Chương 86: Tần Đại Đầu Bếp Lần Đầu Tự Mình Vào Bếp
Về đến nhà với tâm trạng vui vẻ, Tần Quảng Lâm vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng khách.
Vừa vào cửa, hai người trong nhà đều im bặt, quay đầu nhìn cậu.
“Cô.” Tần Quảng Lâm nhìn rõ người đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện với mẹ mình, liền lãnh đạm chào hỏi.
Họ hàng bên nội ít khi qua lại với gia đình cậu, đa số chỉ ghé thăm vào dịp lễ Tết, ngày thường chẳng có liên lạc gì.
Cô này cũng vậy, một năm nhiều nhất chỉ gặp một hai lần, không biết gió nào đưa cô đến đây.
“Ấy, Quảng Lâm về rồi.” Người phụ nữ được cậu gọi là cô ấy đáp lời.
“Ăn cơm chưa con?” Mẹ Tần hỏi.
“Rồi ạ.” Cậu đáp một tiếng rồi đi thẳng vào phòng ngủ đóng cửa lại.
“Mẹ nhận giúp con một bưu kiện, đặt trên bàn học đấy.” Mẹ Tần nâng giọng gọi vào phòng ngủ.
“Con biết rồi ạ.”
“Cái thằng bé này.” Cô bĩu môi, “Chẳng giống anh trai tôi chút nào.”
“Giống lắm chứ.” Mẹ Tần khẽ nhướng mắt nhìn cô ấy, “Chỉ là đôi khi không thích nói chuyện thôi.”
“Đôi khi? Lần nào gặp nó cũng thế.”
“He he.”
Mẹ Tần cười cười, “Có lẽ lần nào cũng vừa đúng lúc không muốn nói chuyện.”
…
Phòng ngủ.
Tần Quảng Lâm cầm gói bưu kiện trên bàn học lên xem, là kẹo trái cây cậu mua trước đó đã đến, khá nhanh.
Đến bên giường mở ba lô ra sắp xếp lại, quần áo cần treo thì treo lên, đồ cần giặt thì đặt sang một bên định lát nữa cho vào máy giặt, sau khi thu dọn xong xuôi cậu nằm xuống giường thở dài một hơi.
Nghĩ một lát, cậu lại trèo dậy khỏi giường mở gói bưu kiện ra, lấy điện thoại chụp ảnh rồi gửi cho Hà Phương.
Lâm Mộc Sâm Sâm: “Mình mua ít kẹo này, rảnh qua ăn nhé.”
Mê Đồ Đãi Quy: “Lần tới cậu sang thì cho ít vào túi mình nhé.”
Lâm Mộc Sâm Sâm: “Túi mình bị rách rồi, cậu tự sang đây mà ăn.”
…
Đại học Lạc Thành, ký túc xá.
Hà Phương nhìn tin nhắn Tần Quảng Lâm gửi đến thì cười, từ cạnh giường lôi ra một nắm kẹo cầm trong tay chụp ảnh gửi lại cho cậu.
Mê Đồ Đãi Quy: “Mình tự có mà, không ăn của cậu đâu.”
“Lại nói chuyện với bạn trai à?” Chu Nam, người đã về đến ký túc xá, nhìn cô ấy lườm một cái, “Đi chơi gần một tuần rồi mà chưa nói chuyện đủ à?”
“Nhìn cậu ghen tỵ chưa kìa, ăn miếng kẹo đi.” Hà Phương ném một viên kẹo sang.
“Tớ mới không ghen tỵ, đàn ông thối tha thì có gì hay ho đâu.” Chu Nam đỡ lấy kẹo cho vào miệng, má phồng lên một cục, “Dù sao tuần sau tớ cũng đi làm rồi, mắt không thấy thì tim không phiền.”
“Cậu tìm được việc rồi à?” Hà Phương kinh ngạc.
“Tìm được rồi, đã phỏng vấn qua, tuần sau sẽ vào làm, tiện thể chuyển vào ký túc xá công ty luôn.” Chu Nam đắc ý cười cười, ngay sau đó vẻ mặt lại xịu xuống, “Vậy là sắp phải xa nhau rồi, đúng là hơi không nỡ các cậu.”
“Đằng nào cũng ở Lạc Thành mà, có gì mà không nỡ.” Hà Phương vừa nhắn tin trên điện thoại vừa nói, “Nhớ tớ thì gọi một tiếng, mình cùng đi dạo chơi.”
“Thôi đi, nếu lúc cậu với bạn trai ở bên nhau mà tớ lôi cậu ra ngoài, cậu ấy chẳng ghét chết tớ à?”
Hà Phương nhìn điện thoại khúc khích cười, “Lúc ở bên nhau, cậu cũng chẳng kéo tớ đi được đâu.”
“Cặp đôi lầy lội.”
Chu Nam hừ một tiếng, “Đợi tớ có lương sẽ ra ngoài tự thuê một căn phòng, trồng ít hoa cỏ, rồi nuôi thêm một con mèo, sống cuộc sống nhỏ bé của riêng tớ, không ai được làm phiền tớ.”
“Cậu cứ ôm mèo mà sống đi.” Hà Phương cúi đầu bấm điện thoại thêm vài cái nữa mới đặt nó sang một bên, ngẩng đầu hỏi, “Cậu tìm được công việc gì thế?”
“Biên tập viên văn án, công ty nhỏ thôi.” Chu Nam lấy điện thoại ra cho cô ấy xem, “Công việc đúng chuyên ngành khó tìm, cái này tạm coi là đúng, cứ làm trước để tích lũy kinh nghiệm đã.”
“Cũng tốt đấy chứ, mấy hôm nữa tớ mở tiệc ăn mừng cho cậu.”
“Còn cậu thì sao? Chẳng thấy cậu đi tìm việc gì cả, bạn trai nuôi cậu à?” Chu Nam cười hỏi, “Ngay cả Vân Vân mấy hôm nay cũng bắt đầu lo lắng rồi, ngày nào cũng xem thông tin tuyển dụng, chỉ còn mỗi cậu vẫn ung dung thế thôi.”
Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là không thể ở ký túc xá được rồi, mấy người vốn dĩ cảm thấy thời gian còn rất rộng rãi, đến khi vào tháng Sáu mới đột nhiên cảm thấy thời gian gấp gáp, tất cả đều sốt ruột, chỉ còn mỗi Hà Phương một mình chưa tìm việc, ngày nào cũng ngoài việc đi nghe những tiết học mình hứng thú ra, thì là nằm bò ra bàn viết tiểu thuyết.
“Mình đã tính toán hết rồi, vội gì chứ.” Hà Phương tỏ vẻ tự tin, “Công việc cứ ở đó thôi, đợi mình muốn đi làm thì tự nhiên sẽ đi làm.”
“Thôi được rồi, cậu cứ viết tiểu thuyết của cậu đi, đợi khi nào thành đại văn sĩ thì ký tên cho tớ một cái nhé.”
Chu Nam lười biếng nằm trên giường, thấy Hà Phương lại ôm điện thoại nói chuyện thì cũng không nói thêm gì, ngậm kẹo mút hai cái, nhìn lên trần nhà suy nghĩ chuyện của mình.
Cũng không biết sau này mình sẽ tìm được bạn trai thế nào nữa.
Buổi tối mùa hè luôn đến rất muộn, hơn sáu giờ chiều trời vẫn còn sáng trưng, phải đến bảy tám giờ tối màn đêm mới từ từ buông xuống.
Tần Quảng Lâm ở trong phòng cả buổi chiều, ước chừng mẹ sắp nấu cơm rồi, mới trèo dậy khỏi giường đi đến nhà bếp, quả nhiên mẹ Tần đang nhặt rau xanh.
“Để con giúp mẹ.” Tần Quảng Lâm xắn xắn tay áo không tồn tại, kéo chiếc ghế đẩu nhỏ qua rồi bắt đầu cùng nhặt rau.
Cậu đã giúp làm mấy lần trước đó, giờ coi như hơi thành thạo một chút rồi, ít nhất sẽ không bẻ bỏ cả một đoạn cuống rau ăn được chỉ còn lại lá.
“Quảng Lâm còn biết giúp nấu ăn à?” Cô từ phòng khách đi tới dựa vào khung cửa bếp gọi, giọng nói có chút khoa trương.
Tần Quảng Lâm nghe thấy tiếng này không khỏi nhíu mày, tùy tiện ừ một tiếng.
“Một thằng đàn ông to đùng mà học nấu ăn thì không ra thể thống gì, chuyện bếp núc cứ để phụ nữ làm là được rồi, không thì sau này bị người ta coi thường…”
“Vậy cô làm đi?” Tần Quảng Lâm sốt ruột ngắt lời cô ấy.
“Ơ… Chị dâu nấu ăn ngon mà.” Cô quay người lại ghế sofa ngồi, “Món tôi nấu các người ăn không quen đâu.”
“Đồ lắm lời.” Tần Quảng Lâm lẩm bẩm nhỏ một câu, rồi lại hỏi mẹ Tần, “Cô ấy sao lại sang đây?”
“Sang bên này khám bệnh, ở nhờ vài ngày.” Mẹ Tần liếc ra ngoài một cái, “Thôi được rồi, dù sao cũng là cô con, đừng có vô lễ, người ta cười cho đấy.”
“Ở mấy ngày á?!” Tần Quảng Lâm vẻ mặt không tình nguyện, “Hay là con bỏ tiền ra, cho cô ấy ra khách sạn đi.”
“Đi mà chết đi.” Mẹ Tần khẽ mắng yêu một câu, ngừng lại một chút rồi liếc ra ngoài, hướng về Tần Quảng Lâm nhướng cằm, “Lát nữa con xào rau nhé.”
“Khụ…”
Tần Quảng Lâm khẽ ho một tiếng, nhịn cười đồng ý, “Được thôi, mấy ngày nay cứ để con xào.”
Cô ở ngoài phòng khách vừa cắn hạt dưa vừa xem tivi, cũng không nghe thấy mẹ con nhà kia nói chuyện trong bếp, ngồi trên ghế sofa chờ cơm, chẳng mấy chốc mẹ Tần đi ra, cũng ngồi trên ghế sofa cùng xem tivi với cô ấy.
“Ăn cơm rồi à? Nhanh thế?” Cô ấy ngồi thẳng người nhìn về phía nhà bếp một cái.
Mẹ Tần bốc một nắm hạt dưa cắn tách tách, “Chưa, nó đang chuẩn bị xào đấy.”
“Nó á?” Cô ấy đơ người, “Quảng Lâm xào rau à?”
“Đúng rồi đấy.”
Mẹ Tần nở nụ cười mãn nguyện, “Thằng bé này hiếu thảo, sợ tôi mệt nên cứ nằng nặc đòi nấu cơm cho tôi ăn, mà học cũng nhanh lắm.”
Ngừng một chút, bà quay đầu nhìn cô ấy, “Đương nhiên chắc chắn không bằng bé Tịnh nhà cô nấu ngon, con trai đúng là không bằng con gái đỡ lo.”
“A, ha ha.” Cô ấy cười gượng gạo, “Cũng được, cũng được, con bé ấy hơi lười, không nấu ăn nhiều.”