Võ Công Không Có Gì To Tát

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

16 98

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

35 309

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

(Đang ra)

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

람쥐썬더z

Năm học thứ 5 cứ thế lại bắt đầu, nhưng cuộc sống của Ariel người chỉ muốn tốt nghiệp lại từng chút một thay đổi.

37 404

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

(Đang ra)

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Phấn Đấu Lão Cửu

Đây là tương lai của một cặp thanh mai trúc mã sau rất nhiều khó khăn gian khổ ...

189 1671

Web novel - Chương 02: Ba Thức Cơ Bản

Chương 02: Ba Thức Cơ Bản 

Vừa mới về đến nhà, Chunbong liền nhặt một nhành cây dưới đất và chĩa thẳng vào tôi.

“Vung thử đi.”

“Hả? Cậu không định chỉ tôi cách làm à?”

“Cậu cứ chém đại đi, cậu làm vậy được không?”

Thằng nhóc này đúng là chẳng có chút lễ nghĩa gì. Tôi vừa lẩm bẩm vừa nắm chặt cành cây, rồi bắt đầu vung vẩy nó trong không khí.

Nhưng mà, tôi thấy cành cây cầm trong tay cũng thấy khá ổn đấy chứ. Cầm chắc tay như vậy chắc không phải là loại cành cây bình thường.

Chỉ là… Chunbong lại chẳng mảy may ấn tượng.

“Ờm… Cũng bình thường thôi.”

“Thì sao? Có cành cây trong tay đâu có nghĩa là tôi có thể chém nát cả bầu trời!”

“Cậu lại bắt đầu nói nhảm rồi.”, Chunbong thở dài và lườm tôi.

Càng nghĩ, tôi càng thấy thằng nhóc này khả nghi. Đầu tiên, cậu ta rõ ràng không phải trẻ ranh bụi đời. Khi ăn thì có chừng mực, tuy không đến mức hoàng tộc, nhưng đủ để khiến tôi phải để ý rồi.

‘Cậu ấy đến từ một gia tộc danh giá à? Nhưng cậu ấy đâu có dáng vẻ từng tập võ đâu...’

Chunbong tặc lưỡi, rồi lấy nhành cây chọc nhẹ vào hông tôi.

“Ái! Cái quái gì vậy!?”

“Im đi. Cậu phá đủ rồi, giờ ngồi xuống kia đi.”

‘Thôi thì… cậu ấy có vẻ không đến nỗi tệ. Chắc dạy cho cậu ta vài chiêu Tam Tai Kiếm Pháp cũng chẳng sao’, Chunbong thở dài.

*

Cái thằng nhóc gì mà cư xử kỳ cục vậy. Không lẽ là do nó đang ở tuổi dậy thì à?

Tôi ngồi phịch xuống chỗ Chunbong chỉ.

‘Nhưng phải công nhận, cậu ấy cũng dễ thương theo kiểu kỳ lạ đấy chứ.’

Lúc đầu thì Chunbong còn cảnh giác tôi, chứ mấy hôm nay, cậu ta cứ đi theo tôi như cún con. Sống ở xó hẻm thế này từ bé chắc chẳng dễ dàng gì. Sẽ chẳng bất ngờ gì, nếu cái tính cách kỳ cục đó là do thiếu thốn tình cảm mà ra.

“Đầu tiên thì cậu im miệng và nghe. Cái này không khó đâu, nó dễ nhớ lắm.”

Nói rồi Chunbong dùng nhành cây hiếm kia vẽ vài ký hiệu xuống đất, nhìn như đang chuẩn bị giảng đạo lý thiên hạ vậy.

“Đây, cậu đọc được không?”

“Thiên, Địa, Nhân?”

“Gì? Cậu đọc được à? Khả nghi thật.”

“Trời ơi, con nít xóm này cũng đọc được ba chữ đó rồi.”

天, 地, 人

Đó là ba chữ Hán cơ bản thôi mà.

À đúng rồi! Ở đây đâu dùng tiếng Hàn. Nghĩ lại thấy lạ thật, mình vẫn hiểu được ngôn ngữ ở đây. Không lẽ là mình được buff khi trọng sinh à?

“Vậy còn cái này?”

Chunbong vẽ thêm một ký tự lạ xuống đất.

“Cái gì thế này?”

“Nho, 葡萄.”

“Cái này căng đấy. Cậu có gì dễ đoán hơn không?”

“Thôi bỏ đi, tớ hy vọng gì vào thứ óc heo như cậu chứ.”

Chunbong thở dài rồi chỉ vào chữ "Thiên".

“Tam Tai Kiếm Pháp gồm ba thức cơ bản: Thiên, Địa và Nhân, tạo thành lý thuyết nền tảng gọi là ‘Tâm Pháp Tai Kỹ’.”

“Ồ, cậu đang giảng dạy Tâm pháp cho tớ luôn cơ à?”

“Chuyện này chẳng có gì to tát, cậu đừng làm mặt ngạc nhiên thế. Dù sao thì, tớ có một bài tụng mà cậu phải học thuộc.”

Khẽ hắng giọng, Chunbong bắt đầu đọc:

“Bản thân con người vốn thấp hèn, từ đất mà vươn lên trời; khi chạm đến trời, họ sẽ trở thành sinh linh của thiên giới...”

Bài tụng không dài lắm. Nếu đọc trôi chảy thì chắc khoảng ba phút là xong.

Nhưng học thuộc cả bài thì lại là chuyện khác.

“Khoan khoan. Cậu nói lại lần nữa đi.”

“Bản thân con người vốn...”

“Khoan đã… phần ‘chạm đến trời’ thì sao cơ?”

“Tớ nói là, khi chạm đến trời thì sẽ thành sinh linh thiên giới...”

Sau một hồi vật vã, cuối cùng tôi cũng tạm hiểu được bài tụng đó.

“Tại sao tớ phải ngồi đây học thuộc cái mớ bòng bong này?”

“Thật ra, cậu không học cũng được.”

“Cậu nói gì đấy, thằng nhóc kia?”

Tôi suýt nữa vung tay cho thằng nhóc một phát. Nhưng thôi, Seojun à, ai lại đánh con nít chứ? Đánh trẻ con thì sao đáng mặt đàn ông đây.

“Nhưng nếu không học, cậu sẽ là đồ ngốc. Chỉ cần thuộc bài tụng này thôi cũng giúp xây dựng nhận thức võ học cơ bản trong tiềm thức. Với lại, sau này nếu bị dính bẫy hay pháp thuật gì đó, mấy câu đó sẽ giúp ích.”

Vậy đó không phải lời nói suông.

Chunbong nhẹ nhàng gõ lên đầu tôi bằng nhành cây. Thằng nhóc này, đầu óc sắc bén phết.

“Cậu thực sự là con nhà có học à?”

“A-ai cơ? Tớ á? Không có đâu!”

“Vậy à, ok.”

“Sao cậu lại ‘ok’ một cách dễ dàng vậy?”

Mặt đỏ bừng, Chunbong lập tức bật dậy, còn tôi thì chỉ khẽ nhướn mày nhìn cậu ta.

‘Khoan đã, nó hiểu cả từ “ok” à? Võ công ma đạo gì đây?’

Không lẽ ngày xưa Trung Quốc có giao thương với phương Tây hả? Tôi có phải sử gia đâu mà biết! Mà ai biết được, thế giới này còn chả chắc theo lịch sử mình biết ấy chứ!

“Được rồi, sư phụ Chunbong. Tôi bắt đầu luyện tâm pháp nhé?”

“Hừ…”

Chunbong nghiến răng, cậu ấy đứng phía sau tôi và đặt lòng bàn tay lên lưng tôi.

“Trước tiên, cậu phải cảm nhận được khí. Không cảm nhận được thì mọi thứ vô ích.”

“Tớ ổn mà. Tớ có cảm giác là lần này sẽ thành công.”

“Cái kiểu tự tin vớ vẩn kiểu gì vậy?”

Mặc kệ tôi, Chunbong cười khẩy rồi giải thích.

“Tớ sẽ truyền khí cho cậu, nhưng khí của tớ yếu lắm nên không giúp gì nhiều đâu. Cậu cố mà cảm nhận đi.”

“Nghe thiếu trách nhiệm ghê!”

“Tớ bắt đầu đây. Cậu lo mà tập trung vào, chứ tớ giữ được không lâu đâu.”

Tôi nhắm mắt lại. Một luồng ấm áp lan tỏa qua lớp áo từ lòng bàn tay Chunbong. Khi tôi tập trung cảm nhận, tôi cảm thấy có chút tê tê trong luồng khí đó.

‘Đây là… cảm giác của khí sao?’

Lần theo cảm giác đó, mở rộng sự tập trung, tôi nhận ra luồng năng lượng này bao quanh khắp người. Nơi mạnh nhất lại chính là trong cơ thể mình. Khi đã bắt được cảm giác luồng khí rõ ràng, tôi mở mắt ra.

“Cái gì? Sao cậu mở mắt rồi? Tập trung gì mà tệ vậy?”

“Tớ nghĩ… tớ cảm nhận được rồi?”

“Sao cơ? Thật đấy à?”

Chunbong nhếch môi và ấn mạnh tay hơn lên lưng tôi.

“Cậu mới nhắm mắt chưa đến một phút đó! Nếu cảm nhận được thật thì tớ sẽ đốt tay của chính mình!”

“Ờm… chắc là tớ chưa đến mức đó?”

“Vậy cậu điều khiển khí thử xem. Nếu cảm nhận được thì cậu phải điều khiển được chút gì đó của khí chứ.”

'Thật ra mình cũng chẳng hy vọng gì. Đến cả Võ Thần huyền thoại cũng đâu cảm khí chỉ trong một phút.' Nghĩ vậy, Chunbong tặc lưỡi.

***

“Cái quái gì thế này?!”

‘Thằng nhóc này giỡn mặt với mình à?’

Miệng Chunbong há hốc, không khép lại nổi. Bởi vì lúc đó, cậu cảm nhận rõ ràng khí trong người Seojun đang lưu chuyển!

Theo góc nhìn của Chunbong, người không xuất thân từ danh môn thì không thể làm được vậy. Thành thử, Chunbong không khỏi nghi ngờ rằng Seojun đang giở trò.

Nhưng nếu Seojun là người của dòng dõi cao quý, thì Seojun mắc mớ gì phải diễn một màn như thế? Làm lộ liễu thế này thì khác gì tự nhận ngu.

Theo Chunbong, Seojun đâu giống thiên tài trong sách sử. Nếu đặt Seojun lên bàn cân với cách thiên tài khác thì Seojun càng giống… thằng ngu.

“Tôi sẽ trở thành Mugong (Cao thủ)~!”

“…Cái quái gì vậy?”

“Ta-đa-ta, ta-đa!”

“…Cậu điên thật rồi à?”

“Ta-đa-đa, hoan hô!”

Nhìn kỹ lại, Seojun cũng không giống một ‘thằng ngu’ cho lắm (Có lẽ vậy?). Nhưng mà một thằng ngốc thật sự thì sao có thể xuất thân từ danh gia vọng tộc? Ừ, chắc chắn không phải rôi, đó là do mình nghĩ quá lên thôi, Chunbong nghĩ thầm.

“Chắc do may mắn thôi.”

“Này, Chunbong.”

“Gì?”

“Cậu có miếng sắt nung nào không?”

“Sắt nung? Không, làm gì có. Sao?”

Không nói không rằng, Lee Seojun bật dậy và túm lấy cổ tay Chunbong. 

Thằng nhóc hoảng hốt hét toáng lên, “Cậu làm gì thế, đồ điên!?”

“Tớ muốn gây ấn tượng mạnh với cậu!”

“…Thật đấy à?!”

Ban đầu, Chunbong còn mở to mắt vì hoảng sợ, nhưng rồi cậu nhắm tịt mắt và chìa tay ra cho Seojun.

“L-làm đi! Cậu muốn làm gì thì làm!”

“Thôi thôi, tớ không phải kẻ tâm thần đâu!”

“Tâm… thần?”

“Sao? Từ đó mà cậu không biết à?”

“Cậu đang nói cái gì vậy?”

Seojun thở dài và phẩy tay một cái.

“Rồi. Vậy là tớ luyện xong tâm pháp rồi hả?”

“Đương nhiên là không rồi? Cậu đang nói gì nhảm vậy? Chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi.”

Giờ đã cảm nhận được khí, bước tiếp theo là xây dựng đan điền.

“Trời ơi…”

Soejun đập tay vào trán, mới nghĩ thôi là cậu đã thấy mệt.

***

Ngày hôm đó trôi qua trong lúc tôi dồn hết sức vào đan điền.

Sáng hôm sau, ánh nắng len qua mái nhà thủng chiếu thẳng vào mặt tôi.

“Buổi sáng tràn đầy sức mạnh đây rồi!”

Tôi bật dậy vươn vai, cảm thấy cơ thể như có thêm một luồng sức mạnh mới.

“Đây là cảm giác luyện võ à?”

Tôi đã là một võ giả rồi! Kích thích thật đấy! Nhưng ngay khi định tận hưởng cảm giác ấy, một tiếng thở dài uể oải vang bên tai.

“Haiz… Cậu đã mệt chưa? Mới bắt đầu thôi mà.”

Chunbong vò đầu bứt tóc trong khi cậu ta đứng dậy, ngáp ngắn, ngáp dài.

“Dậy rồi thì cậu làm việc đi. Từ giờ cậu phải kiếm cơm để tôi ngồi hưởng thụ đó.”

“Rõ rồi. Thứ cậu nói là một hợp đồng không ràng buộc lâu dài! Đây là một trong những thứ có trong danh sách ước mơ của tớ đó!”

“Cậu đang nói cái- Thôi, cậu bớt tào lao đi.”

Mặc kệ Chunbung, tôi dụi mắt, rồi tu ừng ực ngụm nước bẩn trong cái bát sứt mẻ.

“Ọe… Uống cái này, chắc tớ ngỏm trước khi đi cướp được gì quá.”

“Ừ, vậy nên ai ở đây cũng chết sớm hết.”

“Thật hả?”

Sau khi nuốt hết vị tanh còn đọng lại trong nước, tôi vươn vai lần nữa.

“Rồi. Đi thôi.”

Cái chuyện ‘đi làm’ mà chúng tôi nói nãy giờ hoa mỹ thì là 'cướp của người giàu chia cho người nghèo'. Còn nói trắng ra là ăn trộm. Hôm nay chính là ngày tôi bắt đầu phi vụ đầu tiên.

Ở thời này, chỉ con cái từ tầng lớp trung lưu trở lên mới có thể đi học. Mấy tầng lớp thấp hơn thì làm nông, chăn nuội,... Tâm pháp là cách vận hành khí trong cơ thể, điều khiển tâm trí, nội lực, chân khí, giúp người luyện đạt được cảnh giới cao hơn, và là điều kiện bắt buộc để thi triển các loại võ công thực chiến (chiêu thức, quyền pháp, kiếm pháp…) “Khí” (Hán: 氣) là một khái niệm cốt lõi trong võ học, tu luyện và y học phương Đông. Nó được xem là năng lượng sinh mệnh – thứ chảy trong kinh mạch, duy trì sự sống, và tạo ra sức mạnh trong võ công. Những môn phái lớn, chính thống, uy tín lâu đời trong võ lâm hoặc murim. Đây là những thế lực võ học có truyền thống sâu xa, võ công chính tông, được giang hồ kính trọng. Cây thường thôi, main nghiện chém gió ấy. "Đan điền" trong truyện không phải là một cơ quan nội tạng hữu hình, mà là một khái niệm chỉ vùng trung tâm năng lượng trong cơ thể con người, nơi được tin là tích tụ và vận hành khí (năng lượng sống). Có ba vị trí "đan điền" chính trong cơ thể: Hạ đan điền: Vị trí: nằm ở vùng bụng dưới, khoảng 3 đốt ngón tay dưới rốn. Vai trò: là trung tâm năng lượng chính, nơi tích tụ "nguyên khí", cực kỳ quan trọng trong việc luyện công, thở thiền, nội công. Võ sư, đạo sĩ hay thiền sư đều coi trọng khu vực này. Khi ai đó nói "tụ khí về đan điền", họ thường chỉ đến hạ đan điền. Trung đan điền (中丹田): Vị trí: ở vùng ngực, gần tim. Vai trò: liên quan đến cảm xúc, khí huyết và tâm linh. Một số trường phái yoga hoặc khí công chú trọng điều hòa trung đan điền để giữ tâm an định. Thượng đan điền (上丹田): Vị trí: giữa trán hoặc trong não (gần tuyến tùng). Vai trò: liên quan đến trí tuệ, trực giác và tinh thần. Các hành giả thiền định thường tập trung tại đây để khai mở "con mắt thứ ba".