Chương 100: Giấc mơ và Sở thích
“In every lovely summers day
And everything that's bright and gay
I'll always think of you that way
I'll find you in the morning sun”
Trong phòng không bật đèn, tiếng nhạc du dương vang lên từ loa, Tần Quảng Lâm và Hà Phương tựa vào nhau, nhìn Noah và Allie già nua đang ôm nhau chầm chậm khiêu vũ trên màn hình.
“Sau này chúng ta cũng sẽ như thế.” Hà Phương bỗng lên tiếng.
“Mơ đi, em mới không bị lẫn.” Tần Quảng Lâm vừa mở miệng đã phá tan bầu không khí.
“Câm miệng, đừng nói chuyện với tôi.”
Hà Phương liếc một cái không muốn để ý đến anh, tiếp tục tựa vào người anh xem phim.
Trên màn hình đang chiếu "Nhật ký tình yêu", nữ chính Allie về già đã bị lẫn, không nhận ra bất kỳ ai, nam chính Noah cầm cuốn nhật ký kể cho bà nghe những câu chuyện ngày xưa mỗi ngày, để bà thỉnh thoảng nhớ ra người đàn ông già trước mặt là ai.
Tiếp tục xem hơn mười phút, đã đến hồi kết, nửa đêm Noah lén lút lẻn vào phòng bệnh của Allie, ngồi bên giường bệnh nắm tay bà cúi người xuống, sau đó ống kính chuyển cảnh, đã là buổi sáng sớm, ánh nắng chiếu vào phòng bệnh, hai người vẫn giữ nguyên tư thế, đã đồng thời qua đời trong đêm.
“Cảm động quá.” Hà Phương tựa vào vai Tần Quảng Lâm cảm thán.
“Vậy sao em không khóc?” Tần Quảng Lâm thắc mắc, xem những bộ phim như này không phải đều phải khóc sao?
“Anh muốn thấy em khóc?”
“…Không muốn.”
“Bầu không khí tốt đẹp đều bị anh phá hỏng hết rồi.” Hà Phương oán trách một câu, ngẩng đầu nhìn đồng hồ đã gần chín giờ tối, không thể xem thêm một bộ nữa, liền đứng dậy chuẩn bị xỏ giày, “Được rồi, đi được rồi.”
“Thật cảm động.” Tần Quảng Lâm lúc này mới lắc đầu cảm thán một câu, danh sách nhà sản xuất trên phim đã gần hết.
Hà Phương quay đầu nhìn anh, “Vậy mà anh cười vui vẻ thế?”
“Dù tâm trạng anh vui vẻ, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc anh thấy nó cảm động.” Tần Quảng Lâm bò tới ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hôn chụt một cái, “Ở bên em là không thể không vui mà.”
Đúng là một cuối tuần vui vẻ, từ chiều ôm cô Hà đến tối, không vui cũng không được.
“Hừ, em thấy anh càng ngày càng biết nói lời đường mật.” Khóe miệng Hà Phương cong lên một đường nhưng lại cố kìm lại, cố tình trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị hỏi: “Học từ ai thế?”
“Ừm… học từ em.”
“Xí.”
Hai người mặc quần áo chỉnh tề, nhìn lướt qua không bỏ sót thứ gì, sau đó mới cùng nhau đến quầy lễ tân để lấy lại tiền đặt cọc, rồi nắm tay nhau bước ra khỏi cửa rạp chiếu phim.
“Em thuê nhà… tiền sinh hoạt có bị eo hẹp không?” Tần Quảng Lâm đi trên đường nhịn không được hỏi, “Bây giờ còn chưa tìm được việc…”
“Không eo hẹp, yên tâm đi.”
“Thật sao?” Anh có chút nghi ngờ nhìn Hà Phương, bỗng nhận ra mình hỏi sai rồi.
Dù có eo hẹp cô ấy cũng sẽ nói không eo hẹp, câu hỏi này thật dở tệ…
“Thật mà.” Hà Phương nhìn một cái đã biết anh đang nghĩ gì, cười nói: “Em vẫn đang viết tiểu thuyết mà anh quên sao? Nhuận bút đã nhiều lắm rồi.”
“Tiểu thuyết của em có bao nhiêu nhuận bút chứ?”
Tần Quảng Lâm không tin lắm, nếu kiếm tiền dễ dàng như vậy… không đúng, ngày trước mình đi vẽ tranh ở trường một tháng cũng có hơn nghìn, có lẽ thật sự có khả năng.
Nghĩ đến đây anh thăm dò hỏi: “Hơn một nghìn?”
“Khinh thường em thế à?” Hà Phương nhướng mày nhìn anh, giơ tay xòe năm ngón tay ra trước mặt anh vẫy vẫy.
“Năm nghìn?” Tần Quảng Lâm lúc này kinh ngạc, “Em còn làm giáo viên làm gì? Nếu chuyên tâm viết lách có khi còn trở thành đại văn hào đấy.”
Lương tháng 5000 ở Lạc Thành đã là mức trung bình của đa số mọi người, cô ấy còn chưa tốt nghiệp đã nhận được mức nhuận bút này, thực sự rất giỏi.
Hà Phương ngẩng đầu nhìn bầu trời suy nghĩ một lát, mới trả lời: “Làm giáo viên là giấc mơ, viết lách là sở thích.” Cô dừng lại một chút, quay đầu mỉm cười với Tần Quảng Lâm, “Bây giờ anh yên tâm rồi chứ? Tiền của anh giúp em giữ cẩn thận nhé.”
“Sở thích này của em hơi bị đỉnh đấy…”
Tần Quảng Lâm cảm thán một tiếng, sau đó lại nhớ ra một chuyện, “Nghe nói nhà văn dễ bị hói đầu, sau này em sẽ không bị hói chứ?”
“Toàn nói bậy.” Hà Phương phì một tiếng, “Anh có biết cắt tai không?”
“Đương nhiên là không.” Tần Quảng Lâm cười hì hì, “Tôi đâu có ngốc.”
“Tôi thấy cậu mới ngốc.”
Gió đêm hiu hiu thổi, dải Ngân Hà lấp lánh treo trên trời, hai người dưới ánh đèn đường chậm rãi trò chuyện mãi cho đến tận cửa ký túc xá, anh ngẩng đầu nhìn lên trên, “Anh vẫn chưa biết em ở tầng mấy?”
“Tầng ba, ô cửa sổ ngoài cùng đó kìa.” Hà Phương giơ tay chỉ vào một ô cửa sổ trên tầng ba.
“Nếu vậy…” Tần Quảng Lâm quay đầu nhìn lại, “Anh đi đến đó em ở bên cửa sổ vẫn có thể nhìn thấy anh.”
Con đường này dài hun hút, phải đi đến cuối đường rẽ vào mới tránh được tầm nhìn từ cửa sổ.
“Ai thèm nhìn anh.”
Hà Phương xì một tiếng, “Mau hôn em một cái, em phải về ký túc xá rồi.”
“Gấp gì chứ.” Tần Quảng Lâm miệng nói không gấp, thấy cô ngẩng mặt lên vẫn nhịn không được hôn một cái, “Được rồi, cô Hà thơm thật.”
“Vậy em lên đây, anh đi đường chú ý nhé.”
Hà Phương vẫy tay chào anh, bước vào tòa nhà ký túc xá theo thói quen quay đầu nhìn lại một cái rồi mới bước lên cầu thang.
Trong ký túc xá yên tĩnh hơn mọi khi rất nhiều, những ngày thường Trần Nghiên và Ngô Vân Vân ồn ào nhất đều đang lo lắng chuyện công việc, nằm trên giường không có tâm trạng đùa nghịch.
Chu Nam đã tìm được việc, vô cùng thoải mái, đang đứng trước giường duỗi chân trước khi ngủ, thấy Hà Phương bước vào liền "ồ" một tiếng, “Lại hẹn hò cả ngày, chậc chậc.”
“Tôi thích thế.”
Hà Phương đi thẳng đến cửa sổ nhìn xuống dưới, dưới ánh đèn đường chỉ có thể thấy bóng dáng lờ mờ của Tần Quảng Lâm, đang nhìn, anh bỗng dừng bước, như thể quay đầu nhìn một cái, tim cô đập mạnh một cái, giây lát sau mới phản ứng lại Tần Quảng Lâm không thể nhìn thấy cô.
“Ghét xa nhau thế sao?” Chu Nam vừa duỗi chân vừa cảm thán, “Nhìn mặt cậu hạnh phúc đến mức nổi bong bóng rồi kìa, có gì hay vậy?”
“Xem kìa, ghen tị đến mức nào!” Hà Phương nhìn vài lần rồi quay người lại giúp cô ấy duỗi chân, “Đừng vội, tôi thấy mặt cậu nở hoa đào, hồng loan tinh rục rịch, cũng sắp có rồi.”
“Này, xin mượn lời vàng ý ngọc của cậu, cậu xem lại xem là khi nào? Ấn mạnh một chút, đúng rồi… ừm, là gần đây sao?”
“Dù sao cũng trong năm nay, đến lúc đó cậu cũng sẽ nổi bong bóng.”
Chu Nam đổi chân tiếp tục duỗi, “Năm nay mới qua được một nửa, còn lại hơn nửa năm nữa… Thôi đi, nghĩ lại một mình vẫn tốt hơn, đợi hắn ta đến tôi sẽ đá bay hắn đi.”
“Nhớ phải lấy đức phục người nhé.” Hà Phương cười trộm, “Cậu tự nói đấy.”
“Võ đức cũng là đức.”
…
Tần Quảng Lâm về đến nhà đã hơn mười giờ, mở cửa bước vào, cô của anh không có ở đó, chắc đã đi ngủ rồi, Mẹ Tần một mình ngồi trên sofa không biết đang nghịch ngợm cái gì.
“Về rồi à… ơ?” Mẹ Tần vừa ngẩng đầu lên đã kinh ngạc, “Hôm nay con đi hẹn hò hay đi làm người mẫu vậy?”
“Đẹp trai không?” Tần Quảng Lâm vui vẻ đứng ở cửa tạo dáng, “Thế nào?”
“Màu mè quá.”
Mẹ Tần bĩu môi, “Bộ đồ này đi xem mắt thì được đấy.”
“Mẹ biết cái quái gì, cái này gọi là thời thượng.” Tần Quảng Lâm vẻ mặt đắc ý, “Con có bạn gái rồi, đây là Hà Phương giúp con ăn mặc đấy.”
Cô Hà đúng là giỏi… đúng rồi, cô ấy hình như có chụp một bức ảnh, hôm khác bảo cô ấy gửi cho bố vợ xem.
“Nhìn con sướng quá, mau đi ngủ đi.”
“Gấp gì chứ, con phải xem kỹ lại đã.” Tần Quảng Lâm lật đật chạy vào nhà vệ sinh soi gương tự ngắm mình đẹp.
“À đúng rồi, gói ngải cứu dại mà dì nhỏ của con gửi đã đến rồi, có rảnh thì con mang qua cho Hà Phương.” Mẹ Tần cúi đầu tiếp tục nghịch đồ trên tay mình, “Ở trên bàn trong phòng con đấy.”
“Vâng.”
Tần Quảng Lâm soi gương nhìn trái nhìn phải, rất hài lòng, “Mẹ nói xem sao trước đây con lại không biết ăn mặc thế này nhỉ?”
“Bây giờ con biết?” Mẹ Tần hỏi ngược lại.
“Ư… chắc là biết một chút rồi ạ.”
“Hừ, mơ đi, không nhờ Hà Phương giúp thử xem?” Mẹ Tần một chút cũng không tin anh.
“Đừng có coi thường người khác.” Tần Quảng Lâm tự tin đầy mình bước ra, “Cái này có gì khó đâu chứ?”
“Hừ.”