bảo em đá anh." Tần Quảng Lâm nắm hai bàn chân nhỏ của cô lại, ngẩng đầu nhìn thấy má cô hơi ửng hồng, không khỏi thấy lạ, "Em sao vậy?"
"Không sao." Hà Phương quay mặt đi một cách không tự nhiên, "Không đùa nữa, mau buông em ra."
Tần Quảng Lâm nhíu mày, cảm thấy lạ lùng, cúi đầu nhìn bàn chân nhỏ trong tay, lại nghi ngờ nhìn cô, thử xoa bóp nhẹ một cái.
"Đừng..." Hà Phương vặn vẹo người một cái, mặt càng đỏ hơn, nhắm mắt vùi đầu vào gối, "Thật sự không đùa nữa, mau buông em ra."
Tần Quảng Lâm thấy phản ứng của cô, trong lòng dâng lên một cảm giác khác lạ, không kìm được lại khẽ vuốt ve thêm một cái, cảm giác mịn màng còn trơn tru hơn cả bàn tay nhỏ của cô.
Bàn chân này, hình như thật sự không thể tùy tiện chạm vào?
Hà Phương khẽ hừ một tiếng, vùi đầu vào gối không nói gì, chỉ là những ngón chân mềm mại như búp sen non siết chặt co rúm lại.
"Đinh linh đoong đinh..."
Điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này, Tần Quảng Lâm ngây người một lúc, vô thức ngẩng đầu nhìn Hà Phương.
Hà Phương đã quay đầu lại, đỏ mặt lườm anh một cái thật mạnh, "Anh còn không mau buông tay?!"
"Ồ..."
Tần Quảng Lâm buông cô ra rồi nghe điện thoại, không ngoài dự đoán, là đồ ăn đã được giao đến, đang đợi ở cửa.
Cúp điện thoại, Hà Phương thấy anh nhìn mình, vội vàng rụt chân vào váy, "Mau đi lấy đi."
"Ở ngay cửa ấy mà." Tần Quảng Lâm vô cớ cảm thấy chột dạ, tránh ánh mắt cô rồi quay người ra ngoài lấy đồ ăn.
Không ngờ cô Hà lại thế này... hơi đáng yêu.
Khi mang đồ ăn vào và bắt đầu ăn, trên mặt Hà Phương vẫn còn một vệt hồng nhạt, Tần Quảng Lâm thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn cô một cái, dáng vẻ này thật sự quá đáng yêu.
"Nhìn gì?!" Hà Phương có chút ngượng ngùng và tức giận, bày ra vẻ mặt hung dữ, "Ăn cơm cho tử tế đi."
"Cái đó của em..." Anh không nhịn được mở lời.
"Im miệng!"
"Ồ."
Tần Quảng Lâm ngoan ngoãn ăn cơm.
Vì không biết khẩu phần của đồ ăn, sợ Hà Phương ăn không đủ no, anh đã gọi thêm một ít, kết quả đồ ăn mang đến vừa ngon vừa nhiều, ăn xong còn hơi no căng.
"Muốn ở lại thêm một lát hay ra ngoài đi dạo?" Dọn dẹp hộp cơm rồi vứt vào thùng rác, Tần Quảng Lâm ợ một tiếng rồi hỏi Hà Phương.
"Không muốn đi dạo." Hà Phương lười biếng nằm xuống giường, "Ở đây đợi đến lúc về thôi."
"Vừa ăn cơm xong đã nằm xuống không tốt, không có lợi cho tiêu hóa."
"Em thích thế đấy, anh có thể đứng."
Cô ấy tùy tiện chọn một bộ phim để xem, lấy gối tựa sau đầu rồi nhìn Tần Quảng Lâm cảnh cáo: "Sau này không được tùy tiện sờ mó."
"Ừ ừ." Tần Quảng Lâm gật đầu rồi xích lại gần, ánh mắt không tự chủ lại rơi vào đôi bàn chân nhỏ ấy.
"Vẫn còn nhìn?!" Hà Phương kéo kéo váy che chân lại, bực mình nhìn anh.
"Không." Tần Quảng Lâm vội vàng phủ nhận, "Anh chỉ là... không nhìn, không nhìn nữa, em yên tâm đi."