Chương 04: Chunbong là...?
Khi tôi vung cành cây, gã tội phạm quen mặt kia đưa tay đỡ lấy theo bản năng, trên mặt gã ngập tràn sự nghi ngờ.
“Cái quái gì vậy... Thằng này bị điên à?”
‘Người tỉnh táo nào lại lao vào một gã cầm vũ khí chỉ với một cành cây cơ chứ?’, Tôi cá là hắn tay đang nghĩ vậy và tôi đồng ý với điều đó, sau tất cả, tôi chỉ là một thằng nhóc, không phải một cao thủ võ lâm.
“Khoan đã…! Khoan đã! Đợi tí đã!”
Tôi vẫy tay ra hiệu, và lũ tội phạm cũng tạm dừng, chờ xem tôi định giở trò quái gì.
“Mấy người đang làm gì vậy? Sao mấy người lại chặn được hả? Đó là đòn đánh bất ngờ mà!”
“Đ* má.”
Xem ra bọn chúng nghĩ não tôi bị hỏng thật rồi. Từ bỏ mọi ý định thương lượng, cả lũ tội phạm rút vũ khí ra.
“Ch*t tiệt… Seojin! Cậu bị điên hả!?”
Thấy Chunbong hét lên, tôi cũng giải thích lí do riêng của mình, “Bọn chúng là người rạch bụng tớ đó!”
“Cái gì!? Lũ khốn thối tha!”
Chunbong lập tức chuyển nghiến răng tức tối, rồi lại lùi ra sau một chút. Dù đang giận dữ, nhưng cậu ấy cũng biết rằng, nhào đầu cho tụi nó chém không phải là một kế hoạch tốt.
“Này, này. Chúng ta nên chuồn khỏi đây thôi.” - Chunbong
“Chuồn kiểu gì?” - Seojin
Ngay lúc đó, một tên trong bọn tội phạm lao tới, hắn vung thanh đại đao to chà bá lên. Thanh đao ấy có bề dày còn hơn cả cẳng tay người lớn, lưỡi đao thì rộng đến mức khiến người nhìn ngộp thở. Không đời nào, cành cây trong tay tôi đỡ nổi thứ đó cả.
Vút—!
Tôi cúi đầu, vừa kịp lúc lưỡi đao xẹt qua tóc mình.
“Kinh khủng quá…”
Tôi đã có chút thay đổi trong mấy ngày qua: Khả năng võ thuật và sự cảm nhận về cơ thể cũng đã khác xưa.
Từ đó, tôi vội vã tính cách giành phần thắng. Đối phương có kiếm, tôi có cành cây. Hắn dài hơn, cao hơn, chắc chắn khỏe hơn, và đương nhiên, nhanh hơn luôn.
“Xong đời mình rồi.”
Xẹt—!
Lưỡi đao lướt qua má tôi, khiến biểu cảm trên mặt tôi đông cứng. Tôi không còn đường lui nữa.
Quyết tâm, tôi lao thẳng vào người tên vung đao.
“Thằng nhóc này tính làm cái quái gì?”
Hắn vung gối lên y như tôi đoán. Tôi chống hai tay, lăn sang bên rồi bật dậy.
Tôi tính làm một nhát chém ngang (Nói trắng ra thì chỉ là một cú quét ngang). Nhưng vì tôi hạ thấp người, cành cây vung ra thấp hơn dự tính.
Bốp—!
“Khặc…!”
Cành cây đập trúng ngay bên đầu gối khiến hắn lảo đảo. Tôi áp sát, chân phải lao lên. Lời nói của Chunbong vang ong ong trong đầu tôi, "Chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh là ngọn núi đè xuống từ trên cao. Có nghĩa là một đòn chém từ trên xuống."
Nó chẳng giúp ích được gì mấy, nhưng ngay khi tôi nhẩm lại khẩu quyết của Tam Tai Tâm Pháp, hình ảnh ấy hiện ra trong đầu tôi.
“Thái Sơn Áp Đỉnh!”
Vào lúc đó, đầu cành cây như kéo bầu trời sập xuống.
Với sự tập trung xuất thần, tôi dốc toàn lực bổ xuống đầu tên tội phạm.
Rắc—!
Cành cây vỡ tan, cùng với nó là sự tự tin của tên tội phạm.
Máu đỏ tươi và cả chất xám đục loang lổ in hằn trong trí nhớ tôi. Vào khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi, ánh sáng từ đôi mắt hắn vụt tắt.
“Deokgu…! Thằng nhãi ranh!”
Tên còn lại lao đến. Trong cơn choáng, cơ thể tôi tự động phản ứng, cành cây như biến thành thanh kiếm…
“À.”
Khoan đã, cây gãy mất rồi. Tôi tay không còn gì à?
Tỉnh táo lại, tôi né ngay khi lưỡi kiếm lướt qua, chỉ vừa kịp xén nhẹ tóc. Tôi lăn xuống đất, rồi bật dậy. Trước mặt tôi là khuôn mặt vặn vẹo của tên tôi vừa đánh gục.
“Ờm…”
Tên hồi nãy đánh với tôi chỉ còn một cái xác. Tôi muốn nhặt thanh đao hắn bỏ lại nhưng chưa tiếp cận được.
Trước khi tôi kịp suy tính thêm, tên còn lại lại xông tới.
“Ch*t tiệt.”
Bây giờ, tôi phải làm sao?
Vào thời khắc quan trọng nhất thì bỗng nhiên…
Bốp—
…Chunbong lao vụt qua mặt tôi.
“Quao, sư phụ đỉnh quá!”
Tên kia bổ đao xuống nhưng Chunbong chẳng hề sợ hãi,. Cậu ta đưa tay ra chặn, lòng bàn tay chà sát vào bề mặt nhẵn của lưỡi kiếm —
Xoẹt—!
Thấy Chunbong khéo léo bẻ hướng đường kiếm, gã kia chỉ biết há hốc mồm. Vào lúc tên tội phạm còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Chunbong đã vặn eo, đẩy lòng bàn tay ra.
“Cái gì cơ…!”
Trong khi tên đó vẫn còn khinh địch. Vốn dĩ, hắn ta tính làm thêm một nhát và bổ đầu Chunbong nhưng...
Sai lầm to rồi, thằng ngu.
Bùm—!
Lòng bàn tay Chunbong giáng vào bụng hắn, đòn đánh mạnh đến nỗi tạo ra một làn gió nhẹ. Gã kia sững người, rồi đổ sập xuống đất.
Máu tuôn ra từ miệng hắn. Tôi đoán nơi này gọi thứ Chunbong vừa làm là kỹ pháp chưởng.
“Phù… Cậu không sao chứ?”, Chunbong hỏi.
Tôi cười khẩy, “Tất nhiên rồi. Cậu không thấy à? Hắn còn chưa chạm được vào tớ cơ mà!”
“Tớ không hỏi về cơ thể cậu. Cái tớ hỏi là chuyện cậu lần đầu tiên giết người ấy.”
“Hả? Tớ ổn mà nhỉ?”
Tôi vung tay múa chân như thể để chứng minh điều đó. Chunbong cười khẩy, nhưng tôi nhận ra sắc mặt cậu ấy không ổn.
“Cậu ổn chứ? Mặt trắng bệch ra kìa.”
“Giờ cậu tính hỏi ngược lại tớ, trong khi chính cậu mới là người không ổn à?”
Thằng nhóc này tuy mồm miệng lếu láo, nhưng cũng có phần mềm lòng. Có lẽ, việc giết người khiến cậu ta sốc lắm.
“Tớ ổn mà… khụ…!”
Đột nhiên, Chunbong phun máu.
“Cái gì vậy!?”
Tôi vội lao tới đỡ lấy người cậu ấy, máu vẫn không ngừng chảy. Chunbong cố thở gấp rồi nói.
“Tớ… tớ sẽ điều khí lại… giúp tớ….”
“Ờ, ờ…”
Không biết làm gì hơn, tôi ngồi bên cạnh Chunbong đang ngồi thiền, mắt nhắm lại. Thấy hơi thở cậu ta đều dần, tôi thở phào.
“Phù… tớ tưởng mình tiêu rồi”, Chunbong lẩm bẩm.
Thấy Chunbong an toàn, tôi hít một hơi sâu và mùi máu tanh xộc vào mũi.
Nhìn quanh, tôi nhận ra thảm cảnh trước mắt. Xung quanh chúng tôi là một cảnh tượng rùng rợn, đầu lâu nát vụn vương vãi khắp nơi.
À, cái xác Chunbong hạ thì trông khá gọn. Chỉ có ít máu trào ra từ miệng hắn, cái xác ấy trông cứ như có thể bật dậy bất kỳ lúc nào vậy.
“Khoan đã.”
Tên nôn ra máu… đang động đậy?
Nhìn thấy ngón tay hắn giật giật, tôi liếc nhìn qua Chunbong. Cậu ấy vẫn đang tập trung.
Tôi biết rõ, nếu tôi gián đoạn Chunbong vận khí, khí mạch của cậu ấy sẽ chạy loạn, nguy hiểm hơn là tẩu hỏa nhập ma.
“Khặc.”
Không phát ra tiếng động, tôi đạp nhẹ lên đầu tên đó. Đó chỉ là một cú đạp nhẹ, không bạo lực gì cả. Nếu sắp chết mà còn phải chịu cảnh đầu nát bét thì dã man quá.
Tôi nhớ lại chiêu thức của Chunbong. Có lẽ, kỹ thuật của cậu ấy nhắm vào bên trong chứ không phải bên ngoài.
“Như này thì phải?”
Bụp—
Sau một tiếng trầm vang lên. Tay của tên tội phạm còn lại mềm nhũn. Máu trào ra từ mũi hắn.
“Phù, suýt nữa thì mình tiêu đời”, vừa nghĩ, tôi vừa lau mồ hôi trên trán.
Sau khi giải quyết xong tên còn lại, tôi mới rảnh để nghĩ về chuyện khác, 'Giờ mình không còn việc khác để làm, vậy sao không kiếm thêm chút thu nhập nhỉ?'
Để xem nào...
Đầu tiên, tôi chôm lấy hai thanh đao to từ mấy tên tội phạm. Thế là được thanh đao. Rồi sau khi dò xét cơ thể của hai tên trộm, tôi tìm thấy được một khoản tiền.
'Tiền mặt ở đây trông như vậy à?'
Thứ trong tay tôi có nét giống tiền tệ hiện tại. Nếu phải so sánh thì tôi thấy nó giống mấy đồng xu, nhưng mà làm bằng đồng.
Tôi cũng không khi vọng mấy về việc tìm thấy vàng hay bạc như trong tiểu thuyết kiếm hiệp. Người dùng loại tiền tệ đó sẽ không sống ở cái khu rách nát này.
Đã mười phút trôi qua từ khi tôi vơ vét hai tên tội phạm không chừa một cắc, tuy nhiên, vẫn chưa có dấu hiệu gì cho thấy Chunbong sẽ tỉnh lại.
'Không sớm thì muộn, cậu ấy cũng sẽ dậy thôi.'
Tôi thì nên lo coi phải làm gì trong lúc chờ là được.
*
Nửa ngày đã trôi qua mà tôi không hề để ý. Ở đây không có đồng hồ nên tôi có khó có thể đoán chính xác thời gian, nhưng bầu trời trong xanh đang nhuốm đỏ.
‘Rốt cuộc, mình phải làm gì đây…?’
Khi tôi còn đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng động nhẹ.
“Ồ, cậu tỉnh rồi à?”, Chunbong hỏi thăm.
“Tớ bất tỉnh bao lâu rồi?”
“Tớ không biết. Chắc nửa ngày?”
Ọt ọt*
Tiếng bụng Chunbong réo lên khi cậu ấy thở dài, cố gượng dậy.
“Hự…”
“Cẩn thận chứ.”
Thấy Chunbong loạng choạng, tôi đỡ lấy người cậu ấy. Cậu ta dựa cả thân lên người tôi.
“Này, cậu cõng tớ đi. Tớ mệt quá rồi.”
“Ùi, cậu nghĩ mình là ai mà vô liêm sĩ dữ.”
Tuy miệng nói vậy, nhưng tôi vẫn cõng Chunbong lên, người cậu ta nhẹ hều. Trên đường đi, cậu ta bắt đầu càm ràm.
“Ch*t tiệt, tớ mệt muốn chết đây này.. Tại ai mà tớ phải khổ như thế này chứ…?”
“À, cảm ơn vì cậu đã cứu mạng tớ. Tớ biết ơn cậu nhiều lắm.”
“Thấy chưa? Cậu nợ tớ đấy. Lần sau nhớ đãi tớ món tráng miệng lạnh gì đó. Thèm chết đi được.”
“Cái thằng nhóc này.”
Biết thế khỏi cảm ơn cho rồi.
“Rồi, rồi, người bạn hữu của tôi.”
***
Ngay cả khi về đến nhà, Chunbong vẫn chưa hồi phục. Khi mới bước tới cửa nhà, cậu ta rên rỉ như sắp chết đến nơi, và khiến tôi lo sốt vó.
“Cậu thật sự ổn chứ?”
“Ừ… ổn mà….”
Bình thường, người ổn không đổ mồ hôi như tắm thế kia. Hiện tại, quần áo Chunbong ướt sũng, cậu ta nhìn chẳng giống người khỏe mạnh gì hết.
Tuy cơ thể Chunbong thơm tự nhiên, nhưng quần áo cậu ta thì không. Trừ khi mồ hôi của cậu ta làm từ nước hoa thì quần áo mới không thúi. Ngay khi ướt là quần áo đã hôi rồi.
“Trời ạ, cậu nên đi tắm đi.”
Ở đây, chúng tôi có một chút nước nhưng khăn ư?
Thứ đó nên gọi là mảnh vải thì đúng hơn.
“Cậu đi lại đây, Chunbong. Để tớ lau người cho cậu.”
“Nếu cậu đụng vào tớ, tớ giết thật đấy.”
“Này, có đau đớn gì đâu mà lo.”
“Tớ đã bảo là đừng mà! Tớ nói rồi đấy!”
Chunbong kéo lê cái thân rã rời và lết xa khỏi tôi từng chút một.
“Tớ nói là đừng có chạm vào mà!? Này! Đừng có mà…! Đồ biến thái…! Aaaaahhh…!” - Chunbong
“Ê, cậu hét như con gái ấy.”
“Đồ bệnh hoạn…! Đừng có cởi đồ của tớ…! Aah! Khôngggggg…!”
Thấy chưa? Tôi biết tên nhóc này không phải là con trai mà. Chunbong là con gái!
Là các câu từ ngắn gọn, súc tích, thường vần điệu để dễ ghi nhớ, chứa mấu chốt quan trọng trong việc vận hành tâm pháp hoặc thi triển chiêu thức. Là các kỹ thuật sử dụng bàn tay mở để phát lực, thường dùng lòng bàn tay, cạnh bàn tay, gò cái (chỗ thịt dưới ngón cái) hoặc gót bàn tay làm điểm tiếp xúc. Chưởng có thể dùng để đánh, đỡ, chặn, đẩy, hóa giải lực của đối thủ.