Chương 89: Nơi lòng ta an trú, đó chính là nhà
Nước ấy mà, trong rau xanh có rất nhiều, lúc xào không cần cho thêm nữa, tự nhiên nó sẽ tiết ra thôi.
Khụ…
Món ăn vừa xào được một nửa, điện thoại liền reng reng vang lên.
“Mẹ ơi, mẹ qua đây một lát, con nghe điện thoại cái.” Tần Quảng Lâm hét lớn trong bếp.
Mẹ Tần bước vào, đưa tay lên mũi quạt quạt gió, “Con cho bao nhiêu ớt thế? Cay xè cả mũi.”
“Có hai quả thôi.” Anh ta vừa lấy điện thoại vừa đi ra ngoài, “Chưa cho muối, chưa cho gì cả.”
“Biết rồi.”
Điện thoại là của Hà Phương gọi đến, Tần Quảng Lâm nhấn nghe rồi đi về phía phòng ngủ, “A lô? Có chuyện gì thế?”
“Nhớ anh, anh đang làm gì vậy?”
Tâm trạng anh ta bỗng chốc tốt hẳn lên, không kìm được nở một nụ cười, “Vừa nãy đang xào rau, anh cũng nhớ em.”
“Xào món gì vậy?”
“Rau muống, còn có mộc nhĩ tỏi nữa… Em đang làm gì thế?” Trong lúc Tần Quảng Lâm nói chuyện, anh nghe thấy tiếng còi xe, bèn hỏi lại: “Đang ở ngoài à?”
“Ừm, rảnh rỗi không có việc gì nên đi dạo phố thôi.”
Lúc này trời đã hơi nhá nhem, nhưng chưa tối hẳn, đèn đường đã bật sáng, người đi bộ trên phố qua lại tấp nập, tiếng ô tô chạy và tiếng còi xe hòa lẫn vào nhau.
Hà Phương một mình cô độc ngồi trên bồn hoa, nhìn qua bên kia đường vào tòa nhà vừa mới hoàn thiện, toàn thân cô toát ra một nỗi buồn không tên.
Khu dân cư này sau này sẽ được đặt tên là Tứ Quý Hoa Khai, có bốn khu: Xuân, Hạ, Thu, Đông, đếm từ trái sang phải thì tòa nhà thứ ba chính là Kim Thu Uyển.
“Em muốn đến nhà anh.” Đôi chân cô đung đưa trong không trung, nói chuyện điện thoại với Tần Quảng Lâm.
Thật sự rất muốn về nhà…
Dù không phải là căn nhà của bọn họ, nhưng chỉ cần có anh ấy ở đó, thì sẽ có hơi ấm của gia đình.
“Được chứ, em ăn cơm chưa? Anh để dành cho em… Thôi bỏ đi, lát nữa anh sẽ ra ngoài ăn cùng em.” Tần Quảng Lâm liền đồng ý, “Khoảng bao lâu nữa thì đến? Anh ra ngã tư đón em.”
“Nhưng nếu em qua thì sẽ rất muộn.”
Hà Phương ngồi yên trên bồn hoa, “Thôi bỏ đi, để cuối tuần em qua.”
“Muộn một chút cũng không sao, đằng nào anh cũng đưa em về.” Tần Quảng Lâm nằm trên giường lật mình, “Còn hai ngày nữa mới đến cuối tuần cơ mà, anh nhớ em lắm.”
Mặc dù hôm qua mới gặp mặt, nhưng anh ta vẫn rất nhớ, hận không thể hai người mỗi ngày đều có thể ở bên nhau.
“…Em qua đó sẽ mất nhiều thời gian lắm, cũng không ở lại được lâu đâu.” Hà Phương có chút dao động.
Trời càng lúc càng tối, tòa nhà đối diện chưa được trang trí trông đen sì, như một con quái vật khổng lồ đang ngự trị ở đó, càng nhìn càng khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
Nhà.
Từ này không chỉ đại diện cho một căn nhà, điều quan trọng nhất là con người, có người ở đó mới là một ngôi nhà ấm áp, nếu không có người thì chỉ là một kiến trúc lạnh lẽo mà thôi.
“Vậy anh đến tìm em, em đang ở đâu?” Tần Quảng Lâm ngồi dậy khỏi giường chuẩn bị ra ngoài.
“Không cần đâu, em qua đó.” Hà Phương vẫn không kìm được sự thôi thúc trong lòng, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi bồn hoa rồi đi về phía trạm xe buýt, “Em ăn rồi, không cần để dành cơm cho em đâu.”
“Ừm… được.”
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là tiếng gọi của Mẹ Tần vọng vào: “Ăn cơm thôi!”
“Biết rồi, đợi chút.” Tần Quảng Lâm che điện thoại lại đáp lời.
“Anh cứ đi ăn cơm trước đi, em qua đây bây giờ.” Hà Phương ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng Mẹ Tần gọi, “Em cúp máy trước nha, bai bai.”
“Được, lát nữa sắp đến thì nói anh, anh ra ngã tư đón em.” Anh ta nói thêm một câu, bên kia không còn hồi đáp, đã kết thúc cuộc gọi.
Mở cửa phòng ngủ đi ra, Mẹ Tần và dì út đã bắt đầu ăn cơm, Tần Quảng Lâm tự mình đơm một bát cơm lớn, ngồi vào ghế vừa định cầm đũa lên, lại đặt đũa xuống lấy điện thoại nhắn tin cho Hà Phương, dặn cô bé sắp đến thì nói một tiếng.
Con gái đến nhà bạn trai, kiểu gì cũng phải ra ngoài đón một chút, để cô bé tự tìm đến gõ cửa thì luôn cảm thấy không được hay cho lắm.
“Hà Phương à?” Mẹ Tần nhìn anh ta rồi không kìm được hỏi.
“Ừm.” Tần Quảng Lâm gật đầu, bưng bát ăn một miếng rồi nói thêm: “Lát nữa cô ấy sẽ đến.”
“Con phải nói sớm chứ, mẹ đã nấu chậm lại đợi con bé đến ăn cùng rồi.” Mẹ Tần cầm đũa cau mày, “Con ăn ít đi một bát, lát nữa đưa con bé ra ngoài ăn thêm chút.”
“Cô ấy ăn rồi ạ.”
Dì út ở một bên nghe thấy tò mò, “Ai thế?”
“Bạn gái nó.” Mẹ Tần không muốn nói nhiều với bà ta.
“Quảng Lâm có bạn gái rồi à?” Dì út nhìn về phía Tần Quảng Lâm, “Bắt đầu yêu từ khi nào? Yêu bao lâu rồi?”
“…”
Tần Quảng Lâm lười trả lời bà ta, nhưng lại không tiện không trả lời, bèn nói lấp lửng: “Lâu rồi ạ.”
“Nhà ở đâu? Làm nghề gì? Bao nhiêu tuổi rồi?” Dì út là người tám chuyện nhất mấy chuyện này, ba câu hỏi thăm dò bật ra ngay tức khắc.
Trong lòng anh ta thấy phát ngấy, cố gắng gắp liền hai miếng cơm vào miệng, chậm rãi nuốt xuống rồi thấy bà ta vẫn cứ nhìn mình chằm chằm, không kìm được cau mày nói: “Dì út có phải đang làm ở phòng đăng ký hộ khẩu không đấy ạ?”
Cái miệng bà này líu lo còn hơn cả chú Phan nữa, không chừng đợi về nhà sẽ đi tám chuyện với người ta thế nào đây, vừa nghĩ đến đây anh ta đã cảm thấy khó chịu.
Dì út nghe anh ta nói vậy có chút không vui, tặc lưỡi một tiếng, “Ăn nói kiểu gì thế, dì hỏi thăm thôi mà, giúp con kiểm tra hộ.”
Khi nào thì cần dì đến để kiểm tra giúp rồi?
Tần Quảng Lâm không ngẩng đầu lên, “Không cần đâu ạ, cảm ơn dì.”
“Bọn trẻ con yêu đương thôi mà, chưa có gì đâu, hỏi nhiều làm gì.”
Mẹ Tần cũng không thích nghe lời này của bà ta, chính mình là mẹ của nó vẫn còn ở đây, có cần dì út này đến kiểm tra hộ không chứ?
“Con gái bây giờ ấy à…”
Dì út vừa há miệng định nói gì đó, thì đã bị Tần Quảng Lâm ngắt lời, “Dì ăn cơm nhanh đi, dì lo cho Tiểu Đình là được rồi.”
“…” Dì út nghẹn họng một chút, “Dì chỉ là muốn nhắc nhở con…”
“Không cần nhắc nhở đâu, dì lo cho chuyện của Tiểu Thành nhiều hơn đi, đợi nó lớn rồi giúp nó kiểm tra hộ.” Tần Quảng Lâm không thích nghe bà ta nói chuyện, liên tục ngắt lời.
Dì út nghẹn một cục tức trong cổ họng, dùng đũa chọc chọc, chọn chọn trong đĩa rau xanh, xới xới tìm lá rau, “Mấy đứa cứ ăn chay mãi thế này à?”
“Bọn con theo Phật, không ăn thịt cá đâu ạ.”
“…”
Ăn được nửa bát cơm thì không ăn nổi nữa, dì út đặt đũa xuống rồi lại ngồi về ghế sofa xem TV.
Thằng cháu này chẳng hiểu chuyện gì cả, toàn bị chị dâu nuông chiều hư rồi, chị dâu này cũng vậy, không biết làm chút món ngon để đãi khách gì cả, ngày nào cũng dọn một bàn toàn món chay.
Bàn ăn bớt đi một người đáng ghét, Tần Quảng Lâm ăn ngon miệng hơn, ăn xong một bát cơm lại đi đơm thêm một bát đầy ắp, trong các món ăn đều có cho một chút ớt, ăn đến nỗi đầu mũi anh ta lấm tấm mồ hôi.
Ăn xong dọn dẹp bàn một chút, lại uống một cốc nước lớn, điện thoại vẫn chưa có động tĩnh gì, Hà Phương cũng không biết đã đến đâu rồi.
Anh ta định lát nữa khi Hà Phương đến sẽ trực tiếp đưa cô bé vào phòng ngủ, không cho dì út có cơ hội nói chuyện với cô.
Phiền phức quá.